Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 132: Thu phục




Mấy thiếu niên Hứa gia làm gì có cơ hội từng được gặp ngũ phẩm đan dược? Kể cả Hứa Tử Yên hiện tại muốn luyện chế ra ngũ phẩm đan dược cũng vô cùng khó khăn, nếu không phải người mặt sẹo cụt tay đưa tặng nàng số lượng lớn đan dược tu luyện, hơn nữa đan dược cảnh giới Luyện Khí kỳ đã mất đi công dụng với Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên làm sao có thể hào phóng đến thế.

Đệ tử Hứa gia tuy rằng chưa từng thấy ngũ phẩm đan dược, nhưng cũng biết số đan dược trước mắt này không biết tốt gấp mấy lần Uẩn Linh đan gia tộc phát cho họ. Uẩn Linh đan ở thế tục giới được tính là đan dược cao cấp, nhưng ở tông môn lại chỉ là đan dược sơ cấp, mà Bạo Linh đan thì dù ở tông môn cũng đã là đan dược cao cấp.

Hứa Kỳ đổ ra một viên Bạo Linh đan đặt trước mũi ngửi, rồi chợt nhìn Hứa Tử Yên có chút hoảng hốt hỏi: “Tử Yên, đây là… đan dược gì? Sao ta chưa từng thấy loại này, đây hình như không phải Uẩn Linh đan.”

“Đây không phải Uẩn Linh đan.” Hứa Tử Yên mỉm cười giải thích: “Đây là Bạo Linh đan.” Hứa Tử Yên thầm nghĩ trong lòng, người mặt sẹo cụt tay kia căn bản không hề cho nàng Uẩn Linh đan, chắc là hắn khinh thường luyện chế loại đan dược thấp kém như Uẩn Linh đan.

Nhưng câu nói của nàng, lại trực tiếp khiến Hứa Kỳ và mấy đệ tử Hứa gia chấn động dại ra tại chỗ. Bạo Linh đan cơ đấy, trước kia chỉ được nghe nói, đó là thứ đệ tử tông môn mới được ăn. Hiện tại Hứa Tử Yên bỗng chốc cho mỗi người hai lọ, tận đến một trăm viên. Dù là mỗi ngày một viên, cũng đủ ăn tới một trăm ngày.

“Ừm, mình phải ăn tiết kiệm chút, chờ đến lúc đột phá vách chướng hẵng ăn.” Đây là tiếng lòng của mấy đệ tử Hứa gia trong sơn động, nhưng câu nói tiếp theo của Hứa Tử Yên lại trực tiếp làm cho bọn họ run tay, thiếu chút nữa đánh rơi lọ đan dược xuống đất.

“Các ngươi từ hôm nay trở đi mỗi ngày ăn một viên, ăn xong rồi, ta lại cho các ngươi.”

Trong lòng ai nấy đều có một giọng nói hò hét: “Phát đạt, phát đạt rồi.” Ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên lần nữa, ngoại trừ tôn kính, còn có cảm ơn. Lúc này, địa vị của Hứa Tử Yên ở trong lòng mọi người bay vọt lên, trước kia là kính nể sức chiến đấu và trí tuệ của Hứa Tử Yên, hiện tại dưới đáy lòng lại nhiều thêm một phần cảm kích Hứa Tử Yên. Thử hỏi, ai sẽ vô tư đưa đan dược quý giá như vậy cho người khác, kể cả là sư huynh muội của mình. Bây giờ Hứa Tử Yên mới xem như chính thức thu phục lòng của tất cả, Hứa Tử Yên đã chinh phục mỗi một cá nhân ở đây trên cả tâm hồn, trở thành lãnh tụ của tinh anh thế hệ thiếu niên Hứa gia.

Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua mọi người, thần sắc nghiêm túc nói: “Về việc ta cho các ngươi đan dược không được nhắc tới với bất kỳ ai, kể cả người thân nhất của các ngươi cũng không được kể. Vị tiên nữ truyền thụ công pháp lúc trước cũng không tặng ta nhiều đan dược lắm, ta không hy vọng vì chuyện này mà dẫn tới những rắc rối không cần thiết.”

“Tử Yên, muội yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai.” Hai tay Hứa Thiên Lang nắm chặt lọ đan dược, kích động hứa hẹn. Ở trong lòng hắn, không có cái gì quan trọng hơn việc được đề cao tu vi.

