“Grào…”
Một tiếng nổ động trời, chỉ thấy vách đá bằng phẳng kia đột nhiên biến ảo thành một gương mặt khổng lồ, hơn nữa gương mặt kia vẫn còn không ngừng biến hóa, một lát hổ, một lát rồng, một lát rắn, một lát đầu lâu, một lát lại là gương mặt người…
“Đây là cái gì…” Mặt Vưu Nguyệt đã trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng tái nhợt, run rẩy hỏi.
“Thiên diện yêu (*).” Ngữ khí Lương Chi Động cũng mang theo khiếp sợ.
(*) Thiên diện yêu: Yêu ngàn mặt.
Vách đá bằng phẳng trước mặt mọi người chậm rãi lồi lên, cái đầu khổng lồ của thiên diện yêu đang kéo dài ra ngoài. Không ngừng biến hóa khuôn mặt, khủng bố gấp bội. Mắt thấy sắp phá tan phong ấn, chui toàn bộ đầu ra.
Trong giây lát, ở trên vách đá, mười tám phong ấn phóng ra mười tám ánh vàng, đan xen vào nhau, hình thành một cái võng khổng lồ màu vàng, không ngừng bao phủ gương mặt biến hóa kia vào trong.
“A ~~”
Khuôn mặt liên tục biến hóa trong giây lát bộc phát ra một giọng nói nữ tử thê lương. Ngay sau đó biến thành một gương mặt nữ tử diễm lệ, vẻ mặt bi thương dịu dàng, ánh mắt động lòng người. Hình, thần, thanh, đan xen vào, khiến người rơi lệ.
Đám người Lương Chi Động, Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt.
Ngay tại thời điểm mười tám cái phù ấn tỏa sáng, trong ý thức của Hứa Tử Yên tại mê cung mờ mịt, đột nhiên mọc lên mười tám vầng mặt trời, chiếu sáng toàn bộ không gian tối tăm. Chỉ chớp mắt, thượng cổ yêu thú khắp đất trời liền tan thành mây khói. Vô số đường nét cấu thành mê cung đột nhiên sáng ngời hẳn lên.
Hứa Tử Yên lẳng lặng đứng thẳng trong không gian, quan sát mười tám mặt trời, cùng vô số đường nét chớp động. Ý thức đột nhiên tỉnh táo lại, chớp mắt linh hồn bỗng trở nên thông thấu. Mười tám mặt trời kia, dần dần biến thành mười tám chữ ‘cấm’ trước mắt Hứa Tử Yên.
Ngoại giới, Hứa Tử Yên chậm rãi mở mắt, thất khiếu ngừng chảy máu.
Sau khi thiên diện yêu ngừng la hét, Liễu Nhất Thanh khôi phục thần trí đầu tiên bắt gặp Hứa Tử Yên mở mắt, lập tức mừng rỡ kêu: “Tử Yên… muội tỉnh rồi.”
Lương Chi Động luôn mặt ủ mày chau chăm chú quan sát vách đá thoáng chấn động thân thể, bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên, gấp giọng hỏi: “Ngươi đã lĩnh ngộ thượng cổ phong ấn?”
“Ừm.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu.
“Thật tốt quá.” Đại tu sĩ Kết Đan kỳ như Lương Chi Động cũng kích động, giọng có chút run run, gấp giọng nói: “Mau, mau phong ấn thiên diện yêu kia, phong ấn căn bản kiên trì không được bao lâu.”
“Được.”
Hứa Tử Yên đưa mắt đánh giá bốn phía, thân hình khẽ động, vọt vào một gian phòng. Đi tới trước một cái bàn, từ trong túi trữ vật lấy ra phù chỉ và phù bút, nhanh chóng bắt đầu chế tác.
Lúc này, Lương Chi Động, Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh đều đứng ở bên cạnh Hứa Tử Yên, ngừng hô hấp, khẩn trương quan sát Hứa Tử Yên.
Mất đúng một canh giờ, trán Hứa Tử Yên đã phủ đầy mồ hôi, tiếng la hét của thiên diện yêu ngoài cửa càng lúc càng lớn, chỉ cần nghe âm thanh, đã biết nó sắp đột phá phong ấn. Rốt cuộc, Hứa Tử Yên buông phù bút, thu mười tám tấm phù lục vào tay, thân hình chợt lóe, bay đi ra ngoài.
Lương Chi Động, Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh theo sát sau lưng, cấp tốc bay tới vách đá.
Hứa Tử Yên ngự kiếm đứng thẳng trên không, đối mặt vách đá. Giơ hai tay lên, mười tám tấm phù lục liền vờn quanh trước người.
Lúc bấy giờ khuôn mặt của thiên diện yêu đã thoát khỏi vách đá được một phần ba, ánh mắt khổng lồ co rụt lại, lộ ra thần sắc sợ hãi và oán độc, miệng gầm rú càng thêm thê lương.
