Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 295: Ngươi quyết định chưa?




“Phải thì sao?” Lâm Phi Ngu vừa thốt câu này ra khỏi miệng, Vưu Nguyệt lập tức biến sắc, thầm nghĩ: “Thôi hỏng.”

Ánh mắt tu sĩ Tiềm bang Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy liền âm trầm, lạnh lùng nói: “Thế nào? Các ngươi đã quét đi mặt mũi của Tiềm bang bọn ta, như vậy hôm nay các ngươi chỉ có hai con đường để đi. Một con đường là giao ra một trăm viên thượng phẩm linh thạch đền tội, một con đường khác là trái lại đi theo chúng ta, sau đó chờ người lớn nhà ngươi dùng một trăm viên thượng phẩm linh thạch đến chuộc các ngươi về. Có điều, người lớn nhà các ngươi tới muộn một ngày, giá này sẽ tăng thêm mười viên thượng phẩm linh thạch.”

“Nếu hai con đường này ta đều không chọn?” Lâm Phi Ngu không để ý tới ánh mắt Vưu Nguyệt, đi ra từ sau lưng Vưu Nguyệt, lạnh lùng trừng mắt tu sĩ Tiềm bang đối diện.

“Ha ha, thế cũng không sao. Các ngươi đồng dạng còn có hai con đường để đi. Một con đường là bị người Tiềm bang bọn ta đánh cho tàn phế, sau đó khi các ngươi rời khỏi Tán Tiên thành, bọn ta sẽ giết chết các ngươi.”

“Các ngươi không sợ quy củ Tán Tiên thành hay sao?” Lâm Phi Ngu cất giọng mỉa mai nhìn tu sĩ Tiềm bang đối diện.

“Sợ, bọn ta đương nhiên sợ. Cho nên bọn ta sẽ không đánh chết các ngươi, mà chỉ làm mấy loại chuyện không khác gì đánh chết các ngươi, ví dụ phế đi tu vi. Bọn ta chỉ là chặt đứt một chân của mỗi người các người, đợi chân kia của các ngươi lành rồi, lại tiếp tục chặt đứt chân còn lại. Đây cũng không trái với quy củ Tán Tiên thành.”

Sắc mặt Lâm Phi Ngu căng đến đỏ bừng, trong lòng lại không có cách nào, nàng biết đối phương không phải nói chơi, là thật có thể làm vậy, làm vậy không hề trái với quy củ Tán Tiên thành. Nhưng Lâm Phi Ngu là dạng người gì? Nàng chính là nữ nhi của tông chủ tông môn lớn nhất phương bắc Lâm Thượng Phong, nếu cứ để một đám tán tu làm trò trước mặt nhiều người, bị buộc giao ra linh thạch, vậy về sau Lâm Phi Ngu còn mặt mũi nào trở lại tông môn, trực tiếp đập đầu chết cho rồi.

Kết quả, Lâm Phi Ngu như trước lạnh lùng nói: “Thế ngươi có thể thử xem, rốt cuộc là các ngươi chặt chân bọn ta, hay là bọn ta hủy Tiềm bang gì kia của các ngươi.”

Thật không ngờ, đường chủ Tiềm bang nghe xong Lâm Phi Ngu nói, cũng không xấu hổ hóa giận, mà giơ một ngón tay lắc lắc, nhàn nhạt nói: “Tiểu nha đầu, ta còn chưa nói xong. Các ngươi còn có một con đường cuối cùng, đó chính là cùng Tiềm bang bọn ta lên lôi đài tiến hành quyết chiến sinh tử. Chỉ cần các ngươi thắng bọn ta trên lôi đài, như vậy ở trong Tán Tiên thành sẽ không có người Tiềm bang tìm các ngươi kiếm chuyện nữa.”

“Ý ngươi là, các ngươi sẽ đợi chúng ta rời khỏi Tán Tiên thành, tiếp tục tìm chúng ta gây phiền phức?” Lâm Phi Ngu không ngu xuẩn, đương nhiên nghe ra hàm ý của đối phương.

“Ha ha, các ngươi cũng có thể lựa chọn cả đời ở trong Tán Tiên thành.” Đường chủ Tiềm bang không chút nào che giấu ý tứ của mình, cười ha ha nói, tuy nhiên trong ánh mắt hắn không có chút ý cười, mà tràn ngập âm trầm.

Đầu óc Lâm Phi Ngu xoay chuyển thật nhanh, không bằng hiện tại chặt chân mấy kẻ trước mặt, sau đó nhóm người mình lập tức rời khỏi Tán Tiên thành, dù sao cuối cùng vẫn phải ở bên ngoài Tán Tiên thành quyết trận sinh tử. Trong Tán Tiên thành này, nhóm người mình chính là kẻ bên ngoài, bất kể thế nào đều bị vây ở hoàn cảnh xấu. Nghĩ tới đây, cùng Vưu Nguyệt trao đổi ánh mắt, đôi bên đều hiểu rõ ý đối phương.

