Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 256: Sắc dụ




Hứa Tử Yên bị Vô Danh rống một phát, từ cơn say mê tỉnh táo lại, hơn nữa ngoài cửa nổ vang một tiếng, trên cơ bản đã hiểu rõ bản thân vừa mới làm cái gì. Xấu hổ nhìn Vô Danh mặt mày chù ụ ngồi ở ghế tựa cách đó không xa, biểu cảm hơi sợ hãi, hai chân nhích từng chút tới cạnh tường, chưa lê được vài bước, thân mình đã dán sát tường. Một bên treo kiếm lên tường, một bên yếu ớt nói với Vô Danh: “Ta… ta… treo nó lại rồi.”

Trong mắt Vô Danh lóe qua ý cười, có điều dưới ánh đèn mờ tối, rất nhanh lại ẩn đi, ngữ khí hờ hững như trước nói: “Nha đầu, kể lại cảm giác lúc ngươi mới vào cửa.”

“À ~~”

Nghe Vô Danh nói, Hứa Tử Yên hoàn hồn, vừa nhớ lại cảm giác của bản thân vừa kể: “Lúc ta mới tiến vào phòng của tiền bối, đã bị kiếm khí trong phòng bức ra. Đây, người xem, quần áo của ta đều bị kiếm khí người cắt rách.”

Nói xong, giơ hai cái ống tay áo cho Vô Danh xem.

Vô Danh lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: “Tiếp tục nói.”

“Ồ ~~” Hứa Tử Yên buông hai tay, lén liếc xem Vô Danh, thấy Vô Danh hơi khép mi, hình như không để ý tới mình. Bèn nhanh chóng vận dụng mắt Côn Bằng quét một cái, nội tâm không khỏi chấn động, lão giả đối diện vậy mà là tu vi Kết Đan kỳ tầng thứ nhất.

Nhưng mà, Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, bởi vì lấy mắt Côn Bằng quan sát, tu vi lão giả đối diện tựa hồ không phải là tu vi trước mắt, mà hình như do từ tu vi rất cao rớt xuống.

“Chẳng lẽ hắn bị thương, khiến tu vi hạ xuống?”

Vừa nghĩ đến đây, thì thấy lão giả đối diện hơi nâng mi mắt, trong mắt chợt lóe tia sáng, nội tâm Hứa Tử Yên run lên, vội vàng làm biến mất mắt Côn Bằng, khẩn trương nói tiếp: “Ta bị kiếm khí của tiền bối bức ra ngoài cửa, sau đó phát hiện… phát hiện…”

“Phát hiện cái gì?”

“Phát hiện thời điểm tiền bối chú kiếm, mỗi một chùy đều sẽ đưa ba luồng kiếm khí vào kiếm phôi. Sau này… sau này ta cũng bất tri bất giác chìm đắm vào việc chú kiếm của tiền bối, lại bất tri bất giác ngưng tụ một luồng kiếm khí, kế đó… không biết vì sao luồng kiếm khí kia chợt vang lên… rồi… rồi quấy rầy tiền bối chú kiếm.”

“Ngươi là kiếm tu?” Vô Danh tìm tòi nghiên cứu quan sát Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên lắc đầu.

“Pháp tu?” Ánh mắt Vô Danh có chút ảm đạm.

Hứa Tử Yên gật đầu, lại lắc đầu ngay lập tức.

Vô Danh nhíu đầu mày, thần sắc không vui nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên vội vàng xua tay nói: “Ta không biết ta tu cái gì? Ta chỉ vừa mới từ thế tục giới đến nơi đây, không rõ tu tiên giới phân chia thế nào.”

Thần sắc Vô Danh thoáng dịu xuống, lạnh nhạt nói: “Vậy khi ngươi ở thế tục giới, là dùng pháp thuật khắc địch, hay là sử dụng kiếm giết địch?”

“Dùng pháp thuật, cũng sử dụng kiếm.” Hứa Tử Yên không hiểu nhìn Vô Danh.

Vô Danh không nói gì nhìn Hứa Tử Yên, cuối cùng chỉ vào một cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”

“Tạ tiền bối.” Hứa Tử Yên chắp tay thi lễ, sau đó quy củ ngồi xuống ghế, dè dặt nhìn Vô Danh.

“Ngươi lần này là tới tham gia Thái Huyền tông nhập môn thử luyện?” Ánh mắt Vô Danh đánh giá Hứa Tử Yên hỏi.

“Dạ.”

“Lấy tu vi của ngươi cũng đã đạt tới yêu cầu nhập môn của Thái Huyền tông.” Vô Danh gật đầu nói: “Ngươi tiến vào Thái Huyền tông rồi, tính vào phong nào?”

“Phong nào? Thời điểm ở ngoại môn đã có thể lựa chọn làm đệ tử phong nào ư?” Hứa Tử Yên tò mò hỏi.

