Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 165: Lấy đạo của người, trả lại cho người




Thời gian trôi qua từng chút một, Lăng Tiêu kinh ngạc phát hiện, Hứa Tử Yên tựa như biến mất trên cây đại thụ kia, không hề nhúc nhích, không có chút tiếng động. Hắn không biết Hứa Tử Yên rốt cuộc muốn làm gì trên kia, chẳng lẽ nàng chuẩn bị đợi Dương Long tự mình đi ra, đứng ở dưới tàng cây kia, chờ nàng ám sát?

Dương Long quan sát bầu trời đêm, nghe tiếng ồn trong bóng đêm, ngoài nơi cư trú của Dương gia, thỉnh thoảng lại có người tuần tra lướt qua.

Trên cây, tâm trạng Hứa Tử Yên rất bình tĩnh, nàng vẫn luôn đợi, đợi thuốc bột nàng rắc vào cửa phòng Dương Long có tác dụng. Thuốc bột kia là Hứa Tử Yên mất hai ngày mới luyện chế ra, gọi là Dẫn Phong phấn. Tác dụng của nó là có thể hấp dẫn một loại độc phong (*) hung ác, loại độc phong này khi trưởng thành có kích thước to bằng ngón tay cái của người, ngửi thấy mùi Dẫn Phong phấn nhất định sẽ chen chúc tới.

(*) Độc phong: Ong độc.

Mùi Dẫn Phong phấn ở trong gió đêm dần dần khuếch tán, cả người Hứa Tử Yên không chút di chuyển, tư thế cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi. Lăng Tiêu nấp trên nóc nhà xa xa, trong lòng có hơi sốt ruột, nếu hắn không biết Hứa Tử Yên phải đi ám sát một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, thì hắn đã cho rằng Hứa Tử Yên ngủ quên trên cây rồi.

Ngay lúc Lăng Tiêu nôn nóng bất an, trong trời đêm truyền đến một trận vù vù. Lăng Tiêu bỗng nhiên chấn động, tập trung nhìn về hướng phát ra tiếng. Chỉ thấy ước chừng có hai mươi ba mươi điểm đen, bay thẳng một đường vù vù đến sân của Dương Long, lập tức đâm vào cửa phòng Dương Long. Vừa đụng vào cửa phòng, liền bắn ngược trở về, sau đó phấn chấn vỗ cánh bay lên, lại một lần nữa đâm vào cửa phòng. Như thế, hai ba mươi điểm đen ấy không ngừng va đập cửa phòng Dương Long, cửa phòng Dương Long bị đâm vang lên tiếng ‘rầm rầm’.

Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không biết những con độc phong này do chính Hứa Tử Yên dùng Dẫn Phong phấn hấp dẫn đến, hai tay Hứa Tử Yên trên cây càng thêm ổn định, hai mắt híp thành một khe nhỏ, tia sáng rọi trong đôi mắt cũng biến mất không thấy.

Trong phòng Dương Long, tiếng hô hấp đột nhiên biến mất, trở nên im ắng. Chỉ chốc lát sau, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ xuyên thấu ra khỏi phòng, đảo qua trước cửa, tiếp đó lại đảo qua toàn bộ sân. Quét qua quát lại vài lần, liền rút lui như thủy triều trở về. Ngay sau đó lại nghe được trong phòng truyền đến tiếng bước chân, tạm ngừng ở cánh cửa bên trong một chút, rồi chợt nghe được một tiếng ken két, cánh cửa bị đẩy ra từ bên trong. Thân ảnh Dương Long xuất hiện tại cửa phòng mở ra, sau lưng vẫn là thanh kim thương. Đám độc phong đang đâm tới ván cửa liền lao về phía Dương Long.

Dương Long hừ lạnh một tiếng, dùng tay áo chặn lại, một nguồn pháp lực chấn động, đám độc phong liền rớt ào ào từ không trung xuống. Dương Long bước một bước ra khỏi cửa phòng, ánh mắt quan sát mọi nơi, cuối cùng mới xoay người đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Từ khi Dương Long ra khỏi cửa phòng, cả trái tim Lăng Tiêu trên nóc nhà liền đập dồn dập, cùng đợi Hứa Tử Yên hành động. Nhưng mà, đợi mãi đến khi Dương long trở về phòng lần nữa, Hứa Tử Yên trên cây đại thụ kia vẫn không có chút hành động, phảng phất như đang ngủ thật. Trong lòng Lăng Tiêu gấp gáp, hận không thể tự mình tiến lên, một kiếm trực tiếp giết chết Dương Long.

Sở dĩ Hứa Tử Yên không hề ra tay, đó là bởi vì vừa rồi Dương Long đi ra, trên người đã phóng thích một tầng ánh sáng nhàn nhạt, đó là một tầng pháp thuẫn (*) mơ hồ lưu động. Chứng minh Dương Long kia tuy rằng đã dùng tinh thần lực nhìn quét qua tình huống ngoài phòng, nhưng làm một tu sĩ lão luyện, nên vẫn có lòng cảnh giác cực cao. Nếu lúc này Hứa Tử Yên bắn ra tên nỏ, căn bản sẽ không xuyên thấu nổi pháp thuẫn lưu động ở ngoài cơ thể Dương Long. Cho nên, Hứa Tử Yên lựa chọn từ bỏ, vẫn híp mắt thành một cái khe, không nhúc nhích nấp ở trên cây.

