Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 186: Thế giới ngoài cửa sổ




Cũng bởi vì như thế, tốc độ linh hồn tiến vào đan điền quá nhanh, tốc độ hấp thụ linh lực cũng quá mãnh liệt, khiến cho linh hồn chấn động kịch liệt. Linh hồn lực vĩ đại lấy điểm hội tụ làm mốc, chấn động từ trong ra ngoài lan tỏa khắp xung quanh.

“Phụt ~~” Hứa Tử Yên há mồm phun ra một đường máu tươi, sắc mặt uể oải ngã bệt dưới đất. Nhưng may mà lần này linh hồn chấn động kịch liệt, bài trừ linh hồn lực dữ dội ra ngoài làm sụp đổ khơi thông cửa vào linh hồn cùng ngoại giới. Khiến cho những gương mặt cùng cảm xúc bị linh hồn liên tục hấp thu đứt quãng. Bởi thế mới cứu được Hứa Tử Yên một mạng, bằng không mặc cho chúng nó dũng mãnh tiến vào không ngừng, như vậy Hứa Tử Yên chỉ còn nước linh hồn nổ tung mà chết.

Tuy rằng đã ngăn cách liên hệ giữa linh hồn trong cơ thể cùng ngoại giới, nhưng các loại gương mặt và cảm xúc dũng mãnh tiến vào cũng có vô vàn vô tận. Nếu để chúng nó ở trong linh hồn Hứa Tử Yên tùy ý tán loạn, chỉ sợ Hứa Tử Yên dù không chết, cũng sẽ trở nên điên cuồng.

Tiếp nối linh hồn tiến vào mẫu không gian trong đan điền kia, vô vàn cảm xúc điên cuồng dũng mãnh ập vào vô số gương mặt, mỗi một cảm xúc sau khi chui vào một gương mặt, vậy mà bài xích cảm xúc khác xâm nhập, giống như bảo vệ lãnh địa của bản thân. Hơn nữa mỗi khi một gương mặt bị một luồng cảm xúc xâm nhập, gương mặt không có linh khí kia bỗng chốc trở nên sinh động hơn, tựa như được ban tặng sinh mệnh.

Tức thì hàng loạt gương mặt đã bị các loại cảm xúc chiếm lĩnh không còn, những cảm xúc còn lại không chiếm được gương mặt liền ở trong linh hồn Hứa Tử Yên đi lòng vòng, hệt như du hồn. Cũng may cảm xúc thừa lại không nhiều lắm, còn chưa khiến linh hồn Hứa Tử Yên dao động nổi.

Mà cảm xúc sau khi giữ lấy gương mặt, giống như có nhà của mình. Rốt cuộc yên tĩnh lại, lẳng lặng nổi lơ lửng trong linh hồn Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên cũng dần dần khôi phục trấn tĩnh, đem hàng vạn sinh động gương mặt vô cùng vô tận bao phủ ở trung gian linh hồn, lần lượt cảm ngộ.

Một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng lướt tới, vang lên trên đầu đám đệ tử Hứa gia, âm vựng bao phủ Hứa Đỉnh Thiên cùng đám đệ tử Hứa gia vào trong, sau đó nhẹ nhàng tán đi.

Thân thể đám người Hứa Đỉnh Thiên chấn động, tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

Lắc lắc cổ đã ngẩng đến tê rần, ngước nhìn không trung, làm gì còn bóng dáng đệ tử tông môn, lại tiếp tục nhìn sang hướng đối diện, nhóm tu sĩ phương bắc cũng hoàn toàn mất tăm mất tích, bốn phía vắng lặng đến đáng sợ.

Đám người Hứa Đỉnh Thiên thu hồi ánh mắt, quan sát xung quanh, nội tâm ai nấy đều hoảng hốt, bởi vì bọn họ phát hiện Hứa Tử Yên không thấy đâu.