“Phải, lúc ở ngoại môn đã có thể xác định phương hướng tu luyện của bản thân. Đồng thời các phong cũng có ngoại môn trưởng lão giảng bài. Kể từ đó, đợi đến khi ngươi đạt tới tu vi Trúc Cơ kỳ, tiến vào nội môn rồi, là có thể trực tiếp đến phong ấy.”

“Ra là thế.”

“Ngươi là muốn đi Vạn Pháp phong hay Vạn Kiếm phong?”

“Vạn Pháp phong bản thân khẳng định không thể đi, có Hạ Kiệt ở đó, bản thân đi còn không phải tìm ngược? Lại nói phong chủ Thiên Phù phong đã đáp ứng thu bản thân làm chân truyền đệ tử…”

Vừa nghĩ đến đây, bên kia Vô Danh đã nói: “Ta đề nghị ngươi đi Vạn Kiếm phong.”

“Vì sao ạ?” Hứa Tử Yên bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Ngươi vừa rồi thấy ta chú kiếm, có thể cảm giác được kiếm khí vô hình của ta, chứng minh ngươi rất có thiên phú lĩnh ngộ kiếm ý.” Nói tới đây, Trong mắt Vô Danh để lộ ý tán thưởng.

“Kiếm ý? Pháp ý?” Đầu óc Hứa Tử Yên nổ vang một trận, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Nhìn Hứa Tử Yên ở nơi đó vẻ mặt bất định, Vô Danh hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập Vạn Pháp phong?”

“Không có.” Hứa Tử Yên từ cơn hoảng hốt bừng tỉnh, lập tức lắc đầu đáp.

Nhìn thấy Hứa Tử Yên phản ứng lớn như thế, Vô Danh không khỏi tò mò hỏi: “Hử? Đây là vì sao?”

“Là vì… vãn bối ở thế tục giới từng đắc tội Vạn Pháp phong chân truyền đệ tử Hạ Kiệt, nghe nói… hắn là thiên tài Thái Huyền tông.”

“Hừ, một cái gối thêu hoa thôi.” Vô Danh lạnh lùng nói.

“Không phải chứ?” Hứa Tử Yên cân nhắc trong lòng, cuối cùng vẫn công bằng nói: “Hắn vẫn rất lợi hại.”

“Lợi hại? Đừng nói trình độ hiện giờ của hắn, dù hắn luyện thành pháp ý thông thiên thì sao. Lĩnh ngộ kiếm ý, như thường có thể nhất kiếm phá vạn pháp.”

“Nhất kiếm phá vạn pháp?” Miệng Hứa Tử Yên thì thào nhắc lại.

“Nha đầu.”

“Gì ạ?” Tinh thần Hứa Tử Yên vẫn đắm chìm trong câu ‘Nhất kiếm phá vạn pháp’ của Vô Danh, còn chưa phản ứng kịp, bèn thuận miệng đáp.

“Bất kể ngươi gia nhập phong nào, chỉ cần ngươi gia nhập Thái Huyền tông, có rảnh thì tới nơi này, theo lão phu học chú kiếm.”

Hứa Tử Yên nghe vậy chấn động, tiếp đó mừng như điên. Nàng biết vị lão nhân trước mặt đây có ý truyền thụ tài nghệ cho mình, vội vàng đứng dậy, kích động nói: “Tiền bối…”

Vô Danh vẫy vẫy tay, thần sắc trở nên hiền lành, ôn hòa nói: “Nha đầu, ngươi không cần bái ta làm thầy, kể cả việc ngươi cùng ta học tập chú kiếm, cũng đừng nhắc tới với người khác.”

“Dạ, tiền bối. Xin hỏi tiền bối…”

“Lão phu tên gọi Vô Danh.”

“Tử Yên bái kiến tiền bối.”

Vô Danh tuy rằng không có nói thu Hứa Tử Yên làm đồ đệ, nhưng hai người tự hiểu lấy, đây chẳng khác thu đồ đệ là mấy. Hứa Tử Yên không biết Vô Danh vì sao phải làm thế, song vẫn như trước cung kính quỳ trên mặt đất dập đầu lạy Vô Danh ba cái, đồng thời nghĩ bụng: “Vô Danh tiền bối vừa nói, chỉ cần mình tiến vào Thái Huyền tông là có thể truyền thụ mình chú kiếm, nói thế, tiền bối hẳn là tu sĩ trong Thái Huyền tông. Chính là vì sao tiền bối không ở Thái Huyền tông, mà tại phường thị mở cái chú kiếm phô này?”

Trong giây lát nghĩ đến bản thân vừa rồi dùng mắt Côn Bằng thấy tình huống cảnh giới Vô Danh rớt xuống, không khỏi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là bởi vì thương thế trên người hắn?”

