Lúc này người của Tiêu gia đang tùy ý canh giữ ở cửa cốc, trò chuyện với nhau: “Ta nói này, lão ca. Chúng ta canh giữ một đêm ở đây, ngay cả cọng lông thú cũng không thấy, dưới trời đông giá rét tuyết rơi lạnh lẽo thế này, ở dã ngoại hứng gió, đây chẳng phải là chịu tội hay sao? Huynh nói có phải thành chủ nhận được tin tức sai rồi không?”
“Ha ha…” Một người trong số đó cười hề hề trả lời: “Ta nói này lão đệ, đệ không cần ở nơi này đoán mò. Từ Phương Thiên thành đi thông đến Trung Đô thành chúng ta tổng cộng có bốn thông đạo. Một cái là quan đạo, nơi đó ít sông ít núi, yêu thú sẽ không thích đi nơi đó. Cho nên quan đạo là nơi không có khả năng xuất hiện yêu thú nhất, do đó bị phủ thành chủ cướp đi trấn thủ.
Cái thứ hai là Lạc Phượng lĩnh, nơi đó chỉ có một con đường eo hẹp quanh co, hẹp đến nỗi chỉ đủ cho một con yêu thú đi qua một lần, là một nơi cực kỳ dễ thủ khó công, bị Ngô gia cướp đi trấn thủ. Mà sơn cốc Tiêu gia chúng ta trấn thủ này gọi là Trường Nhật cốc, Trường Nhật cốc tuy rằng rất lớn, nhưng cửa cốc thông hướng Trung Đô thành lại vô cùng nhỏ, cũng chỉ đủ cho ba con yêu thú song song đi qua, cho nên chỉ cần bảo vệ cửa cốc này, yêu thú bên trong liền giống như bị nhét chặt vào trong bao, cũng là một nơi dễ thủ khó công.
Chỉ có Thông U cốc Hứa gia trấn thủ, nơi đó vô cùng trống trải, cực kỳ khó phòng thủ, ta nghĩ yêu thú cũng có trí tuệ, bọn chúng hẳn đều chạy sang Thông U cốc rồi, nơi của chúng ta đương nhiên ngay cả cọng lông yêu thú cũng không thấy, ha ha ha…”
“Ha ha ha…” Đệ tử Tiêu gia chung quanh đồng thời cất tiếng cười to.
“Nơi này là Trường Nhật cốc?” Hứa Tử Yên ẩn nấp ở không trung vừa nghe đây là Trường Nhật cốc, liền xác định được vị trí của mình. Trên đường nàng rời khỏi Trung Đô thành chạy tới Trường Nhật cốc, cũng từng nói chuyện với đám người Hứa Lệ, từ lời giới thiệu của bọn họ đã có một hiểu biết rõ ràng về hoàn cảnh địa lý chung quanh Trung Đô thành. Hiện tại đã xác định được vị trí của mình, Hứa Tử Yên đương nhiên sẽ không lạc đường nữa.
Đang định bay về phương hướng Thông U cốc, Hứa Tử Yên lại đột nhiên dừng thân hình, trong đầu lóe lên một ý niệm không thể ngăn chặn nổi: “Phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia đã muốn liên thủ hại Hứa gia mình, vì sao mình không thể hại bọn họ?”
Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên vừa thầm niệm, liền thuận theo quỹ tích phi hành của bông tuyết, thân hình không tiếng động bay đi, bay khỏi Trường Nhật cốc, dừng ở bên trong một khe núi cách Trường Nhật cốc một dặm.
Tìm kiếm một tảng nham thạch bằng phẳng nhẵn nhụi gần đó, lấy phù bút và phù chỉ từ trong túi trữ vật ra, Hứa Tử Yên không chút do dự, bút lướt như rồng rắn, mới đó đã vẽ ra một tấm phù, sau đó lập tức bỏ tấm phù kia vào túi trữ vật, rồi lại vẽ liên tục hai tấm phù giống vậy, vừa xong liền nhanh chóng bỏ vào túi trữ vật.
Hứa Tử Yên vì sao lại khẩn trương chế phù như vậy, đã thế chế ra một tấm phù đều sẽ lập tức thu vào trong túi trữ vật. Đó là bởi vì lần này nàng chế chẳng phải phù công kích hay phòng thủ, mà là một loại Dẫn Thú phù.
Loại phù này có lực hấp dẫn trí mạng với yêu thú, nó có thể bắt chước ra mùi một loại thảo dược sau khi yêu thú nuốt vào, lập tức sẽ thăng cấp, gọi là Nhiếp Không thảo. Mùi của Nhiếp Không thảo này, nhân loại không thể ngửi ra, nhưng yêu thú cho dù cách rất xa, vẫn có thể ngửi được. Sau đó sẽ theo bản năng chen chúc lao đến nơi tỏa ra mùi.
Mà Dẫn Thú phù chính là thông qua trận pháp trong phù hấp thu linh khí chuyển hóa thành mùi của Nhiếp Không thảo, chỉ cần xé một góc Dẫn Thú phù, loại mùi này sẽ phóng ra cuồn cuộn không ngừng, có thể liên tục phóng thích trong bốn canh giờ.
