Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 145: Long uy




Ngắm vầng mặt trời mới mọc lên, trong lòng Hứa Tử Yên đột nhiên có một loại xúc động, đêm thuần âm, ngày thuần dương, trong nháy mắt âm dương chuyển hoán, khiến Hứa Tử Yên có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt, những cảm ngộ trong linh hồn đêm qua ùn ùn kéo tới, giúp nàng nắm bắt được một tia thiên đạo.

Hứa Tử Yên cứ giang rộng cánh tay như vậy, đứng nguyên trên nhánh cây, một cơn gió lướt qua, thổi tung tay áo bay lên. Đồng thời ở trong đan điền của nàng, vùng tối tăm vốn đang ở thể nửa rắn nửa lỏng lại cuồn cuộn một trận, không ngừng biến hóa, không ngừng có linh khí nồng đậm sinh ra trong vùng tối tăm kia, kèm theo linh khí liên tục sinh thành, vùng tối tăm cũng đang không ngừng tiêu hao. Dần dần ở trong đan điền, giữa vùng tối tăm xuất hiện một cái không gian, đại khái lớn bằng một mẫu.

Lúc này Hứa Tử Yên không hay biết ở trong đan điền nàng phát sinh biến hóa, mà chỉ hoàn toàn đắm chìm vào việc lĩnh ngộ thiên đạo. Mặt trời mới mọc lên ở phương đông, không quá xinh đẹp, nhưng lại xán lạn đến vậy, không thể ngăn cản đến vậy. Tựa như không có lực lượng gì có thể ngăn cản nó. Tất cả trở ngại ở phía trước nó đều sẽ bị nó vô tình nghiền nát.

Loại cảnh giới đại xảo nhược chuyết, trọng kiếm bất công (*) này khiến tâm trạng Hứa Tử Yên vô cùng xúc động. Kỹ xảo, pháp bảo, phù dù quan trọng, nhưng chỉ là vật ngoài thân, không phải chính bản thân mình, đó là mượn dùng ngoại lực, hơn nữa loại ngoại lực này còn có hạn. Đồng dạng là mượn dùng ngoại lực, song nếu mượn dùng lực thiên địa, uy lực kia tuyệt đối sẽ khác hẳn.

(*) Đại xảo nhược chuyết: Từ này lấy trong câu của Lão Tử “Đại trí nhược ngu, đại xảo nhược chuyết”, dịch từng chữ là “Bậc đại trí như người ngu si, người khéo léo như kẻ vụng về”, thường được mọi người dùng để nói đại ý rằng bậc tài trí xuất chúng không biểu lộ, phô trương ra bên ngoài. Nguyên câu “Đại xảo nhược chuyết, trọng kiếm bất công” có nghĩa bề ngoài tầm thường nhưng bên trong lại mang sức mạnh to lớn.

Có điều, muốn mượn trợ lực thiên địa, thì tu vi cá nhân cần phải đạt tới trình độ nhất định, Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ cùng là mượn dùng lực thiên địa, nhưng uy lực của nó hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Tuy nhiên cũng không phải tu vi đạt đến, là có thể đồng dạng điều động lực thiên địa. Việc ấy phải dựa vào năng lực lĩnh ngộ cá nhân, và năng lực khơi thông lực thiên địa. Đây là sự khác nhau giữa tu vi và tâm cảnh, tu vi đến, chỉ cần có đầy đủ nền tảng điều động lực thiên địa, còn tâm cảnh lại là khơi thông lực thiên địa.

Cho nên, ở tu tiên giới, ngộ đạo là cực kỳ quý giá. Bằng không, sẽ chẳng có việc một tu giả có một thân tu vi, nhưng sức chiến đấu lại cực kỳ thấp, bởi vì năng lực điều động lực thiên địa của người đó rất kém, tuy rằng dựa vào tu vi cũng có thể điều động, nhưng lại quá yếu, trở thành kẻ có sức chiến đấu thấp nhất trong các tu sĩ cùng cấp.

