Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 288: Thu yêu




Thời gian lại trôi qua một ngày một đêm, kinh mạch trong cơ thể Hứa Tử Yên đã chữa trị được phân nửa.

Có điều Hứa Tử Yên không dám tiếp tục, bởi vì nàng biết cách thời gian đóng đại trận chẳng còn lại bao nhiêu ngày, nàng cũng không muốn chết già ở chỗ này. Chỉ cần chữa trị đến mức mình có thể đi lại là được, về phần thương thế còn lại, có thể đợi mình rời khỏi đây rồi tiếp tục trị liệu.

Mở mắt, ngẩng đầu nhìn đào yêu đối diện, Hứa Tử Yên hiếu kỳ hỏi: “Ngươi ở chỗ này đã rất lâu rồi phải không, trong thời gian dài như vậy, lẽ nào không có tu sĩ nhân loại, hay yêu thú phát hiện nơi đây?”

“Có.” Đào yêu gật đầu: “Song những người đó đều quá tham lam, vừa tiến vào đây, đã muốn đem nơi đây trở thành lãnh địa bí mật của mình, người vừa rồi cũng ăn một miếng đào, đã biết công hiệu của cây đào kia. Bọn họ đều muốn ăn xong quả đào rồi lại tiếp tục ở chỗ này tu luyện. Ngay cả này yêu thú cũng không ngoại lệ. Vì vậy, bảy ngày nhanh chóng trôi qua. Bọn họ đã bị nhốt ở chỗ này, một lần nhốt đến ngàn năm, liền chết hết tại đây.”

Hứa Tử Yên khó hiểu nhìn đào yêu hỏi: “Tại sao lại như vậy? Dù bọn họ bị nhốt ở chỗ này, cũng có thể tu luyện, lại có số đào này trợ giúp, muốn đột phá cũng không khó, sao lại không sống được ngàn năm? Huống hồ tuổi thọ yêu thú vốn dĩ rất dài.”

Đào yêu cười khổ nói: “Đại trận ngàn năm này rất là kỳ quái, bị nhốt ở chỗ này mặc kệ là tu sĩ nhân loại hay yêu thú, cũng không thể đạt được đột phá. Hơn nữa tại Đình Lam sơn mạch vốn dĩ cũng không có tu sĩ và yêu thú gì, tu vi vốn đã không mạnh, nên không có người và yêu thú nào có thể sống quá ngàn năm.”

Hứa Tử Yên cúi đầu suy tư, thầm nghĩ cũng phải. Đình Lam sơn mạch này vốn không có yêu thú lợi hại gì, thọ mệnh có thể vượt qua ngàn năm căn bản không có. Có điều Hứa Tử Yên vẫn hiếu kỳ hỏi: “Ngươi tổng cộng gặp phải bao nhiêu tu sĩ nhân loại hoặc yêu thú phát hiện nơi đây?”

“Chỉ có hai lần, một lần là tu sĩ nhân loại, một lần là yêu thú.”

Hứa Tử Yên gật đầu, cân nhắc nói: “Ngàn năm mới có bảy ngày cơ hội, xác thực rất khó bị phát hiện. Vậy ngươi làm sao tránh thoát thú độc thủ của tu sĩ nhân loại cùng yêu thú kia?”

“Ta cứ trốn trong cây, cho nên bọn họ cũng không phát hiện ra ta.”

“Thế lần này vì sao ngươi không trốn trong cây, mà lại chạy ra?”

“Ta chẳng phải tu luyện tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai đỉnh sao? Liền nghĩ thử xem tại thời gian đại trận ngừng vận chuyển, xem có thể đạt được đột phá hay không?”

“Ừ? Vậy ngươi cảm giác được gì không?” Hứa Tử Yên hiếu kỳ hỏi.

“Không có.” Đào yêu lắc đầu nói: “Hình như tu vi của ta còn thiếu chút nữa, chưa đạt tới điểm giới hạn đột phá, cho nên không có thử ra.”

Hứa Tử Yên ngẩng đầu quan sát xung quanh, nhẹ giọng hỏi: “Cách thời gian đại trận vận chuyển còn bao lâu?”

“Còn hai ngày.”

“Ngươi có tính toán gì không?” Hứa Tử Yên đột nhiên hỏi đào yêu. Trong lòng Hứa Tử Yên là muốn thu phục đào yêu, nhất là lúc mình ăn quả đào kia, loại tâm lý này càng thêm bức thiết. Sự tồn tại giống đào yêu chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, phải biết rằng một thực vật muốn thành yêu quá khó khăn, thường còn chưa tu luyện ra hình người, đã bị yêu thú ăn mất, hoặc bị tu sĩ hái đi luyện đan. Muốn ở một nơi tu luyện mấy vạn năm không bị làm phiền, làm sao có khả năng?

