Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 177: Đột phá và tử vong




“Giết.” Hứa Lân quát lớn một tiếng, dẫn đầu xông ra ngoài, giống như một thanh bá đao hoành thế, một đi không trở lại chém tới.

“Giết.” Hứa Thiên Lang thô bạo hô một tiếng, toàn bộ thân thể giống như một thanh trường thương hung lệ, không chút sợ hãi đâm ra ngoài.

“Giết.” Tiếng hô của Hứa Kỳ như xé rách cổ họng, trừng mắt xông tới.

“Giết.” Tất cả đệ tử Hứa gia đều cùng xung phong.

Hứa Đỉnh Thiên liếc nhìn Lăng Tiêu bên cạnh một cái, thấp giọng nói: “Liên lụy ngươi kiếp sau đền đáp.” Dứt lời, liền cố lấy sức lực cuối cùng, lao tới tu sĩ phía đối diện.

“Muội muội, muội trốn đi.” Lăng Tiêu quay đầu nhìn Lăng Nhu Nhi.

“Vậy… ca ca, huynh thì sao?” Trong mắt Lăng Nhu Nhi đầy hoảng hốt.

“Ta ở lại.” Lăng Tiêu nói nhàn nhạt: “Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, huynh muội chúng ta nhận được đại ân của Tử Yên mấy lần, ta không thể không báo.”

“Ca ca.” Lăng Nhu Nhi nhẹ giọng hỏi: “Có phải huynh yêu Tử Yên tỷ tỷ rồi không?”

Lăng Tiêu cười khổ một cái, ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Tử Yên trên không trung, ánh mắt chợt lóe lên một tia bi thống, nghiêm giọng: “Hiện tại nói những điều này thì có ý nghĩa gì? Muội muội, muội đi đi, ta đi đây.” Lăng Tiêu dứt lời, thân hình bắn tới, nỗ lực vận lên một luồng chân nguyên, quát lớn một tiếng: “Các con cháu, gia gia chúng bay đến đây.”

Nhìn bóng lưng Lăng Tiêu, Lăng Nhu Nhi cắn răng một cái, ngự kiếm lao tới tu sĩ phương bắc, nước mắt trào ra, kéo thành một chuỗi dài phía sau Lăng Nhu Nhi.

“Giết ~~” Tu sĩ song phương vừa giao chiến, liền có vô số người ngã xuống. Thân hình Hứa Lân cấp tốc phóng tới một tu sĩ phương bắc, giơ lên hỏa diễm đao trong tay, phóng ra ngọn lửa cực nóng nhanh chóng chém về phía đối phương. Ầm một tiếng vang dội, tu vi đối phương tuy ngang bằng hắn, nhưng lại bị khí thế bạo ngược của Hứa Lân nổ cho thân thể thành tứ phân ngũ liệt. Giữa đống tứ chi thịt vụn tung tóe, Hứa Lân mượn lực lướt qua bên cạnh, nhằm tới một tu sĩ phương bắc khác.

‘Phập’ một tiếng, ở cạnh Hứa Lân cách đó không xa, một thanh kiếm đâm trúng Hứa Lương Vĩ một cái, một kiếm này dồn sức cực mạnh, tựa hồ phóng ra tất cả oán hận trong lòng tu sĩ phương bắc kia.

Mũi kiếm đâm xuyên qua hậu tâm Hứa Lương Vĩ, thân kiếm bộc phát ra lực lượng bạo ngược, ầm ầm nổ nát thân thể Hứa Lương Vĩ, toàn bộ thân thể bị nổ thành mảnh nhỏ, giống như hạt mưa rơi ào ạt từ không trung xuống.

Tu sĩ phương bắc kia xuyên qua máu thịt bay tán loạn, tốc độ không hề ngừng lại, hét to đánh về phía Hứa Lân cách đó không xa.

Cảnh đồng môn chết thảm đập vào mắt Hứa Lân, hai mắt Hứa Lân đột nhiên trừng lớn. Khóe mắt vỡ toạc, trong miệng phát ra một tiếng kêu của Kỳ Lân, sau lưng là một ảo ảnh Kỳ Lân ngửa đầu thét to.

Hay tay Hứa Lân bỗng chốc đều phóng ra hỏa diễm đao, chân nguyên trong cơ thể đã vận hành tới cực hạn, thân hình lập tức lao tới tu sĩ phương bắc kia. Không hề dừng lại mà cùng đối phương va chạm vào nhau, ầm ầm đụng nát thân thể đối phương, rồi xông ra giữa một vùng máu thịt.

Lúc này Hứa Lân hoàn toàn đắm chìm trong cơn giết chóc, hai mắt trở nên đỏ thẫm, hiện tại thế giới trong mắt hắn, tất cả đều trở thành màu đỏ, miệng thỉnh thoảng lại gầm lên, kèm theo chính là tiếng Kỳ Lân đồng thời rống to. Không ngừng gia tăng tốc độ bản thân, thay đổi hướng bay, dần dần, toàn bộ thân thể Hứa Lân đều được bao bọc trong một ngọn lửa, hoàn toàn dung hợp với ảo ảnh Kỳ Lân sau lưng kia, tựa như một con hỏa kỳ lân đang ở xung quanh thu nhặt mạng người.