Còn một ít tu sĩ đạt được ngộ đạo, tâm cảnh vượt qua cảnh giới tu vi của bản thân, tu sĩ như vậy sẽ càng có lĩnh ngộ sâu sắc về thiên đạo so với tu sĩ cùng cấp, năng lực điều động lực thiên địa cũng mạnh hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều lần, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp. Hiện tại Hứa Tử Yên đúng là may mắn vạn phần, vào ban đêm đạt được một lần ngộ đạo trên tu vi, thật không ngờ lúc mặt trời mọc, tâm cảnh lại được thêm một lần ngộ đạo.

Hai tay Hứa Tử Yên bất tri bất giác khép lại trước ngực, tạo thành hình dạng ôm cầu, linh khí thiên địa lập tức nhanh chóng tụ tập tới hai tay nàng, chỉ sau chốc lát đã hình thành một trạng thái hỗn độn. Ánh mắt Hứa Tử Yên dần dần từ giữa ngộ đạo trở nên trong suốt, ánh mắt chuyển hướng sang lớp màn hỗn độn trong hai tay.

Bây giờ Hứa Tử Yên phảng phất đã hòa hợp cùng trời đất, ta tức là trời, trời tức là ta.

Hai tay đột nhiên vươn sang hai bên rồi kéo lại, mảnh hỗn độn trong tay bất chợt ngưng tụ ra giữa, một con thủy mãng (*) lập tức hình thành. Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, thủy mãng ở giữa hai tay Hứa Tử Yên thật nhỏ, ngay khi vài đường uốn lượn bốc lên, trên đầu nó dần dần mọc sừng, dưới chân hiện ra móng, toàn bộ thân thể chớp lóe lập lòe. Kế tiếp mơ hồ sinh ra vảy rồng, toàn bộ thủy mãng đã biến thành một chú rồng con mới sinh.

(*) Thủy mãng: Thủy mãng xà, trăn nước.

Hai tay Hứa Tử Yên giơ ra trước.

“Grào ~~” Một tiếng rồng ngâm chấn động thiên địa, rồng con vẫn còn rất nhỏ kia uốn lượn vọt tới chân trời, theo rồng con bay lên, cùng lúc đó, phong vân chuyển động, lực thiên địa dữ dội chen chúc tới con rồng nhỏ bé kia, chỉ ngay lập tức, thân hình nó đã tăng vọt, biến thành một con rồng dài cả trăm mét, uy thế lộ rõ, toàn bộ trời đất tựa như đều đông cứng lại. Trong rừng rậm Vô Tận, trăm yêu cùng hốt hoảng, lùi sâu vào trong lãnh địa của bản thân, ánh mắt sợ hãi nhìn vách núi đen Hứa Tử Yên đang đứng.

Các thế lực trong rừng rậm Vô Tận cùng đưa mắt quan sát, ánh mắt khiếp sợ nhìn nơi đó. Dưới ngàn vạn ánh mặt trời chiếu sáng, con thủy long tỏa ra hào quang bảy màu, sương mù uốn lượn phập phồng bao phủ cả không trung, một luồng long uy lan tràn khắp bốn phương tám hướng.

“Đây là cái gì?”

“Thần long nhiều màu?”

“Không, hình như là bảy màu.”

“Trong rừng rậm Vô Tận này có rồng ư?”

“Cho dù có, nhưng làm sao có thể xuất hiện ngoài rìa rừng rậm Vô Tận, thần thú như vậy hẳn nên ở giải đất trung tâm rừng rậm Vô Tận mới phải.”

“Mọi người hãy cẩn thận, xem ra trong rừng rậm Vô Tận có biến hóa, chúng ta đừng nên bất cẩn đi vào lãnh địa thần thú.”

