“Vậy vì sao hiện tại chúng ta không đi tìm người của gia tộc. Cùng bọn họ hội họp trở về gia tộc?” Hứa Kỳ bỗng nhiên ngước mắt hỏi.
“Chúng ta bây giờ không thể đi hội họp cùng người của gia tộc.” Hứa Tử Yên lắc đầu, ngữ khí cực kỳ kiên quyết nói.
“Vì sao?” Hứa Kỳ hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.
Hứa Tử Yên nghiêm túc nhìn mọi người, nghiêm trọng nói: “Từ khi chúng ta đào vong tới nay, không ngừng có thế lực khắp nơi gia nhập hàng ngũ đuổi giết chúng ta, hơn nữa theo thời gian trôi qua, thế lực đuổi giết chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều, thực lực càng ngày càng mạnh, đến sau này, ngay cả một vài tiểu tông môn phương bắc tu tiên giới cũng gia nhập tranh đoạt.
Nếu lúc này chúng ta hội họp với người của gia tộc đến tìm chúng ta, chúng ta chẳng những không thể quay về gia tộc, bị đông đảo thế lực giết chết, mà còn liên lụy người của gia tộc đến tìm chúng ta, bị các thế lực nổ thành cặn bã. Cho nên càng vào giờ phút này, chúng ta càng không thể có chút liên hệ với gia tộc.”
“Mấy tiểu tông môn liệu có bởi vì thời gian dài không tìm thấy chúng ta, mà đi tìm gia tộc chúng ta gây phiền toái không?” Hứa Mai lo lắng hỏi.
Hứa Tử Yên cũng không rõ việc này, nên nhất thời không biết trả lời như thế nào, đành đưa mắt nhìn sang Hứa Lân.
“Sẽ không.” Hứa Lân khẳng định nói: “Nếu Thái Huyền tông không gặp chuyện không may, gia tộc chúng ta sẽ không bị tông môn công kích, dù sao Hứa gia chúng ta là đại điện Thái Huyền tông ở thế tục giới. Thế tục giới tranh đấu, Thái Huyền tông sẽ không để ý. Nhưng nếu có thế lực tông môn nào dám động thủ với tổ địa của gia tộc chúng ta, như vậy Thái Huyền tông tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ. Do đó chỉ cần vẫn còn Thái Huyền tông, mấy tiểu tông môn tuyệt đối không dám động thủ với Hứa gia. Bọn họ chỉ có thể động thủ với những người rời đi như chúng ta, mà còn là ngấm ngầm động thủ, về việc gióng trống phất cờ đi tìm kiếm chúng ta, đã là cực hạn Thái Huyền tông có thể chấp nhận.”
“Nói như thế, hiện tại mấu chốt nhất chính là Thái Huyền tông có xảy ra chuyện hay không?” Sắc mặt Hứa Lân nặng nề nói.
“Thái Huyền tông nhất định đã xảy ra chuyện.” Hứa Tử Yên nói chắc nịch: “Hiện tại vấn đề là Thái Huyền tông rốt cuộc xảy sự tình bao lớn, đã vượt qua cửa ải khó khăn đó hay chưa? Dọc đường chúng ta đào vong, sợ bị người khác phát hiện, nên luôn tránh tiếp xúc với người khác, vì vậy đến giờ Thái Huyền tông và gia tộc rốt cuộc có tình cảnh gì, chúng ta đều không biết. Chỉ ngẫu nhiên nghe được có người thảo luận, hoặc đang thương lượng làm thế nào đuổi giết chúng ta, chứ không ai nhắc tới tình huống của Thái Huyền tông và Hứa gia chúng ta. Đây cũng là điểm khiếm khuyết nhất của chúng ta giờ phút này, cũng là chuyện bất đắc dĩ không còn cách nào, chúng ta trước hết phải bảo vệ tốt bản thân để không bị phát hiện, sau này mới có thể nghĩ đến việc khác.”
Nói tới đây, Hứa Tử Yên lại điều chỉnh vẻ mặt, kiên quyết nói: “Bất kể ra sao, cho dù tình huống trước mắt là dạng nào, điều chúng ta có thể làm chỉ là dựa vào bản thân chúng ta, dựa vào thực lực của chúng ta mở ra một con đường, chúng ta chẳng có ai để dựa vào, càng không có đường lui nào khác.”
“Đúng, chúng ta phải dựa vào thực lực của chính mình mở ra một con đường, chẳng lẽ chúng ta muốn sống dưới cánh chim của gia tộc cả đời sao? Chúng ta đã trưởng thành, sớm muộn gì cũng phải một mình đối mặt tất cả, hiện tại chẳng qua là đẩy trước giai đoạn mà thôi.” Hứa Thiên Lang kích động nói.
“Đúng, chúng ta đều là thế hệ tinh anh của gia tộc, đã là tinh anh, nên gánh vác trách nhiệm xây dựng gia tộc. Bất kể gia tộc cuối cùng có kết quả thế nào. Tương lai của gia tộc sớm muộn gì cũng phải do chúng ta gánh vác.” Thần sắc Hứa Lân tản mát ra hào khí.
