Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 213: Đại hội thử luyện




Thần sắc hai thủ vệ đệ tử lập tức sửng sốt, tiếp đó cung kính thi lễ với Hứa Thiên Dưỡng: “Sư huynh, không cần đâu, làm sao dám làm phiền sư huynh, chuyện của Hoa Linh sư tỷ, tổng quản đã an bày cho hai chúng ta. Sư huynh vẫn nên trở về chăm sóc Hoa Linh sư tỷ đi.”

Sắc mặt Hứa Thiên Dưỡng phút chốc trầm xuống, lạnh giọng nói: “Làm gì mà nhiều lời vô nghĩa như vậy, cho các ngươi đi, thì các ngươi cứ đi, dong dài cái gì.”

“Thế này…”

“Thế này cái gì mà thế này? Ngoại đường đệ tử khi nào thì trở nên kiêu ngạo như vậy, ngay cả lời ta nói cũng không nghe?”

“Dạ không, không phải sư huynh.”

“Vậy còn không mau tránh ra?”

“Vẫn không được sư huynh.”

“Hử?”

“Sư huynh, việc này không được.” Vẻ mặt đệ tử Hậu Thiên tuy có chút sợ hãi, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên quyết, tới gần Hứa Thiên Dưỡng khom người thi lễ nói: “Sư huynh, mặc dù huynh là nội đường sư huynh, nhưng quy củ gia tộc cũng không thể phá. Tối nay trông giữ hầm rượu là chúng ta, đây là tổng quản an bày, nếu huynh muốn thay chúng ta, nhất định phải được tổng quản đồng ý.”

Hứa Thiên Dưỡng nhìn hầm rượu gần trong gang tấc, lại nhìn hai đệ tử Hứa gia trước mắt, trong lòng thở dài. Xem ra mình muốn nhờ thân phận của Hứa Hoa Linh trà trộn vào là không được. Nghĩ đến đây, Hứa Thiên Dưỡng không khỏi hối hận, hối hận bản thân ngày hôm qua lộ ra thân phận và nhiệm vụ của mình với Hứa Hoa Linh. Nếu hôm qua không có lộ ra, bản thân hôm nay đã có thể lấy cớ đế thăm Hứa Hoa Linh, sau đó nói mình thèm rượu, muốn đi vào uống một chút, nói vậy Hứa Hoa Linh cũng không thể cự tuyệt.

Còn bây giờ, Hứa Hoa Linh đã bị bản thân giết chết. Mà ngày mai chính là đại hội Trung Đô thành, Ma Tiên tán đêm nay cần phải bỏ vào. Có điều, quy củ Hứa gia đặt ở nơi đó, hai đệ tử đối diện không cho bản thân đi vào.

Hứa Thiên Dưỡng nhàn nhạt gật đầu với hai đệ tử kia, ôn hòa nói: “Vậy cám ơn hai vị tiểu sư đệ, ta trở về với Hoa Linh đây.”

“Không dám nhận lời cảm ơn của sư huynh.” Hai ngoại đường đệ tử vội vàng khom người thi lễ.

Hứa Thiên Dưỡng lạnh nhạt gật đầu, xoay người bước lên con đường vừa đi đến. Còn chưa đi được vài bước, tinh thần lực Hứa Thiên Dưỡng liền lan tràn khắp xung quanh, phát hiện quanh đây cũng không có người khác, quay thân, co hai ngón tay bắn ra, hai đường chỉ phong liền không tiếng động điểm trúng huyệt ngủ của hai ngoại đường đệ tử đứng canh trước hầm rượu.

Hai ngoại đường đệ tử lập tức ngủ thiếp đi, thân mình mềm nhũn, sắp té ngã trên mặt đất. Thân thể hai người vừa mới nghiêng một chút, thân hình Hứa Thiên Dưỡng liền lao đến trước hai người. Vươn hai tay đỡ lấy, dìu hai người tới cạnh tường, rồi lần lượt đặt dựa vào tường.