“Trưởng lão, phương hướng kia hình như là hướng động nhện, nơi đó chúng ta đã từng đi qua, cũng không có phát hiện thần thú gì. Vậy kết quả là thế nào?”

“Nếu không chúng ta mau chân đến xem?”

“Đi đến đấy tìm chết hả, chỗ thần long là nơi chúng ta có thể tới sao?”

“Thế… có phải là một con thần long đi ngang qua chăng?”

“Nơi đó liệu có sinh ra bảo vật?”

“Chúng ta chờ một chút, nếu thần long kia cuối cùng rời đi, chúng ta liền đi vào trong đó xem thử.”

“Chúng ta chờ thần long kia rời khỏi, rồi đi xem sao.”

“Chúng ta đi nhìn xem.”

“…”

Mấy thế lực phát ra cùng một mệnh lệnh, mọi người đều đang dè dặt cẩn thận chăm chú quan sát con thủy long khuấy đảo phong vân ở phương xa. Lúc này Hứa Tử Yên lại không biết hành động của nàng đã kinh động cả rừng rậm Vô Tận, mà vẫn đang tiếc nuối tu vi bản thân không đủ, không thể điều động linh khí thiên địa ngưng tụ thành một con thủy long hoàn chỉnh, bởi trên thân con thủy long kia chỉ mơ hồ sinh ra vảy rồng, chứ không hoàn toàn hiện ra.

Hứa Tử Yên vung tay lên, con thủy long kia vút lên tận trời, vọt vào những đám mây trắng trên không, ầm ầm tán đi, biến thành linh lực quay về trời đất. Nhưng mà, thế lực khắp nơi ở phương xa, lại chỉ thấy được con cự long bảy màu bay vọt lên trời, chớp mắt biến mất không thấy tăm hơi, đoán rằng con cự long bảy màu đã rời đi, bèn đợi thêm một lúc, rồi một đám ngự kiếm phi thẳng tới chỗ Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên bỗng nhiên ngẩng đầu, xa xa thấy được vô số điểm đen ở không trung cấp tốc bay tới phương hướng của mình. Trong lòng chấn động, biết là hành động vừa rồi của bản thân đã kinh động thế lực khắp nơi. Thân hình tụt xuống, rơi sát xuống vách núi đen, rồi bay nhanh ẩn vào trong động nhện.

Về tới động nhện, thấy mọi người đều đã tỉnh lại từ trong tu luyện, xem ra cũng đã ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị ra khỏi động nhện, chuẩn bị đi tìm bản thân. Nên vừa thấy Hứa Tử Yên tiến vào, một đám lập tức ngó sang Hứa Tử Yên. Hứa Lân càng hỏi trực tiếp: “Tử Yên muội muội, muội đi nơi nào?”

Hứa Tử Yên đương nhiên ngượng ngùng nói bản thân vừa rồi ở trên vách núi đen ngộ đạo kinh động thế lực kẻ địch, nên chỉ nói kết quả tạo thành cho mọi người: “Bên ngoài có rất nhiều người đang bay tới phương hướng này, chúng ta trước tiên đừng đi ra ngoài, cứ trốn ở đây, đợi đến buổi tối hẵng ra xem thử.”

Ánh mắt mọi người nhìn phía Hứa Tử Yên lập tức tràn ngập tôn kính và cảm kích. Trên mặt ba tổ trưởng Hứa Kỳ, Hứa Lân cùng Hứa Thiên Lang càng bao trùm vẻ xấu hổ. Hứa Lân tiến lên trước một bước, nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên muội muội, về sau không cần luôn do một mình muội đi ra ngoài canh gác cho chúng ta, chúng ta sẽ luân phiên ra ngoài canh gác, không thể luôn làm trễ nãi thời gian của một mình muội, gây trở ngại đến việc tu luyện của muội.”