Người khác cũng thi nhau thề thốt, sẽ không tiết lộ chuyện Hứa Tử Yên đưa tặng đan dược ra ngoài nửa điểm. Hứa Tử Yên vừa lòng gật đầu, lại từ trong túi trữ vật lấy ra một chồng Hàn Băng phù, phát cho mỗi người mười tấm, dặn bọn họ mỗi lần ra vào sơn động, dán ở trên người một tấm, bầy nhện kia sẽ không dám tới gần bọn họ. Nói xong, lại duỗi tay chỉ màn hào quang hiện tại bị Hư Cảnh phù che lấp: “Phù trận kia có thể vận hành chín ngày, đến lúc đó ta sẽ thay phù mới, cho nên mọi người không cần lo lắng, chỉ cần ở tại chỗ này cố gắng tu luyện. Bây giờ mọi người hãy ăn một viên Bạo Linh đan đi, đợi sau khi các ngươi tu luyện xong, vào sáng mai, chúng ta sẽ phân tổ đi ra ngoài dò xét địa hình chung quanh một chút.”

Tất cả mọi người dùng sức gật đầu, sau đó ôm trái tim kích động, từng người tìm một chỗ ăn Bạo Linh đan tiến vào tu luyện.

Hứa Tử Yên thấy tất cả mọi người đều đã tiến vào tu luyện, bao gồm Hứa Lân cũng ăn một viên đan dược ngồi ở một góc sơn động, liền lén lút đứng dậy, dán một tấm Hàn Băng phù ở trên người, đi ra ngoài sơn động.

Hứa Tử Yên cũng không đi tu luyện, nàng hiện tại đã là tu vi Trúc Cơ kỳ, muốn đột phá lần nữa, đã không dễ dàng như Luyện Khí kỳ. Quan trọng nhất là, Hứa Tử Yên trải qua ngày đêm đào vong, hiện tại cả người cảm thấy thật nhớp nháp khó chịu, nàng rất muốn đi ra ngoài tìm đầm nước tắm rửa một chút.

Vừa đi ra màn hào quang, Hứa Tử Yên đã bị bầy nhện phát hiện, một đám di động tám chân bò tới gần Hứa Tử Yên, nhưng vừa đến gần Hứa Tử Yên khoảng một thước, đã bị Hàn Băng phù trên người Hứa Tử Yên phóng ra hàn khí uy hiếp, một đám lại chùn bước.

Hứa Tử Yên chậm rãi đi tới trước, mỗi khi Hứa Tử Yên tới gần mấy con nhện, chúng nó liền hoảng loạn tránh sang hai bên, Hứa Tử Yên giống như một vương giả đi ngang qua bầy nhện đông nghìn nghịt. Mới đi chưa được trăm thước, Hứa Tử Yên đã ngừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy con nhện vương kia đang chặn giữa đường của nàng, chân trước giơ lên, lộ ra bụng, đang muốn muốn phóng tơ nhện tới Hứa Tử Yên. Hơn nữa Hứa Tử Yên chú ý tới, tất cả nhện trong sơn động lúc này hình như đều nhận được mệnh lệnh của nhện vương, bày ra các loại tư thế, lộ ra bụng nhắm tới Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên thầm nghĩ một tiếng không ổn, nàng cũng không muốn bị tơ nhện trói thành bánh chưng, mà lúc này đệ tử Hứa gia đều ở trong màn hào quang, nên nàng cũng không sợ bại lộ tu vi bản thân, lập tức vận một thân tu vi Trúc Cơ kỳ tới cao nhất, uy áp nghiêng trời lở đất đè ép qua bầy nhện xung quanh.

Uy áp Trúc Cơ kỳ cực kỳ có lực uy hiếp với nhị giai yêu thú, rất nhiều con nhện đều run lẩy bẩy xù lông chân, cuối cùng không phóng ra tơ nhện nổi, nhưng vẫn có một vài yêu thú tu vi thâm hậu kiên trì phóng ra tơ nhện, Hứa Tử Yên vội vàng vung tay ném một tấm phù lên đỉnh đầu, giống như macma nóng rực chảy từ trên xuống, hình thành một lớp màn lửa bao quanh thân thể Hứa Tử Yên, biến đống tơ nhện kia thành tro tàn.

Nhện vương thấy Hứa Tử Yên phóng ra ngọn lửa cực nóng, liền sợ hãi lui về sau, Hứa Tử Yên có màn lửa che phủ bảo vệ, nên không sợ tơ nhện này nữa, bèn thu hồi uy lực phóng ra bốn phía, tập trung uy lực Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất đỉnh đè ép tới nhện vương, đồng thời khống chế màn lửa ngoài thân, hình thành một thanh đại đao, phóng thích ngọn lửa nóng bỏng chém qua nhện vương.

