Hứa Hạo Nhiên vừa mở miệng cất lời, tất cả cao tầng Hứa gia đều gật đầu, bọn họ không nghĩ ra trong đội ngũ kia ngoài Hứa Tử Yên thì còn ai có bản lĩnh ấy. Bản lĩnh của Hứa Tử Yên bọn họ đã từng chứng kiến, chỉ sợ cũng bởi vì vậy, Hứa Hạo Lượng mới kết luận nhóm mười đệ tử đã đi tới rừng rậm Vô Tận.
Hứa Hạo Nhiên sững sờ ngồi một lúc lâu, cuối cùng thở dài thườn thượt, đứng dậy đi ra khỏi đại điện, đi tới ngọn núi phụ thân hắn bế quan. Một canh giờ sau, phụ thân Hứa Hạo Nhiên Hứa Đỉnh Thiên từ sau núi phóng lên cao, rời khỏi Hứa gia, bay vút tới phương hướng Bác Vọng thành.
Trong rừng rậm Vô Tận, mười đệ tử Hứa gia vẫn gắng sức đi tiếp. Hứa Lân đột nhiên truyền âm với Hứa Tử Yên: “Tử Yên, muội xem ta có nên chia cho họ một ít đan dược người thần bí tặng ta không, như vậy cũng có thể giúp họ gia tăng cảnh giới mau chút.”
Hứa Tử Yên nghe xong lập tức động lòng, chuyện gấp gáp nhất trước mắt chính là nâng cao tu vi nhóm người mình, nếu tu vi bọn họ có thể mau chóng tăng cao một ít, như vậy năng lực tự bảo vệ mình của bọn họ cũng sẽ mạnh thêm. Nơi này là rừng rậm Vô Tận, là một địa phương tràn ngập nguy hiểm, tu vi cao vào lúc này so với bất cứ điều gì đều quan trọng hơn.
Nhưng nhớ tới tu vi người mặt sẹo cụt tay kia sâu không lường được, và những lời hắn dặn đi dặn lại mình, trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi sợ hãi, nàng cũng không dám để Hứa Lân bại lộ bí mật trên người hắn, bằng không một khi gặp chuyện không may, nàng sẽ không hứng nổi lửa giận của người mặt sẹo cụt tay. Cuối cùng, Hứa Tử Yên thoáng trầm tư khoảnh khắc, rồi truyền âm nói: “Lân sư huynh, huynh chớ nên bại lộ bí mật trên người huynh, đừng quên lời nhắc nhở của người thần bí. Cứ để ta đem đan dược trong vòng trữ vật chia cho bọn họ một ít, dù sao cũng không hao phí bao nhiêu.”
“Thế… nhưng… muội phải giải thích với bọn họ đan dược từ đâu ra?” Hứa Lân tiếp tục truyền âm.
“Chớ quên, trước khi ta đến Hứa gia, có một vị tiên nữ thần bí đã dạy ta công pháp và chế phù thuật, đương nhiên cũng có thể cho ta một ít đan dược tu luyện.”
Hứa Lân ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy đây là một biện pháp tốt nhất trước mắt, liền im lặng gật đầu, sau đó truyền âm nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên, trước tiên muội chia đan dược cho bọn họ, sau đó ta lại lén cho muội một ít.”
Hứa Tử Yên cười lắc đầu, truyền âm đáp: “Không cần, Lân sư huynh, huynh cảm thấy đan dược người thần bí kia cho chúng ta, ở cảnh giới Luyện Khí kỳ, chúng ta có thể dùng hết được sao?”
Hứa Lân thoáng sửng sốt, rồi lập tức bật cười. Người mặt sẹo cụt tay cho bọn họ rất nhiều đan dược, đặc biệt là đan dược cấp thấp, nguyên liệu dễ tìm, luyện chế cũng tương đối đơn giản. Ở trong pháp bảo trữ vật của Hứa Tử Yên và Hứa Lân, gần như có một nửa đan dược đều là cảnh giới Luyện Khí kỳ. Số đan dược đó đối với Hứa Tử Yên lúc này đã là Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất căn bản không có chút tác dụng. Vì vậy, Hứa Tử Yên cũng vui vẻ lấy ra chia cho đệ tử Hứa gia. Bọn họ gia tăng tu vi, bản thân dẫn dắt cũng thoải mái hơn.
“Tử Yên, muội nói Tây Thùy trấn Hải gia kia có đuổi theo không?” Hứa Thiên Lang đi sau bỗng dưng mở miệng hỏi.
“Nhất định sẽ đuổi theo.” Hứa Tử Yên khẳng định đáp, nghe ngữ khí buồn bực của Hứa Thiên Lang, Hứa Tử Yên biết hắn vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện xảy ra ở Tây Thùy trấn, cho rằng nguyên nhân tại mình, làm cho cả đường bí mật ẩn thân, sắp đến thời điểm thành công lại bị bại lộ.