Hứa Tử Yên vươn ngón trỏ ở trước thân vẽ một vòng tròn, mười tám tấm phù lục lơ lửng trước Hứa Tử Yên theo ngón tay Hứa Tử Yên cử động, ở không trung hình thành một vòng tròn, mười tám tấm phù lục phân bố đều đều ở chung quanh, khoảng cách giữa mỗi tấm phù lục bằng nhau, dưới sự khống chế từ tinh thần lực của Hứa Tử Yên, không hề sai sót một li một tẹo nào.
Hứa Tử Yên thu hồi ngón trỏ, hai tay liên tục đánh thủ quyết, chớp mắt kéo ra từng luồng tàn ảnh, trán đã rũ rượi mồ hôi.
Tiếng kêu của thiên diện yêu càng thêm thê lương, lực lượng đánh ra phía ngoài cũng càng thêm mãnh liệt, mười tám phù ấn phóng thích ánh sáng đang dần trở nên ảm đạm.
“Đi.” Hứa Tử Yên quát to một tiếng, chỉ thấy mười tám tấm phù lục trên không đột nhiên ấn qua vách đá, chuẩn xác đánh vào phía trên mười tám cái phù ấn trước đó. Trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng ngợp trời. Mỗi tấm phù lục đều phóng ra ánh sáng chói lóa, Lương Chi Động, Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh đứng dưới vách đá nheo hai mắt, khẩn trương quan sát mười tám luồng sáng.
Cùng với tiếng rống thê lương càng ngày càng nhỏ, mười tám luồng sáng cũng dần dần biến mất, vách đá rốt cuộc khôi phục bộ dạng vốn có. Thân hình Hứa Tử Yên trên phi kiếm nhoáng lên một cái, ngã từ phi kiếm xuống.
Lương Chi Động nhảy bật lên, ở giữa không trung tiếp được Hứa Tử Yên, thân hình chậm rãi hạ xuống đất. Xem xét hơi thở Hứa Tử Yên, biết rằng do Hứa Tử Yên tiêu hao tinh thần lực quá độ, mới dẫn tới hôn mê, chỉ cần ngủ hai ngày sẽ tỉnh lại.
Giao Hứa Tử Yên cho Liễu Nhất Thanh. Quay đầu nói với Vưu Nguyệt: “Ngươi lập tức trở về tông môn, báo cho tông chủ biết, sự tình nơi này đã giải quyết, không cần triệu hồi đệ tử nữa.”
“Dạ, phong chủ.” Vưu Nguyệt đáp lời, lại không hề xuất phát.
Lương Chi Động nhíu mày, bất mãn quát: “Còn đứng ở chỗ này làm gì? Không mau đi.”
“Dạ, phong chủ… Nàng…” Ánh mắt Vưu Nguyệt nhìn phía Hứa Tử Yên.
Sắc mặt Lương Chi Động càng thêm bất mãn, lạnh nhạt nói: “Chuyện ta đã đáp ứng tông chủ, thì sẽ không đổi ý, còn không mau đi.”
“Dạ.” Vưu Nguyệt nhìn ra tia lửa trong mắt Lương Chi Động, cũng không dám dong dài nữa, thân hình phóng lên cao, bay đi phương hướng Thái Huyền tông.
Ba ngày sau.
Hứa Tử Yên từ từ tỉnh lại, xuyên thấu qua cửa sổ ngó ra bên ngoài, biết lúc này bản thân đang nằm ở trong phòng người nào đó tại phân viện của Thái Huyền tông. Vận công kiểm tra thân thể của mình một lần, cảm giác được thân thể không có vấn đề gì, chỉ là tinh thần vẫn hết sức mỏi mệt, thậm chí có chút đau đớn. Biết là thời điểm bản thân lĩnh ngộ thượng cổ phù ấn kia, tinh thần lực hao tổn quá độ. Nhưng mà, vừa nghĩ đến bản thân lĩnh ngộ thượng cổ phù ấn, hiện giờ có thể chế tác siêu phẩm phù lục, trong lòng không khỏi lại vui mừng.
Như thế, Hứa Tử Yên tin chắc, bản thân đã hoàn toàn củng cố nền tảng phù lục. Về mặt chế tác phù lục, bản thân có thể nói đã đến cảnh giới đại viên mãn. Hiện giờ nếu lại đi chế tác phù bảo, xác xuất thành công nhất định sẽ cực cao. Nghĩ đến đây, tâm trạng không khỏi cực tốt. Từ trên giường ngồi dậy, lấy ra mấy viên đan dược ăn vào, bắt đầu điều tức khôi phục.