Thân hình chớp lóe, Hứa Thiên Dưỡng liền tiến nhập hầm rượu. Đứng trước vò rượu, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái ống nhỏ, một đầu nhọn, một đầu có hình phễu. Đổ Ma Tiên tán vào trong phễu một ít, sau đó ở chọc vào lớp niêm phong vò rượu, dùng miệng ngậm cái phễu, dùng sức thổi vào.

Hứa Thiên Dưỡng đứng dậy, rút ống nhỏ ra khỏi lớp niêm phong, đi đến vò rượu thứ hai. Đột nhiên thân mình cứng đờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Trên bờ vai hắn xuất hiện một bàn tay to, ép hắn tới không thể động đậy.

“Hứa Thiên Dưỡng?” Một giọng nói hùng hậu truyền từ đằng sau tới.

Cả người Hứa Thiên Dưỡng thoáng chốc run rẩy, hắn lập tức nghe ra chủ nhân của giọng nói này là ai, đúng là đường chủ Hình đường Hứa Hạo Thương mà đệ tử Hứa gia đều hết sức sợ hãi.

“Ngươi là nô tài của một trong ba nhà Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông? Vì sao phải phản bội Hứa gia?” Phía sau truyền đến giọng nói phẫn nộ của Hứa Hạo Thương.

“Đường chủ… sao ngài lại ở chỗ này?”

“Cẩu nô tài ngươi cho rằng quỷ kế của ba nhà kia giấu giếm nổi Hứa gia sao? Biết chắc sẽ có người đến hầm rượu phá rối, ta đã chờ ngươi thật lâu, chỉ thật không ngờ sẽ là nội đường đệ tử Hứa gia chúng ta, kết quả là ai phái ngươi đến?”

Trong mắt Hứa Thiên Dưỡng lóe lên một tia tàn nhẫn, khớp hàm cắn một cái, liền cắn nát độc dược giấu ở răng nanh, một hơi nuốt xuống.

“Ha ha…” Hứa Thiên Dưỡng đột nhiên nở nụ cười, trầm thấp nói: “Hứa Hạo Thương, Hứa đường chủ ngươi có muốn biết là ai phái ta đến không?”

“Nói.”

“Vậy ngươi liền xuống địa ngục hỏi đi.”

Hứa Thiên Dưỡng vừa dứt lời, thân mình đã mềm nhũn, té ngã trên mặt đất. Hứa Hạo Thương đứng sau hoảng hốt, lật thân thể Hứa Thiên Dưỡng lại, phát hiện khóe miệng Hứa Thiên Dưỡng chảy ra một dòng máu đen. Hung hăng dậm chân, Hứa Hạo Thương mang theo thi thể Hứa Thiên Dưỡng, phi thân chạy ra khỏi hầm rượu, vẫy tay giải huyệt ngủ của hai ngoại đường đệ tử, lạnh giọng quát: “Trông coi kỹ lưỡng cho ta.”

Hai ngoại đường đệ tử kia đang mơ hồ, thân mình phút chốc giật mình, lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại, một đám răng va lập cập vào nhau quan sát chung quanh: “Vừa rồi… giọng nói kia là… của đường chủ Hình đường…”

Hứa Hạo Thương rời khỏi hầm rượu không lâu, Hứa gia liền xuất động rất nhiều cao tầng đệ tử, như ong vỡ tổ đánh về phía một chi tộc nhân của bọn Hứa Thiên Dưỡng và Hứa Thiên Tứ. Có điều, làm bọn họ thất vọng là, vài người bắt được đều không hiểu rõ tình hình. Kế tiếp lại ở dưới gầm giường Hứa Thiên Dưỡng tìm được thi thể Hứa Hoa Linh, mà Hứa Thiên Tứ cũng không thấy bóng dáng. Theo nội đường đệ tử nhớ lại, chiều hôm qua đã không nhìn thấy Hứa Thiên Tứ, thật rõ ràng, Hứa Thiên Tứ đã chạy trốn trước.

