Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 285: Chốn đào nguyên




Lúc trước, Thái Huyền tông cũng không phải chưa từng tìm kiếm đệ tử ngũ thuộc tính, trong lịch sử hai đệ tử ngũ thuộc tính cuối cùng chẳng phải không có đột phá Trúc Cơ kỳ đó sao? Loại lĩnh ngộ này hẳn chỉ có tác dụng ngắn hạn, phải duy trì đột phá liên tục, vậy làm sao có khả năng?

Nếu có khả năng, hai đệ tử kia đã sớm đột phá, sao còn ra nông nỗi cuối cùng không có đột phá Trúc Cơ kỳ, hao hết thọ nguyên mà chết. Cho nên, các nàng cũng không có gì đố kị, hơn nữa năm tháng này các nàng cũng phát hiện Hứa Tử Yên không có thái độ lấy lòng Lâm Phi Ngu, mà một mình rời xa các nàng tu luyện trong sơn cốc, khiến bọn họ khi nhìn Hứa Tử Yên, càng thêm thuận mắt một ít. Vì vậy, cũng đều đều ồ ạt chúc mừng Hứa Tử Yên.

Lâm Phi Ngu vung tay lên, vui vẻ hô: “Hôm nay chúng ta mặc kệ, chúng ta bày yến chúc mừng Tử Yên sư muội một phen.”

“Được.” Nhóm Vưu Nguyệt cũng vui vẻ ném công cụ trong tay, cả đám hưng phấn theo Lâm Phi Ngu đi ra ngoài.

Mười người cùng nhau động thủ, nhanh chóng bận rộn dọn ra một bàn rượu và thức ăn, mười người ngồi vây quanh, ăn vui vẻ phấn khởi. Năm tháng này ngoại trừ Hứa Tử Yên tu luyện một mình trong sơn cốc, nhóm Vưu Nguyệt cùng Lâm Phi Ngu nghiên cứu chế tạo thuật con rối suốt. Cả ngày bận rộn những thứ đã nghiên cứu vài chục năm, muốn nói không hề nản đó là giả. Hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày, họ đương nhiên vô cùng vui vẻ.

Đợi ăn gần xong, Vưu Nguyệt mỉm cười nói với Hứa Tử Yên nói: “Tử Yên, tháng sau chúng ta muốn xuống núi một lần, có khả năng phải mất bốn năm ngày, ngươi có đi không?”

“Hử?” Hứa Tử Yên giật mình nhìn Vưu Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: “Các người phải về tông môn?”

“Không phải.” Lâm Phi Ngu tiếp lời: “Cách nơi này hai ngày lộ trình, có một Tán Tiên thành. Nó sở dĩ gọi là Tán Tiên thành, bởi vì tòa thành trì kia do Tán Tiên minh xây dựng. Hơn nữa tổng bộ Tán Tiên minh phương bắc cũng tọa lạc tại nơi đó. Ba mươi ngày sau, nơi đó sẽ một cuộc giao dịch giữa tán tiên, chúng ta muốn đi xem. Tử Yên sư muội, muội có đi không?”

“Đi, đương nhiên đi.” Hứa Tử Yên căn bản không hề do dự, có cơ hội mở mang kiến thức về tu tiên giới, Hứa Tử Yên làm sao có khả năng không đi?

“Được, sáng sớm ba ngày sau, muội tới nơi này, chúng ta cùng đi Tán Tiên thành.” Lâm Phi Ngu vui vẻ phất phất tay, sau đó đứng dậy, vừa đi ra ngoài cửa vừa nói: “Các ngươi ăn xong thì nghỉ ngơi một ngày đi, ta tiếp tục đi xem con rối.”

Hứa Tử Yên nhìn bóng lưng Lâm Phi Ngu rời đi, lại quan sát nhóm Vưu Nguyệt cùng Lý Dung Nhi xung quanh. Từ năm tháng này thỉnh thoảng tiếp xúc, Hứa Tử Yên đại khái nhìn ra lòng dạ nhóm người Vưu Nguyệt cũng không xấu. Chỉ là bởi vì nguyên nhân tư chất, nếu như dựa vào chính bọn họ là không có khả năng đột phá Kết Đan kỳ, cho nên mới vây quanh Lâm Phi Ngu, muốn từ chỗ Lâm Phi Ngu lấy được thêm nhiều đan dược một chút, mơ tưởng dựa vào những đan dược này có thể một ngày kia đột phá Kết Đan kỳ. Thế nhưng, đan dược trên người Lâm Phi Ngu cũng không có khả năng không ngừng không nghỉ, cho nên mỗi người các nàng đều hy vọng có thể từ chỗ Lâm Phi Ngu có càng nhiều đan dược. Giữa đôi bên cũng khó tránh khỏi gặp phải một ít mâu thuẫn, nên ban đầu trong nội tâm cực kỳ bài xích mình.

