Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 211: Tiếng gió




“Đại bá, pháp ý thông thiên này không có phương pháp tu luyện cụ thể, chỉ có thông qua bản thân không ngừng lĩnh ngộ, không có đường tắt khác.”

“À.” Hứa Hạo Nhiên khẽ đáp một tiếng, trong lòng cũng biết Hứa Tử Yên nói lời thật. Pháp môn như vậy, sao có thể có phương pháp tu luyện cụ thể đơn giản được? Bằng không, thế tục giới còn là thế tục giới hiện tại nữa sao?

Trên mặt người khác mặc dù có thất vọng, nhưng bọn họ cũng biết việc này không cưỡng cầu được, lời của Hứa Tử Yên tuy rằng rất hàm súc, nhưng đây đều là mấy nhân tinh tu luyện cả đời, làm sao có thể không lĩnh ngộ được hàm nghĩa chân chính trong ấy? Mỗi người đều đồng loạt hiện lên một suy nghĩ, thì phải là bản thân về sau không thể chỉ biết ngu ngốc tu luyện tu vi, mà phải cố gắng lĩnh ngộ thiên đạo. Không thấy Yên nhi người ta chính là dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai liền đánh bại đệ tử Hứa gia Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một đó sao? Đấy chính là uy lực lý giải thiên đạo.

Hơn nữa lúc này người trong đại điện cũng đột nhiên nhớ tới, Hứa Tử Yên từ khi bắt đầu tu luyện mới chưa đến một năm, lại từ Hậu Thiên tầng thứ sáu kéo lên đến Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, đây quả thực có thể gọi là siêu cấp thiên tài. Có lẽ cũng là nhờ hiệu quả lý giải thiên đạo mang đến?

Trong số những người ở đại điện, cảm nhận sâu sắc nhất chính là Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Lượng và Hứa Hạo Thương. Bọn họ biết tu vi chân chính hiện tại của Hứa Tử Yên chính là Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, loại tốc độ tu luyện khủng bố này, mới đầu bọn họ còn không hiểu. Bây giờ bọn họ đã ngộ ra, người ta đây là bởi vì lĩnh ngộ thiên đạo, mới có tốc độ tu luyện khủng bố như vậy.

Mọi người nghĩ thông suốt điểm này, bỗng chốc cả trái tim nóng rực. Đến lúc này, Hứa gia liền nổi lên một bầu không khí lĩnh ngộ thiên đạo.

Rời khỏi nghị sự đại điện, Hứa Tử Yên đón lấy ánh mặt trời ở nội đường, phía sau là cao tầng gia tộc vẫn ở trong đại điện nhiệt liệt thảo luận.

Về tới nội đường, phát hiện đã qua giữa trưa, Hứa Tử Yên liền về phòng mình, ổn định tâm lý, lấy ra giấy bút, dụng tâm suy ngẫm những lời mình vừa nói ở đại điện một lần, sau đó mới nghiêm túc viết tất cả lên giấy.

Hết viết rồi lại ngừng, suy xét kỹ lưỡng, mất cả một canh giờ, Hứa Tử Yên rốt cuộc viết xong những thứ bản thân hiểu được. Lại lướt qua từ đầu tới cuối một lượt, nhấc bút sửa lại vài điểm, mới vừa lòng gật gật đầu.

Trải trang giấy mới, sao chép lần nữa, cuối cùng sửa sang lại tờ giấy vừa mới chép xong, đứng dậy, đẩy cửa phòng đi đến nhà tộc trưởng. Giao tờ giấy đã chỉnh sửa lại dễ hiểu cho tộc trưởng, kế đó Hứa Tử Yên về chỗ ở của mình, ngồi tại chỗ cúi đầu suy nghĩ một lát, vốn dĩ muốn thử chế tác phù bảo, nhưng xét thấy sắp sửa khai mạc đại hội Trung Đô thành, vẫn nên chế tác một ít phù lục cho bản thân đi.

Khoan đề cập tới Hứa Tử Yên ở trong phòng mình chế tác phù lục, ở một sân khác trong nội đường. Hứa Thiên Dưỡng đang ngồi trong phòng tu luyện, mà Hứa Hoa Linh thì đang bận việc trong sân. Mang theo một con gà vừa xử lý xong, đi tới phòng bếp, tất bật nấu cơm cho Hứa Thiên Dưỡng.

Đợi đến khi Hứa Thiên Dưỡng tu luyện xong, Hứa Hoa Linh cũng đã làm xong bàn đồ ăn nóng hôi hổi, sợ hãi nói: “Lão gia, ăn cơm thôi.”

Hứa Thiên Dưỡng bước xuống giường, vừa lòng nhìn thoáng qua Hứa Hoa Linh, vươn tay véo mũi Hứa Hoa Linh, ngả ngớn nói: “Đứng đờ ra đó làm gì? Nào, ngồi vào lòng gia, cùng nhau ăn.”