Cho nên, Hứa Tử Yên đã hạ quyết tâm, nhất định phải thu phục đào yêu này. Dù mình không muốn ăn nàng, cũng không muốn dùng nàng luyện đan. Nhưng ăn quả đào nàng ấy kết ra chắc được chứ? Dùng đồ trên cây luyện đan cũng được đúng không. Nàng ấy đối với luyện đan sư mà nói, quả thực chính là một bảo tàng.

“Dự định gì?” Kia đào yêu ban đầu sửng sốt một lát, tiếp đó bừng tỉnh nói: “Thượng tiên cứu tiểu yêu, vốn dĩ tiểu yêu phải làm nô làm tỳ báo đáp thượng tiên. Thế nhưng giờ thượng tiên đã biết, bản thể tiểu yêu nằm trong đại trận này, cho nên tiểu yêu không thể rời khỏi đây.”

Nói đến đây, ánh mắt đào yêu lại lộ vẻ kinh sợ, trong lòng sợ Hứa Tử Yên ăn sống nàng.

Hứa Tử Yên thấy thần sắc kinh sợ của đào yêu, vừa cười vừa nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không ăn ngươi, cũng sẽ không bắt ngươi đi luyện đan. Ta chỉ là muốn hỏi ngươi, nếu như ta có thể giải quyết vấn đề bản thể của ngươi, ngươi có bằng lòng theo ta rời khỏi?”

“Thượng tiên là muốn đem bản thể của ta dời ra khỏi đây?” Đào yêu khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên.

“Ừ.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu.

Đào yêu liền lưu luyến nhìn linh mạch lộ thiên, trong lòng vô cùng không muốn. Nghĩ thầm, không biết mình rời khỏi cái linh mạch này, còn có thể tu luyện tiếp nữa hay không. Thế nhưng nếu như không đáp ứng, lại sợ Hứa Tử Yên đối diện ăn sống nàng, hoặc bắt lại luyện đan. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng trở nên bối rối không biết làm sao.

Hứa Tử Yên thấy thần sắc đào yêu, tự nhiên hiểu rõ nỗi lòng nàng, mở miệng nói: “Ngươi là đang luyến tiếc nơi đây?”

“Phải.” Đào yêu thành thực gật đầu.

“Được, ngươi không cần phản kháng, ta mang ngươi đi một chỗ. Xem qua nơi này xong, ngươi hãy tiếp tục quyết định có đi theo ta hay không.” Hứa Tử Yên bình thản nói, nội tâm nàng nhận định đào yêu một khi nhìn vào Tử Yên không gian, thấy nơi đó nồng đậm linh khí, nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ đem bản thể của mình định cư ở nơi đó. Phải biết rằng độ dày linh khí trong Tử Yên không gian nồng đậm hơn đây nhiều lắm, độ dày linh khí nơi đây so sánh với Tử Yên không gian, chính là một hạt cát.

“Thượng tiên, người muốn mang ta đi đâu?” Đào yêu hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi không cần lo lắng, ngươi đi xem rồi hẵng nói.” Nói xong, Hứa Tử Yên lại nhìn chằm chằm đào yêu nói: “Thả lỏng tinh thần, đừng phản kháng.”

Thấy đào yêu còn đang do dự, Hứa Tử Yên lạnh nhạt nói: “Ta đã biết nơi đặt bản thể của ngươi, muốn bắt ngươi, ngươi căn bản trốn không thoát khỏi tầm tay ta, ta có cần phải lừa ngươi ư? Ngươi đừng nên bỏ qua một thiên đại cơ duyên, phải biết rằng, nơi ta mang ngươi đi, đối với tu luyện của ngươi có lợi ích cực lớn. Nếu không phải thấy ngươi lúc vừa rồi ta hôn mê, coi như thành thật, ta sẽ không cho ngươi cơ duyên này.”

Đào yêu suy nghĩ một chút, nghĩ Hứa Tử Yên nói rất đúng, đối phương thật sự không cần phải lừa gạt mình. Liền gật đầu với Hứa Tử Yên, thả lỏng tinh thần.

“Thu.”

Hứa Tử Yên khẽ niệm, liền thu đào yêu vào Tử Yên không gian. Song song cũng đem thần anh của mình chìm vào Tử Yên không gian. Vừa tiến vào Tử Yên không gian, liền phát hiện đào yêu đang há hốc mồm, khiếp sợ quan sát tất cả mọi thứ trong Tử Yên không gian, ánh mắt tràn đầy mê man, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Hứa Tử Yên buồn cười nhìn thoáng qua đào yêu, ánh mắt cũng quan sát khắp nơi. Không gian tiến thêm một bước mở rộng, khiến Hứa Tử Yên có một loại cảm giác mênh mông vô bờ. Lúc này mười mẫu linh thước đã gần chín, một vùng ruộng lúa vàng óng tràn ngập bầu không khí thu hoạch. Xung quanh mười mẫu linh thước là các loại cây cối, trung gian là một con sông chừng trăm thước, tuy rằng không tính lớn, thế nhưng cũng không xem là nhỏ. Thấy nước sông giảm xuống quá mức, Hứa Tử Yên thầm nghĩ, xem ra một hồi rời khỏi đây phải đưa chút nước vào không gian.

