Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 313: Uy Vũ đường




Nghe đám đại tu sĩ Kết Đan kỳ đều sẽ đến hội đấu giá, Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, bước chân có chút chần chờ.

Lộ Nghiễm Thiên vừa cười vừa nói: “Tiểu muội không cần lo lắng, bọn họ không nhận ra chúng ta. Thời điểm chúng ta tham gia hội giao dịch, đều sử dụng phù che lấp.”

“Thế nhưng… người trong Tán Tiên minh đã gặp chúng ta.” Hứa Tử Yên vẫn lo lắng.

“Bọn họ sẽ không nói, quy củ Tán Tiên minh rất nghiêm.” Lộ Nghiễm Thiên kiên định nói, song song trên mặt hiện ra vẻ tự hào.

Nghe Lộ Nghiễm Thiên nói thế, Hứa Tử Yên không có ý kiến nào khác. Dù sao Lộ Nghiễm Thiên đã từng là minh chủ Tán Tiên minh, hẳn là cực kỳ hiểu rõ quy củ Tán Tiên minh. Đột nhiên, Hứa Tử Yên hiếu kỳ hỏi: “Lão ca ca, huynh trở lại Tán Tiên thành, người Tán Tiên minh liệu có người nhận ra huynh không?”

Lộ Nghiễm Thiên cười xấu hổ, chỉ là nụ cười kia ẩn chứa khổ sở khôn cùng, buồn bã nói: “Năm trăm năm trước ta rời khỏi Tán Tiên thành, không có dáng dấp hiện nay. Khi đó ta vẫn là hình thái trung niên, tuy rằng không thể nói phong lưu phóng khoáng, nhưng cũng tiêu sái anh tuấn. Chỉ là trải qua mấy trăm năm thương thế dằn vặt, hôm nay ta đã là dáng vẻ một lão nhân già yếu, còn đâu người nhận ra ta.”

Hứa Tử Yên nghe xong không khỏi chua xót một trận, nhẹ giọng an ủi: “Lão ca ca, đừng nên gấp gáp, huynh sẽ khôi phục dáng vẻ ban đầu nhanh thôi.”

“Ai.” Lộ Nghiễm Thiên thở dài một hơi, cô đơn nói: “Đâu dễ dàng như vậy, dù tiểu muội có thể trị khỏi thương thế cho ta, tu vi của ta cũng chỉ khôi phục đến Kết Đan kỳ tầng thứ năm thứ sáu, không biết tới khi nào mới có thể khôi phục đến Kết Đan kỳ tầng thứ mười hai đỉnh.”

Hứa Tử Yên thản nhiên nói: “Lão ca ca không cần lo lắng, đến lúc đó tiểu muội ta tự nhiên sẽ luyện chế đan dược cho huynh, huynh rất nhanh sẽ khôi phục đến tu vi lúc đầu, dù là đột phá Nguyên Anh kỳ, cũng không phải không có khả năng.”

“Thật chứ?” Lộ Nghiễm Thiên vừa mở miệng, liền ngượng ngùng mỉm cười. Hiện nay nàng đã là luyện đan sư có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược, muốn luyện chế cho hắn một ít đan dược tu luyện, tất nhiên không thành vấn đề. Vừa nghĩ đến mình rất nhanh là có thể trị hết thương thế, khôi phục tu vi, mà còn có thể đột phá đến Nguyên Anh kỳ, Lộ Nghiễm Thiên kích động lên.

Hồi tưởng việc bản thân nhận Hứa Tử Yên làm chủ, trong lòng không còn chút băn khoăn. Khi hắn du lịch Trung Nguyên, không biết có bao nhiêu cao thủ Kết Đan kỳ bằng lòng theo đuôi cao giai luyện đan sư. Giờ đây bất chợt nhớ tới, ngược lại cảm thấy bản thân gặp được một thiên đại cơ duyên, có vẻ là hắn kiếm được món hời. Thành ra, Lộ Nghiễm Thiên càng thêm tôn kính Hứa Tử Yên.

Hai người tiến vào phòng đấu giá, hội đấu giá đã tiến hành phân nửa, sau khi nghe ngóng hai mươi cây Xích Dương thảo đã bán đấu giá ra ngoài, vả lại người kia đã rời khỏi.

Tin này làm Lộ Nghiễm Thiên nóng nảy, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ngọc bài kín đáo đưa cho Hứa Tử Yên, để Hứa Tử Yên đi dò hỏi rốt cuộc là ai mua Xích Dương thảo kia.

Hứa Tử Yên tiếp nhận tấm ngọc bài, cúi đầu nhìn xem, thấy mặt trên ngọc bài có khắc ba từ Tán Tiên minh, đồng thời dưới ba từ Tán Tiên minh còn có khắc sáu ngôi sao. Trong lòng biết ngọc bài này nhất định là đại biểu cho thân phận Lộ Nghiễm Thiên, Lộ Nghiễm Thiên sợ bị người Tán Tiên minh nhận ra, nên mới để mình đi hỏi.

