Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 297: Thẳng tay đánh chết




Bé trai lại bị Hứa Tử Yên xoa đầu, gọi tiểu đệ đệ, trên mặt muốn bao nhiêu phiền muộn thì có bấy nhiêu, song vẫn giả vờ già dặn trả lời: “Tỷ tỷ xinh đẹp, lôi đài kia không có quy củ gì. Lên lôi đài chính là kẻ thù sống chết, bất kể thủ đoạn nào đều có thể sử dụng. Nhưng đánh lôi đài xong, phải tuân thủ lời hứa đã lập trước khi lên lôi đài.”

Nói tới đây, bé trai lắc lắc tay Hứa Tử Yên: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ không cần ta giúp tỷ?”

Bé trai mở miệng nói câu này, sắc mặt Long Uyên lập tức biến đổi. Mà hai nam tử trung niên đứng sau nó đều lộ ra biểu tình quả nhiên là thế.

Hứa Tử Yên nghe xong cũng sửng sốt, không khỏi liếc xem bé trai đang lắc lắc cánh tay mình, phát hiện trong mắt nó tràn ngập vẻ lưu luyến và chờ đợi.

Hứa Tử Yên vẫn không biết bé trai trước mặt là ai. Bé trai này chính là cháu trai của thành chủ Tán Tiên thành, minh chủ Tán Tiên minh, một vị Kết Đan kỳ đại tu sĩ duy nhất trong Tán Tiên minh, Văn Hạo. Nó vốn dĩ còn có một tỷ tỷ, lớn hơn Hứa Tử Yên vài tuổi, lớn lên giống Hứa Tử Yên đến bảy phần. Có điều, vào một lần đi ra ngoài lịch lãm, không biết bị ai đánh lén, nhóm người đi cùng nàng, tất cả đều bị giết sạch.

Đại tu sĩ Kết Đan kỳ tuy rằng tức giận dị thường, nhưng việc này đã tra xét hai năm, vẫn không có chút manh mối. Văn Hạo và tỷ tỷ mình tình cảm rất tốt, hai năm nay không ít lần tưởng niệm tỷ tỷ. Hôm nay thấy một người có bảy phần tương tự dáng dấp tỷ tỷ chính là Hứa Tử Yên, thoáng chốc cảm thấy thân cận.

Hứa Tử Yên bên này không biết tâm tư ấy của bé trai kia, nàng nghe khi lên lôi đài chính là quyết đấu sinh tử, có thể vận dụng các loại thủ đoạn, ngược lại thấy yên tâm. Phải biết rằng Hứa Tử Yên từ khi vào ở sơn cốc trong Đình Lam sơn mạch, bố trí Tụ Linh đại trận, đã tính nửa năm sau, đổi ngũ phẩm phù lục thành Tụ Linh đại trận hoàn toàn do cửu phẩm đỉnh cấp phù lục cấu thành. Cho nên, mỗi ngày nàng đều chế tác năm tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, từ đó tới nay đã gần sáu tháng, Hứa Tử Yên lục tục chế tác đến gần nghìn tấm cửu phẩm phù lục. Mà bố trí Tụ Linh đại trận cùng lắm cần ba trăm sáu mươi lăm tấm, Hứa Tử Yên nghĩ chỉ cần mình dùng cửu phẩm phù lục, cũng đã đủ nổ chết đối phương.

Yên tâm rồi, Hứa Tử Yên quay đầu lại nhìn Long Uyên đối diện, lạnh nhạt nói: “Nếu bọn ta thua, phải đền cho các ngươi một trăm viên thượng phẩm linh thạch phải không?”

“Phải.” Long Uyên gật đầu.

“Vậy nếu các ngươi thua?” Hứa Tử Yên lạnh nhạt hỏi.

“Nếu Tiềm bang bọn ta thua, trong lúc các ngươi ở Tán Tiên thành, bọn ta nhất định sẽ không tiếp tục tìm các ngươi kiếm chuyện.” Long Uyên thản nhiên nói, trong lòng hắn chưa từng cho rằng bản thân sẽ thất bại.

“Ai cần? Không tìm bọn ta kiếm chuyện? Vậy bọn ta cũng có thể nói, nếu như bọn ta thua, thì sẽ không đi tìm các ngươi kiếm chuyện, ngươi nghĩ rằng bọn ta sợ ngươi hả?”

Ánh mắt Long Uyên lập tức lạnh lẽo, nghiêm giọng hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi có ý gì?”

“Rất đơn giản, nếu bọn ta thua, bọn ta đáp ứng điều kiện của các ngươi. Thứ nhất, trong Tán Tiên thành, bọn ta không đi tìm các ngươi kiếm chuyện. Thứ hai, thua cho các ngươi một trăm viên thượng phẩm linh thạch. Còn nếu các ngươi thua, điều kiện giống vậy. Không chỉ trong Tán Tiên thành không cho phép tìm bọn ta kiếm chuyện, mà đồng thời phải thua cho chúng ta một trăm viên thượng phẩm linh thạch.”