Ngẩng đầu dõi mắt nhìn lại, đó là đất trống vừa mở rộng, Hứa Tử Yên lóe suy nghĩ, không bằng dùng mảnh đất trống này trồng toàn bộ là cây đào, đem những cây đào trong đào viên nhổ trồng vào đây một ít.

Trong lòng nổi lên sáng kiến, lúc này mới quay đầu lại nhìn đào yêu vẫn đang đứng ngây ngốc, cười khẽ hỏi: “Ngươi nghĩ ở đây thế nào?”

“A?” Đào yêu nghe giọng Hứa Tử Yên, mới từ khiếp sợ bừng tỉnh lại.

Hút lại nước miếng đang chảy ròng ròng, lúc này mới khiếp sợ nói: “Thượng tiên, đây là đâu? Sao ta chưa từng phát hiện ở gần đây?”

Trong đầu đào yêu suy nghĩ rằng, mình chỉ là trong nháy mắt liền đi tới đây, như vậy ở đây cách vườn đào của mình không xa. Chẳng lẽ là ở bên ngoài vườn đào? Bên ngoài mình cũng từng lén đi xem qua, linh khí ngay cả vườn đào của mình còn không bằng, ở đây rốt cuộc là đâu?

“Ngươi trước tiên khoan hãy hỏi ta đây là đâu? Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng sinh hoạt tại đây không?”

“Bằng lòng, ta đương nhiên bằng lòng.”

Đào yêu quỳ bịch một tiếng xuống trước mặt Hứa Tử Yên, gấp giọng nói: “Tiểu yêu bái kiến chủ nhân.”

“Ừ,” Hứa Tử Yên gật đầu, bình thản tiếp nhận đại lễ của đào yêu, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không có tên sao?”

“Không có, xin chủ nhân ban thưởng tên.”

“Ừ.” Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi sau này gọi là Đào Hoa đi.”

“Dạ, Đào Hoa tạ ơn chủ nhân ban thưởng tên.”

“Đào Hoa, chúng ta trước tiên đi ra ngoài đã.” Hứa Tử Yên khẽ niệm, Đào Hoa lại xuất hiện trong vườn đào. Nhìn thấy Hứa Tử Yên vẫn đang đứng trước mặt mình, liền cảm thấy lẫn lộn: “Chủ nhân, nơi vừa rồi kia rốt cuộc là đâu? Sao ta chưa gặp qua nơi đó.”

Hứa Tử Yên im lặng nhìn Đào Hoa, cho đến khi Đào Hoa bị nhìn đến có chút bất an co quắp, mới nghiêm giọng nói: “Đào Hoa, nơi đó là bí mật lớn nhất của ta. Nếu như tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ ta sẽ bị tu sĩ khắp thiên hạ truy sát, đồng dạng ngươi cũng sẽ bị người nuốt sống, có lẽ sẽ bị luyện đan sư chộp tới luyện đan. Cho nên, khi ta nói cho ngươi bí mật này, ngươi nhất định phải giữ thật kín.”

“Dạ, chủ nhân. Đào Hoa sẽ giữ kín bí mật, nếu như chủ nhân lo lắng, có thể không nói cho Đào Hoa, khi Đào Hoa đi nơi đó, sẽ không trở ra là được.”

“Ha ha, cũng không cần như thế. Tương lai ngươi theo ta ra ngoài, ta sẽ tìm cơ hội cho ngươi kiến thức thế giới bên ngoài, có điều…”

Hứa Tử Yên trầm ngâm một chút, nói: “Vẫn là chờ tu vi ngươi tăng thêm chút nữa đi.”

Dứt lời, Hứa Tử Yên lại mang biểu tình nghiêm túc, nghiêm giọng nói: “Đào Hoa, nơi vừa rồi ta mang ngươi đi, kỳ thực là trong cơ thể ta, là không gian ta tu luyện ra.”

“Hả?” Đào Hoa ngơ ngẩn tại chỗ, đột nhiên hưng phấn nhảy dựng lên, quay sang Hứa Tử Yên nói: “Chủ nhân, vậy có phải là, ta có thể theo chủ nhân ngao du thiên hạ, chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài không.”

Nói đến đây, trong mắt Đào Hoa lóe lên tia sáng hưng phấn.

Tử Yên rốt cuộc thu một thủ hạ chân chính.