“Đội trưởng.” Hứa Lân sốt ruột căng cổ lớn tiếng hô, chỉ là ở không gian yên tĩnh như thế, Hứa Lân vừa hô một tiếng, chẳng những làm người khác giật mình, mà ngay cả chính hắn cũng hoảng hốt. Đang lúc ngượng ngùng, lại nghe được một âm thanh vang vọng thấu trời cao: “Đội trưởng.”

Mọi người liền bị dọa quay đầu nhìn lại, nhìn thấy chính là Lăng Tiêu đang lo lắng hô hoán khắp bốn phía.

“Đội trưởng.” Nhóm Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang một đường đào vong cùng Hứa Tử Yên cũng cùng nhau hô lên.

“Đội trưởng.” Mấy đệ tử Hứa gia cũng không hẹn mà cùng hô theo.

Hứa Đỉnh Thiên cùng Hứa Hạo Lượng liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt để lộ vẻ không thể tin và khiếp sợ. Bọn họ thật sự không ngờ, Hứa Tử Yên trên đường đào vong, từ trong tay Hứa Kỳ cướp đi vị trí đội trưởng, mà còn được lòng như thế, kể cả nguyên đội trưởng Hứa Kỳ cũng có vẻ vui lòng phục tùng.

Mọi người vừa hô ‘đội trưởng’ vừa đi đến trung tâm Lang Gia trấn, khi bọn họ rời khỏi chiến trường, tiến vào địa phương không nhận đến ảnh hưởng do đám tu sĩ bọn họ chiến đấu, biểu cảm trên mặt mọi người bỗng chốc trở nên cực kỳ phấn khích. Nhìn thấy vô số người đứng bất động xung quanh, đám người Hứa Đỉnh Thiên gần như hoài nghi bản thân đang trong cơn ngủ mê.

Hứa Mai len lén vươn tay ra, dùng hết sức nhéo Hứa Mỹ Nhược bên cạnh một cái. Hứa Mỹ Nhược đau đến há miệng, kêu á một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Hứa Mai, quở trách: “Ngươi làm gì thế?”

“Hắc hắc, không phải nằm mơ, không phải nằm mơ.” Hứa Mai ngượng ngùng cười nói.

Hứa Lam run run vươn một ngón tay ngọc, đặt dưới mũi một người phụ nữ bên cạnh.

“A ~~” Hứa Lam thét một tiếng chói tai.

“Sao vậy?” Mọi người bỗng nhiên nhìn phía Hứa Lam.

“Các… các nàng không phải người chết, còn… còn sống.”

“Phù ~~” Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thoáng thả lỏng thần kinh căng thẳng một chút. Nhưng khi phát hiện xung quanh toàn là người giống như con rối, thần kinh vừa mới thả lỏng liền căng thẳng lên.

“Ha ~~ ha ~~ ha ~~”

“Hu ~~ hu ~~ hu ~~”

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng cười to, tiếp đó lại biến thành một trận khóc rống. Đúng là Hứa Tử Yên vừa mới bị ngàn vạn cảm xúc đánh sâu vào, lâm vào trong hỗn loạn, theo ngàn vạn cảm xúc biến hóa mà phát ra âm thanh không khống chế được. Đám người Hứa Lân cùng Lăng Tiêu hoảng hốt, không hẹn mà cùng thốt ra: “Là đội trưởng.”

“Thật sự là đội trưởng?” Hứa Kỳ nghe vậy cũng cực kỳ hoảng sợ.

“Phải, chúng ta đi mau, đội trưởng đã xảy ra chuyện.”

