Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 171: Sai lầm của Hứa Tử Yên




Ở trong suy tính của chúng tu sĩ phương bắc, dù có thêm Hứa Đỉnh Thiên, đối phương cũng chỉ có ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm. Mà bên mình cũng vừa vặn là ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, hoàn toàn có thể đối kháng ba người đối phương. Kể từ đó, tu sĩ Trúc Cơ kỳ bên đối phương cũng chỉ thừa lại Hứa Hạo Lượng, mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ bên mình vẫn còn hai mươi mấy người, như vậy, sẽ có thể hoàn toàn ăn chắc Hứa gia.

Ở trong này ngồi chờ Hứa gia ám sát, còn không bằng cùng Hứa gia mặt đối mặt trực tiếp giao đấu, như vậy sẽ bức hai sát thủ trợ giúp Hứa gia kia phải đi ra. Dựa vào thực lực mặt đối mặt chém giết, ba vị nhân vật lão bối phương bắc này cũng không phải dạng vừa, ngược lại bị đối phương lặng yên không một tiếng động, đến vô ảnh đi vô tung ám sát thì quá bị động. Sau khi các thế lực khắp nơi bàn bạc thống nhất, gác lại điểm bất đồng, một kế hoạch nhằm vào Hứa Đỉnh Thiên dần dần hình thành.

Mà lúc này Hứa Đỉnh Thiên cũng đã ý thức được mặt nguy hiểm của kết cục ấy, ngồi trên thượng vị, nhìn Hứa Hạo Thương ở cạnh mình, thở dài một hơi thật sâu, có chút vô lực nói: “Kỳ nhi và Lân nhi vẫn còn quá non nớt, bọn nó làm như vậy, là dọa đi đệ tử tông môn, suy yếu một ít lực lượng đối địch thế tục giới, nhưng bọn nó không nghĩ tới, như vậy sẽ bức bách tất cả thế lực gia tộc trong Lang Gia trấn đoàn kết lại, đồng lòng đối kháng Hứa gia chúng ta, phát động công kích với chúng ta trước thời hạn.”

Trong nhà Chu Tân Phát, Hứa Tử Yên ngồi trên ghế tựa, bỗng nhiên giơ tay gãi gãi đầu, nội tâm xẹt qua một tia bất an. Trong đầu không ngừng lóe lên một ý nghĩ, hình như bản thân đã xem nhẹ điều gì, nhưng mà… rốt cuộc bản thân đã xem nhẹ điều gì? Hứa Tử Yên suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra, một mình buồn khổ ngồi ở nơi đó.

Toàn bộ sân đều im ắng, mỗi người đều đang điều tức, nỗ lực đưa trạng thái của bản thân lên đỉnh, luôn sẵn sàng chờ lúc Lang Gia trấn rối loạn lên, mọi người cũng chuẩn bị trộn lẫn rời khỏi Lang Gia trấn bất cứ lúc nào.

Đáy lòng Hứa Tử Yên lại bắt đầu dao động, đứng dậy đẩy ra cửa phòng, đi tới sân, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời. Lúc này đã quá giữa trưa, nhưng mây trên trời lại dày đặc, gần như hoàn toàn che khuất ánh mặt trời. Hứa Tử Yên khoanh tay đứng ở giữa sân, khẽ cau mày, nhắm hai mắt lại, cẩn thận cân nhắc tất cả những việc đã làm từ khi tiến vào Lang Gia trấn một lần.

Trong giây lát, trong lòng Hứa Tử Yên xẹt qua một ý nghĩ đáng sợ, mở to mắt, trong ánh mắt tràn ngập hoảng loạn. Nàng đột nhiên nghĩ thông bản thân vì sao luôn tâm thần không yên, đó là bởi vì toàn bộ kế hoạch của bản thân, không chỉ không có khả năng đảo loạn thế cục trong Lang Gia trấn, mà còn rất có thể đưa mười người mình cùng những đệ tử gia tộc Hứa Đỉnh Thiên mang đến rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

“Tập hợp.” Hứa Tử Yên đột nhiên quát to một tiếng.

Mười một thân ảnh từ các phòng lao vút ra, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Hứa Tử Yên. Thấy trên mặt Hứa Tử Yên lộ ra vẻ lo âu, đoàn người cũng không khỏi sốt ruột theo.

“Đội trưởng, có chuyện gì?” Hứa Lân lo lắng hỏi.

“Là kế hoạch của ta xảy ra vấn đề.” Hứa Tử Yên vung tay lên ngừng mọi người muốn đặt câu hỏi, mở miệng nhanh chóng giải thích: “Kế hoạch của ta chỉ sợ sẽ thúc đẩy các thế lực trong Lang Gia trấn đoàn kết lại, trước tiên phát động vây công viện quân gia tộc đến cứu chúng ta. Bọn họ nhất định cho rằng gia tộc đã liên hệ được với chúng ta, mới bắt đầu ám sát thế lực các phương, cắt giảm thực lực của bọn họ, muốn thông qua việc vây giết viện quân gia tộc, bức bách chúng ta hiện thân.”

