Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 203: Hứa Tử Yên, đây là… muốn đào hố mà!




Cảm giác của tu sĩ rất nhạy bén, Hứa Tử Yên gần như từ ban đầu đã cảm nhận được địch ý mãnh liệt từ trên người đối phương, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương, chỉ thấy đám người kia do năm đại đệ tử có số tuổi hơi lớn cầm đầu. Năm người đều là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một hậu kỳ, xem ra chỉ cần trải qua một quãng thời gian nữa là có thể đột phá, đi viện trưởng lão tu hành. Ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ ngạo nghễ, mang theo thần sắc cao cao tại thượng, hất cằm chậm rãi bước về phía Hứa Tử Yên.

Lúc này, mấy người Hứa Kỳ cũng thấy được những người đó, cả đám hơi nhíu mày, có lẽ bọn họ cũng đã đoán được tâm tư đối phương. Liếc nhìn nhau một cái, không khỏi cùng cười khổ, trên mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Một đám thầm nghĩ: “Nhóm đại thúc đại bá các ngươi đây là làm gì? Tử Yên muội muội người ta thực lực chân chính là Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, các ngươi… còn không phải tự đi tìm ngược à?”

Năm người cầm đầu chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Tử Yên, một đám đệ tử theo đuôi phía sau bọn họ. Mà những đệ tử ở nơi xa cũng phát hiện tình huống bên này, đang tụ tập lại đây. Đứng ở bên sân Hứa Hạo Nhiên cũng thấy được mọi chuyện phát sinh, làm tộc trưởng, sao có thể không đoán được tâm tư của mấy đệ tử tộc mình, có điều hắn cũng không lên tiếng, dù sao hắn biết Hứa Tử Yên sẽ không giết bọn họ, cho bọn họ một chút giáo huấn cũng không tệ. Đỡ cho bọn họ tự đại quen thói, vào thời điểm đại hội Trung Đô thành, làm mất mặt Hứa gia.

“Hứa Tử Yên phải không?” Một lão giả có bộ râu sơn dương nhìn Hứa Tử Yên lạnh lùng hỏi.

“Phải.” Hứa Tử Yên keo kiệt không nhiều lời thêm một chữ, hơn nữa cũng không hỏi lại đối phương gọi cái gì. Lúc này Hứa Tử Yên thật phiền chán, bản thân mới vì canh đại bổ chảy máu mũi trước mặt mấy thiếu niên, làm mất hết thể diện. Vốn định lập tức trở về, thật không ngờ lại có một đám người ăn no rửng mỡ không có việc gì làm chạy đến. Hứa Tử Yên thầm nghĩ, các ngươi có chừng có mực thì thôi, còn nếu không biết tiến thối, vậy cứ túm nhóm các ngươi đi trút giận.

Hứa Tử Yên lãnh đạm trả lời ‘phải’ một tiếng, khiến gã râu sơn dương lập tức nổi giận. Phải biết rằng hiện giờ Hứa Tử Yên cùng đám người Hứa Kỳ giống nhau, hiển lộ ra vẫn là tu vi thời điểm rời khỏi Trung Đô thành, như trước là Luyện Khí kỳ tầng thứ hai. Mà gã râu sơn dương kia đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một. Cho nên, bất kể từ tu vi, hay là bối phận, gã râu sơn dương kia đều cho rằng Hứa Tử Yên hẳn nên bày ra tư thế kẻ yếu. Kết quả, Hứa Tử Yên lại lạnh lùng đáp ‘phải’, sau đó thản nhiên nhìn hắn.

Gã râu sơn dương tức giận, nội tâm bực dọc, cực độ khó chịu cười lạnh vài tiếng, đưa tay chỉ lướt qua năm người mình nói: “Chúng ta đều là bối phận thúc bá của ngươi.”

“Ừ.” Hứa Tử Yên như trước chỉ đáp một tiếng.

Thần sắc năm người kia lập tức cứng đờ, mà lúc này Hứa Tử Yên cảm thấy trong cơ thể bản thân càng ngày càng khô nóng, xem ra thông qua một buổi sáng tu luyện, dược lực trong cơ thể đã hoàn toàn bị kích phát. Cảm thấy cái mũi mình lại nong nóng, tựa hồ sắp chảy máu mũi tiếp, trong lòng có hơi không kiên nhẫn, nhìn năm người đối diện lạnh lùng nói: “Các ngươi có chuyện gì không?”

“Khụ khụ…” Gã râu sơn dương kia bị một câu của Hứa Tử Yên làm nghẹn họng ho khan một trận. Gương mặt căng trướng đỏ bừng, chỉ tay quát Hứa Tử Yên: “Tiểu nha đầu, ngươi nói chuyện với trưởng bối thế đấy hả?”