“Nói cho cùng.” Hứa Kỳ hùng hồn vươn tay nói: “Chúng ta phải để toàn bộ người phương bắc biết, Hứa gia chúng ta vĩnh viễn sẽ không sụp đổ, sẽ luôn truyền thừa xuống, bất kể gặp phải nguy nan lớn cỡ nào, chúng ta đều sẽ đứng dậy một lần nữa, mạnh mẽ một lần nữa. Tất cả điều này đều do chúng ta gầy dựng, một ngày nào đó, chúng ta phải để Hứa gia đứng ở đỉnh phương bắc, cho dù là tông môn cũng không dám khinh thường sỉ nhục chúng ta.”
“Nếu gia tộc đã để nhóm chúng ta rời khỏi, gửi gắm hy vọng về tương lai của gia tộc lên người chúng ta, chúng ta phải tự lực gánh vác tất cả.” Hứa Mai trực tiếp nhảy dựng từ trên mặt đất, mặt đỏ hồng hô hào.
“Đúng vậy, chúng ta đã không còn là trẻ nhỏ, chúng ta có năng lực tự mình đối mặt với tất cả, huống chi khi ta còn nhỏ, còn chưa có tu vi, lúc đó chẳng phải ta vẫn chu du phương bắc đó sao? Vì vậy chuyện này cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người.” Hứa Thiên Hải khoa trương vung cả hai tay.
“Đúng, chúng ta không phải kẻ yếu, chúng ta phải dựa vào thực lực của chính mình.”
Mỗi người đều kích động phát ra tuyên ngôn của bản thân, tại một khắc này, thế hệ thiếu niên Hứa gia hoàn toàn dung hợp lại thành một, vào lúc nguy nan, tâm hồn của tất cả đều không hề giữ lại mà mở rộng cho nhau. Không có ngăn cách, mười trái tim hoàn toàn dựa vào nhau, hình thành một nguồn lực lượng. Nguồn lực lượng này tuy rằng nhìn không tới sờ không được, nhưng lại có thể cảm nhận ra.
Cứ như vậy, hiềm khích luôn tồn tại trong nội bộ thế hệ Hứa gia hoàn toàn biến mất, ngay tại một khắc này, thế hệ tinh anh Hứa gia, kết thúc tất cả cục diện nội đấu mà đại gia tộc không thể tránh khỏi, cũng tại một khắc này, mười trụ cột tương lai của Hứa gia, một lòng đoàn kết với nhau, khai sáng cục diện mới cho Hứa gia, phát ra tiếng hô gia tộc hùng mạnh.
Hứa Tử Yên nhìn những đồng đội trước mắt, một loại cảm xúc hăng hái, một loại hào khí không bị cản trở, một loại cảm động khôn kể sinh ra trong lòng. Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, những lời này không hiểu sao cứ quanh quẩn trong nội tâm Hứa Tử Yên, làm ánh mắt nàng hơi ướt át.
“Tử Yên, muội nói chúng ta nên làm gì đây?” Ánh mắt mọi người đều nhìn sang Hứa Tử Yên.
“Điều hiện tại chúng ta cần làm đó là nghỉ ngơi.” Hứa Tử Yên nâng tay lau đi nước mắt cảm động nơi khóe mắt, rồi nhẹ giọng nói: “Ngày mai chúng ta tiếp tục đi tra xét sơn cốc kia, nếu sơn cốc kia không có vấn đề, chúng ta sẽ ở lại chỗ đó. Một tháng sau, ta đi ra ngoài tra xét xem thử, để hiểu biết một chút về tình huống Thái Huyền tông và gia tộc, rồi chúng ta mới quyết định hành tung sau này.”
“Được.” Hứa Kỳ đứng dậy nói: “Ta không nghỉ ngơi, ta muốn tu luyện để mau chóng gia tăng thực lực.”
Nói xong, liền đi tới một góc sơn động, đổ ra một viên Bạo Linh đan từ lọ đan dược. Vừa định ăn vào, lại đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên hỏi: “Tử Yên, muội đã từng nói, nếu chúng ta ăn hết Bạo Linh đan, muội sẽ cho chúng ta nữa.”
Hứa Tử Yên bật cười đáp: “Yên tâm đi, ta đã nói thì sẽ giữ lời.”
Như thế, Hứa Kỳ mới yên tâm cầm Bạo Linh đan trong tay nuốt vào, khoanh chân ngồi ở một góc sơn động, tiến vào tu luyện. Người khác trông thấy Hứa Kỳ như vậy, trong lòng lập tức hiện lên khát vọng tu luyện. Mọi người cũng đều học theo, ào ào lấy ra Bạo Linh đan nuốt vào, đồng thời nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên gật đầu cảm kích, sau đó mới khoanh chân ngồi xuống, tiến vào tu luyện. Hứa Tử Yên và Hứa Lân liếc mắt nhìn nhau, cùng nuốt đan dược bắt đầu tu luyện. Trong sơn động lại khôi phục sự yên tĩnh, dần dần hô hấp mọi người trở nên đều đặn, kế tiếp lại nhỏ đến không thể nghe thấy, nhất là hô hấp của Hứa Tử Yên gần như đã không cảm giác được.
