Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 164: Kiệt tác ám sát




“Không, Lăng Tiêu ta có nguyên tắc của mình.” Ngữ khí Lăng Tiêu kiên quyết, ánh mắt lóe sáng trong bóng đêm ngóng nhìn Hứa Tử Yên.

“Vậy được, chúng ta liền đấu một trận với bọn họ.” Hứa Tử Yên hào khí nói, ánh mắt lóe sáng bắt đầu đánh giá phế tích Lang Gia sơn trang.

“Đội trưởng, ngươi đang nhìn cái gì?” Lăng Tiêu mơ hồ hỏi.

“Lăng sư huynh, huynh nói nơi này thật sự xuất hiện một cánh tay khổng lồ, sau đó tự mình bay đi?”

“Không biết.” Lăng Tiêu chậm rãi lắc đầu: “Nếu người trong Lang Gia trấn đều nói như vậy, hơn nữa nơi này lại biến thành một vùng phế tích, vậy chắc là thật rồi.”

“Lăng sư huynh, huynh nói nếu ta ở trong này hoàn toàn dùng cửu phẩm phù bố trí một tòa nhà giam địa ngục, để cho mấy đệ tử tông môn khắc ghi thật sâu thì sao?”

Trái tim Lăng Tiêu lập tức giật thót một cái, hắn đã từng chứng kiến Hứa Tử Yên bố trí nhà giam địa ngục, hơn nữa khi đó nhà giam địa ngục vẫn là dùng thất phẩm và bát phẩm phù hợp thành. Hiện tại, Hứa Tử Yên muốn hoàn toàn dùng cửu phẩm phù đỉnh bố trí một tòa phù trận nhà giam địa ngục, uy lực của nó khỏi nghĩ cũng có thể đoán được.

Trái tim Lăng Tiêu vẫn đang run rẩy, lại nghe Hứa Tử Yên nói tiếp: “Ta ở chỗ này bố trí một tòa nhà giam địa ngục loại lớn, sau đó lại ở bên kia bố trí một tòa Liễm Tức phù trận loại nhỏ. Đến lúc đó nếu thật sự có đệ tử tông môn đuổi theo, hai chúng ta liền trốn vào tòa Liễm Tức phù trận loại nhỏ kia, ta nghĩ tu sĩ dưới Kết Đan kỳ sẽ không phát hiện ra chúng ta. Chờ bọn họ đuổi tới đây, ta liền dùng nhà giam địa ngục thu thập bọn họ.”

“Chúng ta làm đi.” Lăng Tiêu đè thấp giọng, siết chặt nắm tay, hưng phấn mà nói.

“Ừ, chúng ta đi về chuẩn bị trước, ta còn phải chế tác thêm một ít phù.”

“Ừ, chúng ta về thôi.”

Hai bóng người thừa dịp bóng đêm, quay trở về nơi ở cướp được.

Liên tục bảy ngày, Hứa Tử Yên đều trốn ở trong phòng, không ngừng chế tác phù. Hơn nữa sau khi chế tác phù, còn ra đi mua một ít thảo dược, nấp ở trong phòng luyện chế mấy lô đan dược. Mà đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang cũng không ngừng đi ra tìm hiểu tin tức mới nhất.

Vào ngày thứ năm, các đại trung tiểu tông môn Thái Huyền tông và Hoa Dương tông đều phái Kết Đan kỳ trưởng lão tới, đi đến phế tích Lang Gia sơn trang, cẩn thận tra xét một lần, lại đi tới Lang Gia trấn Chu gia, nói chuyện kỹ càng với mấy phù trận đại sư may mắn không chết, kế tiếp liền mang theo từng đại sư tông môn trận pháp rời khỏi Lang Gia trấn.

Chỉ là thời điểm rời đi, thần sắc mỗi người đều vô cùng khó coi. Đặc biệt vị Kết Đan trưởng lão của Thái Huyền tông, thấy đám người tiểu tông môn đến Lang Gia trấn tìm kiếm nhóm, Hứa Tử Yên, ánh mắt liền lạnh như băng, nhưng hình như hắn đang sốt ruột vướng bận chuyện gì đó, nên chỉ lạnh lùng hừ một tiếng với Kết Đan trưởng lãotiểu tông môn, rồi phất tay áo rời đi. Mà mấy Kết Đan trưởng lão tiểu tông môn cũng không dám phát ra tiếng, chỉ dặn dò đám đệ tử tiến đến đuổi giết Hứa Tử Yên vài câu, yên lặng dẫn dắt phù trận đại sư của mình quay trở về tông môn.