Nơi xa Hứa Hạo Nhiên nghe xong da mặt liền co giật, nói chuyện với trưởng bối thế đấy hả? Lát nữa, có khi nàng còn chẳng thèm nói chuyện, sẽ trực tiếp đánh ngươi một trận. Nghĩ đến Hứa Hạo Lượng lúc trước ở trong nghị sự đại điện, Hứa Hạo Nhiên liền câm nín.

“Ồ, trưởng bối.” Hứa Tử Yên hờ hững nói: “Nhưng mà, ta vẫn muốn hỏi các ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không có, ta phải đi rồi, ta còn có việc.”

Một bàn tay bên cạnh vươn ra, là một vị lão giả mặt đen ngăn cản vị râu sơn dương đang tức giận đến run rẩy cả người, nhìn Hứa Tử Yên trầm giọng nói: “Nha đầu, đại hội Trung Đô thành sắp bắt đầu. Chuyện này liên quan đến thể diện Hứa gia chúng ta, ngươi không thấy mọi người đều đang nỗ lực tu luyện sao? Cả buổi sáng chỉ có một mình ngươi đứng ở nơi đó nghịch ngón tay.”

Nói tới đây, đánh giá Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt hàm chứa ý khinh miệt, lạnh lùng nói: “Tuy rằng tu vi của ngươi hơi thấp, nhưng càng vì ngươi tu vi thấp, thì phải càng thêm khổ luyện. Bằng không ngươi làm thế nào góp sức vì gia tộc?”

Đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân đứng cạnh liếc nhìn nhau một cái, đều bất đắc dĩ xẹt qua một tia cười khổ, nghĩ bụng: “Nàng tu vi thấp? Lão thúc, chiêu của người ngược lại hơi lố rồi đó.”

Hai tròng mắt Hứa Mai và Hứa Lam càng bao hàm ý nghiền ngẫm, bình thường các nàng không quen nhìn mấy nhân vật lão bối này tác oai tác quái, nếu bọn họ đối xử bình đẳng thì thôi, còn cố tình thấy Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang có bối cảnh, lập tức thay đổi bộ dạng, thân trước thân sau đều tỏ vẻ lấy lòng, khiến những đệ tử nội đường Hứa gia không có bối cảnh thấy trơ trẽn thay. Các nàng thật muốn nhìn xem Hứa Tử Yên làm thế nào giáo huấn bọn họ một chút, trút giận vì những cực khổ mà mấy năm gần đây các nàng phải chịu.

“À.” Hứa Tử Yên khẽ ‘à’ một tiếng, trong lòng không khỏi buồn cười, bản thân luyện lực khống chế cả buổi sáng, lại bị người ta nói thành ngây ngốc đứng ở nơi đó nghịch đầu ngón tay. Trong lòng nổi lên ý vui đùa, nhìn lão giả mặt đen kia nhẹ giọng nói: “Vị trưởng bối này, ta là ngày hôm qua vừa mới từ ngoại đường tiến vào nội đường, tu vi đương nhiên thấp kém, chỉ sợ là người xếp hạng cuối cùng trong toàn bộ nội đường, sao có thể so sánh với mấy nhân vật lão bối các ngươi.”

“Phì.” Hứa Mai nghe xong lời Hứa Tử Yên nói, rốt cuộc không nhịn được nữa, phút chốc cười ra tiếng. Kể cả Hứa Lam luôn ngượng ngùng cũng quay đầu sang hướng khác, che miệng, bả vai run lên. Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang, còn có mấy đệ tử lão bối biết thực lực chân chính của Hứa Tử Yên đều mau chóng ngậm miệng, nhưng gương mặt đã nghẹn đến đỏ bừng, mắt thấy sắp không nhịn được ý cười nữa. Lúc này trong đầu bọn họ đồng thời xẹt qua một ý nghĩ: “Hứa Tử Yên, đây là… muốn đào hố mà.”

Quả nhiên, lão giả mặt đen kia kiêu căng cười nói: “Vậy thì để ta tới chỉ điểm ngươi một chút đi, ừ, ngươi chính là trình độ Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, đúng là có hơi yếu, ta liền đem tu vi khống chế ở Luyện Khí kỳ tầng thứ hai chỉ điểm ngươi.”

“Không cần.”

Đây là lời của tất cả những người biết tu vi chân thật của Hứa Tử Yên, hò hét từ sâu trong nội tâm. Chỉ là không có ai hô lên, thần sắc cả đám nhìn lão giả mặt đen hết sức cổ quái, ánh mắt lộ vẻ thương hại.

Lão giả mặt đen kia hoàn toàn không hiểu ý những người này, tuy rằng thấy khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ kiêu căng nhìn Hứa Tử Yên ở đối diện. Thấy Hứa Tử Yên khẽ gật đầu, mọi người tản ra xung quanh, Hứa Hạo Nhiên cũng hào hứng đi tới, đứng sau mọi người chăm chú quan sát. Hắn biết lần này Hứa Tử Yên không có khả năng dùng phù lục, hắn cũng muốn nhìn xem thời điểm Hứa Tử Yên không cần phù lục, hơn nữa còn không hiển lộ tu vi Trúc Cơ kỳ, làm thế nào đối phó lão giả mặt đen kia.