Cho đến sau này thấy Hứa Tử Yên cũng không cố gắng đi lấy lòng Lâm Phi Ngu, trái lại rời xa các nàng, bản thân đi ở riêng một chỗ, lại phát hiện Hứa Tử Yên là ngũ thuộc tính linh căn, trong lòng cho rằng Lâm Phi Ngu nhất định sẽ vứt bỏ kỳ vọng về tu vi của Hứa Tử Yên, sẽ không cho Hứa Tử Yên nhiều đan dược nữa, lúc bấy giờ mới chậm rãi thay đổi cái nhìn về Hứa Tử Yên.

Song song, trong lòng Hứa Tử Yên cũng rõ mồn một. Có Hạ Kiệt tồn tại, nàng hiện nay tại Thái Huyền tông không an toàn, Lâm Phi Ngu vẫn là ô dù tốt nhất hiện nay của mình. Nàng vừa cùng Lâm Phi Ngu kết bạn không bao lâu, mà nhóm người Vưu Nguyệt đã ở chung với Lâm Phi Ngu rất nhiều năm, luận tình cảm tuyệt đối không so được với các nàng. Nếu như thật sự khiến nhóm Vưu Nguyệt nổi lên cảnh giác với mình. Tùy tiện nói bậy trước mắt Lâm Phi Ngu. Phải biết rằng ba người thành hổ (*), Lâm Phi Ngu một khi tin nhóm người Vưu Nguyệt, để mình rời khỏi bên cạnh nàng, như vậy mình thật sự rơi vào hiểm cảnh.

(*) Câu tục ngữ ý chỉ ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật.

Hứa Tử Yên chỉ nghĩ một lòng cầu đạo, để tâm linh đạt được tự do nguyên vẹn. Thế nhưng nàng phát hiện muốn làm đến điểm này, sao mà khó quá. Hiện tại rơi vào cục diện này, Hứa Tử Yên cũng không thể quá thân cận với Lâm Phi Ngu, khiến nhóm Vưu Nguyệt hiểu lầm. Cũng không muốn quá thân cận với nhóm Vưu Nguyệt, bởi vì Hứa Tử Yên cho rằng, nhóm người Vưu Nguyệt đã định trước là khách qua đường bên cạnh Hứa Tử Yên nàng, mình rất nhanh sẽ bỏ lại các nàng ở phía sau.

“Mình phải mau chóng mạnh mẽ lên, có thể không cần xem sắc mặt người khác, để lòng mình thu được tự do chân chính.” Hứa Tử Yên len lén siết chặt nắm tay, trong lòng hò hét: “Nỗ lực, mình phải nỗ lực.”

Sau bữa trưa, Hứa Tử Yên liền cáo từ nhóm người Vưu Nguyệt, ngự kiếm trở về sơn cốc của mình. Phi hành trên mây trắng, tâm trạng Hứa Tử Yên đột nhiên khoáng đạt, cảm xúc trầm thấp vừa rồi cũng dần thoải mái. Dứt khoát không trở lại sơn cốc mình ở, mà ngự kiếm đi sâu vào Đình Lam sơn mạch, thưởng thức cảnh trí Đình Lam sơn mạch chung quanh.

Không biết phi hành bao lâu, Hứa Tử Yên đáp phi kiếm từ đám mây xuống mặt đất, ở bên dưới liền thấy được một dòng suối nhỏ uốn quanh. Bèn trực tiếp đáp xuống dòng suối nhỏ, kề sát mặt nước, ngự kiếm đi dọc theo suối nhỏ, chỉ thấy hai bên đều là cây đào, vậy mà không có cây cối nào khác. Hoa cỏ tươi tốt mỹ lệ, hoa rơi lả tả, trong không khí đều lan tràn mùi thơm của hoa.

Say sưa chìm vào cảnh đẹp. Hứa Tử Yên theo dòng suối đi về thượng du, muốn xem thử đầu nguồn dòng suối này rốt cuộc của dáng vẻ ra sao. Đại khái tiến tới hơn mười dặm, liền tới đầu nguồn dòng suối. Mơ hồ thấy được suối nước là từ sâu trong một sơn động chảy ra, trong lòng không khỏi hiếu kỳ.

Thu phi kiếm, bước vào sơn động. Ban đầu, cửa động rất hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Lại đi tới trước vài trăm thước, trước mắt bỗng nhiên rộng rãi, lọt vào trong tầm mắt là một rừng đào hơn mười dặm. Hứa Tử Yên đưa mắt nhìn lại, phát hiện mỗi cây đào đều lớn chưa từng thấy, bên trên nặng trĩu quả. Quả đào toàn thân có màu hồng phấn, so với quả đào bình thường lớn hơn gấp đôi. Hít hít mũi, mùi thơm chui thẳng vào phổi, chân nguyên trong cơ thể đều hơi xao động.

“Lẽ nào đây là đào tiên?”

Đầu Hứa Tử Yên lóe suy nghĩ, vươn tay phất một cái về hướng quả đào, một quả đào chín mọng liền bay đến tay nàng. Rửa sạch quả đào dưới suối, bỏ vào miệng cắn một cái, một dòng chất lỏng quỳnh tương ngọc dịch liền thuận theo yết hầu chảy xuống, toàn bộ tâm phế đều cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Quả nhiên, khi nước đào chảy vào trong bụng, sinh ra một tia linh tức nhàn nhạt. Tuy rằng không nhiều bằng linh khí sinh ra từ linh thước, thế nhưng cũng có thể cảm nhận được.