“Hì hì, ba nhà các ngươi đã muốn hại Hứa gia chúng ta, ta liền dẫn hết yêu thú tới chỗ ba nhà các ngươi.”
Hứa Tử Yên bỗng hóa thành tuyết, bay theo hướng gió thổi, chỉ mới đó, đã bay tới Trường Nhật cốc. Ẩn nấp ở không trung quan sát mọi nơi, rồi lặng lẽ hạ xuống phía sau đội ngũ Tiêu gia năm trăm thước, xé một góc tấm phù kia đi, rồi âm thầm chôn xuống dưới đất.
Như vậy, yêu thú sẽ bị mùi Dẫn Thú phù hấp dẫn, chen chúc lao đến hướng Trường Nhật cốc. Nhưng ở cửa Trường Nhật cốc lại có đệ tử Tiêu gia đóng giữ, đám yêu thú này muốn chạy tới trước mặt Dẫn Thú phù, tất nhiên phải xông qua mấy đệ tử Tiêu gia đóng giữ, mà Tiêu gia tuyệt đối không thể thả yêu thú xông qua, bởi vì dù sao trong Trung Đô thành phía sau bọn họ còn có cha mẹ người thân của bọn họ. Như vậy, Tiêu gia và yêu thú chỉ có thể liều chết.
Sau khi chôn xong tấm Dẫn Thú phù thứ nhất, Hứa Tử Yên vừa niệm, thân hình đã ẩn nấp ở không trung, bay nhanh về phía Lạc Phượng lĩnh, tuyết có xu thế càng rơi càng nhanh, trời đất vào lúc này tựa như đã gắn kết lại thành một. Hứa Tử Yên nương theo thế tuyết, tốc độ phi hành cực mau, một canh giờ sau, đã ở không trung trông thấy Lạc Phượng lĩnh.
Lén lút chôn Dẫn Thú phù phía sau đội ngũ Ngô gia năm trăm thước, Hứa Tử Yên lại bay tới hướng quan đạo. Chôn tấm Dẫn Thú phù cuối cùng ở phía sau đội ngũ phủ thành chủ năm trăm thước, Hứa Tử Yên mới bay nhanh về phía Thông U cốc.
Hai canh giờ sau, Hứa Tử Yên đã thấy được bọn Hứa Tiến đang đứng trên sườn núi, cẩn thận canh gác. Hứa Tử Yên đáp xuống từ xa, sau đó đi bộ tới sườn núi. Lúc này, tuy rằng Hứa Tử Yên đi trên đường núi mà đêm qua yêu thú lao đến, nhưng trong lòng nàng lại không chút khẩn trương, ngược lại còn thầm nghĩ: “Đám yêu thú này hiện tại chắc đã chạy tới hướng quan đạo, Trường Nhật cốc và Lạc Phượng lĩnh hết rồi!”
Lúc này tuyết đã có xu thế dần dần thưa bớt, gió thổi cũng nhỏ hơn. Tuyết rơi rất nhiều, nhưng rơi xuống rất chậm, bay múa vô cùng xinh đẹp. Ở giữa bông tuyết phất phơ đầy trời, bộ áo lam nạm bảo thạch của Hứa Tử Yên, tôn lên gương mặt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, dưới trời tuyết bay mê ly chậm rãi đi tới. Tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Người trên sườn núi đứng xem đến thẫn thờ, đó là một bức tranh tuyệt đẹp đến cỡ nào! Nó tạo ra cảm giác yên tĩnh, kỳ ảo từ trong tâm hồn mỗi người. Ai nấy đều như đắm chìm vào trong bức tranh kia.
Hứa Tử Yên đi lên sườn núi, thấy mọi người đều ngơ ngác nhìn mình, có chút bất an ngó nghiêng trên người, phát hiện ngoại trừ bông tuyết thì chẳng có gì khác, liền khó hiểu nhìn về phía mọi người.
“Oa! Tử Yên tỷ tỷ, tỷ đẹp quá!” Hứa Lệ bỗng chốc nhảy tới bên cạnh Hứa Tử Yên, vươn hai tay nắm một bàn tay Hứa Tử Yên đong đưa qua lại.
“Phù ~~” Mọi người đồng loạt thở hắt ra một hơi, đều từ cơn thất thần tỉnh táo lại. Hứa Tiến đi tới trước mặt Hứa Tử Yên, liếc mắt nhìn Hứa Tử Yên một cái, sau đó gật đầu nói: “Muội quả nhiên là đi đột phá!”
“Thật vậy chăng? Tử Yên tỷ tỷ, tỷ lại đột phá? Tỷ hiện tại là Hậu Thiên tầng thứ chín?”
Lần này hô lên không phải Hứa Lệ, mà là Hứa Thanh Tuyết, nha đầu luôn chỉ biết tu luyện này, vừa khiếp sợ vừa hâm mộ nhìn Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra chút mất mát.