Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 63: Âm mưu




Ngay khi đệ tử Mai Hoa bang bị bang chủ bọn họ nện trúng ngẩn ra, Hứa Tử Yên đã nhảy vào giữa đám người, giống như mãnh hổ xông vào bầy dê, quyền cước bay múa thành một loạt tàn ảnh trong không gian, Hứa Tử Yên tăng tu vi lên tới Hậu Thiên tầng thứ mười một đỉnh, làm sao mấy Hậu Thiên tầng thứ mười này có thể chống đỡ được.

Chỉ hơn mười hơi thở, đệ tử Mai Hoa bang đã nằm la liệt trên đất, ở giữa những đệ tử Mai Hoa bang đang nằm đầy đất, lúc này chỉ có Hứa Tử Yên bình tĩnh nhàn nhã đứng ở đó.

Hứa Tử Yên liếc mắt nhìn nữ tử được xưng là bang chủ kia đang nằm trên mặt đất phẫn nộ trừng mình, hơi nhíu đầu mày, thật sự không có tâm tình nói chuyện cùng nàng ta. Cất bước đi đến phía trước Hứa Hoa Linh, cúi đầu nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói: “Các ngươi quả là uy phong khắp chốn nhỉ, vậy mà dám tụ tập đến công kích ta, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”

Trong mắt Hứa Hoa Linh lóe lên một tia sợ hãi, có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua bang chủ đang nằm cách đó không xa, ý là: “Tử Yên lão đại, ta cũng không muốn thế, đều là bang chủ dẫn đầu chúng ta đi làm!”

Hứa Tử Yên không thèm ngó ngàng đến ánh mắt nàng, cắn răng lạnh lùng như trước quát: “Nói! Rốt cuộc vì sao muốn công kích ta?”

Chưa đợi Hứa Hoa Linh nói chuyện, bang chủ nằm trên mặt đất đã cất giọng căm hận quát: “Hứa Tử Yên, ngươi đã cứu chúng ta ở Thông U cốc, nhưng mà, chúng ta không có trêu chọc ngươi, ngươi… cớ sao lại khinh người như thế?”

Hứa Tử Yên khó hiểu quay đầu nhìn nàng ta, không biết mình sỉ nhục nàng ta khi nào, nhưng thấy trong ánh mắt nàng ta hàm chứa oan ức và phẫn nộ, lại không giống như đang giả vờ, vì thế lạnh lùng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Hứa Hổ Nữu.” Hứa Hổ Nữu ương ngạnh trừng mắt nhìn Hứa Tử Yên nói.

“Hổ Nữu! Hờ, ngươi đúng là có tính khí của hổ ghê!” Trong lòng Hứa Tử Yên cười thầm, nhưng bề ngoài vẫn không có biểu cảm gì, trầm giọng hỏi: “Như vậy Hổ Nữu, ngươi hiện tại nói cho ta, ta khinh người quá đáng như thế nào? Nói thử xem ta đã từng làm gì các ngươi?”

Hứa Hổ Nữu lúc này đã bị Hứa Tử Yên chế ngự, trên vũ lực đã không có cách nào tóm được Hứa Tử Yên, chỉ đành mở miệng căm giận nói: “Bang chủ chúng ta ở Thông U cốc hy sinh vì gia tộc, chuyện này ngươi đã tận mắt chứng kiến. Hiện tại ngươi thành thần tượng trong gia tộc, ngươi liền làm chuyện tuyệt tình như thế, hài cốt bang chủ chúng ta còn chưa lạnh, ngươi đã muốn đoạt cơ nghiệp Mai Hoa bang chúng ta.”

Giọng nói của Hứa Hổ Nữu càng thêm bén nhọn, có chút không khống chế được hô: “Kể cả ngươi muốn lập mưu cướp đoạt cơ nghiệp Mai Hoa bang chúng ta, cũng không thể làm đến tuyệt tình như thế. Ngươi vậy mà tuyên bố, nếu mọi người trong Mai Hoa bang chúng ta không chịu gia nhập làm thủ hạ, sẽ đánh cho tất cả thành tàn phế! Cẩu tặc, hiện tại chúng ta đã rơi vào tay ngươi, nếu ngươi không sợ gia tộc trừng phạt ngươi, ngươi liền xuống tay đi!”

Hứa Hổ Nữu nhớ tới giây phút Hứa Đông Tuyết tử vong ở Thông U cốc, không khỏi chìm vào bi thương, trong lòng đau xót, nước mắt liền chảy xuống.

Hứa Tử Yên ngơ ngác đứng tại chỗ, các đệ tử Mai Hoa bang nằm trên mặt đất xung quanh thấy vẻ mặt Hứa Tử Yên âm trầm đứng ở nơi đó, cho rằng Hứa Tử Yên đang nghĩ xem có nên xuống tay hay không, một đám liền hoảng sợ cả lên. Nằm trên mặt đất liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cả đám bắt đầu thi nhau cầu xin tha thứ. Hứa Hổ Nữu vừa thấy những đệ tử này cầu xin Hứa Tử Yên tha thứ, cả trái tim tức giận đến nỗi sém chút nữa nổ tung, tan nát ruột gan hô lên với mấy đệ tử này: “Đám các ngươi là loại nhu nhược không có lương tâm, bang chủ lúc còn sống đối đãi với các ngươi không tệ, hiện tại hài cốt bang chủ còn chưa lạnh, các ngươi đã chạy tới chỗ kẻ thù như chó vẩy đuôi mừng chủ! Các ngươi không xứng làm đệ tử Mai Hoa bang!”