Thông qua quãng thời gian này, Hứa Tử Yên đã có hiểu biết nhất định về Hứa Thiên Lang. Hắn là một người rất hiếu chiến, tính cách có hơi xúc động, coi tu luyện thành sứ mệnh, là một người cực kỳ kiêu ngạo. Hiện tại người làm lộ bí mật của đội ngũ lại cố tình là hắn, cũng bởi tính cách kiêu ngạo nên có hơi để tâm vào chuyện vụn vặt. Vì thế, Hứa Tử Yên quay đầu nhẹ giọng nói: “Thiên Lang sư huynh, đừng nghĩ đến chuyện kia nữa. Chúng ta bây giờ không những phải lo lắng người Tây Thùy trấn Hải gia sẽ đuổi theo, còn phải lo lắng các thế lực khác liệu có thu được tin tức này, chen chúc mà đến hay không.”
“Không thể nào.” Hứa Kỳ nhẹ giọng nói: “Hải gia kia chắc chắn sẽ phong tỏa tin tức, muốn một mình bắt được chúng ta, độc chiếm bảo tàng Hứa gia.”
“Không sai.” Hứa Tử Yên gật đầu khẽ nói: “Tây Thùy trấn Hải gia nhất định sẽ phong tỏa tin tức, nhưng lại không có khả năng phong tỏa được, các thế lực lớn làm sao không có mật thám ở Tây Thùy trấn cơ chứ.”
Tất cả mọi người đều im lặng, tâm trạng trầm trọng hẳn. Đám người mình vất vả một phen, vốn tưởng rằng có thể thoát khỏi thế lực khắp nơi đuổi giết, thật không ngờ lại thất bại trong gang tấc, đến lúc sắp bước tới thành công, lại bị bại lộ hành tung. Trầm ngâm một lát, Hứa Lân hỏi: “Nói như thế, chúng ta ở trong rừng rậm Vô Tận không chỉ phải đối mặt với sự uy hiếp từ yêu thú, mà còn phải đối mặt với các thế lực đuổi giết chúng ta khắp nơi?”
“Không thể nói vậy.” Hứa Tử Yên bình thản trả lời: “Ở trong rừng rậm Vô Tận, nên nói là chúng ta cùng người đuổi giết chúng ta đều phải đối mặt với sự uy hiếp của yêu thú. Yêu thú sẽ là tấm màn cách ly giữa chúng ta và những người đuổi giết chúng ta, chỉ cần chúng ta lợi dụng tốt điểm này, kết quả là ai đuổi giết ai, còn chưa nhất định.”
Dừng một chập, Hứa Tử Yên tiếp tục nói: “Kể cả chúng ta không thể giết chết bọn họ, nhưng chỉ cần khuấy đục cục diện yêu thú trong rừng rậm Vô Tận, vậy sẽ có lợi cho chúng ta. Nói cách khác, rất nhanh tại trong rừng rậm Vô Tận này sẽ có ba thế lực. Một là chúng ta, hai là yêu thú, ba là người đuổi giết chúng ta. Trong ba thế lực này, chúng ta không thể nghi ngờ là thực lực nhỏ yếu nhất, nhưng chúng ta cũng bí ẩn nhất, linh hoạt nhất. Trong cuộc chiến tương lai tại rừng rậm Vô Tận, tỷ thí không chỉ là thực lực, mà còn có trí tuệ, thật sự rất đáng chờ mong.”
Hứa Tử Yên đột nhiên sinh ra một loại hào khí, một loại chiến ý. Loại hào khí và chiến ý này trực tiếp ảnh hưởng tới mọi người. Nhất thời, mỗi người đều suy nghĩ đến cục diện tương lai phức tạp và cuộc chiến đấu tàn khốc, tưởng tượng bản thân trưởng thành trong tương lai. Kỳ quái là, vậy mà không ai nghĩ đến bản thân sẽ tử vong. Đúng như câu nghé con mới sinh không sợ hổ, một đám chim non vừa rời khỏi tổ ấm gia tộc, dọc đường đi nguy hiểm kích thích khiến cho bọn họ cực kỳ hưng phấn. Nguy hiểm, bọn họ nghĩ tới, nhưng càng nghĩ tới tư thế oai phong hùng vĩ khi bọn họ vượt qua nguy hiểm nhiều hơn.
Ánh nắng bình minh dần xuyên qua táng lá cây chiếu rọi xuống, đoàn người Hứa Tử Yên rốt cuộc rời xa vùng ven rừng rậm Vô Tận. Lúc này bọn họ đang ẩn náu trong rừng rậm nguyên thủy phức tạp, muốn tại một nơi như vậy tìm kiếm mười người, chắc chắn là mò kim đáy bể.