Hứa Thiên Dưỡng ngồi xuống ghế, chuẩn bị sẵn tư thế chờ Hứa Hoa Linh ngồi lại. Nhưng còn chưa đợi Hứa Hoa Linh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy mấy ngón tay mảnh khảnh của Hứa Hoa Linh đang hoảng loạn xoắn xuýt vào nhau, hai mắt mở to đáng thương hề hề nhìn bản thân, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Hứa Thiên Dưỡng thấy bộ dạng kia của nàng, biết Hứa Hoa Linh có việc muốn muốn nhờ vả mình, liền thả lỏng hai đang giang ra, lạnh nhạt nói: “Hoa Linh, có phải ngươi có chuyện muốn nói hay không?”

“A?” Thân mình Hứa Hoa Linh chấn động, giống như bị dọa đến, kích động nói: “Không có, không có…”

Hứa Thiên Dưỡng mỉm cười nhàn nhạt, hắn thật thỏa mãn loại tư thế cao cao tại thượng này, khóe miệng nhếch lên, kiêu căng nói: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói đi, đối với ngươi là một đại sự, chứ ở chỗ gia cùng lắm là một chuyện nhỏ thôi.”

“Cám ơn lão gia.” Hứa Hoa Linh cười rộ lên, đi tới bên cạnh Hứa Thiên Dưỡng, nhẹ nhàng ngồi vào lòng Hứa Thiên Dưỡng, vươn tay cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt gà, cẩn thận gỡ xương, sau đó đút cho Hứa Thiên Dưỡng.

Hứa Thiên Dưỡng hé miệng, cắn lấy miếng thịt gà kia, lại dùng cái miệng nhầy nhụa mỡ hung hăng hôn lên gò má trắng nõn của Hứa Hoa Linh: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói đi.”

Hứa Hoa Linh thẹn thùng uốn éo thân mình, kéo dài giọng cười duyên nói: “Lão gia, miệng ngài nhiều mỡ quá.”

“Ha ha, con đĩ nhỏ này, cũng dám ngại miệng gia, xem gia thu thập ngươi thế nào.” Dứt lời, liền vươn một bàn tay to nhéo mấy cái trên mông Hứa Hoa Linh, cười hắc hắc nói: “Gia muốn lột sạch ngươi, để ngươi khỏa thân hầu hạ gia ăn cơm.”

Hứa Hoa Linh xấu hổ đến thân thể mềm nhũn, lại không dám thoát khỏi vòng ôm của Hứa Thiên Dưỡng, đành phải hơi lắc lắc thân mình tránh né bàn tay to của hắn, thở dốc nói: “Lão gia, ngài tạm tha cho Hoa Linh đi.”

Hứa Hoa Linh dứt lời, trong đầu đột nhiên nhớ tới Hứa Thiên Dưỡng vừa nói qua, nghĩ đến nếu Hứa Thiên Dưỡng thật sự bắt mình khỏa thân hầu hạ hắn ăn cơm, gương mặt liền ngượng đến đỏ bừng, hai tay bụm mặt, cặp mông ngồi trong lòng Hứa Thiên Dưỡng vặn vẹo một trận, xấu hổ nói: “Lão gia, mắc cỡ chết người.”

Bộ dạng thẹn thùng kia của Hứa Hoa Linh khiến xương cốt Hứa Thiên Dưỡng nhũn đi, càng không nhịn nổi tâm trạng ngứa ngáy trong lòng, vừa rồi vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Hứa Hoa Linh, mà giờ lại bị dáng vẻ của Hứa Hoa Linh triệt để kích phát tính dục. Hai tay ôm ngang Hứa Hoa Linh, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người Hứa Hoa Linh.

Thân thể Hứa Hoa Linh run rẩy, hai tay không tự chủ được bắt lấy tay Hứa Thiên Dưỡng, thở dốc nói: “Lão gia, đừng mà.”

Hứa Thiên Dưỡng liền trầm mặt, ra vẻ lạnh giọng nói: “Ngươi còn muốn cầu xin lão gia ta làm việc hay không?”

Thân thể Hứa Hoa Linh trong lòng Hứa Thiên Dưỡng lập tức cứng đờ, nhẹ nhàng bậm môi cắn chặt răng, buông lỏng tay Hứa Thiên Dưỡng, nhắm hai mắt lại.

Hứa Thiên Dưỡng thấy Hứa Hoa Linh khuất phục, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, dùng một ngón tay nâng cằm Hứa Hoa Linh, ngả ngớn nói: “Nào, mở mắt ra, cười một cái cho gia xem.”

Thân thể Hứa Hoa Linh lại run lên, cuối cùng vẫn mở mắt, ngượng ngùng nở nụ cười một cái. Hứa Thiên Dưỡng nhìn thấy gò má ửng đỏ kia của Hứa Hoa Linh, đáy mắt hàm chứa ý cười, trong lúc nhất thời tính dục bùng phát, hạ thể liền cứng rắn như sắt.