Sự tình rất nhanh đã bị cao tầng Hứa gia áp chế, ngày mai chính là đại hội Trung Đô thành, Hứa Hạo Nhiên đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy ảnh hưởng sĩ khí của đệ tử gia tộc, tuy vậy một mạch tộc nhân của Hứa Thiên Dưỡng đều bị Hứa Hạo Thiên không chút lưu tình nhốt đánh vào đại lao gia tộc.

Sáng sớm ngày thứ hai, ở trên quảng trường trung ương Hứa gia, nội ngoại đường đệ tử dưới sự dẫn dắt của Hứa Hạo Nhiên, trong tay mỗi người cầm một chén rượu, sau bài phát biểu nhiệt huyết của Hứa Hạo Nhiên, mọi người cùng nhau uống một hơi cạn sạch, rồi cùng ném vỡ xuống mặt đất, tình cảnh khoáng đạt, đồ sộ.

Thử luyện cốc là một cái sơn cốc vĩ đại do bốn gia tộc Trung Đô thành phát hiện bên ngoài Thương Mang sơn mạch, bên trong sơn cốc lại có một ít yêu thú dưới tam giai. Tuy nhiên quan trọng nhất là ở bên trong sơn cốc sinh trưởng đủ loại thảo dược, đều là mấy thảo dược luyện đan yêu cầu, thậm chí còn có vài món thảo dược đối với thế tục giới mà nói tương đối quý giá.

Sau khi bốn gia tộc trong Trung Đô thành phát hiện, lập tức liên thủ xuất ra đại lượng bảo tàng, thậm chí mỗi nhà còn lấy ra năm hạ phẩm linh thạch, gom góp thành hai mươi viên linh thạch, mời một tiểu đệ tử tông môn bố trí một tòa đại trận, phong bế toàn bộ sơn cốc.

Mấy thứ trong sơn cốc, cũng chỉ được coi như đồ trân quý ở thế tục giới, trong mắt tu sĩ tu tiên giới căn bản chính là gân gà. Lúc trước đệ tử kia bị tông môn an bày nhiệm vụ này, đồng thời cũng được cử đi quan sát, xem sơn cốc kia có đồ giá trị hay không, nếu quả có giá trị, liền trực tiếp chiếm lấy.

Thử nghĩ xem, một cái sơn cốc ở bên ngoài Thương Mang sơn mạch, sẽ có giá trị bao lớn? Cho nên, đệ tử kia tìm tòi trong sơn cốc một lần liền thất vọng. Thuận tay ở bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc sơn cốc ném bốn cái trận đồ cấm chừng, bao phủ toàn bộ sơn cốc, sau đó dạy cho bốn gia tộc phương pháp mở ra và đóng lại, liền rời khỏi Trung Đô thành.

Tu tiên giới không coi nơi này ra gì, nhưng thế tục giới Hứa gia, Lý gia, Tiêu gia và Ngô gia lại coi nơi này là bảo bối. Bốn gia tộc đều không tín nhiệm nhau, vì phòng ngừa đối phương lẻn vào sơn cốc, còn trước hết mời đệ tử tông môn kia đem phát quyết mở và đóng trận pháp chia thành bốn phần, từng gia tộc nắm giữ một phần trong đó, cứ như vậy, nếu muốn mở hay đóng đại trận, nhất định phải có bốn gia tộc đồng thời xuất thủ.

Mỗi lần đại hội Trung Đô thành, bốn gia tộc trong Trung Đô thành, Hứa gia, Lý gia, Tiêu gia, Ngô gia đều sẽ lần lượt tuyển ra bốn trăm đệ tử xuất chiến. Trong đó hai trăm là nội đường đệ tử, hai trăm là ngoại đường đệ tử, do cao thủ thứ hai trong các gia tộc dẫn đội tiến vào thử luyện cốc.

