Hứa Tử Yên thấy trên mặt những tân đệ tử đều lộ ra vẻ đăm chiêu, liền nói tiếp: “Các vị, chúng ta bước lên con đường tu tiên này là vì điều gì?”
Ánh mắt đảo qua mọi người, phát hiện đám người Hứa Đông Tuyết cũng lộ ra vẻ suy tư, liền tiếp tục nỗ lực nói: “Là vì không ngừng đột phá bản thân! Thử hỏi một câu, nếu lần này các ngươi tìm cớ không đi chiến trường yêu thú, như vậy từ nay về sau, lòng tu tiên của các ngươi còn có thể kiên định sao? Về sau các ngươi gặp phải khó khăn lại tiếp tục tránh né sao? Vậy không bằng đoạn tuyệt lòng tu tiên, làm một người bình thường còn hơn.”
Dứt lời, Hứa Tử Yên lẳng lặng đứng ở trước cửa, không nói thêm gì nữa, thầm nghĩ, lời nên nói mình đều đã nói hết, còn việc có thể đánh thức bọn họ hay không, chỉ phải xem ngộ tính của chính họ.
Mấy tân đệ tử lẳng lặng đứng ở nơi đó, lâm vào trầm tư. Nhưng trên mặt đã không còn khủng hoảng và oán hận, chỉ là vẻ mặt suy tư. Rốt cuộc, Hứa Thanh Tuyết bước ra một bước, đứng ở bên cạnh Hứa Tử Yên, lớn tiếng nói: “Ta đi!”
Hứa Thiết Ngưu nhìn Hứa Tử Yên liếc mắt một cái, cũng bước ra một bước, đi tới bên cạnh Hứa Tử Yên, ồm ồm nói: “Ta đi!”
Hứa Lệ, Hứa Đức Chí, Hứa Lăng cũng đi ra ngay sau đó, cùng kêu lên: “Ta đi!”
Mọi người đã suy nghĩ cẩn thận tất cả, biết chuyện này không phải bản thân muốn tránh liền có thể tránh được, hơn nữa cũng không phải Hứa Tử Yên muốn hỗ trợ liền có thể hỗ trợ được. Huống chi bị lời nói của Hứa Tử Yên kích phát ý chí chiến đấu, rồi lại bị hành động của đám người Hứa Thanh Tuyết thúc đẩy nhiệt huyết sôi trào, đều là người trẻ tuổi, ai không có nhiệt huyết? Ai không có lý tưởng? Vì thế mọi người đồng thời tiến lên trước một bước, cùng hô: “Ta đi!”
Cao giọng hô xong, nhìn nhau liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy chí khí sôi trào, nhịn không được cười to ha hả.
Đám người Hứa Đông Tuyết thấy tình huống trở nên như thế, hoàn toàn khác với bộ dạng đám tân đệ tử chùn bước rụt chân trong tưởng tượng ban đầu của bọn họ, trong lòng cảm thấy chẳng còn hứng thú gì, vội vàng chắp tay với Hứa Tử Yên nói: “Chuyện của các ngươi đã giải quyết, chúng ta liền cáo từ, rạng sáng ngày mai tập hợp ở quảng trường trung ương, đến lúc đó tự các ngươi đi đến đó, chúng ta sẽ không chờ các ngươi!”
“Tiểu muội đã biết, không tiễn!” Hứa Tử Yên khách khí nói.
Đợi người bốn đại bang phái biến mất, Hứa Tử Yên mới nhìn mọi người trước mắt, thoáng trầm tư một lúc, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ mọi người đều hiểu rõ tu vi của nhau, như vậy đi, hai mươi người xếp phía trước rạng sáng ngày mai đi đến quảng trường trung ương, nhớ tính thêm ta, các ngươi chỉ cần chọn ra mười chín người là được.”
Mọi người liếc nhìn nhau một cái, lần này ngược lại không xuất hiện tranh chấp gì, rất nhanh đã có mười chín người đứng dậy. Hứa Tử Yên nhìn lướt qua bọn họ, nhẹ giọng nói: “Đều trở về chuẩn bị một chút đi, sau đó ngủ thật ngon một đêm, ngày mai xuất chinh.”
Nói xong, liền phất phất tay, xoay người về phòng của mình. Ngoài phòng, mọi người đứng đối diện nhau, những đệ tử ở lại bỗng nhiên đồng loạt chắp tay thi lễ thật sâu với mười chín người kia: “Bảo trọng!”
Vẻ mặt mười chín người kia sửng sốt, sau đó cũng trịnh trọng đáp lễ: “Cám ơn!”
Tiếp theo, chẳng ai nói lời nào, đứng im một lát, rồi lẳng lặng giải tán đi.
Đêm.
Rất yên tĩnh. Tuyết đã ngừng rơi, một vầng trăng sáng ngời treo ở phía chân trời, khiến cho bóng đêm càng thêm thê lương. Một mình Hứa Tử Yên lẳng lặng ngồi trên giường, trong lòng thầm nghĩ: “Ngày mai phải xuất chinh, tác chiến với yêu thú, nếu mình chỉ lộ ra tu vi Hậu Thiên tầng thứ bảy, sợ rằng không đủ để ứng phó yêu thú. Nhìn bộ dạng đám người Hứa Đông Tuyết, e là vừa đến Thông U cốc sẽ phái những tân đệ tử đến nơi nguy hiểm nhất. Như vậy, khống chế tu vi ở Hậu Thiên tầng thứ bảy quả thực không đủ dùng! Nhưng cũng không thể tăng tu vi của mình lên quá cao, dù sao ban ngày mình vẫn biểu lộ ra ngoài là tu vi Hậu Thiên tầng thứ bảy, bỗng chốc tăng lên quá cao, khẳng định sẽ khiến người khác chú ý.
