Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 220




Chịu được sao?

Hứa Tử Yên lúc này chỉ cảm thấy đang lưu động trong thân thể không phải máu, mà là lửa, nóng rực làm người ta khó có thể chịu đựng, miệng vết thương trên vai đã lặng lẽ phù thũng lên.

Hứa Lam ngồi ở bên cạnh Hứa Tử Yên, cảm giác được Hứa Tử Yên hô hấp dồn dập, vội vàng mở mắt, nhìn phía Hứa Tử Yên. Mà lúc này Hứa Hạo Lượng cũng mở mắt, quan sát Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên nỗ lực mở mắt, há miệng, gian nan nói: “Rắn… này… thật… độc.”

“Yên nhi, con thế nào?” Hứa Hạo Lượng thân thiết hỏi.

“Đội trưởng, ngươi không sao chứ?”

Trong ánh mắt Hứa Lam trào ra nước mắt. Đồng thời, những người đang chữa thương và điều tức cũng đều mở mắt, nhìn phía Hứa Tử Yên. Hiện giờ bọn họ đều đã biết Hứa Tử Yên là tu vi Trúc Cơ kỳ, vả lại vừa rồi còn cứu tính mạng mọi người. Trong lòng bọn họ đối với Hứa Tử Yên vừa tâm phục khẩu phục, càng là tràn ngập cảm kích.

Nếu như không có Hứa Tử Yên, chỉ sợ bọn họ lúc này đều đã chết dưới tấm phù bảo kia. Nhất là năm đệ tử Hứa Thắng lúc trước cùng Hứa Tử Yên ở nội đường giao thủ, nội tâm tràn ngập hổ thẹn. Mà ngày đầu tiên Hứa Tử Yên tới nội đường, cao giai đệ tử Luyện Khí kỳ từng tham gia một trận chiến Lang Gia trấn kéo đi nghênh đón Hứa Tử Yên, đồng thời tham gia hoan nghênh các đệ tử tụ hội, đều cưỡng chế kéo người thân hoặc bằng hữu của mình nhìn sang bằng ánh mắt cảm kích.

Quan trọng nhất là, bọn họ đã từ cuộc chiến vừa rồi, nhìn ra trong đội ngũ bản thân, Hứa Tử Yên là chiến lực số một, không chỉ bởi vì tu vi của nàng, còn vì phù trận quỷ thần khó lường kia.

Lúc này, nhìn thấy sắc mặt Hứa Tử Yên xám ngắt, nói chuyện gian nan, trái tim mọi người thoáng chìm xuống, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cảm thấy bàng hoàng bất lực giống như mất đi chỗ dựa.

Hứa Tử Yên khẽ niệm, từ trong túi trữ vật lấy ra một lọ đan dược, nhưng lại vô lực nâng tay lên. Hứa Lam vội vàng đứng dậy, đi tới trước Hứa Tử Yên, cầm lọ đan dược trong tay Hứa Tử Yên, đổ ra một viên nhét vào miệng Hứa Tử Yên.

Thấy ánh mắt Hứa Tử Yên vẫn cứ nhìn chằm chằm lọ đan dược trong tay mình, Hứa Lam nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn à?”

Hứa Tử Yên chớp chớp mắt. Hứa Lam lại đổ ra một viên nhét vào miệng Hứa Tử Yên, sau đó lấy nước cho Hứa Tử Yên nuốt xuống. Ngẩng đầu xem thử Hứa Tử Yên, thấy Hứa Tử Yên vẫn cứ nhìn chằm chằm lọ đan dược, Hứa Lam giật mình hỏi: “Vẫn muốn?”

Hứa Tử Yên lại một lần nữa chớp chớp mắt. Tay Hứa Lam liền run lên một cái, lòng trầm xuống, cả trái tim đều khẩn trương. Cũng biết nếu không phải độc kia quá mức lợi hại, Hứa Tử Yên sẽ không bỗng chốc muốn nhiều Giải Độc đan như vậy, hơn nữa Hứa Tử Yên trước đó đã ăn qua một lần, một lần kia ăn cũng không ít.