Hứa Tử Yên trực tiếp rời khỏi phòng bán đấu giá, tiến vào sâu bên trong. Vừa đi tới cửa, lập tức bị hai tu sĩ thủ vệ ngăn cản, khách khí hỏi: “Đạo hữu là muốn bán đồ đấu giá?”

Hứa Tử Yên không nói lời nào, trực tiếp cầm ngọc bài trong tay đưa hai tu sĩ xem.

Thân thể hai tu sĩ chấn động, vội vàng cúi thắt lưng, cung kính chào: “Thuộc hạ bái kiến trưởng lão.”

“Dẫn ta đi gặp người chủ sự ở đây của các ngươi.” Hứa Tử Yên bình thản nói.

“Dạ.”

Một tu sĩ trong đó vội vàng nói: “Mời ngài đi theo ta.”

Hứa Tử Yên theo tu sĩ kia đi vào trong, hành lang rất dài, lại ghẹo vào một ngõ rẽ, cuối cùng đứng trước một cách cửa lớn. Tu sĩ dẫn đường nhẹ nhàng gõ gõ cửa, từ bên trong truyền ra một giọng nói uy nghiêm: “Vào đi.”

Tu sĩ dẫn đường nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vươn tay làm tư thế mời với Hứa Tử Yên. Đợi Hứa Tử Yên đi vào, tu sĩ kia không có vào theo, mà ở bên ngoài nhẹ tay đóng cửa lại, rời khỏi đây.

Người trong phòng cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ngồi sau bàn bận rộn, tựa hồ đang ký văn kiện gì đó.

Hứa Tử Yên trực tiếp đi tới trước bàn lớn, đặt ngọc bài lên bàn. Tiếng ngọc bài chạm vào bàn hấp dẫn lực chú ý của người kia. Vừa ngẩng đầu, phát hiện một người xa lạ đứng trước mặt, không khỏi có chút kỳ quái, tuy nhiên vẫn cực kỳ chuyên nghiệp, mỉm cười đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là?”

Hứa Tử Yên vươn tay chỉ hướng tấm ngọc bài trên bàn, ánh mắt người kia nhìn theo ngón tay Hứa Tử Yên, thân thể lập tức chấn động, vội vàng vòng từ sau bàn ra, khom người thi lễ: “Bái kiến trưởng lão.”

Hứa Tử Yên không nhiều lời với hắn, nàng sợ bản thân nói nhiều bị nhìn ra sơ hở. Dù sao mình cũng không phải người Tán Tiên minh. Nàng nhìn chủ sự đối diện kia, lạnh nhạt nói: “Hai mươi cây Xích Dương thảo tại hội đấu giá hôm nay bị ai mua đi?”

“Dạ?” Chủ sự kia sửng sốt, có điều lập tức phản ứng lại, cung kính nói: “Trưởng lão, người chờ chút, ta lập tức đi điều tra rõ ràng.” Nói xong, thấy Hứa Tử Yên gật đầu, liền vội vã rời khỏi phòng.

Chỉ chốc lát sau, hắn lại vội vã quay trở về, một lần nữa thi lễ với Hứa Tử Yên: “Trưởng lão, hai mươi cây Xích Dương thảo bị Viên lão bản yêu sủng viên thành đông Vương Miểu mua đi.” Nói tới đây, khóe miệng chủ sự giật giật, tựa hồ còn lời gì muốn nói.

Hứa Tử Yên đang tính đi liền dừng bước: “Còn có gì muốn nói?”

“Nghe bảo tại thời gian bán đấu giá, có một đám người trẻ tuổi cùng Vương Miểu tranh đoạt rất kịch liệt. Cuối cùng vẫn là bị Vương Miểu chiếm được hai mươi cây Xích Dương thảo. Khi Vương Miểu rời khỏi hội đấu giá, chín người cũng rời khỏi theo, hình như là đang lần theo dấu vết Vương Miểu.”

Hứa Tử Yên nghe vậy, trong lòng đột nhiên thì có một loại cảm giác không ổn, vội vàng hỏi: “Chín người kia lớn lên dáng vẻ ra sao?”

Nghe chủ sự miêu tả chín người kia xong, Hứa Tử Yên không khỏi âm thầm kêu khổ. Hình dạng miêu tả chín người, rõ ràng là chín người Lâm Phi Ngu và Vưu Nguyệt.

Nội tâm Hứa Tử Yên khẩn trương, thu hồi tấm ngọc bài, hỏi thăm rõ ràng vị trí yêu sủng viên của Vương Miểu, liền vội vội vàng vàng rời khỏi đây, ở bên ngoài hội họp cùng Lộ Nghiễm Thiên, hai người cấp tốc đi về phía yêu sủng viên.