Nàng ở trong này khôi phục mất đúng ba ngày ba đêm, nhiều lần Liễu Nhất Thanh đến xem, phát hiện Hứa Tử Yên đã tỉnh lại, ở nơi đó tu luyện khôi phục, liền hưng phấn chuyển một cái ghế dựa đến ngồi ở cửa, vì Hứa Tử Yên hộ pháp. Nàng không có cách nào không hưng phấn. Vốn nghĩ Hứa Tử Yên bị Lâm Phi Ngu đòi tới bên cạnh, cả đời Hứa Tử Yên cũng sẽ bị hủy, mà bản thân cũng không có hy vọng theo.
Tuy nhiên, lúc nàng thấy Hứa Tử Yên vậy mà có thể chế tạo ra phù ấn phong chủ Thiên Phù phong đều không chế tác được, lại nghe Lương Chi Động tán thưởng Hứa Tử Yên, nàng liền biết Hứa Tử Yên tuyệt đối không phải không có tiếng tăm gì. Nói không chừng trải qua sự tình lần này, sẽ được phong chủ Thiên Phù phong thu làm chân truyền đệ tử, cự tuyệt để Hứa Tử Yên đi chỗ Lâm Phi Ngu. Như thế, bản thân cũng coi như tìm được một chỗ dựa vững chắc. Dựa vào bản lĩnh của Hứa Tử Yên, có khi tương lai trở thành phong chủ Thiên Phù phong cũng nói không chừng.
Đang suy nghĩ miên man, thì thấy Vưu Nguyệt đã từ Thái Huyền tông trở về, đang bước trên con đường đá bên cạnh tiến lại đây. Vừa thấy Liễu Nhất Thanh chuyển ghế đến ngồi ở cửa, nét mặt vui vẻ, vừa định hỏi, lại bị Liễu Nhất Thanh dùng thủ thế bảo ngừng. Vưu Nguyệt liền ngậm miệng, gật gật đầu, nhẹ nhàng đi tới.
Nàng hiện tại đã biết thiên diện yêu chính là Hứa Tử Yên trong phòng phong ấn, một kỳ tài như vậy đừng nói phong chủ Thiên Phù phong giữ chặt không buông, dù chịu thả người, nếu Hứa Tử Yên không đồng ý, sợ là Thái Huyền tông cũng không thể miễn cưỡng. Bởi lẽ trình độ chế phù của Hứa Tử Yên đặt ở nơi đó, càng chủ yếu là nàng vừa mới lập một công lớn. Nói nhỏ thì là cứu Thái Huyền tông, còn nói lớn thì đó là cứu toàn bộ tu tiên giới phương bắc. Người như vậy Thiên Phù phong sẽ thả người sao? Dù thả, Hứa Tử Yên sẽ làm gì?
Cho nên, Vưu Nguyệt bị Lâm Phi Ngu phái cấp tốc trở lại, muốn nàng giám sát chặt chẽ Hứa Tử Yên, tận lực tạo mối quan hệ tốt với Hứa Tử Yên, để tự Hứa Tử Yên có ý muốn đến bên cạnh Lâm Phi Ngu.
Thành ra, khi nàng thấy Liễu Nhất Thanh vẫy tay ý bảo ngừng, cũng thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi tới cửa, liếc mắt nhìn vào trong một cái, thấy Hứa Tử Yên đang ngồi trên giường tu luyện, cũng im lặng chuyển một cái ghế dựa ngồi trước cửa.
Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh liếc nhìn đối phương một cái. Trong lòng đều đang đề phòng đối phương. Một người nghĩ rằng, nhất định phải khiến Hứa Tử Yên cam tâm tình nguyện đến bên Lâm Phi Ngu. Một người khác thì nghĩ, nhất định phải tận lực khuyên bảo Hứa Tử Yên cự tuyệt Lâm Phi Ngu, gia nhập vào Thiên Phù phong.
Ngay tại thời điểm hai người ai nấy đều ôm ý tưởng riêng, Hứa Tử Yên cũng tỉnh lại từ trong tu luyện. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, thấy được Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh ngồi trước đó. Vừa đặt chân xuống giường, còn chưa đợi bản thân đứng dậy, Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh ngoài cửa nghe được động tĩnh trong phòng, lập tức cùng nhau đứng lên, sắc mặt tràn ra nụ cười muốn tươi cỡ nào thì tươi cỡ đó, vừa đi vào phòng vừa nói: “Tử Yên, ngươi tỉnh rồi.”
Hứa Tử Yên bị sự nhiệt tình của hai người khiến cho sửng sốt, song vẫn lễ phép thi lễ: “Làm phiền Vưu Nguyệt trưởng lão và Liễu sư tỷ.”
“Nào có, hai chúng ta cũng chẳng làm cái gì cả, ha ha…” Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh đều cười gượng hai tiếng, không may là đối phương đang đứng trước mặt bản thân, không có cơ hội ở riêng với Hứa Tử Yên, rất nhiều lời không thể nói được. Đồng thời, hai người cũng quyết định, ai cũng không chịu rời đi trước một bước.