Hứa Tử Yên mừng rỡ, hai ba phát ăn sạch quả đào trong tay. Đứng dậy từ bên dòng suối, ngắm rừng đào lọt vào trong tầm mắt, trong lòng hoan hô: “Đây quả là một nơi tốt.”

Vận dụng tinh thần lực cảm nhận thì phát hiện linh khí nơi này cực kỳ nồng đậm, đã tương đương với độ dày linh khí ngoại môn Thái Huyền tông. Nghĩ đến ở đây nhất định là một linh mạch mới dựng dục ra mảnh thiên địa này. Chỉ là ở đây bị đặc biệt che khuất, nếu không phải mình đánh bậy đánh bạ đến đây, đâu thể phát hiện một bảo địa như vậy? Nếu ở đây bị Thái Huyền tông phát hiện, sợ rằng đã sớm bị chiếm lấy.

Trong lòng vừa nghĩ vừa giẫm lên lá rụng, đi sâu vào trong rừng đào. Thả tinh thần lực của mình, bước thẳng tới nơi linh khí nồng đậm nhất. Nàng muốn nhìn xem, tại nơi linh khí nồng đậm nhất, sẽ có cây đào thế nào xuất hiện. Quả nhiên, theo bước chân Hứa Tử Yên, càng đi vào chỗ linh khí nồng đậm, quả trên cây lại càng lớn, linh khí trên quả đào dao động càng thêm mãnh liệt.

Ánh mặt trời từ trên vách đá vạn trượng chiếu xạ xuống, chiếu rọi lên hoa đào, tia sáng nhu hòa mà sáng ngời, khiến Hứa Tử Yên phảng phất đi vào tiên cảnh.

Rốt cuộc, Hứa Tử Yên đi vào giữa rừng đào, thấy ở giữa rừng đào sinh trưởng một gốc cây đào siêu lớn. Độ cao của cây đào quả thực có thể dùng kình thiên (*) để hình dung, cao đến hơn mười trượng, thân cây đủ cho mười vòng tay người ôm. Toàn bộ cành cây tỏa ra khắp phía, tựa như một cái tán thật lớn, chỉ mỗi cái cây của nó đã chiếm dụng tới phạm vi trăm mét vuông. Quả đào xum xuê trên cây đều to bằng cái chậu rửa mặt, từng trận mùi thơm lạ lùng bay thẳng vào mũi Hứa Tử Yên, khiến Hứa Tử Yên bất tri bất giác chảy nước miếng.

(*) Kình thiên trong câu nhất trụ kình thiên: Cột chống trời.

Hứa Tử Yên nhịn xuống ham muốn nhảy lên cây đào ăn một bữa thỏa thích, mà cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh. Nàng cũng không có ấu trĩ cho rằng tại nơi như một cái động tiên này sẽ không có mãnh thú gì trông coi. Tinh thần lực cẩn thận dè dặt lan tràn khắp bốn phía, một khắc trôi qua, nàng vẫn không phát hiện bất luận dấu hiệu mãnh thú gì.

Hơi nhíu mày, đem ánh mắt lại một lần nữa nhìn phía cây đào ở giữa, tỉ mỉ đánh giá một lượt, đáy lòng Hứa Tử Yên không khỏi chấn động, trong giây lát chợt hiểu rõ vì sao linh khí ở đây sẽ nồng đậm như vậy. Nhưng lại chỉ có một cây đào sinh trưởng thật lớn.

Bởi vì Hứa Tử Yên phát hiện, linh mạch ở đây vậy mà là mỏ lộ thiên, thành thử, linh khí ở đây tự nhiên là nồng đậm. Mà chỗ linh mạch lộ thiên trên mặt đất kia rộng khoảng chừng hơn mười thước vuông, cây đào khổng lồ vừa vặn cắm rễ trên mỏ linh mạch lộ thiên, khó trách nó sẽ lớn như vậy.

Hứa Tử Yên đứng cách cây đào một khoảng, chậm rãi đi xung quanh nó. Trong giây lát, thân hình Hứa Tử Yên không tự chủ được run lên, bởi vì nàng từ phía bên trái cây đào phát hiện một tà váy màu hồng.

“Có người?”

Hứa Tử Yên kinh hoảng, vội vàng ngừng hô hấp, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Qua đúng một khắc, đối phương vẫn không có chút động tĩnh, chỉ là làn váy thỉnh thoảng lại phất phơ trong cơn gió nhẹ một chút.

Hứa Tử Yên ngừng thở, khẽ nhấc chân, cẩn thận bước tới gần cây đào, nàng muốn chuyển qua nhìn xem, nơi đó rốt cuộc là ai? Có khi chẳng phải người, mà chỉ là một đóa hoa đào.

Đợi Hứa Tử Yên rón ra rón rén di chuyển tới phía bên kia cây đào, miệng đã vì giật mình mà há to thành một vòng tròn, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.