Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 299: Lừa đảo




Tuy rằng những tán tu này không quan tâm tông môn lắm, thế nhưng những quái vật lớn như Thái Huyền tông và Hoa Dương tông phương bắc, bọn họ vẫn mang lòng sợ hãi. Bằng không bọn họ cũng sẽ không cố gắng đưa con cái mình tới đó, hy vọng con mình có thể trở thành đệ tử Thái Huyền tông hoặc Hoa Dương tông. Dù sao điều kiện tu tiên và pháp quyết tu tiên của Thái Huyền tông và Hoa Dương tông tốt hơn và có hệ thống hơn rất nhiều, điểm này Tán Tiên minh hoàn toàn thua thiệt.

“Lương thúc, những người này có thân phận gì?” Bé trai xem náo nhiệt đột nhiên hỏi.

“Hẳn là đệ tử Thái Huyền tông hoặc Hoa Dương tông? Hơn nữa thân phận có lẽ không thấp.” Tu sĩ gọi là Lương thúc mang vẻ mặt khiếp sợ trả lời.

“Lương thúc, thúc nói xem trong số những người đó, ai sẽ là đại nhân vật?” Bé trai Văn Hạo thấp giọng hỏi.

“Hẳn là nha đầu Luyện Khí kỳ kia, các nàng tựa hồ đều nghe lời nàng ấy, chỉ không biết nàng ấy trong tông môn rốt cuộc có thân phận gì.”

Khi ấy, gã béo ục ịch từ khiếp sợ tỉnh lại đầu tiên, vội vàng tán đi vòng bảo hộ. Ánh mắt cẩn thận quan sát Hà Thanh Thanh trên lôi đài.

Mà Hà Thanh Thanh cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động mê man, nàng đã bao giờ được chứng kiến mười tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục cùng nổ tung đâu chứ, cho đến khi vòng bảo hộ lôi đài tán đi, nàng mới từ trạng thái mơ hồ tỉnh táo lại. Thân hình vội vàng nhảy xuống lôi đài, bay tới trước mặt Hứa Tử Yên, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch nói: “Ta… đánh xong.”

Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Long Uyên đối diện, phát hiện hắn vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ, bèn cảm thấy buồn cười. Nàng nhẹ nhàng vỗ Vưu Nguyệt bên cạnh một cái, cất cao giọng: “Vưu trưởng lão, hiện tại đến phiên ngươi. Chờ ngươi đi nổ gã bang chủ Tiềm bang gì kia thành cặn bã, Tiềm bang bọn họ sẽ thành rắn mất đầu. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người giải quyết bọn họ.”

Giọng Hứa Tử Yên vang dội đến thế, đừng nói Long Uyên nghe rõ, mà những người xem náo nhiệt cũng đều nghe rõ. Một lát sau, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Long Uyên. Đặc biệt mấy bang hội đã sớm có ý đồ với Tiềm bang, ánh mắt đều phóng ra tia tham lam, hận không thể hiện tại phân chia Tiềm bang ngay.

Toàn bộ ánh mắt thoáng chốc tập trung trên người Long Uyên, Long Uyên lập tức cảm thấy áp lực. Đặc biệt là những ánh mắt rõ ràng không có ý tốt, khiến trong lòng Long Uyên rét buốt. Chính hắn hiểu rất rõ, đối phương vừa có thể tùy tiện ném ra mười tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục nổ tung một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chứng minh trong tay đối phương khẳng định vẫn còn, mà còn không ít. Nếu bản thân lên lôi đài, căn bản là tìm chết. Biết rõ đi tới chính là chết, thì còn ai dám đi. Cùng lúc ấy, hắn trông thấy Vưu Nguyệt đang muốn lên lôi đài, trong lòng lập tức quyết định. Lỡ như đợi Vưu Nguyệt lên lôi đài, kêu hắn chiến, thời điểm đó hắn không lên, mặt mũi coi như mất sạch. Vì vậy, hắn vội vàng hô với Vưu Nguyệt: “Vưu Nguyệt đạo hữu, khoan đã.”

Thân hình Vưu Nguyệt khựng lại, tạm ngừng việc bay lên không, nhìn sang phía Long Uyên.