Mà từng tu sĩ Trúc Cơ kỳ của gia tộc dẫn đội sẽ không thể tham gia đại hội, bọn họ tiến vào thử luyện cốc chỉ vì phòng ngừa thử luyện cốc đột nhiên xuất hiện yêu thú lợi hại gì, để tránh tạo thành tử vong không đáng có.

Ở trong thử luyện cốc, thời gian đại hội là bảy ngày, đến lúc đó lấy tổng giá trị nội đan yêu thú và thảo dược do đệ tử trong gia tộc thu hoạch được xếp thứ hạng. Gia tộc xếp thứ hai, phải lấy ra một phần thu hoạch lần thử luyện này, gia tộc xếp thứ ba phải lấy ra hai phần thu hoạch, gia tộc xếp thứ tư phải lấy ra ba phần thu hoạch giao tất cả cho gia tộc xếp thứ nhất.

Trong toàn bộ quá trình thử luyện, tu sĩ Trúc Cơ kỳ dẫn đội chỉ có thể đứng ở cửa vào sơn cốc. Chỉ khi đệ tử gặp phải yêu thú tứ giai trở lên, phóng ra tín hiệu cầu cứu, bọn họ mới có thể xuất thủ. Mà sát phạt tranh đấu giữa đệ tử bốn gia tộc, bọn họ không thể tham dự.

Mỗi lần đại hội thử luyện, bốn gia tộc đều sẽ tổn thất rất nhiều đệ tử, hơn nữa trong số những đệ tử này, đệ tử Luyện Khí kỳ đều là tinh anh đệ tử được lựa chọn kỹ càng trong gia tộc. Nhưng mà, nếu còn sống, trải qua một trận chiến này, đều sẽ khác trước rất nhiều, trở thành trụ cột trong gia tộc.

Ở trung tâm Trung Đô thành, Hứa Hạo Nhiên, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông đi tới từ bốn phương hướng, hội tụ lại. Trên mặt mỗi người đều mang nụ cười ấm áp, phảng phất như lão huynh đệ nhiều năm chưa gặp.

Đứng sau lưng bốn tộc trưởng gia tộc dẫn đầu, lần lượt là Hứa Hạo Lượng, Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh và Ngô Việt.

Bốn người lại không biết tiết chế cảm xúc giống tộc trưởng của mình, chỉ nhàn nhạt chắp tay, gương mặt ai nấy âm trầm đứng phía sau tộc trưởng từng người.

Dẫn đầu phía sau, là bốn trăm đệ tử của các gia tộc tham gia lần thử luyện này. Đứng đầu đội ngũ bốn trăm đệ tử là đội trưởng của bọn họ.

Đội trưởng Hứa gia chính là việc nhân đức không nhường ai Hứa Tử Yên. Trải qua trận chiến nội đường ngày hôm trước, Hứa Tử Yên liên tiếp đánh bại năm đệ tử Luyện Khí kỳ có tu vi tầng thứ mười một, đặc biệt cuối cùng còn một mình đánh bại ba đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một liên thủ, tại toàn bộ nội đường đã không ai không phục Hứa Tử Yên. Huống hồ cao tầng trong gia tộc lại biết thực lực đích thực cùng năng lực thống lĩnh của Hứa Tử Yên, nàng không làm đội trưởng, thì ai làm đây? Dù Hứa Tử Yên muốn khiêm tốn không làm chức đội trưởng này, cũng không thể thực hiện được. Hơn nữa Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Nhiên còn tự mình gọi Hứa Kỳ tới trước mặt hai người, dặn Hứa Kỳ phải học hỏi Hứa Tử Yên nhiều hơn. Cho nên, Hứa Kỳ dọc theo đường đi đều rất chú ý Hứa Tử Yên, ánh mắt hầu như chưa từng rời khỏi Hứa Tử Yên, khiến cho Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đều khó hiểu nhìn Hứa Kỳ, không biết hôm nay có dứt dây thần kinh nào không mà tự nhiên đi nhìn chằm chằm con gái nhà người ta?