Hứa Tử Yên vừa đi vừa mắng trong lòng: “Lâm Phi Ngu thật đúng là một kẻ chuyên gây họa, khó trách Lâm Thượng Phong không dám để nàng đi ra ngoài lịch lãm, bằng không lấy tính tình gây sự chung quanh, lại không có tu vi tương xứng, e rằng sớm bị người đánh chết. Lần sau, mình nhất định không theo nàng đi ra ngoài nữa. Lẽ nào nàng không biết nhóm người mình vừa cùng Tiềm bang phát sinh xung đột xong? Mới không gặp một lúc, đã bắt đầu ở chung quanh trêu chọc phiền phức?”

Kể cả Lâm Thượng Phong đối xử với mình không tệ, cũng cân nhắc đến bản lĩnh chế phù của mình. Song nếu chín người Lâm Phi Ngu xảy ra chuyện tại Tán Tiên minh, mà mình thì vẫn bình yên vô sự. Sợ rằng Lâm Thượng Phong dù không nghiêm phạt mình, về sau cũng không thèm ngó ngàng đến mình, Vạn Pháp phong Hạ Kiệt sẽ không chút do dự đưa mình vào chỗ chết.

Lộ Nghiễm Thiên thấy Hứa Tử Yên vẫn cau mày, bước đi vội vàng, liền mở miệng hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hứa Tử Yên buồn bực kể chuyện này cho Lộ Nghiễm Thiên.

Nghe Hứa Tử Yên giải thích một phen, Lộ Nghiễm Thiên không khỏi cười khổ liên tục, thầm nghĩ: “Xem ra, đâu đâu đều có nhị thế tổ.”

Lộ Nghiễm Thiên thấy Hứa Tử Yên thật sự lo lắng, trong lòng hiểu rõ ngộ nhỡ Lâm Phi Ngu gặp chuyện không may thì mang ý nghĩa gì, bèn lựa lời khuyên bảo: “Tiểu muội, muội đừng lo lắng. Thật xảy ra chuyện gì, muội hãy dùng tấm ngọc bài ta đưa tùy cơ ứng biến.”

Hứa Tử Yên ngẫm lại cũng phải, dù sao Lộ Nghiễm Thiên đã từng là chủ nhân nơi này, lỡ may xảy ra chuyện gì, dựa vào ngọc bài cũng có thể giải quyết một số vấn đề vướng tay vướng chân.

Hai người đang đi thì trông thấy bảy người từ ngã rẽ bên trái xuất hiện, bảy người đều là vẻ mặt tức giận. Cước bộ nhanh chóng vượt lên trước Hứa Tử Yên và Lộ Nghiễm Thiên, một nam tử trẻ tuổi trong số đó phẫn nộ nói: “Phụ thân, Vương Miểu đúng là thứ quá không ra gì. Chúng ta đã đặt cọc cho hắn, hắn cũng đáp ứng lần này bắt một con yêu mã về cho con. Rõ ràng lần này hắn bắt được một con yêu mã, lại nói với phụ thân bọn họ không bắt được yêu mã nào, muốn chúng ta chờ lần tiếp theo. Hắn đây chẳng phải là khinh thường Uy Vũ đường của chúng ta hay sao?”

Một tu sĩ trung niên mặt mũi âm trầm đi ở chính giữa, ánh mắt bắn ra tia rét buốt, lạnh giọng nói: “Hừ, thu tiền đặt cọc của lão tử, còn tính lừa dối ta, ta ngược lại muốn xem, hắn rốt cuộc có bao nhiêu lá gan?”

Vẻ mặt thanh niên kia lập tức hưng phấn, huơ nắm tay: “Đúng, phụ thân, nhất định phải cho hắn một bài học, bằng không sau này Uy Vũ đường chúng làm sao còn lăn lộn trong Tán Tiên thành được nữa.”

“Yên tâm.” Tu sĩ trung niên đen mặt âm trầm nói: “Vi phụ đã đưa tiền đặt cọc. Tận một nghìn viên trung phẩm linh thạch, chỉ là không biết lão tiểu tử Vương Miểu kia lần này rốt cuộc là vì sao? Trước đây hắn vẫn rất giữ chữ tín, lần này rõ ràng bắt được một con yêu mã, do đâu hắn lại nói không có? Hừ, bất kể thế nào, vi phụ đã đưa tiền đặt cọc, hắn dám đổi ý? Hôm nay vi phụ tự mình tới cửa đòi, xem hắn có còn dám qua loa tắc trách với ta nữa không.”

Nhìn bóng lưng bảy người dần dần cách xa, Hứa Tử Yên vừa cười vừa nói: “Xem ra Vương Miểu kia hôm nay phiền phức không ít.”

“Ha ha, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt nào.” Lộ Nghiễm Thiên cười bảo.

Hai người liền bước nhanh hơn, theo sát phía sau bảy người kia.