Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 207: Hiệu quả giả vờ




“Yên nhi, con mau ngồi đi, vừa rồi trải qua một phen khổ chiến, nhất định mệt muốn chết rồi. Khát nước không? Muốn uống chút gì không?” Hứa Hạo Nhiên ân cần hỏi.

“Khổ chiến?” Hứa Hạo Lượng ngồi cạnh nhếch mép, nghĩ bụng: “Chỉ mấy tên vô dụng Hứa Chấn kia, còn chưa đủ cho nàng nhét kẽ răng nữa là.”

Người khác cũng đương nhiên biết hiện tại có việc cầu người, nhưng lại không thể bức bách đối phương. Bọn họ vừa tiến vào đại điện, lập tức đều nhớ lại lúc trước ở trong này, Hứa Hạo Lượng bị Hứa Tử Yên chỉnh thế nào, bọn họ tự hỏi nếu Hứa Tử Yên không dùng phù lục, còn có thể đánh một trận với Hứa Tử Yên, nếu Hứa Tử Yên dùng phù lục thì sao? Mỗi người đều nhịn không được thầm run rẩy, cả đám ngẫm nghĩ: “Nếu lần này tộc trưởng muốn bức bách Hứa Tử Yên, đám người mình nhất định phải ngăn cản.”

Hứa Tử Yên vừa định nói với Hứa Hạo Nhiên mình không khát, không cần phiền toái, liền cảm thấy dưới mũi lành lạnh, hai hàng máu mũi lại chảy xuống.

“Yên nhi, con chảy máu mũi.” Hứa Hạo Nhiên ngồi đối diện Hứa Tử Yên thấy Hứa Tử Yên vô duyên vô cớ chảy máu mũi, có chút lo lắng nói.

Hứa Tử Yên ở trong lòng xem thường một chập, không dám chân chính trợn trắng mắt với Hứa Hạo Nhiên, đành lén nghĩ: “Đây chẳng phải nói lời vô nghĩa sao? Cái nhà gì mà giống nhau thế không biết?”

Hứa Tử Yên vội vàng lấy ra khăn tay, đè chặt lỗ mũi, ngẩng đầu lên. Trong lòng không khỏi buồn rầu: “Canh đại bổ hại chết người, lại chảy máu mũi.”

Một lát sau, cảm thấy trong xoang mũi không còn đổ máu nữa, liền dùng khăn tay lau sạch vết máu, kế đó cất khăn đi, xấu hổ cười cười.

“Yên nhi, sao con lại chảu máu mũi vậy?” Hứa Hạo Nhiên lo lắng hỏi.

“À, không có gì.” Hứa Tử Yên cười khổ nói: “Là mẫu thân thấy con vừa trở về, đem hết thuốc bổ quý báu trong nhà hầm thành một nồi canh gà, con lại không biết, buổi sáng uống liên tục bốn chén.”

“Ha ha ha…”

Toàn bộ đại điện vang lên một trận tiếng cười không kiềm chế được, vẫn là Hứa Hạo Nhiên thấy Hứa Tử Yên xấu hổ, miễn cưỡng nhịn cười, mở miệng nói: “Số thuốc bổ quý báu này, có rất nhiều là do ta tặng cho cha mẹ con, ha ha…” Nói đến đây, lại nhịn không được bật cười.

Hứa Tử Yên nhăn nhó, dứt khoát không để ý tới một đám già mà không kính trước mắt, lập tức đi tới chỗ trước kia bản thân ngồi, đặt mông ngồi xuống. Xụ mặt, ở nơi đó hờn dỗi.

Hứa Tử Yên vừa làm vẻ ta đây, hoàn toàn là bộ dạng tiểu nhi nữ, khiến một đám trưởng bối trên đại điện bỗng chốc có cảm giác thân cận không ít. Trước kia Hứa Tử Yên tuy rằng cũng nho nhã lễ độ, nhưng lại mang vẻ mặt cách xa người ngàn dặm, hiện giờ bộ dạng ngây thơ này của Hứa Tử Yên, khiến lòng người ấm áp hẳn, phảng phất vách ngăn giữa đôi bên bỗng nhiên biến mất.

Hứa Tử Yên biết có vài thói quen là cần thời gian dưỡng thành, chẳng phải sau khi bản thân đến tông môn, cũng cần khiêm tốn đó sao. Đâu phải muốn giả vờ liền có thể giả giống được. Việc này cũng yêu cầu luyện tập, hơn nữa dù sao những người trước mắt này đều là trưởng bối của mình, cũng đã ở chung một năm, luyện trước mặt bọn họ, cũng tự nhiên hơn một ít.

Nàng lại không biết một phen hành động này của nàng, khiến mấy trưởng bối trước mắt ấm áp dào dạt. Đây không phải Hứa Tử Yên giả quá giống, quá đáng yêu. Mà là một người tu vi mạnh mẽ, trí tuệ, quả cảm, luôn không thân cận với ai, đột nhiên lộ ra tư thế tiểu nhi nữ, quả thực sẽ làm lòng người xúc động.