Thanh hỏa diễm đao thoáng chốc đã vọt tới trên đầu nhện vương, nhưng chỉ treo ở cách nửa thước trên đầu nhện vương. Bởi vì Hứa Tử Yên đột nhiên phát hiện con nhện vương kia lúc này đã nằm rạp trên đất, thân mình run rẩy không ngừng chuyển động cái đầu xấu xí, tựa như đang dập đầu xin tha.

“Chẳng lẽ nó đang xin mình tha cho?”

Hứa Tử Yên thử nâng thanh hỏa diễm đao lên chút, thấy con nhện vương kia vẫn cứ ở nơi đó run rẩy dập đầu. Bèn dứt khoát thu hỏa diễm đao trở về, dung nhập vào lớp màn lửa ngoài thân. Tập trung ánh mắt nhìn lại con nhện vương kia, chỉ thấy nhện vương đã ngừng run, nhưng vẫn không ngừng dập đầu tại chỗ. Hứa Tử Yên đưa mắt quan sát bốn phía, phát hiện mấy con nhện to bằng cái thớt lúc này đều đang nằm rạp trên đất, tựa như vô cùng hối hận, trưng ra bộ dạng thần phục.

Hứa Tử Yên tán đi màn lửa bao quanh người, nhưng vẫn phóng thích Hàn Băng phù, nhìn nhện vương cách đó không xa, hỏi nhàn nhạt: “Ngươi là đang muốn thần phục ta?”

Con nhện vương kia hình như nghe hiểu lời Hứa Tử Yên nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, sau đó gật đầu lia lịa. Hứa Tử Yên chăm chú nhìn nhện vương một lát, thản nhiên nói: “Bảo thủ hạ của ngươi tránh ra.”

Hứa Tử Yên liền thấy râu nhện vương có vẻ run run, tựa như phát ra dao động trên tinh thần gì đó, mấy con nhện khác lập tức tránh ra nhường một lối đi trước mặt Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên hơi gật đầu, trong lòng đã có một ít khẳng định, con nhện vương này bởi vì sợ hãi mà đã thần phục bản thân.

Hứa Tử Yên chậm rãi đi tới trước, trong lòng cũng không bởi vì nhện vương biểu hiện vẻ thần phục ra ngoài mà mất đi cảnh giác. Nhện vương trông thấy Hứa Tử Yên đi tới trước, vội vàng dè dặt cẩn thận né sang một bên, bộ dạng hết sức kính cẩn.

Hứa Tử Yên đi ngang qua nó, thấy cả bầy nhện đều không có chút hành động, trái tim liền thả lỏng, xoay người hỏi nhện vương: “Ngươi nghe hiểu lời ta nói?”

Nhện vương nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt Hứa Tử Yên lộ vẻ quả là như thế, rồi lớn tiếng quát nhện vương: “Ngươi nghe rõ cho ta, không cho ngươi đụng vào người ta mang đến.”

Nhện vương vội vàng gật đầu.

“Không cho phép tiết lộ hành tung của chúng ta cho người khác.”

Nhện vương lại vội vàng gật đầu.

“Chúng ta cũng không ở chỗ này quá lâu, chờ chúng ta rời đi, liền trả lại động phủ cho các ngươi.”

Nhện vương lần này hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu.

Hứa Tử Yên cúi đầu thoáng suy nghĩ chốc lát, trong lòng có hơi lo lắng mấy con nhện này tương lai dưới uy áp của cao thủ đuổi giết bản thân, cũng giống như bây giờ thần phục kẻ kia, tiết lộ hành tung của đám người mình ra ngoài. Nhưng mà, bản thân lại không có khả năng giết chết toàn bộ nhện nơi này, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là triệt để thu phục nhện vương. Suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, bèn lấy ra một viên Uẩn Linh đan mình luyện chế từ trong túi trữ vật, quơ quơ trước mặt nhện vương. Một mùi hương đan dược thoang thoảng trong sơn động, nhện vương lập tức đứng thẳng dậy, nhìn lại Hứa Tử Yên, tơ nhện trong bụng bất tri bất giác chảy ra.

Thấy bộ dạng nhện vương, Hứa Tử Yên biết hành động của bản thân đã thành công, liền ném viên Uẩn Linh đan kia tới trước nhện vương, nhện vương há mồm đớp viên Uẩn Linh đan vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên, lại không ngừng lắc lư đầu. Hứa Tử Yên lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi nghe lệnh của ta mà làm, như vậy đan dược ta còn có thể cho ngươi, bằng không…” Giọng Hứa Tử Yên chợt ác liệt, lạnh lùng nói: “Ta sẽ lập tức giết ngươi.”