Đợi Hứa Tử Yên đứng dậy, Vô Danh vừa lòng gật đầu, khàn giọng hỏi: “Nha đầu, ngươi tên là gì?”

“Tiền bối, vãn bối gọi là Hứa Tử Yên.”

“Ừ.” Vô Danh phất phất tay, nhàn nhạt nói: “Ngươi quay về trước đi, đợi đến khi ngươi trở thành đệ tử Thái Huyền tông, lại tới tìm ta.”

Hứa Tử Yên vốn định nói bản thân đã là đệ tử Thái Huyền tông, chợt nghĩ đến bản thân hiện giờ dù sao chưa có chân chính tiến vào Thái Huyền tông, cho nên vẫn nhịn xuống, cái gì cũng không nói. Chỉ là nhìn Vô Danh, do dự hỏi: “Tiền bối, người từng bị thương?”

Vô Danh kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Tử Yên, tiếp đó im lặng phất phất tay: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi trở về đi.”

Hứa Tử Yên động môi vài cái, cuối cùng không nói gì thêm. Lại thi lễ thật sâu với Vô Danh, rời khỏi chú kiếm phô, đi về Thiên Phù điếm.

Phường thị, một căn phòng xa hoa.

Tại một nơi đèn đuốc sáng trưng, một nữ tử xinh đẹp đang đứng giữa căn phòng, nương theo từng bước đi mềm mại như múa, cởi từng lớp quần áo trên người.

Đối diện nàng là một chiếc giường lớn, một thanh niên đang nằm trên giường, hơi nhổm người dựa vào đầu giường, híp mắt ngắm thân thể xoay tròn giữa căn phòng, cởi từng lớp quần áo, lộ ra thân thể thiếu nữ trắng mịn mềm mại.

Lúc này, trên người thiếu nữ mĩ sắc chỉ còn lại một cái yếm đỏ, tiết khố màu đỏ, đùi ngọc thon dài cùng cánh tay phấn nộn chuyển động, không che được băng cơ ngọc cốt, thân thể thanh xuân của thiếu nữ lộ ra, dưới ngọn đèn chớp lóe, lay động vầng sáng, làm ánh mắt người khác choáng váng.

Thanh niên trên giường khóe miệng hàm chứa một tia cười như có như không, khuôn mặt anh tuấn có hơi ửng đỏ. Ánh mắt đang khép hờ dần dần mở ra, giống như thưởng thức món ăn quét nhìn thân thể thiếu nữ từ trên xuống dưới. Thiếu nữ kia bị ánh mắt càn rỡ của thanh niên ngắm nhìn ‘ưm’ một tiếng, sắc mặt có chút hoảng loạn xoay người sang chỗ khác, quay tấm lưng trần trắng nõn lại cho thanh niên. Gương mặt khi quay đi lập tức hiện ra thần sắc lạnh như băng, trong mắt thoáng hiện tia chán ghét và hung ác, giọng nói lại vẫn yêu kiều cất lên: “Kiệt thiếu gia, ngài đừng nhìn thiếp như vậy chứ?”

Hạ Kiệt trên giường cười ha hả nói: “Phụ thân nàng đã bán nàng cho ta, nàng từ nay về sau đã là người của ta, thẹn thùng cái gì.”

Nữ tử mị sắc đưa lưng về phía Hạ Kiệt, vặn vẹo vòng eo, từ tốn cởi tiết khố, lại bỏ đi cái yếm, chậm rãi xoay người, nét mặt đã trở nên ngượng ngùng mang theo thâm tình, di động bước chân, chậm rãi đến gần bên giường, theo nhịp bước dao động, hai đỉnh đồi tuyết trắng run rẩy tràn ngập co giãn lắc lư.

Hạ Kiệt vừa chìa tay, đã kéo thiếu nữ kia lên giường, vươn một bàn tay to, vuốt ve thân thể láng mịn và gợi cảm từ trên xuống dưới. Đường cong mềm nhẵn trắng nõn phập phồng lên xuống, khiến Hạ Kiệt mê đắm, trong khoảng thời gian ngắn, dưới thân chợt căng cứng như sắt.

Hạ Kiệt dùng sức xoa nắn ngọn đồi tuyết trắng kia, thoáng chốc, toàn bộ thân thể nữ tử đều đỏ hồng cả lên. Dưới đôi bàn tay của Hạ Kiệt, hô hấp từ dồn dập biến thành tiếng rên rỉ kiều mị, toàn bộ thân thể phát ra từng đợt run rẩy, hai chân thỉnh thoảng lại vẫy đạp, lạc giọng khẽ kêu: “Kiệt thiếu gia, thiếp có thể cùng ngài tiến vào Thái Huyền tông hầu hạ ngài không?”