Long Uyên vừa lớn tiếng hô, mặt mũi ngượng đến đỏ bừng. Song hắn cũng không còn cách nào, tính mệnh dù sao vẫn quan trọng hơn da mặt. Trong lòng càng không ngừng thầm mắng bang chúng của mình, muốn làm thịt dê béo cũng phải xem đối phương có phải dê béo hay không, chưa điều tra rõ ràng đã động thủ, đây chẳng phải muốn toàn bộ bang hội bị hủy ư? Trở lại nhất định phải làm thịt mấy tên tiểu tử khiến cho bản thân gặp phiền phức. Quay đầu lại thấp giọng hỏi thủ hạ tình hình khi ấy, nghe bảo nhóm Hứa Tử Yên khi tiến vào Tán Tiên thành, là ăn mặc phục sức Thái Huyền tông, Long Uyên thiếu chút nữa đập chết tên thủ hạ kia ngay tức khắc. Tán tu dù không phục đệ tử tông môn, vậy cũng phải xem là người tông môn nào. Thái Huyền tông là tán tu có thể chọc tới hay sao?

Nhưng hiện giờ không có thời gian xử lý việc này, nhìn ánh mắt châm chọc của đối phương, còn có tiếng châm biếm từ đám người xem náo nhiệt, Long Uyên đành mặt dày bước tới trước mặt nhóm Hứa Tử Yên, chắp tay nói với Vưu Nguyệt: “Đạo hữu, trận này không cần so, ta chịu thua.”

Vưu Nguyệt nghe xong, thần sắc sửng sốt. Nàng chưa từng đánh lôi đài tại Tán Tiên thành, nên không nắm quy củ. Song thấy đối phương chịu thua, cũng biết phe mình thắng, phút chốc cởi bỏ gông xiềng trong lòng, vui vẻ gật đầu. Vừa định mở miệng nói vài câu hình thức, sau đó cùng nhóm Lâm Phi Ngu rời khỏi đây, thì thấy Hứa Tử Yên tiến lên trước hai bước, ngữ khí lạnh buốt nói: “Đã định ra ba trận chiến sinh tử, nào phải một bên nói chịu thua, là có thể không đánh?”

Hứa Tử Yên nghĩ rằng, thả hổ về rừng, hổ đều cắn ngược người. Nàng bây giờ là muốn giết chết Long Uyên trên lôi đài. Như vậy Tiềm bang thật sự giống lời mình vừa nói, trở thành rắn mất đầu, rất nhanh sẽ bị các thế lực khác trong Tán Tiên thành xâu xé. Nhóm người mình mới chân chính không có uy hiếp. Phe mình hôm nay đã cùng Tiềm bang kết mối tử thù, không có khả năng giảng hòa. Cho nên, Hứa Tử Yên mới lên tiếng hỏi.

“Việc này… nếu các ngươi đồng ý, chúng ta sẽ bỏ ra một cái giá nhất định để đình chiến. Ta nghĩ Thái Huyền tông các ngươi cũng không thể khinh người quá đáng.”

Long Uyên nói mấy lời này, mục đích chính là muốn nhắc người Tán Tiên thành tại đây, đối phương là người trong tông môn, nếu hôm nay ta chết trong tay tông môn, các ngươi xem mà làm, đây chính là bị tông môn tới tận cửa làm bẽ mặt, tại địa bàn tán tu đánh vào mặt mũi tán tu.

Ánh mắt đám tán tu xem náo nhiệt khi nhìn nhóm Hứa Tử Yên chợt khác hẳn đi, tuy trong lòng bọn họ sợ hãi Thái Huyền tông, nhưng đệ tử Thái Huyền tông tại lôi đài Tán Tiên thành diệt bang hội tán tu, đó chính là đánh thẳng vào mặt tán tu.

Giả sử nhóm Hứa Tử Yên kiên trì muốn giết chết Long Uyên trên lôi đài, sợ rằng các nàng ở Tán Tiên thành một ngày, phiền phức sẽ liên tục kéo tới. Người ta cũng không đánh ngươi, chỉ cần người ta mở lữ điếm không cho ngươi ở, tiệm cơm không cho ngươi vào, vậy còn mỗi nước bị Tán Tiên thành đuổi ra ngoài, chán nản quay về Đình Lam sơn mạch.

Hứa Tử Yên so sánh, biết hôm nay thật sự phải thả cho Long Uyên một ngựa. Vì mình hắn đắc tội toàn bộ tán tiên phương bắc, chuyện này đúng là không đáng. Cuối cùng, nàng lạnh nhạt hỏi: “Không biết các ngươi muốn trả cái giá nào? Việc này có đúng quy củ Tán Tiên thành không?”

Khi ấy, gã béo đã đi tới, đón đầu Hứa Tử Yên: “Đúng thế, phương diện này Tán Tiên thành chúng ta có quy củ. Chính là nếu như một bên chịu thua, mà bên kia cũng đồng ý, như vậy bên thua phải bồi thường gấp mười điều kiện ước định lúc trước. Nói cách khác, lúc trước các ngươi ước định chính là một trăm viên thượng phẩm linh thạch, bọn họ cần phải trả cho các ngươi một nghìn viên thượng phẩm linh thạch.”