Trên mặt chúng đệ tử hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng bọn họ đồng loạt làm bộ như không nghe thấy lời khiển trách của Hứa Hổ Nữu, mà càng lớn tiếng cầu xin Hứa Tử Yên tha thứ, một mặt muốn tăng thêm lá gan của bản thân, mặt khác muốn ngăn chặn giọng nói của Hứa Hổ Nữu.

Hứa Tử Yên rốt cuộc từ cơn khiếp sợ phản ứng lại, trong lòng có ấm ức, càng có phẫn nộ, chuyện này phải làm cho sáng tỏ, Hứa Tử Yên không sợ chọc phải phiền toái, nhưng cũng không muốn gánh nỗi oan này trên lưng. Vì thế, trầm mặt quát: “Các ngươi câm miệng hết cho ta!”

Hứa Tử Yên vừa quát một tiếng, đám đệ tử đang kêu la kia lập tức ngậm miệng lại. Ánh mắt Hứa Tử Yên lạnh lùng đảo qua mọi người trên mặt đất, cuối cùng nhìn chăm chú vào Hứa Hổ Nữu, nghiêm túc nói: “Hổ Nữu, Hứa Tử Yên ta lấy nhân cách của ta cam đoan, ta chưa từng làm chuyện này. Từ khi ta trở về gia tộc, liền bắt đầu bế quan, hôm nay mới vừa xuất quan, căn bản không có thời gian, càng không có tâm tư đi làm chuyện như vậy! Lại nói, Hứa Đông Tuyết là vì gia tộc mà hy sinh, Tử Yên còn chưa hèn hạ đến trình độ kia, vào lúc hài cốt Hứa Đông Tuyết còn chưa lạnh, đã đi lập mưu cướp đoạt cơ nghiệp nàng gây dựng.”

Hứa Hổ Nữu căm giận nói: “Lòng người cách một lớp da, làm việc hai mặt! Ai biết ngươi đã từng làm hay chưa?”

Hứa Hoa Linh bên cạnh nghe xong lại ngẩn ra, trong mắt dần dần lộ vẻ tin tưởng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi chưa từng làm?”

Hứa Tử Yên vô cùng thẳng thắn thành khẩn nhìn lại nàng, kiên quyết nói: “Ta chưa từng làm!”

Nhìn ánh mắt trong suốt của Hứa Tử Yên, Hứa Hoa Linh tin, lại nhìn đệ tử bang mình nằm đầy đất, Hứa Hoa Linh cười chua xót: “Là chúng ta sai rồi, không nên nghe theo người khác châm ngòi, Hứa Tử Yên, ta hiện tại đã biết, một người có thể xả thân hy sinh vì mọi người như ngươi, sẽ không làm ra chuyện hèn hạ như vậy.”

Nói tới đây, Hứa Hoa Linh chân thành nhìn Hứa Tử Yên nói: “Nhưng mà, làm việc sai thì phải nhận trừng phạt, Hứa Tử Yên, ngươi muốn trừng phạt chúng ta như thế nào, cứ ra tay đi!”

Hứa Hổ Nữu bên cạnh vừa thấy thái độ của Hứa Hoa Linh, có vẻ cũng đã hiểu ra điều gì đó, khép hờ mi mắt, không nói câu nào.

Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua mọi người, thấy vẻ mặt mọi người đều hiện lên ý hối cải, nhưng lại mơ hồ lộ ra phẫn nộ. Hứa Tử Yên không hiểu nhìn mọi người, cuối cùng vẫn chuyển ánh mắt nhìn Hứa Hoa Linh phía trước, vươn tay kéo nàng đứng dậy từ trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Hứa Hoa Linh ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, rồi lập tức rũ mắt xuống, nhẹ giọng kể lại nguyên do sự tình cho Hứa Tử Yên một lần.

Cục diện vốn đang bao trùm bởi bầu không khí khẩn trương lại bởi vì động tác Hứa Tử Yên kéo Hứa Hoa Linh đứng dậy làm cho hòa dịu bớt, đám đệ tử Mai Hoa bang còn lại đều ào ào bò dậy, có chút sợ hãi nhìn Hứa Tử Yên.

Vốn dĩ sau khi Hứa Đông Tuyết chết, Mai Hoa bang liền không có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười hai tọa trấn, người có tu vi mạnh nhất còn lại chính là Hứa Hổ Nữu Hậu Thiên tầng thứ mười một.

Kể từ đó, bang chủ Dũng Cảm bang Hứa Cảm, Cẩm Tú bang Hứa Văn, cùng Lăng Thiên bang Hứa Thiên Khiếu đồng thời chớp lấy cơ hội khuếch trương thực lực bang phái của mình, vì thế liền nhắm vào miếng thịt béo Mai Hoa bang này.

Mà đệ tử Mai Hoa bang, vốn đang chìm trong nỗi bi thương mất đi bang chủ, hơn nữa bên trong bang không có cao thủ tọa trấn, trong lòng lại càng bàng hoàng bất lực. Mà ngay tại giờ phút này, Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu đều lần lượt phái người đến thuyết phục đệ tử Mai Hoa bang đầu quân vào bang phái bọn họ.

Đệ tử Mai Hoa bang đa số là nữ tử, các nàng làm sao chịu đưa bản thân vào hang sói đã sớm thèm nhỏ dãi mình từ lâu. Cho nên các nàng liền không do dự cự tuyệt, hơn nữa các nàng còn lập tức đề cử Hứa Hổ Nữu có tu vi cao nhất trong Mai Hoa bang trở thành bang chủ, nhưng đợi bọn họ lại là một tin tức làm các nàng kinh hãi cùng cực…v