Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 78: Kích đấu thiên tài phương bắc




Ngay lúc Dương Linh Lung tung người lên, Hứa Tử Yên đã phóng ra tấm phù thứ nhất, trong lòng cũng nhận định Dương Linh Lung kia sẽ bất chấp tất cả đánh chết Hứa Vân Đông trước. Cho nên, sau khi Hứa Tử Yên ném ra tấm phù thứ nhất trong tay, liền thả người vọt vào trong gió tuyết, vận chuyển tuyết lực, lập tức vội vàng đuổi theo Hứa Vân Đông.

Bởi vậy mới vào thời điểm Dương Linh Lung phóng ra đoản thương hệ kim, lại lần nữa phóng ra một tấm phù, cứu Hứa Vân Đông một mạng.

Dương Linh Lung vừa thấy khuôn mặt tươi cười của Hứa Tử Yên, trong lòng phun trào một cơn lửa giận vắt ngang ở cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn chết. Trong lòng giận dữ, quát to: “Tiện nhân, để ta xem ngươi còn bao nhiêu phù đến ngăn cản?”

Dứt lời, trường kiếm sau lưng tuốt khỏi vỏ, Dương Linh Lung giẫm một chân lên phi kiếm. Hai tay giơ ra phía trước, nhanh chóng vẽ một vòng tròn, chỉ một thoáng kim phong tung hoành giữa trời đất, cắt ngang da thịt người. Hứa Tử Yên ở trên không, bị che kín bởi đoản thương màu vàng chi chít, mỗi một thanh đoản thương đều phóng thích kim khí sắc bén, lợi hại bức người.

Lòng Hứa Tử Yên lập tức hoảng hốt, lần này uy lực pháp thuật Dương Linh Lung phóng thích so với lần vừa rồi lớn hơn rất nhiều, gần như chính là gấp đôi ban nãy. Hứa Tử Yên cuống quít lấy ra một chồng phù từ trong túi trữ vật, hơn nữa trong tay còn có khoảng hai mươi tấm, gấp đôi so với khi nãy nàng phóng thích.

Vươn tay ném về phía không trung, hai mươi tấm phù chia ra tự trôi nổi chung quanh Hứa Tử Yên, hợp thành một tòa phòng ngự phù trận. Đối ứng với đoản thương hệ kim ở phía xa không trung.

Lúc này Hứa Vân Đông căn bản mặc kệ mọi chuyện xảy ra sau lưng, hắn vô cùng bình tĩnh, biết rõ mình quay đầu sẽ thấy được chuyện gì phát sinh, dựa vào thực lực nhỏ yếu của mình, xem hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Hiện tại hắn đã hoàn toàn giao sinh mệnh của mình cho Hứa Tử Yên, chỉ liều mạng chạy về phương hướng Trung Đô thành, trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là nhất định phải đưa tin tức đến tay tộc trưởng.

Đoản thương hệ kim trên bầu trời theo tiếng quát khẽ của Dương Linh Lung, như cả ngọn núi hùng vĩ đè lại. Mà hai mươi tấm phù xung quanh Hứa Tử Yên lại đột nhiên bộc phát ra tia sáng màu lam, từ khoảng cách trung gian, ở xung quanh và phía trên Hứa Tử Yên hình thành một hải dương màu lam. Sóng lớn cuồn cuộn dâng thẳng lên trời cao, mãnh liệt đổ ập xuống đoản thương hệ kim.

Dương Linh Lung tu luyện công pháp hệ kim, hung hãn, lợi hại và cứng rắn. Hứa Tử Yên phóng ra phù bố trí thành một tòa phù trận hệ thủy, mặc dù nhu hòa nhưng dẻo dai, hơn nữa trong dẻo dai lại mang theo cứng rắn. Hai thứ gặp nhau, đoản thương hệ kim kia như bị nhốt trong một vùng sơn cốc, ra sức vọt tới trước, nhưng lại giống như bị ngăn chặn ở cửa cốc, trước sau không cách nào lao ra ngoài.

Pháp thuật hai bên không ngừng va chạm ở không trung, đối kháng, rồi cùng tiêu hao, sau mười hơi thở, một tiếng nổ vang ầm ầm, đoản thương màu vàng cùng hải dương màu lam đồng thời tiêu tán, Dương Linh Lung ở không trung giẫm chân lên phi kiếm, loạng choạng rút lui hơn mười thước. Ngược lại do Hứa Tử Yên đều dùng phù, cho nên không có chút hao tổn, nhàn nhã đứng ở nơi đó, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nói: “Dương Linh Lung, ta biết ngươi là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, có điều ta có phù, liền hoàn toàn có thể ngăn cản ngươi. Mà hai thủ hạ của ngươi lại không phải đối thủ của Hàn Việt và Hứa Văn Lệ. Chỉ cần chúng ta kéo dài một quãng thời gian, tộc trưởng Hứa gia chúng ta sẽ dẫn theo tộc nhân tới, chẳng biết đến thời điểm kia, đệ nhất thiên tài phương bắc ngươi đây phải chăng sẽ ngã xuống tại nơi này?”