“Ồ.” Hứa Tử Yên gật đầu, quay đầu nhìn Long Uyên: “Đây chỉ là một ước định trong số đó, chúng ta còn có một ước định, là các ngươi tại Tán Tiên thành không thể tiếp tục tìm chúng ta gây phiền phức.”

“Điểm này Long Uyên ta có thể cam đoan, Tiềm bang tuyệt đối sẽ không tiếp tục tìm các ngươi gây phiền phức.” Long Uyên giờ đang nghĩ rằng. Ngươi cho rằng ta đần độn à, còn đi tìm các ngươi gây phiền phức, lần này tổn thất một đường chủ, còn không biết thế lực vẫn luôn ngấp nghé chúng ta đây, sẽ có hành động gì? Ta nào rảnh đi trêu chọc các ngươi? Hơn nữa, ta hiện tại muốn chọc cũng chẳng chọc nổi.

Gã béo bên cạnh trầm giọng nói: “Điểm ấy Tán Tiên thành chúng ta có thể cam đoan, hắn thua thì nhất định phải tuân thủ nội dung ước định, bằng không Tán Tiên minh chúng ta sẽ tiêu diệt Tiềm bang.”

Gã béo nói xong, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, thầm nghĩ: “Đệ tử tông môn cũng chẳng phải giỏi giang lắm? Chỉ được cái của cải dày một ít, có lợi nhờ tông môn. Chỉ số thông minh chính là tiêu chuẩn của một kẻ ngu si, Tiềm bang đã bị các ngươi đánh sợ, bọn họ đâu còn dám đi tìm các ngươi gây phiền phức. Ngược lại các ngươi vừa thốt ra lời này, lại để lộ ra các ngươi nhát gan. Chờ Tán Tiên chúng ta truyền ra lời nói hôm nay của các ngươi, còn không ngượng chết mấy lão già Thái Huyền tông.”

Đám tán tu xem náo nhiệt đều dùng ánh mắt xem kẻ ngu si nhìn Hứa Tử Yên, từ ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ trào phúng.

Sắc mặt Lâm Phi Ngu và nhóm Vưu Nguyệt cũng khó coi, thầm nghĩ: “Tử Yên, ngươi thế này chẳng phải đưa mặt ra để người đánh hay sao?”

Biểu tình Long Uyên cực kỳ đặc sắc, ban đầu rõ ràng là sửng sốt, tiếp đó dở khóc dở cười, cuối cùng đáy mắt tràn đầy châm chọc. Có điều, hắn không dám để lộ ra, sợ chọc giận Hứa Tử Yên, lại buộc hắn lên lôi đài, đành hơi khép mi mắt, che giấu ánh mắt của mình.

“Tỷ tỷ xinh đẹp sao khờ vậy?” Bé trai Văn Hạo kinh ngạc nói. Hai người trung niên bên cạnh nó đều lắc đầu cười khổ.

Thần tình Hứa Tử Yên không chút biến hóa, ngữ khí vẫn nhàn nhạt nói: “Chuyện không tìm bọn ta gây phiền phức, ta không cần Tiềm bang các ngươi cam đoan, cùng lắm thì khi các ngươi tìm bọn ta, bọn ta lại yêu cầu cùng Tiềm bang các ngươi lên lôi đài là được.”

Long Uyên chấn động cả người, trong lòng dâng lên một trận cảm giác không ổn.

Thần sắc gã béo cùng mọi người trong Tán Tiên thành đều sửng sốt, ánh mắt nhìn phía Hứa Tử Yên trở nên dò xét.

“Vậy ngươi có ý gì?” Giọng Long Uyên thoáng bộc lộ ý lo lắng.

“Ta chỉ muốn hỏi một chút, điều ước định thứ nhất, các ngươi không thể tìm bọn ta gây phiền phức trong Tán Tiên thành, ước định này gấp mười, các ngươi chuẩn bị trả thế nào?”

“Việc này…”

“Tiềm bang các ngươi sẽ không quỵt nợ chứ?” Hứa Tử Yên châm chọc.

“Không phải… Thế nhưng…”

Hứa Tử Yên quay đầu nhìn gã béo ục ịch, lễ phép hỏi: “Vị tiền bối này, Tán Tiên thành không thể không có quy định về phương diện này đúng không? Giả dụ hai người căn bản không có ước định gì, đi tới lôi đài chính là muốn tính mạng đối phương. Nhưng về sau một người muốn chịu thua, dùng đại giới để đổi lấy tính mạng, mà một người khác cũng đồng ý. Trong Tán Tiên thành đâu thể không có quy định việc ấy?”