Đôi mắt Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược càng thêm rưng rưng, chạy vội vài bước tới trước mặt Hứa Tử Yên, ôm lấy Hứa Tử Yên, nghẹn ngào nói: “Tử Yên tỷ tỷ, dọc đường này đã khổ cho tỷ. Nếu không có tỷ, sợ rằng chúng ta đã sớm không còn trên đời này.”

Hứa Tử Yên xấu hổ nhìn mọi người, thấy tất cả đều đang kích động, nên càng không dám nói ra mấy thế lực kia đều do mình dẫn tới. Đành phải lần lượt vỗ lưng Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Không có việc gì, nếu các ngươi đã chọn ta làm đội trưởng của các ngươi, ta đương nhiên muốn đảm bảo sự an toàn của các ngươi bất cứ thời khắc nào, cuối cùng đưa các ngươi an toàn trở về gia tộc, nỗ lực thêm một chút cũng là điều nên làm.”

Hứa Tử Yên nói xong lời này, trong lòng hung hăng khiển trách bản thân một phen. Sau đó mới nhìn mọi người, hơi cười nói: “Hôm nay mọi người không cần tu luyện, cứ ở lại trong động điều tức, luôn sẵn sàng chuẩn bị tư thế chúng ta bị kẻ địch phát hiện, tiến hành liều chết chiến đấu cùng kẻ địch.”

“Tử Yên muội muội, nếu kẻ địch thật sự phát hiện cái sơn động này, chúng ta phải làm sao đây?” Hứa Kỳ làm trưởng tử tộc trưởng gia tộc, đương nhiên sẽ lo nghĩ nhiều hơn người khác.

Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ chốc lát, nghiêm túc nói: “Nếu thật sự phát hiện chúng ta, ta sẽ dẫn các ngươi lao ra sơn động, sau đó các ngươi lập tức rời khỏi, đội ngũ do Kỳ sư huynh dẫn dắt, ta cản ở phía sau.”

“Vậy sao được?” Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đồng thời cất tiếng phản đối.

“Không cần nói nữa.” Hứa Tử Yên vẫy tay ngăn cản bọn họ, thản nhiên nói: “Ta nắm chắc sau khi các ngươi an toàn rời khỏi có thể trốn thoát sự bao vây của bọn họ, chỉ cần các ngươi lưu lại ám ký chúng ta đã từng thương lượng trước đó ở ven đường, ta sẽ tìm được các ngươi.”

“Tử Yên, muội thật sự có nắm chắc…”

“Ta có nắm chắc, tin tưởng ta.” Ánh mắt Hứa Tử Yên lần lượt đảo qua mọi người, nghiêm giọng nói: “Ta là đội trưởng của các ngươi, không phải sao? Việc các ngươi cần làm là tin tưởng ta, hơn nữa phải phục tùng mệnh lệnh của ta.”

Mọi người im lặng, một đám cúi đầu, nhưng trong ánh mắt bọn họ khép xuống lại tràn ngập cảm động. Hứa Tử Yên nhẹ nhàng phất phất tay, thản nhiên nói: “Mọi người hãy nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, Hứa Tử Yên dẫn đầu đi tới một góc trong sơn động, khoanh chân ngồi xuống nền đất, bắt đầu tính toán. Trên người mình còn bảy tấm lục phẩm phù đỉnh, mấy loại thất phẩm bát phẩm có tám tấm, cửu phẩm chỉ có một tấm. Còn có hai mươi tấm ngũ phẩm phù đỉnh đã tiêu hao chỉ còn lại một phần mười linh lực và một tấm lục phẩm phù đỉnh cũng tiêu hao giống thế. Nhưng những phù này chỉ còn lại một phần mười linh lực, nếu bản thân cùng phát nổ chúng nó mà nói, có lẽ tu sĩ Trúc Cơ kỳ dưới tầng thứ năm cũng không thể hoàn toàn ngăn cản. Có điều cao thủ Trúc Cơ kỳ cấp cao trong tông môn thì sao?