Hứa Tử Yên vẫn là người thứ nhất tỉnh lại từ trong tu luyện, bởi vì với tu vi hiện tại của nàng, một viên Tăng Cơ đan rất nhanh đã bị nàng hấp thu. Ngước mắt quan sát mọi người trong sơn động, thấy bọn họ vẫn đang nhập định. Liền ăn thêm một viên Tăng Cơ đan, lại tiến vào tu luyện lần nữa.
Lần kế tiếp tu luyện xong tỉnh lại, Hứa Tử Yên phát hiện mọi người vẫn đang đắm chìm vào tu luyện. Cúi đầu thoáng suy nghĩ một chút, Hứa Tử Yên nhẹ nhàng đứng dậy, rón ra rón rén đi vào hang nhỏ bên cạnh sơn động. Nàng đi tới chỗ sâu trong hang nhỏ, lấy ra ba cây An Hồn thảo trong vòng trữ vật, cẩn thận ngắm nghía.
Mỗi một cây An Hồn thảo đều sinh ra chín phiến lá cây, hiện tại chín phiến lá cây đã hoàn toàn trong suốt, chỉ là mơ hồ lộ ra một tia đường vân lá, nếu không phải nhánh rễ chính vẫn có màu xanh biếc, căn bản không có khả năng phát hiện một gốc cây thực vật như vậy. Kể cả nhìn qua thế này, cũng phảng phất như Hứa Tử Yên đang cầm trong tay một nhánh cỏ bình thường.
Hứa Tử Yên biết An Hồn thảo này quý giá. Đừng nhìn chỉ là ba cây An Hồn thảo, nếu Hứa Tử Yên lại cho thêm nguyên liệu phụ trợ khác, hoàn toàn có thể luyện chế ra ba lô An Hồn đan. An Hồn đan là cái gì? Đó là tiên đan có thể gia tăng linh hồn lực của tu sĩ. Linh hồn lực của tu sĩ muốn tăng lên, là tùy theo tâm cảnh. Ở tu tiên giới, thường là tu vi bản thể dễ tăng, mà muốn nâng cao tâm cảnh lại hết sức khó khăn.
Vào thời điểm bắt đầu tu tiên, ở Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, vẫn chưa thể hiện quá rõ, nhưng muốn từ Trúc Cơ kỳ đột phá đến Kết Đan kỳ, đã không phải chỉ dựa vào tu vi bản thể liền có thể đột phá, mà yêu cầu tu vi tâm cảnh đạt tới độ cao nhất định, yêu cầu có điểm lĩnh ngộ về thiên đạo, mới có thể đột phá.
Hứa Tử Yên vui sướng nhìn An Hồn thảo trong tay, lấy ra ba cái bình ngọc, dè dặt cẩn thận chia ba cây An Hồn thảo bỏ vào bình ngọc, sau đó thu vào vòng trữ vật. Xong xuôi mới đứng dậy, ra khỏi hang nhỏ, trở lại vị trí ban đầu, khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Khi tu luyện, thời gian trôi thật nhanh, đám người Hứa Lân tỉnh lại lần nữa, thì đã qua một đêm. Mọi người ăn chút lương khô, đi ra khỏi động nhện, quả nhiên mặt trời đang mọc lên từ đường chân trời xa xôi.
Cả đám ngự kiếm bay thẳng đến sơn cốc kia, xuyên qua phù trận Hứa Tử Yên bố trí, tiến vào sơn động, mọi người nhảy xuống phi kiếm, cầm phi kiếm nơi tay, đi bộ tới phía trước. Một khắc sau, mọi người lại xuất hiện tại cửa động bên trong sơn cốc.
Lần này khi mọi người ngự kiếm bay ra sơn động, đều cẩn thận hơn rất nhiều.
“Tử Yên, chúng ta đi con sông nhỏ trong sơn cốc rửa mặt chải đầu trước đi?” Ánh mắt Hứa Mỹ Nhược tha thiết nhìn Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên nhìn lướt qua mọi người, không khỏi bật cười, cả đám trên đường đào vong, làm gì còn lo rửa mặt. Lại ở trong động nhện mấy ngày, hiện tại mỗi người đều toàn thân nhơ nhớp dơ dáy. Đến khi Hứa Mỹ Nhược nhắc tới, mọi người mới cảm thấy trên người ngứa ngáy, vừa ngó sang nhau một chút, thấy bộ dạng rối bù bẩn thỉu của đối phương, không khỏi đều cười phá lên.
“Được, chúng ta đi tới con sông kia rửa mặt một chút.” Hứa Tử Yên cười nói, mọi người đồng loạt phát ra một tiếng hoan hô, ngự kiếm bay tới giữa sơn cốc. Đột nhiên, mọi người khựng lại ở không trung, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn con sông ngay đằng trước, trên bờ sông cách đó không xa, một bóng người đang đưa lưng về phía bọn họ…