Nhưng rốt cuộc phải tăng lên bao nhiêu đây? Kể từ lần trước giao đấu cùng đệ tử cũ ở ngoài cửa đại điện, sau khi giả bộ đột phá, đã trôi qua ba tháng, nếu hiện tại mình chỉ điều chỉnh tu vi lên một tầng, tăng tới Hậu Thiên tầng thứ tám, chắc sẽ không có ai hoài nghi đâu? Ừ, cứ làm như vậy đi!”
Muốn làm liền làm, Hứa Tử Yên leo xuống giường, đi tới cái bàn trước mặt, cầm lấy phù bút, trải thẳng phù chỉ, vẽ một tấm Liễm Tức phù lần nữa, sau đó vỗ lên người mình. Một trận ánh sáng rực rỡ chớp động, vòng sáng lưu động quanh thân mình lập tức ẩn vào trong cơ thể, Hứa Tử Yên lúc này biểu lộ ra cảnh giới tu vi vừa đúng là Hậu Thiên tầng thứ tám.
Quan sát bản thân, hơi gật đầu, cảm thấy thật vừa lòng. Vừa thu dọn xong mọi thứ, chợt nghe thấy trong viện có tiếng tay áo nhẹ nhàng lay động. Trong lòng Hứa Tử Yên căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Lại nghe được mấy tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
“Ai đó?” Hứa Tử Yên khẽ hỏi.
“Tử Yên, là nhị bá.” Ngoài cửa vang lên giọng Hứa Hạo Bác.
Hứa Tử Yên vừa nghe, liền yên lòng, vội vàng bước nhanh tới trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy nhị bá đang đứng dưới tuyết ở bên ngoài, nhẹ giọng hỏi: “Nhị bá, sao người lại đến đây?”
“Đi vào nói chuyện!”
Hứa Hạo Bác chợt lách mình tiến vào trong phòng. Hứa Tử Yên vội vàng nhẹ nhàng khép cửa lại, quay đầu đi theo Hứa Hạo Bác, thấy Hứa Hạo Bác đã ngồi trên ghế, đang trầm tư, nên không tiện quấy rầy, lẳng lặng đứng ở trước mặt Hứa Hạo Bác, chờ Hứa Hạo Bác nói chuyện.
Hứa Hạo Bác khẽ thở dài một hơi, giương mắt liếc nhìn Hứa Tử Yên một cái, đột nhiên vẻ mặt chấn động, kinh ngạc hỏi: “Tử Yên, con thể hiện tu vi đến tầng thứ tám, chẳng lẽ con đột phá?”
Hứa Tử Yên nghe câu hỏi của Hứa Hạo Bác, trong lòng thoáng suy nghĩ thật nhanh, cảm thấy vào thời khắc nguy cơ hiện tại, để lộ ra một ít tình hình thực tế, cũng có thể giúp đỡ gia tộc đôi chút, huống chi nàng thật sự không muốn ở lại gia tộc, mà muốn đi chiến trường yêu thú mở rộng tầm mắt một phen, sợ rằng bởi vì mình tu vi thấp, mà chế phù thuật lại cao siêu, bị nhị bá lấy cớ bảo vệ mình bắt ở lại gia tộc, nhưng Hứa Tử Yên vẫn giữ lại một chút, nhẹ giọng nói: “Nhị bá, cháu gái vừa mới đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ hai sơ kỳ, cho nên cũng điều chỉnh biểu lộ tu vi cao một ít. Chẳng hay nhị bá đêm khuya đến đây có chuyện gì?”
Hứa Hạo Bác lại thở ra một hơi thật dài, nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, mới chậm rãi kể chuyện đã xảy ra trong gia tộc cho Hứa Tử Yên nghe. Cuối cùng vẻ mặt kiên định nói: “Tử Yên, ta vốn nghĩ con chính là một thiên tài chế phù, hiện tại xem ra con không chỉ là một thiên tài chế phù, mà còn là một thiên tài tu luyện, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, con lại đột phá. Lần này đi tác chiến với yêu thú, con đừng đi, ta an bày con đến nơi khác.”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhìn Hứa Hạo Bác nghiêm túc nói: “Nhị bá, không cần phiền phức vì con, con đi!”
Hứa Hạo Bác vừa nghe liền nóng nảy, cất giọng gấp gáp nói với Hứa Tử Yên: “Nha đầu con sao lại không hiểu chuyện như vậy? Ta hôm nay thừa dịp đêm khuya đến đây, là muốn an bày thỏa đáng cho con. Khoan nói con là một thiên tài tu luyện, là hy vọng của gia tộc, chỉ cần xét tới thập nhất đệ của ta, ta cũng không thể để con đi mạo hiểm!”
“Không!” Hứa Tử Yên kiên định lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nhị bá, vừa rồi người cũng nói con là thiên tài tu luyện, con muốn hỏi nhị bá một câu, nếu lần này con nghe lời nhị bá trốn tránh, vậy về sau lòng tu luyện của con còn có thể kiên định nữa không? Về sau lại gặp được nguy hiểm và khó khăn, chẳng lẽ con còn phải tránh né? Hiện tại có nhị bá chiếu cố, tương lai không có nhị bá chiếu cố thì sao? Mất đi lòng kiên định, chẳng lẽ người bảo con làm kẻ chạy trốn cả đời?”