Hứa Hoa Linh bị ánh mắt đỏ rực của Hứa Thiên Dưỡng nhìn chòng chọc, cả trái tim liền nhảy tới cổ họng, bất an xê dịch cặp mông tròn đầy hai cái. Lập tức cảm giác được dưới mông mình khác thường, đã từng trải qua việc đời Hứa Hoa Linh sao không hiểu duyên cớ, thoáng chốc cúi đầu xuống, cũng không dám nhúc nhích nữa, ngay cả hô hấp đều trở nên dè dặt cẩn trọng.

Bộ dạng này của nàng càng thêm khiến lòng Hứa Thiên Dưỡng ngứa ngáy khó nhịn, hai ba cái đã lột sạch Hứa Hoa Linh. Vươn tay nhéo ngực Hứa Hoa Linh một phen, cười dâm đãng: “Còn không hầu hạ gia ăn cơm?”

Nhìn Hứa Hoa Linh lõa thể hầu hạ mình ăn cơm, nội tâm Hứa Thiên Dưỡng thật thỏa mãn, hung hăng vỗ hai cái trên mông Hứa Hoa Linh, bày ra dáng vẻ đạo mạo, nói: “Hoa Linh, nói đi, kết quả có chuyện gì?”

Hứa Hoa Linh vụng trộm chăm chú nhìn Hứa Thiên Dưỡng, cảm thấy bản thân đã hầu hạ Hứa Thiên Dưỡng hết sức vừa lòng, liền xấu hổ mang theo khiếp sợ nói: “Lão gia, ngài biết ta có một đệ đệ.”

“Là Hoa Mậu? Hắn thế nào?” Hứa Thiên Dưỡng hơi nhíu mày.

Chuyện Hứa Hoa Mậu, Hứa Thiên Dưỡng cũng biết, tư chất rất kém, hiện giờ đã mười bốn tuổi, lại vẫn dừng ở Hậu Thiên tầng thứ tư. Giờ đây Hứa Hoa Linh nói đến đệ đệ nàng Hứa Hoa Mậu, Hứa Thiên Dưỡng trên cơ bản đã đoán được nàng yêu cầu bản thân sự tình gì.

Quả nhiên, Hứa Hoa Linh sợ hãi nói: “Hoa Mậu giờ chỉ còn một năm nữa liền mười lăm tuổi, nếu đúng mười lăm tuổi còn chưa thể đạt tới Hậu Thiên tầng thứ năm, sẽ bị gia tộc đuổi khỏi trường học, trở thành nô bộc gia tộc. Ta không muốn đệ đệ ta bị như vậy, cầu lão gia giúp Hoa Mậu một chút.”

“Ngươi muốn ta giúp hắn thế nào?” Hứa Thiên Dưỡng trầm ngâm hỏi.

“Chỉ cần Hoa Mậu có thể cách bảy ngày ăn một viên Uẩn Linh đan, liên tục ăn mười tháng, là có thể đột phá Hậu Thiên tầng thứ năm. Lão gia, ngài biết thời điểm trước Hậu Thiên tầng thứ năm, gia tộc sẽ không cho đan dược.”

“Bảy ngày một viên?”

Tay Hứa Thiên Dưỡng liền dừng trên mông Hứa Hoa Linh, sắc mặt cương cứng lại. Muốn nói cứ cách bảy ngày cho Hứa Hoa Mậu một viên Uẩn Linh đan, Hứa Thiên Dưỡng cũng không phải không cho nổi. Hiện giờ ở gia tộc đã đề cao đãi ngộ của nội đường, đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ ba giống Hứa Thiên Dưỡng, hàng tháng cũng có phúc lợi mười viên Uẩn Linh đan. Cho dù cho Hứa Hoa Mậu bốn viên, bản thân hàng tháng vẫn còn thừa sáu viên. Nhưng mà, đan dược đối với một tu sĩ mà nói rất quan trọng, làm sao có thể bởi vì Hứa Hoa Linh khỏa thân hầu hạ mình một bữa cơm liền đưa cho đệ đệ nàng?

Mười tháng, đó chính là bốn mươi viên Uẩn Linh đan, nếu Hứa Thiên Dưỡng cầm bốn mươi viên Uẩn Linh đan này đi ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu nữ nhân bằng lòng khỏa thân hầu hạ hắn.

Thấy Hứa Thiên Dưỡng trầm mặt, thần sắc Hứa Hoa Linh liền hơi kích động, vội vàng vươn tay, gắp một miếng cá, cẩn thận gỡ xương, sau đó mới dùng lòng bàn tay mỉm cười đưa đến bên miệng Hứa Thiên Dưỡng.

Trung Đô thành.

Phủ thành chủ.

Trong thư phòng, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy, Ngô Mông vây quanh bàn mà ngồi. Tiêu Như Quy uống một hớp trà, rồi chậm rãi đặt chén trà lên bàn, nhẹ giọng nói: “Ta nhận được tin tức, hôm nay ở nội đường Hứa gia, Hứa Tử Yên đã từng đánh bại thiếu nữ đệ nhất thiên tài phương bắc Dương Linh Lung, vậy mà dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, ngang nhiên đánh bại ba nội đường đệ tử Hứa gia có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một.”