Hứa Lân trong ngọn lửa, từ cái trán, bả vai, trước ngực, phía sau lưng, hai chân, toàn thân trên dưới đều đang không ngừng chảy ra từng giọt máu li ti, thậm chí hai mắt cũng chảy xuống huyết lệ, liên tục trào ra, hợp thành dòng nhỏ, lại bị ngọn lửa bên ngoài cơ thể làm cho bốc hơi.

“Grào ~~” Hứa Lân hóa thân Kỳ Lân đột nhiên xông lên trời cao, ngọn lửa trên người trong giây lát bùng cháy, giống như một con hỏa mãng đang vờn quanh thân thể Hứa Lân phun ra nuốt vào, một thân khí thế đột nhiên tăng vọt, linh khí trong thiên địa từ bốn phương hợp lại. Chỉ trong chớp mắt, Hứa Lân đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu.

“Ầm ~~” Một tiếng chói tai, mặt đất chấn động, vô số thổ linh khí dưới mặt đất hội tụ về một phương hướng. Phương hướng kia đúng là Hứa Thiên Lang, nền đất dưới chân Hứa Thiên Lang đột nhiên nhúc nhích, một trụ đất liền hình thành dưới chân Hứa Thiên Lang, lập tức nâng Hứa Thiên Lang lên cao, tiếp đó bọc hắn vào trong, giống như một cây ngọc trụ chống trời. Từ cây kình thiên ngọc trụ kia phóng xạ ánh sáng hệ thổ, xung quanh bắt đầu khởi động linh khí hệ thổ nồng đậm. Sau khi Hứa Lân đột phá, Hứa Thiên Lang luôn mang một trái tim kiêu ngạo liền đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ tư.

Hỏa diễm trên người Hứa Lân giống như tia lửa bắn ra bốn phía, đồng thời cây kình thiên ngọc trụ bất chợt nổ tung, vô số tảng đại nham thạch văng khắp tứ phương, rít gào mang theo uy thế kinh người.

Lập tức, hai nơi bộc phá đem chúng tu sĩ ở đây nổ chết hơn phân nửa, cực kỳ bất hạnh là, trong số người chết còn có đệ tử Hứa gia không tránh kịp.

Hứa Lân và Hứa Thiên Lang bỗng nhiên mở hai mắt. Lúc này, tinh thần hai người đã hoàn toàn tiến nhập trạng thái không linh. Quên đi kẻ địch, quên đi nguy hiểm của bản thân, quên đi không gian, quên đi thời gian, quên đi bản thân, quên luôn tất cả, chỉ dựa vào khí tức dao động xung quanh đuổi giết mỗi một cá nhân.

“Mau chạy đi.” Hứa Đỉnh Thiên cùng Lăng Tiêu đồng thời hét lớn, bởi vì bọn họ đồng thời phát hiện, khí tức Hứa Lân và Hứa Thiên Lang vẫn cứ không ngừng kéo lên, từ sơ kỳ kéo lên tới trung kỳ, đang hướng về hậu kỳ. Thời điểm này hai người nguy hiểm cực độ, bởi hai người đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới quên mình, bị vây trong ý thức bảo vệ bản thân, sẽ chém giết bất kỳ ai tiếp cận mình.

Đệ tử Hứa gia nghe Hứa Đỉnh Thiên và Lăng Tiêu hô quát, nhanh chóng bay vút về phương xa. Hứa Đỉnh Thiên và Lăng Tiêu cũng không rời đi, ngược lại đang cực lực ngăn cản mười mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp cao phương bắc. Mười mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ phương bắc này muốn thừa dịp Hứa Lân cùng Hứa Thiên Lang đột phá, hợp lực chém giết hai người. Hứa Đỉnh Thiên và Lăng Tiêu tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dù thương thế hiện tại khiến cho bọn họ rất khó chém giết mười mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp cao kia, nhưng muốn ngăn cản bọn họ, nếu nỗ lực thì vẫn có thể làm được. Về phần các tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp, Hứa Lân cùng Hứa Thiên Lang không đi đuổi giết bọn họ cũng đã là ông trời thương xót, làm sao còn dám tiếp tục đi trêu chọc Hứa Lân và Hứa Thiên Lang.

Trên bầu trời, gió nổi mây phun, một con cự long tụ phong long vũ, cả vùng bầu trời mờ mịt, một tia sấm chớp ầm ầm, mưa to rơi xuống tầm tã.

Đầu con cự long kia đột nhiên biến ảo thành mặt Hải Trận, nụ cười dần dần biến mất trên mặt nàng ta, đôi mắt trở nên lạnh như băng. Một lần nữa về tới phù trận, đứng ở giữa những tấm phù lượn lờ, Hứa Tử Yên đã cảm nhận được hàn ý và sát ý dày đặc lạnh lẽo mãnh liệt xông tới.