Bảy ngày sau, Hứa Tử Yên đi ra khỏi phòng. Giao cho Lăng Tiêu một ít phù, hơn nữa nói cho hắn các loại cách dùng và công năng. Sau đó thừa dịp bóng đêm cùng Lăng Tiêu đi tới phế tích Lang Gia sơn trang. Hứa Tử Yên đầu tiên lấy ra tám tấm Liễm Tức phù, bố trí một cái Liễm Tức phù trận bao bọc bản thân lại, sau đó lấy ra bảy mươi hai tấm cửu phẩm phù đỉnh, hai tay đánh chỉ quyết, nhanh chóng bố trí mỗi một tấm cửu phẩm phù đỉnh sát nhập vào mặt đất, Liễm Tức phù trận loại nhỏ kia đem pháp lực dao động và ánh sáng che giấu đi.

Vì sợ bị tu sĩ trong Lang Gia trấn phát hiện, Hứa Tử Yên bố trí thật cẩn thận, tiêu hết hai tiếng đồng hồ, mới bố trí bảy mươi hai tấm phù kia thành nhà giam địa ngục.

Thở hắt ra một hơi, Hứa Tử Yên lại vội vàng ở ngoài khoảng cách hai trăm thước nhà giam địa ngục, bố trí một Liễm Tức phù trận loại nhỏ. Kế tiếp mới triệt để thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn phía Lăng Tiêu luôn đang trông chừng. Thấy Lăng Tiêu vẫn cảnh giác quan sát bốn phía, Hứa Tử Yên thu hồi Liễm Tức phù trận bao phủ trên người mình, thân hình nhảy lên, đi tới bên cạnh Lăng Tiêu.

“Đội trưởng, đều bố trí xong rồi?” Lăng Tiêu nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, chúng ta đi.” Hứa Tử Yên gật đầu nhẹ giọng nói.

“Ừm.”

Hai bóng người lại im hơi lặng tiếng biến mất giữa bóng đêm. Về tới nơi ở, vừa tiến vào sân, liền thấy nhóm Hứa Lân đứng ở trong sân chờ hai người họ. Nhìn thấy thân hình hai người bay xuống tiến vào, Hứa Lân cấp tốc bước lên phía trước một bước, nhẹ giọng hỏi:“Có thuận lợi không?”

“Tất cả thuận lợi.” Hứa Tử Yên mỉm cười gật đầu đáp. Ánh mắt trầm tĩnh đảo qua mọi người, nhẹ giọng nói: “Mọi người hãy nghỉ ngơi đi, đêm mai ta và Lăng sư huynh sẽ bắt đầu hành động.”

Tất cả mọi người im lặng nhìn Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu, im lặng xoay người rời đi, trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Khi đi đến cửa phòng, Hứa Kỳ đột nhiên xoay người lại, thi lễ thật sâu với Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Tất cả mọi người đều dừng bước, xoay người lại, thi lễ thật sâu với Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:“Cám ơn.”

Đồng thời trong lòng mỗi người đều hò hét một âm thanh: “Ta muốn trở nên mạnh mẽ, lần sau ta không muốn trở thành trói buộc.”

Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu trầm mặc, lúc này hai người cũng không biết phải nói gì, mà trên thực tế đám Hứa Kỳ cũng không cho Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu cơ hội nói chuyện, chớp mắt liền xoay người tiến vào phòng, chỉ chừa hai người Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đứng ở bên ngoài.

Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu nhìn nhau cười khổ, gật đầu với nhau, rồi tách ra trở về phòng mình.

Khuya ngày thứ hai, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đứng ở giữa sân, đám Hứa Kỳ đứng sau lưng các nàng.

“Chúng ta đi thôi.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói.

“Ừ.” Lăng Tiêu khẽ gật đầu.

“Đội trưởng, Lăng sư huynh, bảo trọng.” Mọi người cùng cất lời.

“Đội trưởng, ca ca, bảo trọng.” Ánh mắt Lăng Nhu Nhi rưng rưng.

Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu gật đầu, tung người nhảy lên, bay ra khỏi sân.

Ở trên một nóc nhà, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đứng ở mặt trên, im lặng ngắm bầu trời đêm.

“Đội trưởng.” Lăng Tiêu thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Nếu ta chết, xin ngươi chiếu cố Nhu nhi.”

“Được.” Hứa Tử Yên gật đầu nhẹ giọng nói: “Nếu ta chết, xin huynh chiếu cố đồng đội của ta trước khi bọn họ trở về Trung Đô thành Hứa gia.”

“Được.” Lăng Tiêu cũng dứt khoát đáp ứng.

Nhìn nơi Nam Lâm thành Dương gia cư trú, Lăng Tiêu khẽ nói: “Ta đến trước.”

“Không.” Hứa Tử Yên ngăn cản động tác của Lăng Tiêu: “Ta là đội trưởng, để ta đi trước rồi lần sau đến huynh.”

“Cũng được.” Lăng Tiêu cũng không tranh luận cùng Hứa Tử Yên, hai người nhảy lên, phi tới gần nơi ở của Dương gia, nấp trên một nóc nhà, lẳng lặng quan sát nơi ở của Dương gia.

