Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 3: Chịu oan




Hứa Tử Yên vừa đứng vững thân hình, hơn nữa tu vi của thiếu nữ kia rõ ràng cao hơn nàng, Hứa Tử Yên căn bản trốn tránh không kịp, cộng thêm không có kinh nghiệm đánh nhau, chỉ đành đứng đực ra ở đó, trơ mắt nhìn bạt tai kia tát trên mặt mình. Thiếu niên nọ đột nhiên tiến lên một bước, giơ tay chụp lấy cổ tay thiếu nữ, hất về phía sau, kéo thiếu nữ kia lại. Mỉm cười nói với Hứa Tử Yên: “Bỏ đi, Hỉ Muội.”

Nói xong, buông tay đang nắm tay thiếu nữ ra, cất bước đi. Thiếu nữ kia hung hăng trừng mắt Hứa Tử Yên, vừa muốn bước đi, đã phát hiện một thiếu niên mười hai mười ba tuổi va vào người nàng, sau đó chạy nhanh đi.

“Muốn chết hả!”

Thiếu nữ kia trút giận lên người thiếu niên, giơ chân lên, đá vào mông thiếu niên kia, một cú đá đạp thiếu niên kia ngã lăn trên mặt đất. Thiếu niên kia bò dậy không nói năng gì, chỉ cúi đầu chạy đi mất.

Một cú đá này hình như đã tiêu trừ bớt cơn tức trong lòng, thiếu nữ kia không thèm ngó đến Hứa Tử Yên nữa, lập tức đuổi theo vị Lân ca ca kia.

Hứa Tử Yên lắc lắc đầu, không muốn gây chuyện, hơn nữa cũng không có tư cách gây chuyện. Điều chỉnh lại tâm trạng một lần nữa, cổ vũ đủ dũng khí lại bắt đầu đến từng tiệm từng tiệm xem thử, hy vọng có thể mua được nguyên liệu luyện đan và chế phù rẻ tiền.

Hết chuyển đông lại chuyển tây, Hứa Tử Yên đi vào một cửa hàng. Vừa mới tiến vào một bước, đã nghe thấy một giọng nói nghẹn ngào mừng rỡ: “Là ngươi! Ngươi còn dám đến đây? Tứ thúc, chính là nàng trộm phù trên người ta!”

Hứa Tử Yên nghe xong hoảng hốt, vừa ngẩng đầu nhìn, trong lòng lập tức giận dữ. Người vừa chỉ ngón tay vào mình vừa kêu to đúng là thiếu nữ muốn bạt tai mình, lúc này trên mặt còn vương nước mắt, còn thiếu niên mà nàng ta gọi Lân ca ca kia lại không có ở đây.

“Tứ thúc, chính là nàng, chính là nàng trộm phù trên người ta!”

Hán tử trung niên kêu tứ thúc kia, ánh mắt hoài nghi quan sát Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, Hứa Tử Yên khó hiểu nhìn cô gái kia, nhưng lúc nàng nghe cô gái kia nói nàng trộm đồ gì đó của nàng ta, nhất thời tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát mắng: “Ngươi nói bậy, ngươi có thứ gì đáng để ta trộm?”

“Ngươi trộm phù của ta!” Thiếu nữ kia thở phì phò nói ra.

“Hỉ Muội, câm miệng!” Vị tứ thúc kia khiển trách một câu, quay đầu nghiêm túc quan sát Hứa Tử Yên, giọng điệu từ tốn hỏi: “Vị tiểu thư này, cô có lời gì để giải thích?”

“Giải thích? Vì sao ta phải giải thích?” Hứa Tử Yên ấm ức, trong mắt ứa nước, tức giận hỏi.

“Tứ thúc, nàng như thế là có tật giật mình.” Cô gái kia nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ta trộm cái gì? Ta trộm đồ của ngươi lúc nào? Ta trộm đồ gì của ngươi?”

Hứa Tử Yên mới tới Trung Đô thành, mọi thứ hãy còn xa lạ, lại đi cả một ngày vẫn chưa tìm được mấy món mình cần, có thể nói là cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hiện tại lại bị người khác vu oan giá họa, nỗi ấm ức phải chịu vừa nghĩ đã rõ, chỉ là quật cường kìm nén nước mắt, không để nó rơi xuống.

“Là ngươi cùng một tên tiểu tặc mười hai mười ba tuổi, ngươi cố ý va vào người Lân ca ca của ta, sau đó tên tiểu tặc nhân cơ hội đụng phải ta, trộm đi phù tứ thúc đưa cho ta, hu hu…” Nói xong, cô nàng kia ngược lại khóc rống lên trước.

Nàng ta vừa nói như thế, Hứa Tử Yên lập tức nhớ tới có một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi đụng phải nàng ta một cái, còn bị nàng ta đá một phát té ngã, chắc là đứa trẻ kia trộm đi phù của nàng ta. Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tử Yên bỗng hết giận, khóe miệng xẹt qua một tia cười nhạo.