Năm người này Hứa Hạo Nhiên đương nhiên hiểu rõ nội tình bọn họ, mỗi người đều là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một hậu kỳ đỉnh, thế nhưng đã dừng ở mức ấy tròn ba năm. Năm người này gồm ba nam hai nữ, ba nam đều tu luyện công pháp hệ hỏa, mà hai nữ kia cũng tu luyện công pháp hệ thủy giống Hứa Tử Yên. Năm người này có thể coi là đệ tử có tu vi cao nhất trong nội đường Hứa gia, lần trước nếu không phải bọn họ đang bế quan trùng kích Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai, Hứa Hạo Nhiên sẽ phái bọn họ theo Hứa Hạo Lượng đi nghĩ cách cứu viện nhóm Hứa Tử Yên. Cứ cho rằng trải qua lần bế quan này, năm người sẽ đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai, thế nhưng khiến Hứa Hạo Nhiên thất vọng chính là, bọn họ đều đột phá thất bại.

Xem ra bọn họ ở nội đường không có áp lực, để Yên nhi cho bọn họ một chút áp lực cũng tốt.

Hứa Hạo Nhiên nghĩ như thế, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, nếu bọn họ bị Hứa Tử Yên dễ dàng đánh bại, đây sẽ là một chút áp lực thôi sao?

Lúc này, mọi người đã hoàn toàn rút lui, lưu lại lão giả mặt đen và Hứa Tử Yên ở trung gian. Lão giả mặt đen nhìn chòng chọc Hứa Tử Yên, ngạo nghễ nói: “Tiểu bối, ngươi phải nhớ kỹ, người hôm nay chỉ điểm ngươi gọi là Hứa Đông.”

Dứt lời, đem một bàn tay giấu sau lưng, vươn một bàn tay khác ngoắc ngoắc Hứa Tử Yên, mở lời: “Đến đây đi.”

Hứa Tử Yên đương nhiên sẽ không dùng tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba của mình, ánh mắt đảo qua, phát hiện Hứa Đông đối diện quả thực đem tu vi bản thân áp chế ở Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đỉnh, nên cũng đem tu vi của mình áp chế ở Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đỉnh, khởi động ngón tay, thoáng chốc ở giữa ngón tay Hứa Tử Yên, chợt lóe ánh sáng, giống như một ngôi sao, chớp lóe trên đỉnh băng châm.

Hứa Đông thấy trên ngón tay Hứa Tử Yên đang ngưng luyện ra một cây băng châm cỡ bằng kim thêu, khóe miệng khẽ nhếch, mặt lộ vẻ khinh thường, tay trước xoay tròn, trên bàn tay liền xuất hiện một quả cầu lửa cỡ bằng nắm tay.

“Đi.”

Ngón tay Hứa Tử Yên bắn ra, cây băng châm liền bị bắn ra ngoài, một luồng ánh bạc nhanh chóng đâm về phía Hứa Đông.

“Đi.”

Hứa Đông cũng lật tay, quả cầu lửa liền gào thét lao tới cây băng châm nhỏ bé.

Người quan sát xung quanh đều thấy kỳ quái, người đặc biệt hiểu biết thực lực chân chính của Hứa Tử Yên, không rõ vì sao Hứa Tử Yên chỉ ngưng tụ ra một cây ngân châm bé xíu xiu như thế, hơn nữa còn không có động tác tiếp theo, chẳng lẽ Hứa Tử Yên nghĩ chỉ cần cây băng châm bé xíu kia đã đủ thắng? Về phần những người không biết Hứa Tử Yên, trong lòng đồng thời phát ra một tiếng cảm thán: “Ai, người vừa mới tiến vào nội đường, đúng là yếu thật mà.”

Tuy nhiên, bọn họ vừa mới cảm thán được một nửa, cây băng châm bé xíu kia sau khi rời khỏi ngón tay Hứa Tử Yên, bỗng chốc hóa to, biến thành một thanh băng nhũ so với bàn tay còn lớn hơn đôi chút. Đây là mượn lực, mượn lực thiên địa. Trái lại Hứa Đông kia ngưng tụ ra cầu lửa, lại vẫn như cũ bằng cỡ nắm tay.

Không hề ngừng lại, cây băng trùy kia nghiền nát cầu lửa, chỉ ngay lập tức đã đến trước mặt Hứa Đông. Thân hình Hứa Đông vội vàng chớp động, tránh thoát thanh băng nhũ kia. Băng nhũ xẹt qua Hứa Đông. Hứa Đông mới vừa thấy may mắn vì bản thân không ở trận đầu tiên đã vứt sạch thể diện, thì bên tai chợt nghe thấy giọng nói thanh lệ của Hứa Tử Yên: “Nổ.”