Hai tay Hứa Tử Yên lại kéo thủ quyết một lần nữa, chậm rãi hợp lại trước ngực. Ngay lúc đó, màn mưa giống như bị lôi kéo, hội tụ về hướng phù trận của Hứa Tử Yên. Dưới mảnh trời mơ hồ, toàn bộ phù trận biến thành một thanh thủy kiếm khổng lồ, phóng ra tia sáng xanh thẳm.

“Grào ~~” Một tiếng rồng kêu, âm thanh chấn động khắp nơi, trên bầu trời mây đen bị một tiếng kêu to này làm dao động bốn phía, chỉ một thoáng bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời xán lạn đã chiếu xuống dưới chân trời, bốc lên một làn hơi nước, một vệt đỏ kéo dài qua phía chân trời, biến mất ở trên cao.

Không trung, thanh thủy kiếm khổng lồ này, đột nhiên phát sinh biến hóa trước mặt cự long.

Đầu tiên là từ chuôi thanh đại kiếm bắt đầu dâng lên một màn sương trắng, thì ra thanh đại kiếm ngưng kết từ thủy linh khí vậy mà bắt đầu kết băng. Từ chuôi đại kiếm dần kết băng, nhanh chóng lan tới phía trước.

“Keng.” Một tiếng giòn vang, chỗ mũi kiếm chợt lóe tia sáng, như ánh sáng lộng lẫy. Giữa sương mù lượn lờ, một thanh băng kiếm khổng lồ treo lơ lửng ở hư không, giống như một thanh kiếm tiên từ trên trời bay xuống.

Hai mắt Hải Trận tập trung quan sát, liền thấy thanh băng kiếm đã bắn nhanh nhằm thẳng mi tâm của mình. Trong lòng khẽ niệm, thân rồng ưỡn dậy, giơ một cái long trảo đón hướng băng kiếm đang bắn nhanh tới.

“Oành.” Không hề chần chờ, thanh băng kiếm đã nghiền nát trảo rồng khổng lồ.

Thân cự long uốn lượn xoay quanh, lộ ra trảo rồng thứ hai đón đánh thanh băng kiếm một lần nữa.

“Oành ~~” Thanh băng kiếm khổng lồ nổ nát trảo rồng thứ hai.

Thân hình cự long chấn động, đồng thời vươn trảo rồng thứ ba, hung hăng chộp tới băng kiếm đang bắn nhanh đến.

“Oành ~~” Cùng với cái trảo rồng thứ ba bị nổ nát, phía chân trời truyền đến một âm thanh trong trẻo.

“Rắc.” Một tiếng giòn vang, sau khi thanh băng kiếm chém nát trảo rồng thứ ba, bề mặt bỗng hiện ra một tia vết rạn.

“Oành ~~” Trảo rồng thứ tư vỡ vụn.

“Rắc.” Trên thân thanh băng kiếm lại nhiều thêm một đường vết rạn.

“Oành ~~” Trảo rồng thứ năm vỡ vụn.

“Rắc.” Vết rạn trên thân thanh băng kiếm đã kéo dài tới chuôi kiếm.

“Grào ~” Cự long lại kêu to một lần nữa, đuôi rồng cực lớn đột nhiên quất tới.

“Oành ~~” Đuôi rồng bị băng kiếm chém một phát vỡ tan.

“Rắc rắc…” Không trung, mặc dù băng kiếm đang liên tục truyền đến tiếng vỡ vụn, nhưng vẫn cứ giữ nguyên trạng, chém tới hướng đầu rồng khổng lồ.

Hai mắt cự long đột nhiên ác liệt, hít mạnh một hơi, há mồm phun ra một luồng hơi thở rồng phả về hướng thanh băng kiếm ở không trung.

“Rào rào…”

Băng kiếm trên không hóa thành những mảnh băng rơi xuống, ở giữa Hứa Tử Yên và Hải Trận giống như buông xuống một tấm màn làm từ băng vụn. Ánh nắng dưới chân trời dâng lên, thoáng chốc chiếu rọi ra tia sáng chói mắt.

Lúc này, Hứa Tử Yên và Hải Trận đều đã khôi phục bộ dạng vốn có của phù trận. Sắc mặt Hải Trận trở nên ác liệt, rốt cuộc không còn sự ấm áp ban đầu nữa. Hai tay kịch liệt lay động, thái dương đã đổ đầy mồ hôi, mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, ngón tay đặt trên tấm tử trận phù đã bắt đầu run nhè nhẹ, đại trận từ bảy trăm hai mươi tấm phù cấu thành đột nhiên cuồn cuộn một trận, biến thành một người khổng lồ đội trời đạp đất.

Hứa Tử Yên ở đối diện cũng đồng thời lay động thủ quyết, kéo thành từng luồng tàn ảnh mơ hồ, chóp mũi không ngừng nhỏ ra mồ hôi, hai tay đột nhiên nắm chặt, tòa phù trận cũng biến thành một người khổng lồ uy thế bức người…