“Vậy chúng ta nên làm như thế nào?” Hứa Kỳ khẩn trương hỏi.

Hứa Tử Yên cười khổ một tiếng, nói: “Còn có thể có biện pháp nào? Chẳng lẽ chúng ta có thể đưa mắt nhìn viện binh gia tộc lọt vào vây giết, mà chúng ta lại thừa dịp náo loạn đào tẩu? Hơn nữa, một khi chúng ta chạy đi, chỉ sợ cũng tránh không khỏi những ánh mắt luôn luôn quan sát trên bầu trời Lang Gia trấn này.”

“Thế… chúng ta liền cùng bọn họ liều mạng.” Ánh mắt Hứa Thiên Lang trở nên sắc bén.

“Đội trưởng, hiện tại chúng ta liền đi gặp thủ lĩnh gia tộc các ngươi, sau đó ngươi bày ra một tòa phù trận, như vậy chúng ta chưa hẳn không có đường sống.” Vẻ mặt Lăng Tiêu đột nhiên phấn chấn nói, người khác nghe vậy, thần kinh cũng đều run lên.

Hứa Tử Yên lắc đầu nói: “Không kịp, chỉ cần chúng ta vừa xuất hiện xung quanh nơi gia tộc cư trú, lập tức sẽ bị phát hiện. Như vậy bọn họ sẽ lập tức phát động công kích, căn bản sẽ không cho ta thời gian bày trận.”

Hứa Tử Yên dứt lời, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng động lớn xôn xao, hơn nữa trên không trung không ngừng có tu sĩ bay qua.

“Không ổn, bọn họ phát động tiến công.” Trong mắt Hứa Tử Yên lóe lên một tia thống khổ, tự trách nói: “Đây đều do kế hoạch của ta sai lầm.”

“Không, đội trưởng, tối thiểu kế hoạch của ngươi thành công dọa đi thế lực tông môn, lại trước sau giết chết mười hai vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ.” Hứa Lân tiến lên một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên, trầm giọng nói: “Hiện tại, sự tình đã phát sinh biến hóa, đội trưởng, ngươi nói đi, chúng ta phải làm thế nào? Chúng ta đều tín nhiệm ngươi.”

“Đội trưởng chúng ta đều tín nhiệm ngươi.” Tất cả mọi người đều kiên quyết nhìn Hứa Tử Yên.

“Được.” Hứa Tử Yên quét sạch tư thế suy sụp. Ngữ khí trở nên bình tĩnh, cấp tốc nói: “Hiện tại, chúng ta đã không thể không bại lộ, cùng đối phương mặt đối mặt đánh một trận. Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, Lăng Nhu Nhi gia nhập tổ ba của Kỳ sư huynh, các ngươi vẫn cứ dựa theo sự phối hợp trước đó, trà trộn vào trong thế lực đối phương, đợi đến khi gặp mọi người trong gia tộc, lại đột nhiên gây rối loạn, sau đó hội họp với gia tộc.”

“Vậy ngươi cùng ca ca ta thì sao?” Lăng Nhu Nhi nhẹ giọng hỏi.

“Trận hỗn chiến này, chúng ta có thể giảm bớt thương vong, thoát khỏi vòng vây hay không, thì chủ yếu phải xem có thể cấp tốc đánh chết ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm của đại gia tộc phương bắc hay không. Ít nhất phải giết chết một người, như vậy chúng ta mới có thể dư một người đến đối phó mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất tầng thứ hai. Bằng không, e rằng chỉ cần thời gian một khắc, tu sĩ Luyện Khí kỳ trong gia tộc chúng ta sẽ bị tu sĩ Trúc Cơ kỳ của thế lực các phương giết không còn manh giáp.

Cho nên, việc trước mắt chúng ta phải làm chính là, sau một khắc phát sinh chiến đấu, ta cùng Lăng sư huynh cần phải giết chết một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, mà mười người các ngươi nhiệm vụ là phải chống đỡ công kích của hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất tầng thứ hai, bảo vệ tốt mấy đệ tử Luyện Khí kỳ trong gia tộc.”

“Nhưng, chúng ta làm thế nào mới có thể chống đỡ được bọn họ?”

“Còn nhớ rõ chiến lợi phẩm trong túi trữ vật các ngươi sao? Lấy hết phù trong ấy ra cho ta, hẳn là có thể kiên trì trong thời gian một khắc.”

Vẻ mặt mọi người đều chấn động, lúc này những người trong sân, có thể nói là gia sản phong phú, trên mình mỗi người đều mang theo mấy trăm tấm phù, mà đều là tứ phẩm ngũ phẩm phù, kia đều là chiến lợi phẩm lấy được từ trong túi trữ vật của đệ tử tông môn, quan trọng hơn là, mỗi người còn có một tấm cửu phẩm phù đỉnh dùng để giữ mạng Hứa Tử Yên cho bọn họ.