(*) Pháp thuẫn: Lá chắn pháp thuật.

Trong phòng, Dương Long vừa mới đi vài bước. Còn chưa đi đến trước giường, trong trời đêm lại truyền đến một trận tiếng vù vù, lần này có càng đông độc phong bay tới, có đến một trăm con, ở không trung phát hiện ngọn nguồn Dẫn Phong phấn, tập thể lao xuống hàng loạt, đâm về phía cửa phòng Dương Long.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…” Một trận tiếng dày đặc truyền vào tai Dương Long ở trong phòng, cảm xúc Dương Long liền hơi nóng nảy, xoay người gạt ống tay áo đẩy cửa phòng, đồng thời tay áo phất ra ngoài cửa, hơn một trăm con độc phong liền bị đánh chết, ào ào rớt xuống từ không trung.

Dương Long lại đi ra cửa phòng lần nữa, nhìn thi thể độc phong trên mặt đất, lại ngẩng đầu ngó bầu trời, thấy không có độc phong lao tới nữa, bèn tán đi pháp thuẫn trên người, hơi cau mày, trong mắt lóe lên một tia phiền chán, mở miệng than thở: “Mùa xuân đáng ghét, côn trùng đáng ghét.”

“Vèo ~~” Trong đêm đen một mũi tên nỏ giống như tia chớp màu đen, còn chưa đợi từ ‘trùng’ trong miệng Dương Long tan mất, đã đột ngột ngừng lại. Ánh mắt lộ vẻ không thể tin, miệng phát ra tiếng thở dốc, hai tay sờ tới cổ họng. Cổ họng hắn rõ ràng đang nắm một cây tên nỏ, chỉ để lại đuôi nỏ ở bên ngoài, mà ở sau cổ Dương Long lại lộ ra đầu tên nỏ.

Thân hình Hứa Tử Yên lập tức từ trên cây nhảy ra, trong nháy mắt đi tới sau Dương Long, hai tay ôm lấy đầu Dương Long, dùng sức vặn một cái. Bên tai liền nghe được một tiếng ‘răng rắc’. Đầu Dương Long liền quẹo qua một hướng, mềm oặt cúi xuống. Lăng Tiêu ở xa nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ quá trình ám sát của Hứa Tử Yên, theo Hứa Tử Yên lặng yên lẻn vào, rồi cực lực nhẫn nại chờ đợi, đến Hứa Tử Yên một kích tất sát, cuối cùng là im hơi lặng tiếng vặn gãy cổ Dương Long. Tất cả đều phát sinh trong yên tĩnh, và cũng kết thúc trong yên tĩnh, giống như trước mắt Lăng Tiêu đang trình diễn một cảnh trong mơ. Lăng Tiêu dùng sức chớp chớp mắt, lại không nhịn được dụi dụi mắt, nhìn lại trong sân của Dương Long lần nữa.

Lúc này, ở trong sân của Dương Long, Hứa Tử Yên nhẹ nhàng buông lỏng thi thể Dương Long, rút mũi tên nỏ ra từ cổ họng hắn, một đường máu tươi phụt ra. Thân hình Hứa Tử Yên chợt lóe, tránh sang một bên. Sau đó chụp lấy thanh kim thương ở phía sau lưng Dương Long, cúi đầu thoáng suy nghĩ chốc lát, khóe miệng xẹt qua một tia mỉm cười, dùng mũi thương ở thi cạnh thể Dương Long viết xuống một hàng chữ: “Lấy đạo của người, trả lại cho người.”

Kế đó tay cầm kim thương, cắm xuống cổ họng Dương Long, xoáy một cái, phá hủy dấu vết tên nỏ lưu lại, đóng Dương Long vào mặt đất.

Lẳng lặng bỏ tên nỏ vào túi trữ vật, sau đó lại xoay người thu túi trữ vật dưới thắt lưng Dương Long. Ống tay áo vung lên, quét sạch thi thể độc phong trên mặt đất, hoàn toàn xóa sạch tất cả dấu vết. Về phần Dẫn Phong phấn trên ván cửa, Hứa Tử Yên cũng không có ý đi xử lý nó. Bởi vì qua hai tiếng nữa, Dẫn Phong phấn sẽ hoàn toàn hao hết, không tìm thấy chút tung tích. Ngẩng đầu nhìn phương hướng Lăng Tiêu ẩn nấp nhe răng cười một cái, sau đó thân hình chợt lóe, lại ẩn vào góc chết, tiềm hành từng chút ra khỏi nơi cư trú của Dương gia.