Mọi người đều bị thương không nhẹ, muốn ngự kiếm cũng hết sức khó khăn, một đám liền nhanh chân, vừa réo gọi vừa vọt tới phương hướng Hứa Tử Yên phát ra âm thanh. Bọn họ lúc nãy nghe theo mệnh lệnh Hứa Tử Yên trốn đi trước, đó là bởi vì bọn họ biết chắc Hứa Tử Yên có năng lực tự bảo vệ mình, nếu như bọn họ ở lại, ngược lại trở thành trói buộc của Hứa Tử Yên. Còn hiện tại nghe được Hứa Tử Yên nguy cấp, giống như đã hoàn toàn mất đi khống chế, đám người Hứa Lân và Lăng Tiêu làm sao có thể vứt bỏ Hứa Tử Yên mà một mình đào tẩu. Dù chết cũng phải cùng chết, đây là ý niệm xuất hiện trong lòng mấy người cùng đào vong.

Thấy đám người Hứa Lân và Lăng Tiêu không chút do dự liền xông ra ngoài, nhóm Hứa Đỉnh Thiên ai nấy đều bước nhanh chân đuổi theo sát.

Nhóm Hứa Lân và Lăng Tiêu lần theo tiếng cười to và tiếng khóc la của Hứa Tử Yên chạy vội mà đến, tuy rằng lúc này đã không nghe được tiếng khóc cười của Hứa Tử Yên nữa, nhưng lại làm cho đám người Hứa Lân và Lăng Tiêu càng thêm sầu lo. Bọn họ không biết Hứa Tử Yên đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ bắt gặp mọi người ven đường đứng bất động, tất cả đều rơi vào giấc ngủ say, trong thiên địa vắng lặng như tờ, thứ sót lại chính là tiếng bước chân của bọn họ vang vọng trong Lang Gia trấn, phảng phất toàn bộ Lang Gia trấn chỉ có mấy chục người họ còn sống. Điều này làm cho bọn họ càng thêm bất an, nội tâm cảm thấy quá mức quỷ dị, chỉ muốn sớm gặp được Hứa Tử Yên.

Qua không lâu, bọn họ từ xa đã thấy được Hứa Tử Yên. Trong lòng đám người Hứa Lân và Lăng Tiêu trầm xuống, một nỗi sợ hãi tuôn trào trong lòng.

Nơi xa Hứa Tử Yên khoanh chân ngồi trên đường cái, vẫn không nhúc nhích ngồi cứng ngắc ở chỗ kia, y hệt những người xung quanh rơi vào giấc ngủ say.

Mọi người thấp thỏm bất an đi tới phía trước Hứa Tử Yên, dè dặt cẩn thận nhìn Hứa Tử Yên, vây quanh Hứa Tử Yên ở trung gian.

“Đội trưởng.”

“Đội trưởng.”

“…”

Mọi người bảy miệng tám lời kêu gọi, nhưng Hứa Tử Yên vẫn không nhúc nhích ngồi im ở chỗ kia, cứ như hóa đá.

“Gia gia, đội trưởng nàng thế nào?” Hứa Lân ngẩng đầu sốt ruột hỏi, ánh mắt mọi người đều nhìn phía Hứa Đỉnh Thiên.

Hứa Đỉnh Thiên tiến tới hai bước. Đưa tay đặt dưới mũi Hứa Tử Yên, cảm giác được hô hấp của Hứa Tử Yên kéo dài, như có như không.

Hứa Đỉnh Thiên thu tay, cau mày đứng ở nơi đó không nói một lời.

“Gia gia, đội trưởng nàng thế nào?” Hứa Lân nhìn Hứa Đỉnh Thiên hỏi.

“Không biết.” Hứa Đỉnh Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, lắc đầu nói: “Nàng như là đang điều tức, hoặc đang lĩnh ngộ cái gì đó, nhưng lại giống như…” Nói tới đây, Hứa Đỉnh Thiên quay đầu nhìn mọi người đứng bất động xung quanh, im miệng không nói.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ ý của Hứa Đỉnh Thiên, hắn cũng không biết Hứa Tử Yên phát sinh chuyện gì, nói cách khác Hứa Tử Yên rất có thể giống người trong Lang Gia trấn, rơi vào tình huống chẳng biết vì sao.