Nghĩ tới đây, cảm xúc của tất cả mọi người lập tức tăng vọt, một đám xoa tay tràn ngập ý chí chiến đấu. Hứa Tử Yên nhìn vẻ mặt mọi người, trong lòng cũng tràn ngập chiến ý. Cả đoàn người đã trải qua mấy tháng đào vong, bọn họ nhận được thu hoạch lớn nhất, chính là không biết sợ hãi, có can đảm hào khí đối mặt với tất cả khiêu chiến.

“Chúng ta đi.” Hứa Tử Yên quát lên một tiếng, dẫn đầu cùng Lăng Tiêu bay lên không trung, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Người khác cũng ào ào xông lên không trung, ngự kiếm bay vút tới hướng viện quân Hứa gia cư trú. Mọi người vốn đã mặc quần áo thế lực các phương, cho nên ở không trung hỗn loạn không có ai phát hiện thân phận chân chính của bọn họ.

Trên bầu trời bóng người vút bay, hơn một ngàn người ào ạt bay về hướng Hứa gia đóng quân. Hứa Tử Yên ẩn vào dòng người, nhìn tu sĩ phủ đầy trời giống như những vì sao, hoặc phi hành trên không, hoặc ngự kiếm mà bay. Quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu đang bay bên cạnh, thấp giọng nói: “Tình cảnh lớn thật.”

Hai mắt Lăng Tiêu phóng thích tia hưng phấn mà sáng rọi, đồng thời thấp giọng nói: “Đúng vậy, dù chết trong hoàn cảnh như vậy, cũng đáng.”

Hai người ngự kiếm mà đi, đem thân hình ẩn trong dòng người, tu vi đều hiển lộ ở Luyện Khí kỳ tầng thứ tư. Bay vút tới phương hướng Hứa gia đóng quân. Đồng thời ở một mặt khác, đám người Hứa Kỳ ùa theo dòng người, bay đi nơi Hứa gia đóng quân.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều đã tới nơi Hứa gia đóng quân, ở không trung vây chặt nơi Hứa gia đóng quân.

Trên mặt đất, Hứa Hạo Thương dẫn theo Hứa gia năm mươi đệ tử Luyện Khí kỳ, khẩn trương quan sát tu sĩ đông nghìn nghịt trên bầu trời, gần như trong ánh mắt hơn phân nửa đệ tử đều ánh lên vẻ sợ hãi. Thậm chí có một vài đệ tử đã bắt đầu phát run lập cập.

Trên mặt đất, một thân ảnh phóng lên cao. Lơ lửng đứng ở không trung, nhìn thẳng tu sĩ xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người ba lão giả, lạnh lùng nói: “Nam Lâm thành Dương Thác, Thương Lãng thành Chu Thạch Hổ, Cự Khuyết thành Hàn Thanh Thanh, các ngươi tính làm gì?”

“Hứa Đỉnh Thiên, bây giờ ngươi không cần giả vờ nữa, Hứa gia các ngươi không ngừng ám sát tu sĩ Trúc Cơ kỳ của các đại gia tộc phương bắc. Chúng ta vốn có lòng từ bi, không muốn làm khó dễ nhóm người Hứa gia các ngươi, thật không ngờ sự từ bi của chúng ta lại đổi lấy lòng lang dạ sói của Hứa gia các ngươi! Vô duyên vô cớ tàn sát tu sĩ phương bắc. Hôm nay, chúng ta chính là đến đòi lại công bằng.” Chu Thạch Hổ lớn tiếng quát.

“Đòi lại công bằng.” Hơn một ngàn tu sĩ cùng quát lên.

“Đòi lại công bằng.” Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu cũng kích động hét lớn, hơn nữa làm bộ như tâm trạng kích động không thôi, phi hành tới phía trước một đoạn, dần dần đến gần ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm kia.

“Phì.” Hứa Đỉnh Thiên tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, gân xanh sau ót nổi lên, lớn tiếng quát: “Các ngươi có lòng từ bi? Bên trong lòng dạ các ngươi chỉ có mỗi ý niệm tham lam, nếu không phải tham lam bảo tàng của Hứa gia chúng ta, các ngươi sẽ đi cả đoạn đường đến Lang Gia trấn sao. Đừng coi ta là đồ ngốc, các ngươi sở dĩ không hề động tay, là vì muốn đem chúng ta làm con mồi, chờ những đệ tử Hứa gia chúng ta đào vong ở ngoài lộ diện liên hệ cùng chúng ta. Ngươi cho rằng ta nhìn không thấu ý đồ hiểm ác của các ngươi?”

“Cho nên, ngươi liền ra tay trước, tàn sát tu sĩ phương bắc?” Dương Thác lạnh lùng nói.

“Thúi lắm.” Hứa Đỉnh Thiên trố mắt mắng to: “Hứa gia chúng ta căn bản cũng không biết là ai đang giết người của các ngươi, có lẽ là các ngươi bình thường làm quá nhiều chuyện xấu, bị người giết tới cửa.”

“Ngươi thúi lắm.”