Hứa Hạo Nhiên cười ha hả hô lên với đệ tử ngoài cửa: “Đi pha một ly trà vong ưu đến đây.”

Đệ tử ngoài cửa lập tức rời đi, chỉ chốc lát sau đã bưng một ly trà vong ưu đến, đưa tới trước mặt Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên biết trà vong ưu có thêm tác dụng giải nhiệt tiêu nóng, bây giờ Hứa Tử Yên kỳ thực chính là bổ quá mức, chén trà vong ưu này quả thực là vừa kịp lúc.

Vì thế, Hứa Tử Yên cũng không khách sáo, hai tay nâng ly trà vong ưu uống từng chút một. Lúc này, mọi người đều đã ngồi xuống, hiền lành nhìn Hứa Tử Yên. Dưới ánh nhìn chăm chú của một đám trưởng bối, Hứa Tử Yên cũng ngại uống cạn. Uống chừng nửa chén, liền đặt chén trà lên bàn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên thấy ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn sang, thần sắc có hơi do dự, nhưng vì gia tộc, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng: “Tử Yên, công pháp con tu luyện thật sự không thể truyền cho gia tộc ư?”

Hứa Tử Yên lắc lắc đầu, giọng nói tuy nhẹ nhưng cũng cực kỳ kiên quyết: “Không thể.”

Hứa Tử Yên đương nhiên không thể đem công pháp của mình truyền thụ ra ngoài, nàng hiện tại càng ngày càng cảm thấy công pháp của mình tuyệt đối là một công pháp thượng thừa, tuy rằng nàng không biết công pháp tông môn sẽ có bộ dạng gì, nhưng nàng tin chắc công pháp của mình tuyệt đối không thua công pháp tông môn. Công pháp là núi dựa để tương lai bản thân sống yên ổn tại tu tiên giới, đương nhiên không thể truyền thụ ra ngoài, đây là điểm mấu chốt của Hứa Tử Yên, chuyện khác thì dễ nói.

Nghe được câu trả lời của Hứa Tử Yên, tuy rằng trong lòng mọi người đều có tư tưởng chuẩn bị, nhưng vẫn không khỏi thất vọng. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập tiếc nuối, ánh mắt đồng loạt nhìn sang Hứa Hạo Nhiên, bọn họ đều muốn xem thử Hứa Hạo Nhiên xử lý tình huống trước mắt ra sao, đồng thời cũng sợ Hứa Hạo Nhiên bức bách Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên hiện tại có ý nghĩa gì với Hứa gia, trong lòng ai nấy đều hết sức rõ ràng. Không cần nói sức chiến đấu của chính nàng, còn có bố trí hộ tộc đại trận cho gia tộc, mà chỉ cần việc nàng sắp trở thành đệ tử Thái Huyền tông hàng đầu, đã đủ để mọi người Hứa gia xem trọng Hứa Tử Yên. Ai dám bức bách đệ tử Thái Huyền tông, dù là trưởng bối của nàng cũng không thể, đó là không nể mặt Thái Huyền tông, không nể mặt Thái Huyền hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hứa Hạo Nhiên cảm nhận được ánh mắt mọi người, hắn đương nhiên sẽ không phạm vào sai lầm ngu ngốc đi bức bách Hứa Tử Yên, có điều sau khi hắn suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn muốn cố thêm một lần. Ngữ khí thành khẩn, thậm chí có chút khẩn cầu nói: “Yên nhi, nếu chỉ lộ ra một chút, chỉ một chút thôi, chính là pháp môn hôm nay con tác chiến ấy, con xem có được không?”

“Pháp môn tác chiến? Pháp môn gì?” Hứa Tử Yên chớp mắt, cảm thấy mờ mịt.

“Chính là pháp môn con phóng ra pháp thuật, uy lực tăng gấp đôi ấy.”

Hứa Tử Yên nghe xong liền sửng sốt, vừa rồi thời điểm ở nội đường tu luyện, nàng liền phát hiện vấn đề này, toàn bộ đệ tử Hứa gia không có ai hiểu biết lĩnh ngộ chân lý pháp ý của các hệ, cùng với tầm quan trọng của lực khống chế. Bọn họ chỉ là dựa vào pháp lực để dành trong cơ thể bản thân mà tác chiến, kể từ đó, pháp lực tiêu hao rất nhanh. Hứa Tử Yên mới đầu chỉ là hoài nghi thế tục giới đều tu luyện như thế, mà hiện giờ xem ra cũng quả thực là vậy.

Pháp môn này đối với Hứa Tử Yên mà nói cũng không thuộc nhóm công pháp, nên hoàn toàn có thể truyền thụ cho gia tộc. Hơn nữa cũng không phải nói cho ngươi pháp môn này, ngươi liền có thể lập tức học được, việc đó yêu cầu không ngừng tu luyện và lĩnh ngộ. Chỉ là Hứa Tử Yên còn muốn biết rõ toàn bộ thế tục giới có phải đều tu luyện giống Hứa gia hay không? Còn có tông môn cũng giống thế ư? Nếu tông môn tu luyện công pháp giống bản thân, hiểu cách mượn lực thiên địa. Như vậy, bản thân càng không cần phải giữ kín không truyền cho gia tộc mình.