Cùng lúc đó, đường chủ Tiềm bang kia bắt gặp Vưu Nguyệt và Lâm Phi Ngu trao đổi ánh mắt, cũng nghĩ tới điểm này, thoáng chốc sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Đang muốn phải nhắc nhở bang chúng, thì đột nhiên từ cách đó không xa truyền đến một tràng cười to: “Ha ha ha ha ha…”

Một thân ảnh đột ngột xuất hiện trước người Vưu Nguyệt, làm càn nhìn Vưu Nguyệt từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: “Tu vi không tệ, thế nào? Muốn chơi cứng?”

“Bang chủ.” Bang chúng Tiềm bang thấy tu sĩ kia hiện thân, mặt mày cả đám mừng rỡ, đều khom người thi lễ với tu sĩ kia.

“Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười một.” Ánh mắt Hứa Tử Yên lập tức co rụt lại.

Ánh mắt Vưu Nguyệt cũng thế, bởi vì nàng nhìn không thấu tu vi đối phương, suy ra chỉ có một khả năng, chính là tu vi đối phương cao hơn nàng. Nhất thời, trong lòng liền lo lắng.

Ánh mắt sắc bén của gã bang chủ kia đảo qua Vưu Nguyệt, lại đảo qua nhóm Lâm Phi Ngu. Lúc này, một số người lục tục từ bốn phương tám hướng vọt tới, còn có cả cao thủ Trúc Cơ kỳ. Bang chủ Tiềm bang gật đầu với đường chủ kia: “Tin tức của ngươi truyền tới rất đúng lúc.”

Thì ra gã đường chủ Tiềm bang từ khi thủ hạ bang chúng nhận ra nhóm Lâm Phi Ngu, lại phát hiện hắn không nhìn thấu tu vi Vưu Nguyệt, đã đưa bàn tay ra sau lưng đánh một thủ thế, liền có bang chúng lén lút rời khỏi đây, đi về bang truyền tin tức. Thành thử bang chủ Tiềm bang mới chạy tới đúng lúc.

Bang chủ Tiềm bang nhìn Vưu Nguyệt, trầm giọng nói: “Tại hạ bang chủ Tiềm bang Long Uyên.”

“Vưu Nguyệt.” Vưu Nguyệt lạnh lùng như trước, song trong lòng lại suy tư miên man. Hôm nay phe mình trên thực lực đã không chiếm ưu thế. Biện pháp nghĩ đến vừa rồi đã không thích hợp, rốt cuộc phải làm sao mới tốt.

“Các ngươi thảo luận thế nào?” Long Uyên quay đầu hỏi đường chủ bên cạnh.

“Bắt các nàng giao ra một trăm viên thượng phẩm linh thạch đền bù cho việc làm mất mặt Tiềm bang chúng ta, hoặc là trái lại đi theo chúng ta, để người nhà các nàng cầm linh thạch đến chuộc.”

“Các ngươi tính sao?” Long Uyên hờ hững nhìn Vưu Nguyệt hỏi.

Hiện tại, Vưu Nguyệt cũng hiểu, hôm nay sự việc đã náo động lớn. Ở chỗ này xung quanh đầy người quan sát, nói không chừng có kẻ nhận ra người trong số họ, giả sử nàng đáp ứng bất luận yêu cầu gì đối phương, vậy không phải nàng mất mặt, mà là kéo theo mặt mũi của Thái Huyền tông. Danh vọng của Thái Huyền tông tuyệt đối không thể tổn hại. Cho nên, Vưu Nguyệt cắn răng lắc đầu nói: “Việc đó không có khả năng.”

“Hừ.” Long Uyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Vưu Nguyệt, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi quyết định?”

Thần sắc Vưu Nguyệt ngưng đọng, ánh mắt lo lắng nhìn Lâm Phi Ngu, nội tâm quấn quýt không ngớt.

Trong mắt Long Uyên liền hiện lên một tia mỉm cười.

Hứa Tử Yên đứng sau không khỏi nhíu chặt mày, sự việc trước mắt rất rõ ràng, phe mình tuyệt đối không có khả năng cúi đầu. Nếu cúi đầu dưới tình huống như vậy, không chỉ tổn hại danh tiếng Thái Huyền tông, Hứa Tử Yên quan tâm nhất là sợ rằng đạo tâm của mình sẽ sản sinh sự mềm yếu. Bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành người hèn nhát cúi đầu, tham sống sợ chết, thì làm sao có khả năng vấn đỉnh đại đạo. E rằng có lần trải nghiệm này, thời điểm đối mặt thiên địa đại đạo, mình càng có thêm lòng sợ hãi, vậy đi ngộ đạo bằng cách nào?