Run run hai tay, đút từng viên từng viên Giải Độc đan cho Hứa Tử Yên, cho đến khi Hứa Tử Yên ăn vào năm viên, Hứa Tử Yên mới nhắm mắt lại, ngồi tại chỗ vận công loại bỏ độc.

Hứa Hạo Lượng đứng dậy, đi tới sau lưng Hứa Tử Yên, khoanh chân ngồi xuống, đem một bàn tay đặt lên hậu tâm Hứa Tử Yên, độ chân nguyên của bản thân vào trong cơ thể Hứa Tử Yên, trợ giúp Hứa Tử Yên ngăn cản độc tố lan tràn.

Hứa Tử Yên chau mày, trong cơ thể thập phần thống khổ, tựa hồ mọi thứ trong cơ thể đang chậm rãi bị xé rách.

Tập hợp chân nguyên của Hứa Tử Yên và Hứa Hạo Lượng, mới ngăn cản được độc tố phá thứ xà lan tràn, nhưng vẫn không thể bức độc tố kia ra ngoài, hơn nữa độc tố kia hình như còn đang không ngừng sinh sôi nẩy nở, Dùng chừng ấy Giải Độc đan vậy mà chỉ có thể cùng độc tố kia đánh ngang tay, trong khoảng thời gian ngắn liền giằng co ở nơi đó.

Lúc này, Hứa Tử Yên và Hứa Hạo Lượng đều hết sức rõ ràng. Đến khi hai người hao hết chân nguyên, đến lúc đó sẽ hết cách ngăn cản độc tố lan tràn. Hoặc là đợi đến khi Hứa Tử Yên rốt cuộc không còn Giải Độc đan, bọn họ cũng không còn cách ngăn cản độc tố kia lan tràn, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.

“Yên nhi.” Hứa Hạo Lượng nhẹ giọng hỏi: “Con bị thương ở nơi nào?”

“Vai trái.” Hứa Tử Yên gian nan nói ra.

“Lam nhi, để lộ bả vai Yên nhi ra.”

Hứa Lam vội vàng đi tới bên trái Hứa Tử Yên, nhẹ nhàng kéo cổ áo Hứa Tử Yên xuống, lộ ra bả vai trắng noãn mịn màng của Hứa Tử Yên. Lúc này, vai trái Hứa Tử Yên đã phù thũng lên to bằng nửa nắm tay, toàn bộ vai trái đã biến thành màu xanh, kéo dài như mạng nhện, lan tràn tới thân thể Hứa Tử Yên.

Trong lòng Hứa Lam lập tức kinh hãi, nước mắt liền theo hai gò má chảy xuống.

“Khoét miệng vết thương của nàng ra.” Hứa Hạo Lượng gấp giọng nói.

Hứa Lam gấp đến độ phát khóc: “Cửu thúc, con không có đao.”

“Sử dụng kiếm.” Hứa Hạo Lượng tức đến xì khói.

Hứa Lam vội vàng lấy ra phi kiếm của mình, ước lượng trên người Hứa Tử Yên một cái, dừng trên chỗ phù thũng kia, có chút lo lắng nhìn Hứa Tử Yên, nhẹ giọng nói: “Đội trưởng ngươi chịu đựng một chút.”

“Ừ.” Hứa Tử Yên khẽ gật đầu.

Dè dặt cẩn trọng cắt một cái trên bờ vai Hứa Tử Yên, một chất lỏng tanh hôi màu xanh liền chảy ra.

Nhìn chất lỏng màu xanh kia chảy ra, Hứa Lam thấp thỏm hỏi: “Đội trưởng, đau không?”

“Không đau.” Hứa Tử Yên nhíu chặt mày, cắn răng đáp.

Nhưng mà, chất lỏng màu xanh chỉ chảy một lát, liền bắt đầu ngừng lại, rất nhanh liền ngưng kết ra một lớp màng.