Nghe xong lời Hứa Tử Yên nói, vẻ mặt Dương Linh Lung lập tức biến đổi, ánh mắt lướt qua Hứa Tử Yên đang đứng trên tuyết quan sát hướng phía trước, chỉ thấy dưới tuyết trắng mờ mịt, đã sớm không thấy thân ảnh Hứa Vân Đông. Trong lòng liền than nhẹ một tiếng, xem ra tin tức Dương gia và Chu gia kết minh đã không giữ được nữa. Oán hận liếc nhìn Hứa Tử Yên đứng trên tuyết một cái, hàm răng liền cảm thấy hận đến ngứa ngáy.

Nếu không phải nữ tử trước mắt này, làm sao có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế? Thật không ngờ, một người tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm như mình, một thiên tài phương bắc mà mọi người trong tộc đặt hy vọng nhất, vậy mà lại bị một kẻ chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một ngăn cản tại đây.

Thấy Hứa Tử Yên đứng trên nền tuyết bên dưới luôn mỉm cười nhìn mình, lòng Dương Linh Lung lập tức co thắt một cái, thiếu chút nữa trào lên một búng máu. Có điều ở sâu trong nội tâm, nàng cũng cực kỳ bội phục Hứa Tử Yên. Nhưng nàng lại không rõ, vì sao một Hậu Thiên tầng thứ mười một như nàng ta, khi đối mặt với một Luyện Khí kỳ tầng thứ năm như mình, lại bình thản ung dung đến thế.

Kể cả nàng có phù phòng thân, tính tình cũng quá rắn rỏi rồi? Vừa nghĩ đến phù trong tay Hứa Tử Yên, lòng Dương Linh Lung lại thấy run rẩy.

Vừa rồi nàng ném là nhị phẩm phù đỉnh đúng không? Cộng lại cũng đến mấy chục tấm! Đúng là quá phá sản! Nàng rốt cuộc có thân phận gì? Vậy mà mang theo bên người nhiều phù như vậy! Hừ! Mình không tin trên người nàng còn có phù.

Dương Linh Lung liên tục phóng ra hai lần pháp thuật quy mô lớn, dù nàng là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, nhưng cũng tiêu hao một phần ba chân nguyên. Có điều nàng vừa trông thấy bộ dạng Hứa Tử Yên kia mỉm cười, lửa giận trong lòng liền không kiềm chế được. Hai tay lại một lần nữa vươn ra phía trước, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng thoát ra từ giữa hai tay, linh khí hệ kim trên bầu trời lại bắt đầu ngưng tụ.

Dương Linh Lung lạnh lùng nhìn Hứa Tử Yên, nghiến răng thốt ra một câu: “Hứa Tử Yên, ta không tin ngươi còn có phù!”

Quan sát linh khí hệ kim dần ngưng tụ trên bầu trời, Hứa Tử Yên nhìn Dương Linh Lung đang ngự kiếm lơ lửng giữa không trung nhoẻn miệng cười, vừa niệm, trong tay liền lấy ra hai mươi tấm phù từ trong túi trữ vật, giơ cao tay phe phẩy với Dương Linh Lung ở không trung.

Thân mình Dương Linh Lung lập tức run lên, hai tay vô lực buông lỏng, sức mạnh hệ kim đang ngưng tụ trên bầu trời thoáng chốc tan thành mây khói. Trước ngực Dương Linh Lung nhói một cái, đôi môi khép chặt lúc này bỗng chảy ra một tia máu tươi.

Bây giờ trong lòng Dương Linh Lung đã rõ, hôm nay mình đã bị đánh bại, hơn nữa bị bại thật triệt để, lại bị bại không phục lắm. Bản thân vậy mà thua trong tay một kẻ chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một! Nhưng mà, nàng hiện tại không có cách nào. Quay đầu nhìn đằng sau mình, hai thủ hạ của mình, dưới tình huống Hàn Việt và Hứa Văn Lệ liên thủ, đã chống đỡ hết nổi, mắt thấy sắp bỏ mạng.

Quan trọng hơn là, Hứa Vân Đông kia đã quay về gia tộc, rất nhanh Hứa Hạo Nhiên sẽ tới đây, Hứa Hạo Nhiên kia chính là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, mình tuyệt đối không thể ngăn cản, chỉ sợ tới lúc đó, bản thân ngay cả muốn chạy trốn cũng không thể.

Nghĩ đến đây, Dương Linh Lung quyết đoán xoay người, ngự kiếm đánh về phía Hàn Việt và Hứa Văn Lệ. Hứa Văn Lệ và Hàn Việt thấy Dương Linh Lung từ không trung đánh tới, vội vàng buông tha cho đối thủ, tránh sang bên cạnh, rồi bay vút lại chỗ Hứa Tử Yên. Bọn họ vừa rồi đã thấy được sự lợi hại của phù nơi tay Hứa Tử Yên, hiện giờ trong lòng bọn họ nghĩ rằng, chỉ cần đứng cạnh Hứa Tử Yên, là sẽ đảm bảo được an toàn.

Dương Linh Lung kia vừa thấy Hứa Văn Lệ và Hàn Việt chạy đến chỗ Hứa Tử Yên, cũng không để ý tới bọn họ, mà quay sang hô với hai thủ hạ của mình: “Chúng ta đi!” Sau đó lập tức quay đầu quát Hứa Tử Yên trong gió tuyết: “Hứa Tử Yên, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi!”