Phe mình đã không thể cúi đầu, mà đối phương cũng là dáng vẻ ăn chắc mình, chỉ cần phe mình tiếp tục thoáng do dự một hồi, sẽ triệt để rơi xuống thế hạ phong. Đã không chiến không được, thế còn gì để do dự. Hứa Tử Yên vốn dĩ nghĩ mình không ra mặt, hoàn toàn để nhóm người Vưu Nguyệt ra mặt. Đợi khi đánh nhau, mình chỉ cần ngầm đánh lén là được. Ngặt nỗi hôm nay khí thế đối phương đã ảnh hưởng tới đạo tâm của mình, Hứa Tử Yên biết không thể nhẫn nhịn nữa.

Giả sử nhịn cơn tức này, đối phương chỉ chiếm chút lợi trong lời nói, Hứa Tử Yên sẽ không để ý tới. Mà rõ ràng mục đích của đối phương không chỉ có vậy, dưới tình huống thế này, vẫn tiếp tục lùi bước, thì không phải nghĩ thoáng, mà là nao núng dưới tình huống không có đường lui, còn do dự nữa, đó chính là muốn chết.

Thành ra, Hứa Tử Yên bước vài bước đến bên cạnh Vưu Nguyệt, ánh mắt sắc bén dừng ở Long Uyên, thắt lưng thẳng như thương, ngữ khí hờ hững nói: “Quyết định thì thế nào? Người Tiềm bang các ngươi cơ bản đều tới gần đủ rồi phải không. Xem thực lực Tiềm bang các ngươi, tại Tán Tiên thành cũng không xứng với thế lực lớn gì đó, một thế lực trung đẳng đối với các ngươi đã hơi miễn cưỡng, ta nghĩ xung quanh nhất định có rất nhiều thế lực đang dòm ngó Tiềm bang các ngươi. Thực lực bọn ta có lẽ ngươi đã thấy rõ rồi, muốn đánh lên, dù toàn bộ chúng ta chết ở chỗ này, chỉ sợ thực lực Tiềm bang các ngươi cũng phải xóa sổ hơn phân nửa, ta nghĩ kẻ thù của các ngươi rất thích ý khi thấy loại tình huống này nhỉ. Không biết từ hôm nay trở đi, tại Tán Tiên thành còn có Tiềm bang hay không? Ta ngược lại muốn hỏi ngươi một câu, ngươi quyết định thế nào?”

Một câu ‘Ngươi quyết định thế nào’ này của Hứa Tử Yên. Hoàn toàn là giọng điệu vừa rồi của Long Uyên, nàng chính là muốn đoạt lại khí thế chiếm lấy ưu thế. Ngươi không phải hỏi chúng ta có quyết định chưa hay sao? Vậy thì ta đá quả bóng này lại cho ngươi, xem ngươi lựa chọn thế nào. Bất kể ngươi lựa chọn ra sao, chỉ cần ngươi thoáng do dự, trên mặt khí thế và tâm lý, đã bị bên ta đoạt đi ưu thế.

Vưu Nguyệt nghe biểu đạt cứng rắn của Hứa Tử Yên, cũng hết quấn quýt, vào lúc này, bất kể thế nào đều không thể mất đi khí thế, càng không thể để tâm lý yếu kém. Phe mình không có khả năng cúi đầu, liều mạng đã là không thể tránh khỏi. Vậy nàng còn đang do dự cái gì? Nghĩ tới đây, ánh mắt Vưu Nguyệt lãnh tĩnh lại, cảm kích liếc nhìn Hứa Tử Yên.

Ngược lại là Lâm Phi Ngu bên cạnh hưng phấn huơ nắm tay, cảm thấy một hơi phiền muộn nghẹn trong lòng thoáng chốc biến mất.

Hứa Tử Yên nói một tràng, giống như búa tạ đập từng chút từng chút lên trái tim Long Uyên. Mỗi một câu nói đều đang tường thuật một sự thật. Bang hội giống bọn họ, làm sao có khả năng không có kẻ thù dòm ngó. Hơn nữa trong số mười người đối phương, có đến chín người tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên, chỉ có tiểu nha đầu giọng điệu cương quyết mới vừa rồi là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tám. Giả dụ thật sự đánh nhau, sợ rằng Tiềm bang sẽ tổn thất nặng nề. Nghĩ tới đây, trong lòng Long Uyên càng thêm do dự, nhìn Hứa Tử Yên hỏi: “Ngươi là ai?”

“Không liên quan đến ngươi, cũng không liên quan đến việc này.” Giọng điệu Hứa Tử Yên trở nên thờ ơ.

“Ngươi không biết trong Tán Tiên thành không cho phép tổn thương mạng người sao? Nếu các ngươi giết người Tiềm bang tại Tán Tiên thành, các ngươi phải bỏ mạng ở Tán Tiên thành này.”

Đúng lúc này, một giọng nói bé trai truyền tới…