Mọi người sốt ruột sầu lo nhìn nhau, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó. Không ai dám đi lại kêu gọi Hứa Tử Yên, càng không có ai dám đi động Hứa Tử Yên.

Dưới tình huống không giải thích nổi, ai dám đi chạm vào một tu sĩ có khi đang lĩnh ngộ? Nếu bởi vì nguyên nhân do bản thân mà khiến Hứa Tử Yên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là kết quả mà mỗi một cá nhân ở đây đều không nmuốn nhìn thấy. Mọi người rơi vào đường cùng, đành vây quanh Hứa Tử Yên, yên lặng ngồi trên chiếu bảo vệ đội trưởng của bọn họ, áp lực trong không khí nặng nề đè nén nói không nên lời.

Lúc bấy giờ Hứa Tử Yên đang đứng giữa một loại cảnh giới kỳ diệu, hàng vạn hàng mặt khuôn mặt đang thong dong dạo chơi ở sâu trong linh hồn, sau khi gương mặt có cảm xúc thì càng thêm sinh động. Hơn nữa còn phóng thích tâm tình dao động.

Hứa Tử Yên lẳng lặng cảm ngộ, cảm ngộ vui, buồn, giận, lo, sợ, nhớ, yêu, ác, ước, bi, khủng, kinh. Mỗi một loại cảm xúc phảng phất đều đang giải thích thiên đạo, giải thích diễn biến nhân loại tồn tại trong thiên địa. Mỗi một loại cảm xúc đều có cấp độ khác biệt, diễn biến nơi đó vô cùng tường tận. Các loại cảm xúc giao thoa vào nhau, va chạm, bày biện ra một thế giới linh hồn, tương tự một linh hồn lão nhân đang giảng giải nhân loại vô tri, vô úy, vô nại, vô cụ bị cầm tù trong thiên địa…

Vẻ mặt từ sinh đến tử theo thứ tự luân hồi, cảm xúc trong trí nhớ xâu chuỗi thành một đoạn nhân sinh, bất tri bất giác, Hứa Tử Yên phảng phất đã trải qua vạn thế. Hạnh phúc, đau khổ, bần cùng, phú quý, tầm thường, danh vọng…

Hứa Tử Yên đắm chìm trong luân hồi, thấu hiểu các loại nhân sinh khác nhau, sâu trong linh hồn có một tia sáng tỏ, lòng dạ bỗng nhiên rộng mở, phảng phất đẩy ra một cánh cửa sổ tâm linh, thấy được cảnh sắc ngoài cửa sổ, tầm nhìn tất nhiên đã khác xưa, cảnh giới linh hồn đã nhảy ra khỏi trói buộc thân thể, rong chơi trong thiên địa. Tuy rằng vẫn chịu sự trói buộc của thiên địa, nhưng không hề ràng buộc vào thân thể nhỏ bé, bất lực của nhân loại, mà là phảng phất tồn tại cùng thiên địa.

Hứa Tử Yên mở mắt ra, ngẩng đầu ngước nhìn chân trời, ánh mắt đầy chân thật xuyên thấu trời cao, kéo dài vô hạn.

“Ha ha, đây là thiên đạo phải không?” Hứa Tử Yên nhẹ giọng lẩm bẩm, nhắm hai mắt hại, vẫn như cũ đắm chìm giữa linh hồn, căn bản không cảm giác được đám người Hứa Lân và Lăng Tiêu tồn tại.

Cả đám Hứa Lân và Lăng Tiêu thấy Hứa Tử Yên mở hai mắt ra, trong lòng đều vui vẻ, vừa định mở miệng kêu gọi, lại thấy sau khi Hứa Tử Yên lẩm bẩm vài tiếng, liền nhắm hai mắt. Vì thế mọi người đều ngậm miệng, chăm chú quan sát Hứa Tử Yên…