Ba mươi phút sau, Hứa Tử Yên xuất hiện bên cạnh Lăng Tiêu. Lăng Tiêu liên tục đánh giá Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, vẻ mặt không thể tin. Hứa Tử Yên buồn cười nhìn hắn, truyền âm hỏi: “Huynh đang nhìn cái gì? Không nhận ra ta?”

“Ngươi thật khủng bố, nếu ai chọc phải ngươi, chắc chết cũng không biết mình chết thế nào.” Sắc mặt Lăng Tiêu có hơi tái nhợt truyền âm.

“Nói bậy bạ gì đó?” Hứa Tử Yên trợn trắng mắt liếc Lăng Tiêu một cái, truyền âm nói: “Làm chính sự đi, mục tiêu kế tiếp của chúng ta là Cự Khuyết thành Hàn gia. Lần này đến phiên huynh, ta canh chừng, phụ trách chặn lại cao thủ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm của Hàn gia có khả năng xuất hiện.”

“Được, chúng ta đi thôi.”

Hai người thoáng chốc đã xuất hiện tại nơi đóng quân của Cự Khuyết thành Hàn gia, rồi nấp ở trên nóc nhà. Hứa Tử Yên nhìn nơi cư trú của Hàn gia, truyền âm nói: “Lần này chúng ta phải giết nhân vật đương đại thứ hai của Hàn gia, đồng dạng cũng là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, gọi là Hàn Sư. Theo mấy ngày nay Lân sư huynh tìm hiểu, hắn sẽ ở sân viện phía tây kia. Vài ngày trước chúng ta cũng đã từng quan sát, chắc bây giờ hắn đang ở ngay trong phòng.”

Lăng Tiêu gật đầu, truyền âm nói: “Ta đi đây.”

“Ừ, đi đi.”

Thân thể Lăng Tiêu ẩn trong bóng tối đột ngột xuất hiện, tu vi bản thể của hắn cao hơn Hứa Tử Yên rất nhiều, thân hình di chuyển chớp lóe, nên mấy trạm canh gác căn bản phát hiện không được hắn. Rất nhanh, thân hình Lăng Tiêu liền xuất hiện ở trong sân của Hàn Sư.

Cách đó không xa hai mắt Hứa Tử Yên nhìn chằm chằm Lăng Tiêu trong sân, nàng cũng muốn xem thử Lăng Tiêu kết quả sẽ dùng cách nào ám sát.

Kết quả khỉ thấy Lăng Tiêu đứng ngơ ngác trước cửa phòng Hàn Sư, nhìn cửa phòng kia vẫn không nhúc nhích. Lúc này, trong lòng Lăng Tiêu thật rối rắm. Vốn dĩ hắn cho rằng bản thân cùng Hứa Tử Yên tiến đến ám sát những người trong gia tộc thế tục giới, dựa vào tu vi hai người, trực tiếp giết chết, sau đó chạy trốn là được. Nhưng khi hắn chứng kiến toàn bộ quá trình ám sát của Hứa Tử Yên, trong lòng vừa tán thưởng loại phương pháp giết người này, vừa không ngừng rối rắm, bản thân rốt cuộc nên hành động thế nào.

Loại tâm trạng rối rắm này luôn đeo bám cho tới khi hắn đứng trước cửa phòng Hàn Sư, hắn thật không biết phải làm thế nào để có thể yên lặng không một tiếng động xử lý Hàn Sư giống Hứa Tử Yên.

Lăng Tiêu trầm mặc cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên nấp trong bóng tối cách đó không xa, quyết đoán đánh một cái thủ thế chỉ vào cửa phòng. Trông thấy thủ thế kia, Hứa Tử Yên đương nhiên hiểu rõ ý của Lăng Tiêu. Khóe miệng không khỏi xẹt qua một tia cười khổ, ngón tay vừa động, liền lấy ra một tấm Thần Hành phù trong vòng trữ vật, dán ở trên người.

Lăng Tiêu là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, trong phòng Hàn Sư chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai đương nhiên không cảm giác được chút khí tức của Lăng Tiêu. Lúc này, Lăng Tiêu đánh xong thủ thế cũng cầm một tấm Thần Hành phù dán ở trên người. Sau đó tay cầm trường kiếm, đem tinh thần lực Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm tụ lại một điểm, tiến vào tra xét bên trong phòng.

Lăng Tiêu rất cẩn thận, tụ tinh thần lực lại một điểm, để ngừa nhân vật tiền bối của Hàn gia cũng là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm phát hiện bản thân. Nhưng hắn không hề có chút e ngại nào với Hàn Sư, đối phương chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, không thể nào phát hiện sự tra xét của hắn.

Chỉ ngay lập tức, tinh thần lực của Lăng Tiêu liền tập trung vào Hàn Sư. Trong khi Hàn Sư vẫn đang ngồi ngay ngắn ở trên giường, tiến hành điều tức. Lăng Tiêu ngoài cửa phòng đã chuyển tới phía sau Hàn Sư, giữa hai người chỉ cách một bức tường…