“Tốt, như vậy rất công bằng.” Bé trai ở bên cạnh vỗ tay nói.

“Được, vậy cứ quyết định như vậy.” Long Uyên trầm giọng: “Có điều ta có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Hứa Tử Yên sửng sốt.

“Đó chính là trong ba trận đấu, ngươi phải tham gia một trận.” Long Uyên âm hiểm nói.

Hứa Tử Yên nhất thời dở khóc dở cười, thầm nghĩ, cho rằng ta dễ khi dễ à? Đang nghĩ tới đây, Long Uyên còn sợ Hứa Tử Yên không đáp ứng, vội vàng nói tiếp: “Yên tâm, Tiềm bang bọn ta cũng không phải một bang hội không nói lý, sẽ không khi dễ các ngươi. Ngươi là Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, chúng ta sẽ phái một người tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ chín cùng ngươi lên lôi đài. Về phần hai trận còn lại, chúng ta sẽ phái một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy lên đài, trận cuối là bản bang chủ tự mình lên đài gặp vị Vưu Nguyệt đạo hữu đứng giữa các ngươi kia.”

“Ngươi thế này còn không phải khi dễ người? Mỗi một trận đều phái ra người cao hơn bọn ta một tầng tu vi.” Vưu Nguyệt nghe xong, tức giận quát.

Còn chưa đợi Long Uyên nói, Hứa Tử Yên liền cười hì hì vươn tay ngăn cản Vưu Nguyệt: “Vưu trưởng lão không cần như vậy, chúng ta tới mở mang kiến thức về cao thủ Tiềm bang một chút.”

Vưu Nguyệt cũng biết lúc này lên lôi đài đã là biện pháp hay nhất giải quyết việc này, dù bản thân ở chỗ này đã đánh mất tính mạng, chỉ cần Phi Ngu không xảy ra chuyện là tốt rồi. Vì vậy, chỉ đành buồn bã gật đầu. Nàng đã cho rằng mình lần này nhất định sẽ chết trên lôi đài. Bảo nàng đấu với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười một, nàng quả thực không có biện pháp sống sót.

Song song sắc mặt Hà Thanh Thanh cũng vô cùng ảm đạm. Bởi vì nơi này ngoại trừ Vưu Nguyệt tu vi cao nhất, thì chỉ có nàng. Vừa rồi Long Uyên nói muốn tên đường chủ Tiềm bang tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy xuất chiến, rất rõ ràng chính là nhằm vào Hà Thanh Thanh. Hà Thanh Thanh làm sao không biết.

Người bên cạnh xem náo nhiệt nghe nói đôi bên cuối cùng quyết định lên lôi đài, thoáng chốc đều phấn khởi, có náo nhiệt để xem rồi.

Ngược lại ánh mắt bé trai kia nhìn Hứa Tử Yên có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ xinh đẹp, các ngươi có được không vậy?”

Thấy tiểu đệ đệ chưa từng gặp mặt quan tâm mình như vậy, Hứa Tử Yên cũng rất thích nó, vươn tay xoa đầu nó nói: “Tiểu đệ đệ, không cần lo lắng, tỷ tỷ có biện pháp đối phó bọn họ.”

Bé trai kia có lẽ là bị Hứa Tử Yên xoa đầu quen rồi, lần này khuôn mặt nhỏ nhắn không tiếp tục phiền muộn. Nghe nói Hứa Tử Yên có biện pháp đối phó bọn người kia, cũng vui vẻ lên, nắm tay Hứa Tử Yên theo nhóm Long Uyên đi đến lôi đài Tán Tiên thành.

Trên đường đi có rất nhiều người hỏi thăm xảy ra chuyện gì, nghe bảo phải đi võ đài, cả đám sáng mắt, đi theo xem náo nhiệt. Lần này, người càng ngày càng đông, cuối cùng quả thực trở thành một dòng nước lũ cuồn cuộn.

Mà khi ấy trên mặt Lâm Phi Ngu và nhóm Vưu Nguyệt đều hiện ra vẻ sầu lo. Các nàng rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, các nàng đương nhiên tự hiểu rõ. Không chỉ vấn đề tu vi thấp hơn người Long Uyên phái ra, còn có kinh nghiệm tác chiến của các nàng gần như bằng không. Trong lòng các nàng đã nhận định phe mình thua bi thảm. Chuyện này cũng không thể oán giận Hứa Tử Yên, bởi không phải đi lôi đài, tất cả các nàng đều sẽ chết tại đây. Mà hôm nay chỉ chết ba người, đây đã là kết cục tốt nhất.