“Tử Yên, bây giờ chúng ta an toàn rồi phải không, người Hải gia muốn tìm được chúng ta, chắc không dễ đâu.” Hiện giờ, mọi người đang đứng trước lối vào một sơn cốc, Hứa Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi nói.
Hứa Tử Yên không trả lời Hứa Kỳ, mà chỉ híp mắt đánh giá sơn cốc.
“Tử Yên, muội đang nhìn cái gì? Chẳng lẽ sơn cốc này là lãnh địa yêu thú?” Hứa Lân cũng học theo Hứa Tử Yên híp mắt ngó chừng sơn cốc.
“Nếu bên trong sơn cốc này không có yêu thú, vậy chúng ta tạm thời an toàn.” Hứa Tử Yên vẫn híp mắt nhìn sơn cốc.
“Chúng ta vào xem thử?” Hứa Thiên Lang cất bước đi tới bên cạnh Hứa Tử Yên, hai mắt sắc bén quan sát sơn cốc đối diện.
“Nghỉ ngơi trước đã.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng bảo: “Rất có thể chúng ta sẽ gặp phải một trận chiến gian khổ.”
“Tử Yên, muội cũng đi điều tức một chút đi, để ta canh gác cho.” Hứa Lân nói.
“Không cần, các ngươi đều đi điều tức đi, ta vẫn chưa mệt.” Hứa Tử Yên vừa nói vừa lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng.
“Như vậy sao được, muội là một cô gái, lại luôn dẫn đầu đội ngũ.”
“Tin tưởng ta.” Hứa Tử Yên bình thản nói.
Hứa Lân nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, gật đầu, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, tiến vào điều tức. Không gian chợt im ắng, chỉ còn sót lại tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Hứa Lân từ khi kích phát huyết mạch trong cơ thể, thể chất hình như khác hẳn người thường, chưa đến thời gian hai khắc, đã triệt để khôi phục pháp lực mở mắt ra. Thấy Hứa Tử Yên vẫn đang đứng ở nơi đó, cảnh giác quan sát sơn cốc đối diện, hắn lén lút đứng dậy, nhẹ giọng bảo: “Tử Yên, muội đi điều tức chút đi.”
Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua Hứa Lân, xác định hắn đã khôi phục pháp lực, trong lòng thoáng giật mình một chút, rồi gật đầu, ngồi xuống chỗ ban nãy, ăn một viên đan dược, tiến vào điều tức. Đan dược nàng và Hứa Lân ăn đều là người mặt sẹo cụt tay tặng cho, phẩm chất đan dược đương nhiên cao hơn nhóm Hứa Kỳ và Hứa Thiên Lang. Hơn nữa tu vi Hứa Tử Yên là Trúc Cơ kỳ, vốn dĩ tu vi tiêu hao ít hơn bọn họ rất nhiều, do đó thoáng chốc Hứa Tử Yên đã điều tức xong, mở mắt ra.
“Khôi phục?” Hứa Lân nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu.
“Chúng ta đến cửa cốc xem thử?” Hứa Lân hỏi dò.
“Cũng được.” Hứa Tử Yên cũng muốn tới gần cửa cốc một ít, để tiện tiến thêm một bước điều tra.
Hai người rón ra rón rén đến gần cửa cốc, quan sát khắp nơi bên trong, nhưng vẫn không trông thấy gì. Bên trong sơn cốc hoàn toàn yên tĩnh, chẳng có chút động tĩnh, Hứa Tử Yên phóng ra tinh thần lực của bản thân, cũng không tra xét ra khí tức yêu thú nguy hiểm nào. Hai người đều thoáng yên tâm, ngồi xuống đất, vừa giám thị động tĩnh bên trong sơn cốc, vừa lắng nghe tiếng yêu thú rít gào trong rừng rậm Vô Tận hoặc xa hoặc gần truyền đến.
Hứa Lân đột nhiên đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người, nhẹ giọng nói: “Tử Yên, ta cảm thấy muội thật thần bí. Tu vi của muội rốt cuộc là cảnh giới gì, hơn nữa gia tộc hình như hết sức coi trọng muội, ta từng hỏi phụ thân của ta, ông ấy lại không nói gì cả.”
Hứa Tử Yên liếc nhìn Hứa Lân một cái, bật cười hỏi lại: “Lân sư huynh, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, huynh chẳng phải cũng thế đó sao?”
“Ta? Ta thì có bí mật gì? Từ nhỏ đã sinh hoạt trong gia tộc, mỗi ngày ngoại trừ luyện công vẫn là luyện công.” Hứa Lân lắc đầu cười khổ.
“Ảo ảnh Kỳ Lân sau lưng huynh, còn có người thần bí kia cớ sao lại muốn tặng thứ kia cho huynh.” Hứa Tử Yên giơ tay chỉ vào nhẫn trữ vật trên ngón tay Hứa Lân.