“Lần này Dương gia tổng cộng có hai cao thủ Trúc Cơ kỳ trở lên đến, một kẻ là nhân vật tiền bối, thực lực sàn sàn như huynh. Một kẻ khác kêu Dương Long, là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai. Hôm nay chúng ta phải giết chết Dương Long.” Hứa Tử Yên truyền âm nói với Lăng Tiêu.

“Ừ.” Lăng Tiêu cũng truyền âm trả lời: “Đội trưởng, ngươi đi đi, ta ẩn nấp ở trong này, nếu cao thủ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm kia tiến ra, để ta chặn lại.”

“Ừ, chỉ cần chặn lại một lát, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, dùng phù ta đưa cho huynh trốn đi.”

“Ta biết rồi.”

“Vậy ta đi đây.”

“Cẩn thận.”

Hứa Tử Yên trong bóng đêm nhẹ nhàng gật đầu, thân hình y hệt một con rắn, trượt từ đỉnh xuống, giống như một phiến lá rụng dừng ở bóng râm trên mặt đất. Lăng Tiêu nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên, thấy trên lưng nàng có một vật đen tuyền gì đó, lại không bỏ vào túi trữ vật. Trong lòng khó hiểu lắc đầu, sau đó cảnh giác quan sát xung quanh. Hứa Tử Yên không vận dụng chút pháp lực nào, hoàn toàn vận dụng khinh công của Hậu Thiên. Lại điều chỉnh Liễm Tức phù trên người tới điểm không, hoàn toàn che lấp khí tức trên người. Lợi dụng cây cối nhà cửa tạo thành góc chết, chầm chậm không một tiếng động tránh được đệ tử canh gác của Dương gia, lẻn vào bên trong.

Vừa lẻn vào, trong lòng Hứa Tử Yên vừa thầm nghĩ, nếu hiện tại là mùa đông tuyết bay tán loạn, dựa vào lĩnh ngộ tuyết lực của bản thân, muốn ám sát Dương Long sẽ trở nên vô cùng dễ dàng. Đáng tiếc là, bọn họ bắt đầu đào vong từ mùa đông, hiện tại đã trôi qua gần ba tháng, sớm đã là cuối mùa xuân, mắt thấy mùa hè sắp đến, làm gì còn tuyết được nữa.

Ba mươi phút sau, Hứa Tử Yên lẻn vào trong sân nơi ở của Dương Long, trong sân của Dương Long đương nhiên sẽ không có người khác. Toàn bộ trong sân chỉ một mình Dương Long. Hứa Tử Yên gần như là di chuyển từng chút một tới gần cửa phòng Dương Long, đứng ở góc chết ngay mái hiên ngoài cửa, đợi một lát, trong phòng truyền ra tiếng hít thở đứt quãng như có như không của Dương Long, Hứa Tử Yên biết lúc này Dương Long đang điều tức.

Nhẹ nhàng lấy từ trong ngực ra một một cái túi, thò ngón tay vào túi, lấy ra thứ gì đó có dạng bột phấn, bấm tay nhẹ nhàng bắn ra, bột phấn trên tay liền bám vào vách cửa. Bột phấn này tựa như có tính dính, dừng ở trên ván cửa, cũng không rơi xuống, mà dần dần chui vào trong ván cửa, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vào lúc bột phấn xuyên qua ván cửa, Hứa Tử Yên cũng đã bắt đầu di chuyển từng chút một về phía cây đại thụ cách cửa khoảng ba thước. Đi tới dưới gốc cây đại thụ, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy thân cây, im hơi lặng tiếng leo lên một cành cây rậm rạp lá, với tay lấy thứ luôn đeo trên lưng xuống, thì ra kia là một cây nỏ. Tay nõ đã kéo ra, mắc vào dây cung, cài lên cơ quan. Hứa Tử Yên nhẹ nhàng rút ra một cây tên nỏ từ trong ủng bạc, chậm rãi đặt ở rãnh nỏ. Cây tên nỏ bị tô thành màu đen, ở trong bóng đêm không có chút ánh sáng. Hứa Tử Yên một tay cầm tay nỏ, một tay móc vào cơ quan, tên nỏ đã chĩa hướng đối diện cửa phòng Dương Long.

Lăng Tiêu luôn luôn ở nơi xa quan sát hành động của Hứa Tử Yên, đến giờ phút này mới hiểu được nguyên do Hứa Tử Yên đem những thứ đã chuẩn bị đặt vào trong ngực, hay đeo ở trên lưng. Đó là bởi vì Hứa Tử Yên không muốn phát ra một tia pháp lực dao động nào, để tránh kinh động Dương Long trong phòng. Nhìn Hứa Tử Yên ẩn từng chút một vào sân của Dương Long, lại cực kỳ từ tốn im hơi lặng tiếng làm tất cả, cuối cùng ẩn nấp trên cây đại thụ, Lăng Tiêu thật sự không rõ, Hứa Tử Yên rốt cuộc làm thế nào ám sát Dương Long?