Một đường đi tới lôi đài, Long Uyên liền tiến lên thương lượng với người quản lý Tán Tiên thành. Thì ra cái lôi đài này không phải ai muốn lên là lên, lên lôi đài một lần, mỗi bên phải giao nộp cho người quản lý Tán Tiên thành năm viên thượng phẩm linh thạch. Đây là dùng để duy trì lôi đài, hơn nữa lôi đài này còn thiết lập trận pháp. Cái trận pháp này là vòng bảo vệ dùng để ngăn cách trong ngoài lôi đài, thành thử, mặc kệ bên trong tranh đấu ra sao, có tầng trận pháp bảo vệ, cũng sẽ không ngộ thương khán giả bên ngoài.

Đôi bên giao linh thạch xong, từng người đứng một bên lôi đài. Mà lúc này bé trai kia cùng hai người trung niên tìm một vị trí tốt, chờ xem đôi bên lên đài.

Hứa Tử Yên vẫy tay với Vưu Nguyệt và Hà Thanh Thanh, Vưu Nguyệt cùng Hà Thanh Thanh còn có nhóm Lâm Phi Ngu đi tới trước mặt Hứa Tử Yên, vây Hứa Tử Yên ở giữa, có chút khó hiểu nhìn Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên thản niên cười nói: “Vưu trưởng lão, Hà sư tỷ, lần này dù chúng ta thắng lôi đài thi đấu này, sợ rằng khi chúng ta rời khỏi Tán Tiên thành, Tiềm bang cũng sẽ không bỏ qua chúng ta. Sẽ ở bên ngoài Tán Tiên thành tiến hành vây giết. Vì thế, lúc hai người lên đài, không cần lưu tình, nhất định phải giết chết đối thủ. Có thể loại trừ thêm một cao thủ của bọn họ, đối với việc tương lai chúng ta rời khỏi Tán Tiên thành, an toàn trở về Đình Lam sơn mạch, sẽ thêm một phần hy vọng.”

Vưu Nguyệt và Hà Thanh Thanh mang vẻ mặt cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Tử Yên, tu vi bọn họ đều vững vàng áp chế hai bọn ta một tầng, bọn ta có thể bảo trụ tính mạng sẽ không tệ rồi, ngươi còn muốn bọn ta giết chết bọn họ, đó căn bản là chuyện không có khả năng.”

“Ta nói có thể là có thể.” Hứa Tử Yên vừa cười vừa nói. Ngón tay vừa lật, trong tay liền nhiều thêm một xấp phù lục.

Vưu Nguyệt và Hà Thanh Thanh vừa rồi nghe Hứa Tử Yên nói, vốn dĩ tức giận muốn châm chọc Hứa Tử Yên vài câu. Ngươi nói có thể là có thể? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Là đại tu sĩ Kết Đan kỳ ư? Hai nàng đang tính mở miệng, thì thấy được phù lục trong tay Hứa Tử Yên, thần sắc thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.

Vẻ mặt các nàng đương nhiên đều rơi vào trong mắt Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên nhỏ giọng nói: “Vưu trưởng lão, Hà sư tỷ, các người chớ quên ta là một chế phù sư. Chỗ này là bốn mươi tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, ta không tin, khi các người lên lôi đài, có thêm một đống cửu phẩm đỉnh cấp phù lục như thế, bọn họ sẽ không biến thành cặn bã?”

Gương mặt Vưu Nguyệt và Hà Thanh Thanh trong giây lát hiện ra vẻ mừng như điên, đó là nỗi vui mừng tìm đường sống từ chỗ chết. Vốn tưởng rằng tính mạng bản thân nhất định phải bỏ tại đây, song thật không ngờ Hứa Tử Yên lại mang đến cơ hội sống cho các nàng. Các nàng đương nhiên biết uy lực cửu phẩm đỉnh cấp phù lục này, đừng nói đối phương tu vi cao nhất mới là Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười một, kể cả Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, một tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục đã khiến hắn thân chịu trọng thương. Huống hồ Hứa Tử Yên cho mỗi người các nàng hai mươi tấm, đây đâu phải đi quyết đấu sinh tử, đây rõ ràng chính là đi khi dễ người, đi ngược người mà. Chịu chết không ai bằng lòng đi, thế nhưng đi ngược người, ai không muốn chứ.

Lúc bấy giờ, Long Uyên bên dưới lôi đài, nhìn nhóm Hứa Tử Yên. Thấy Hứa Tử Yên bị vây ở giữa, không biết ở nơi đó làm gì, liền dứt khoát không quan tâm. Phe hắn có thực lực tuyệt đối, có cần quan tâm đối phương muốn làm gì sao? Bèn phất tay gọi đường chủ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy và một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ chín tới trước mặt, sắc mặt âm trầm nói: “Nhớ kỹ, một hồi lên lôi đài, hãy bớt sàm ngôn đi, thẳng tay đánh chết đối phương cho ta.”