“Cửu thúc, nó… nó không chảy.” Hứa Lam gấp giọng nói.

Lúc này, tất cả đệ tử Hứa gia đều khẩn trương nhìn Hứa Tử Yên.

“Lại cắt.” Giọng nói Hứa Hạo Lượng cũng vô cùng sốt ruột.

Thân mình Hứa Lam liền run lên, run tay cầm phi kiếm, nhẹ nhàng áp sát đầu vai Hứa Tử Yên. Lúc này, đầu vai Hứa Tử Yên, chỗ phù thũng tái xanh kia, da thịt mơ hồ tản ra ánh sáng yêu dã.

Tay Hứa Lam có chút run, nỗ lực ổn định bản thân. Tính tình Hứa Lam vốn dĩ có hơi yếu đuối, lại là dùng kiếm ở trên người Hứa Tử Yên mà mình tôn trọng nhất, trong lòng khẩn trương có thể nghĩ. Dè dặt cẩn trọng cắt vỡ chỗ phù thũng trên vai Hứa Tử Yên, một chất lỏng màu xanh tanh hôi lại chảy ra lần nữa.

“Đau không?” Hứa Lam yếu ớt hỏi.

Kỳ thực kiếm của Hứa Lam cắt trên vai Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên đều không có cảm giác. Nhưng mà, khi chất lỏng màu xanh kia chảy ra ngoài, Hứa Tử Yên lại cảm giác được cơn đau xé gan xé ruột. Giống như một ngọn lửa lưu động trong cơ thể, thông qua vết cắt trên bả vai chảy ra. Hứa Tử Yên không khỏi nhăn mày, cắn chặt răng, hừ hừ một tiếng.

“Có phải rất đau hay không?”

“Không đau.”

Mỗi người chung quanh đều thấy được cả người Hứa Tử Yên khẽ run rẩy. Hứa Hạo Lượng đằng sau đương nhiên càng cảm giác được. Hắn hơi nhíu mày, có chút không nghĩ ra vì sao Hứa Tử Yên sẽ đau như vậy. Hắn cũng không biết Hứa Tử Yên vì sao trúng độc, lúc trước con phá thứ xà kia cắn trúng Hứa Tử Yên, không có ai chú ý tới, ngay cả chính Hứa Tử Yên cũng không chú ý.

Thời điểm Hứa Tử Yên ném con phá thứ xà xuống, Hứa Hạo Lượng đang bị kình khí đánh cho phun máu, càng không chú ý tới động tác của Hứa Tử Yên. Bây giờ cau mày suy nghĩ một lát, trong lòng đột nhiên chấn động, có thể phá pháp thuật kịch liệt như vậy, còn có thể tiếp cận Hứa Tử Yên, cắn một phát, cũng chỉ có phá thứ xà hết sức thưa thớt nổi tiếng cả thế tục giới.

Sự lợi hại của loài rắn này, Hứa Hạo Lượng đương nhiên biết. Nó truyền lưu rất rộng rãi trên toàn bộ đại lục, gần như không có ai không biết. Loại rắn này không những có độc, khó có thể bài trừ độc tố, hơn nữa còn có trình độ miễn dịch nhất định với pháp thuật, người nhiễm độc khó chịu đựng nhất là sự đau đớn lúc loại bỏ độc. Đó là một loại cảm giác giống như có ngọn lửa chạy khắp cơ thể, không phải ai cũng có thể chịu đựng. Thường thì một hán tử cực kỳ cường tráng khi trừ độc, cũng sẽ không chịu nổi cảm giác phỏng rát kia.

Hứa Hạo Lượng nghĩ tới phá thứ xà, trong lòng liền chấn động, chua xót nói: “Yên nhi, con là bị phá thứ xà cắn trúng?”