Cho nên, Hứa Tử Yên không lập tức trả lời vấn đề của Hứa Hạo Nhiên, mà thấp giọng hỏi: “Đại bá, chẳng lẽ Hứa gia luôn tu luyện như vậy? Không giống cách ta tu luyện?”

“Phải.” Hứa Hạo Nhiên nghiêm túc gật đầu.

“Vậy các gia tộc khác trong thế tục giới thì sao?”

“Cũng giống Hứa gia chúng ta.” Nói tới đây. Hứa Hạo Nhiên cười tự giễu: “Ở thế tục giới nếu quả có gia tộc nào có pháp môn kia của con, chẳng phải rất nhanh có thể độc bá thế tục giới, làm gì sẽ có tứ đại gia tộc phương bắc?”

Hứa Tử Yên gật gật đầu, cảm thấy tộc trưởng nói rất có đạo lý, liền hỏi tiếp: “Vậy… đại bá người có từng tiếp xúc với tông môn tu sĩ chưa, phương pháp tu luyện của bọn họ chẳng lẽ cũng giống thế tục giới?”

Hứa Hạo Nhiên lắc lắc đầu, chán nản nói: “Làm sao có thể giống nhau? Nếu giống nhau, như vậy tông môn và thế tục giới còn có cái gì khác biệt? Ta đã từng may mắn chứng kiến tu sĩ tông môn ra tay, pháp môn bọn họ dùng giống hệt của con.”

Nói tới đây, Hứa Hạo Nhiên cảm thán nhìn Hứa Tử Yên: “Đều là thời điểm ngưng tụ pháp thuật, qua loa sơ sài. Cũng không có cảm thấy lợi hại lắm, nhưng một khi phóng ra, uy lực lập tức gấp đôi. Đây là pháp môn tông môn, sao có thể truyền lưu đến thế tục giới? Vẫn là Yên nhi con phúc duyên thâm hậu, được nữ tiên tông môn truyền thừa, mới có thể nắm giữ pháp môn này.”

Hứa Hạo Nhiên dứt lời, mỗi một cá nhân trên đại điện đều lộ ra ánh mắt hâm mộ nhìn Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên nghe xong Hứa Hạo Nhiên tự thuật, cảm thấy nếu tông môn đã nắm giữ loại pháp môn này, bản thân càng không cần phải che giấu làm chi. Dù sao đây là gia tộc của mình, có thể giúp gia tộc cường thịnh một ít, cũng là chuyện tốt. Kể ra sau khi bản thân rời khỏi gia tộc tiến vào tông môn, phụ mẫu của mình vẫn tiếp tục sinh hoạt tại nơi này, gia tộc càng cường thịnh, bọn họ cũng càng an toàn hơn. Do đó, Hứa Tử Yên nhìn Hứa Hạo Nhiên, nhẹ giọng nói: “Đại bá, người nói pháp môn kia, căn bản không phải công pháp nữ tiên truyền cho con, mà là tự con lĩnh ngộ ra.”

“Chính con lĩnh ngộ ra?” Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc không khỏi lắp bắp, mà những cao tầng trưởng lão trong gia tộc càng khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

Qua nửa ngày, Hứa Hạo Nhiên mới từ trong cơn khiếp sợ phản ứng lại. Vừa phản ứng lại, nội tâm không khỏi mừng như điên. Pháp môn này đã là Yên nhi tự lĩnh ngộ ra, vậy chẳng phải nói, sẽ không bị nữ tiên kia trói buộc, chỉ cần chính Yên nhi đồng ý, liền hoàn toàn có thể truyền cho gia tộc. Vừa nghĩ đến về sau gia tộc của mình nắm giữ pháp môn này, gia tộc nhất định sẽ đứng trên đỉnh phương bắc, nét mặt không khỏi bừng sáng. Nhưng mà, thoáng chốc sắc mặt lại biến đổi, có chút chột dạ nhìn Hứa Tử Yên, trong lòng cân nhắc: “Đây là pháp môn do chính Yên nhi lĩnh ngộ ra, ở tu tiên giới, công pháp chính là vận mệnh của từng tu sĩ. Kể cả sư phụ dạy đồ đệ có đôi khi còn muốn giấu diếm. Yên nhi sẽ bằng lòng truyền thụ cho gia tộc ư?”

Nhắc tới đây trong lòng Hứa Hạo Nhiên cũng vô cùng rối rắm, vừa nghĩ liền có một ít không yên, dè dặt cẩn trọng nhoài mình tới, nhẹ giọng hỏi: “Yên nhi, con có thể đem công pháp con lĩnh ngộ kia truyền thụ cho gia tộc không?”