Vị tứ thúc kia luôn chăm chú quan sát vẻ mặt của Hứa Tử Yên, vừa thấy nét mặt nàng thay đổi, trong lòng đã có chín phần khẳng định Hứa Tử Yên không liên quan đến việc này. Có điều quay đầu nhìn lại vẻ khổ sở kích động của Hỉ Muội, trong lòng lại có một chút không đành, biết nàng đã đánh mất nhiều phù như vậy, gia tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, mà mình và phụ thân nàng lại hay qua lại. Không khỏi than thở trong lòng một tiếng. Thầm nghĩ, đành phải đổ chuyện này lên người cô gái trước mặt kia, tuy rằng như thế, cô gái này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng người khác chết vẫn tốt hơn người trong gia tộc mình chết. Hơn nữa nhìn trang phục của nàng cũng không giống một người có bối phận, tu vi cũng chỉ là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, chết thì chết vậy. Nghĩ đến đây, liền trầm mặt, lạnh lùng nói: “Vị tiểu thư này, cô tốt nhất nên có lời giải thích, bằng không ta phải đưa cô tới Hình đường của gia tộc.”

“Cớ sao phải đi, ta cũng đâu có trộm.” Lòng Hứa Tử Yên đã chìm xuống, dựa vào sự từng trải của nàng, nàng đã nhìn ra tên tứ thúc trước mặt chuẩn bị đổ chuyện này lên đầu nàng, nhưng nàng cũng không thể động thủ, dựa vào tu vi trước mắt của nàng, nếu động thủ, nhất định sẽ chết càng nhanh hơn.

“Được!” Trong ánh mắt tứ thúc đầy vẻ băng lạnh, hờ hững nói: “Người đâu, trói nàng lại cho ta.”

Lập tức có hai người lao ra từ bên cạnh, trói hai tay Hứa Tử Yên vào sau lưng. Hứa Tử Yên không phải không nghĩ tới việc phản kháng, nhưng tứ thúc đứng đối diện kia đột nhiên phóng ra khí thế, khóa chặt Hứa Tử Yên sít sao, căn bản không thể cử động mảy may.

Ngay lúc phẫn nộ, lại chợt thấy Hỉ Muội kia lẻn đến phía trước bản thân, tát một bạt tai lên mặt mình, hung tợn mắng: “Ngươi con tiện nhân này, để ta xem bây giờ ngươi còn chạy đi đâu được?”

Hứa Tử Yên cắn chặt môi, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hỉ Muội, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.

“Đưa nàng đi Hình đường.” Tứ thúc lạnh lùng nói ra.

“Chuyện gì phải kinh động đến Hình đường của gia tộc thế?”

Theo giọng nói, một nam tử trung niên mặc lam bào đi đến, cười hề hề nhìn tên tứ thúc kia.

“Nhị ca, sao huynh lại rảnh rỗi mà đến chỗ đệ vậy?”

“Ha ha, không có việc gì, đi ngang qua nơi này của đệ, tiến vào xem chút thôi.”

“Bái kiến nhị bá.” Hỉ Muội sợ hãi chào.

“Ồ, là Hỉ Muội à, sao ngươi còn ở chỗ này thế, Lân ca ca của ngươi đâu?” Nhị bá cười trêu chọc.

“Lân ca ca đi bắt tiểu tặc rồi.”

“Tiểu tặc gì?” Nhị bá sững sờ hỏi.

“Chính là đồng lõa của nữ tặc này.” Hứa Hỉ Muội chỉ vào Hứa Tử Yên cất giọng căm hận nói: “Nàng cấu kết với tên tiểu tặc kia trộm đi phù trên người ta, Lân ca ca đi bắt tên tiểu tặc kia rồi.”

“Ngươi làm mất phù ta dặn ngươi đưa đến tiệm?” Giọng nói nhị bá bỗng chốc lạnh lẽo.

Mặt Hứa Hỉ Muội đột nhiên trắng bệch, quỳ ‘phịch’ một tiếng trên mặt đất, cúi đầu không dám nói câu gì.

Nhị bá kia lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hứa Tử Yên, ánh mắt sắc như đao, khiến Hứa Tử Yên cảm giác được da thịt của mình đau như bị dao cắt.

“Là ngươi trộm phù của nha đầu Hỉ Muội?”

“Ta không trộm.” Hứa Tử Yên quật cường nhìn lại nhị bá kia.

“Tiểu cô nương, chỉ sợ ngươi còn chưa biết giá trị của phù rồi.” Nói xong liền lấy ra một tấm phù từ trong ngực, đặt trên tay, đưa tới trước mặt Hứa Tử Yên, nói nhàn nhạt: “Một tấm phù này trị giá đến năm trăm lượng bạc, ngươi lại trộm đi những năm mươi tấm phù, ngươi tốt hơn hết vẫn nên trả lại cho ta đi, ta sẽ không làm khó ngươi.”

Nói xong, gương mặt lạnh lùng im lặng nhìn Hứa Tử Yên.