Tất cả đệ tử Hứa gia đều chấn động, ánh mắt sợ hãi nhìn Hứa Tử Yên. Ngược lại là Hứa Tử Yên mơ hồ hỏi: “Cửu bá, phá thứ xà là cái gì?”

“À ~~” Hứa Hạo Lượng tạm ngừng một chút, rồi giải thích: “Phá thứ xà là một loại độc xà, có trình độ miễn dịch pháp thuật nhất định, độc này rất mạnh, hơn nữa trong quá trình loại bỏ độc sẽ bị nóng rát khó có thể chịu đựng.”

Hứa Tử Yên gật gật đầu, lời Hứa Hạo Lượng đúng là phù hợp với cảm giác trong cơ thể nàng lúc này. Vì thế, nàng bèn khẽ đáp: “Cửu bá, con không biết kia có phải phá thứ xà hay không, nhưng nó quả thực là một con rắn, hơn nữa hiện tại trong cơ thể con đúng là nóng rát vô cùng.”

“Vậy đúng rồi.” Hứa Hạo Lượng nhẹ giọng nói: “Yên nhi, con phải chịu đựng, quá trình loại bỏ độc sẽ cực kỳ thống khổ.”

Hiện giờ Hứa Hạo Lượng đã hoàn toàn không ghi hận Hứa Tử Yên, từ khi Hứa Thiên Lang kể từng chút từng chút quá trình đào vong cho hắn nghe, hắn liền sinh ra một sự tôn kính với Hứa Tử Yên từ tận đáy lòng. Hứa Hạo Lượng mặc dù suy nghĩ không chu đáo bằng Hứa Hạo Nhiên, rất hiếu chiến, nhưng tính cách so với Hứa Hạo Nhiên thẳng thắn hơn nhiều, một khi bỏ qua thì sẽ tuyệt đối không nhớ đến nữa.

Huống chi tu vi Hứa Tử Yên giờ đặt ở nơi đó, vả lại đã được đại tông môn Thái Huyền tông phương bắc tuyển làm đệ tử. Hắn đương nhiên biết Hứa Tử Yên gia nhập Thái Huyền tông đối với gia tộc có ý nghĩa gì. Quan trọng hơn là, nếu Hứa Tử Yên nhịn không được thống khổ, một khi ngất đi trong quá trình loại bỏ độc, chân nguyên trong cơ thể sẽ mất đi khống chế, không thể chủ động loại bỏ độc, cuối cùng chết ở chỗ này, như vậy ai dẫn bọn họ phá vỡ đại trận thử luyện cốc đi ra ngoài? Bọn họ chẳng phải là sẽ bị vây chết ở đây?

“Dạ, cửu bá, con chịu được.”

Hứa Tử Yên lúc này cũng có xúc động tương tự, cái nhìn đối với Hứa Hạo Lượng cũng thay đổi. Từ khi ở Lang Gia trấn, Hứa Hạo Lượng răn dạy Hứa Thiên Lang không nên vứt bỏ mình, cho tới hôm nay xả thân bị thương ở không trung cứu trợ bản thân, Hứa Tử Yên luôn tồn tại lòng phòng bị với Hứa Hạo Lượng liền biến mất. Ngược lại trải qua lần trước ở thư phòng Hứa Hạo Nhiên, một màn Hứa Hạo Nhiên bức hôn nàng kia, trong lòng Hứa Tử Yên đối với Hứa Hạo Nhiên đã có một cái nhìn. Giờ nghe được Hứa Hạo Lượng luôn luôn lãnh khốc xem thường bản thân lại nói lời nhỏ nhẹ, ánh mắt liền ươn ướt.

Đặc biệt hai người vốn dĩ đều có hơi lạnh lùng, một khi thấu hiểu nhau, lại ở trong cảnh nguy khốn, quan hệ đôi bên sẽ rất mau hòa hợp.

“Nhất định phải chịu đựng.” Hứa Hạo Lượng nói.

“Dạ, con chịu được.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp.

Nhưng mà, Hứa Tử Yên chịu được sao?