Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 120: Quyết định gian nan




Hắn còn chưa dứt lời, Hứa Tử Yên đã gập ngón tay bắn ra, một luồng chỉ phong bắn thủng cổ họng người nọ, một dòng máu tươi liền phun trào. Mặt Hứa Tử Yên thoáng trắng bệch, đây là lần thứ hai nàng giết người sau lần giết chết thôn trưởng. Hứa Tử Yên cố nén cơn buồn nôn trong bụng, lạnh lùng đảo mắt qua đám thủy thủ và mấy thương nhân sót lại nói: “Còn người nào muốn nói nữa không?”

Tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, sợ hãi nhìn Hứa Tử Yên. Vốn tưởng rằng là một thiếu nữ, hẳn sẽ mềm lòng hơn, thật không ngờ lại càng thêm lãnh khốc, một đám làm sao còn dám mở miệng thốt ra câu nào nữa? Kể cả Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược đứng sau cũng trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên ngầm điều hòa hô hấp, sắc mặt khôi phục một tia ửng đỏ, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người đối diện: “Đều không nói? Vậy để ta nói cho các ngươi biết hiện tại các ngươi là ai. Các ngươi là tù binh, tù binh đó biết chưa? Làm tù binh thì nên có giác ngộ của tù binh, đừng nên khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, bằng không ta chẳng để ý giết sạch các ngươi, rồi ném xuống sông đâu.”

Mấy thương nhân cùng thủy thủ còn lại đều đồng loạt biến sắc, ánh mắt sợ hãi co rụt lại thành tiêu điểm, ánh mắt nhóm nam đệ tử Hứa Lân cũng biến đổi, lộ ra ý kính nể. Trong mắt nhóm nữ đệ tử Hứa Mai lại tràn ngập kinh ngạc và không nỡ. Hứa Tử Yên không rảnh đi chú ý phản ứng của từng người, bây giờ nàng còn đang bận nghĩ cách để đưa mười người bọn họ an toàn rời khỏi nơi này.

Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua trên người những thương nhân và thủy thủ kia, phát hiện trong số bọn họ không có cao thủ gì, mấy thủy thủ đều có tu vi dưới Hậu Thiên tầng thứ năm. Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ chốc lát, trong lòng cười khổ thầm nghĩ, nếu tu vi đã trên tầng thứ năm, ai còn muốn làm thủy thủ nữa chứ? Những thương nhân kia cùng lắm là tu vi Hậu Thiên, hơn nữa đều không cao, cao nhất cũng chỉ là Hậu Thiên mười thứ mười. Nhưng có mấy hộ vệ có tu vi khá cao.

Hứa Tử Yên tập trung người hai khoang lại, nhìn qua một lượt, đại khái còn lại sáu hộ vệ, có bốn người là tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười hai, hai người là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Hứa Tử Yên nhíu mày, ở trong lòng có một giọng nói mách bảo nàng, sáu người này không giữ được, đặc biệt là hai hộ vệ Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất kia, nếu bọn họ muốn chạy trốn, sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hứa Tử Yên khép hờ mi mắt, phất tay về phía sáu hộ vệ, Hứa Kỳ, Hứa Lân cùng Hứa Thiên Lang liền nhanh chóng vọt qua, chỉ ngay lập tức sáu hộ vệ kia đã nằm ngã trên mặt đất, biến thành thi thể. Miệng và mũi Hứa Tử Yên bỗng dập dờn mùi máu tươi, trong bụng lại cồn cào một trận, sắc mặt tái nhợt vài phần, chỉ đành âm thầm cười khổ: “Cũng bởi vì trên thuyền này cơ bản đều là người thường, nên đám người mình mới có thể đánh cướp thành công nhanh như vậy, nếu để tu giả trên đại lục tu biết một tu vi Trúc Cơ kỳ như mình dẫn theo một đám tu giả Luyện Khí kỳ đi đánh cướp một con thuyền của người bình thường, chẳng biết có rớt luôn cả tròng mắt hay không.”

“Chỗ các ngươi còn ai có thể làm chủ?” Hứa Tử Yên hít sâu một hơi, đè nén cơn buồn nôn trong bụng xuống, lạnh lùng nói.

Ba tên có bộ dạng thương nhân nhìn nhau, rồi một tên trong số đó dè dặt cẩn thận tiến lên một bước, nhỏ giọng hỏi: “Là ta, tiên nữ, người có việc gì căn dặn?”

Hứa Tử Yên đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, chỉ thấy dáng người hắn cực kỳ béo tròn, trán thật rộng, mặt cũng rất lớn, núc ních thịt, cho dù không cười, ánh mắt kia vẫn híp lại thành đường cong, trông có vẻ ngốc nghếch. Nhưng Hứa Tử Yên lại không bị tướng mạo hắn mê hoặc, một thương nhân làm sao có thể ngốc? Cho nên, vừa thấy bộ dạng tên kia, trong đầu Hứa Tử Yên lập tức hiện lên bốn từ: “Mặt ngốc tâm tặc.”

“Tên?” Hứa Tử Yên lạnh lùng hỏi.

“Vương Lão Thực, tiên nữ.” Tên kia thật thà đáp.

“Từ giờ trở đi, chiếc thuyền này là của chúng ta, chúng ta đến đất liền sẽ tha cho các ngươi rời đi, nhưng trước lúc ấy, các ngươi tốt nhất nên thành thật một chút cho ta, bằng không các ngươi sẽ biết có kết quả gì rồi đấy, nghe hiểu chưa?” Ánh mắt Hứa Tử Yên phóng thích tia nhìn sắc bén.

“Hiểu… hiểu rồi ạ!” Ai nấy đều gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

“Lập tức nhổ neo cho thuyền chạy.” Hứa Tử Yên thu hồi vẻ sắc bén, nói nhàn nhạt.

“Dạ dạ, tiên nữ, chúng ta lập tức nhổ neo cho thuyền chạy.” Vương Lão Thực kia vội vàng gật đầu hỏi: “Tiên nữ, chúng ta chạy đi đâu?”

“Hướng tây, đi xuôi dòng.”

“Dạ.” Vương Lão Thực cười ngây ngô gật đầu với đám người Hứa Tử Yên, sau đó xoay người hô với nhóm thủy thủ: “Còn không mau đi làm việc, ở chỗ này chờ chết phải không?”

Những thủy thủ kia luống cuống tay chân xông ra ngoài, trong đó có bốn thủy thủ chạy tới mạn thuyền, hợp lực kéo neo sắt lên. Hứa Lam từ không trung ngự kiếm xuống, hơi lắc đầu với Hứa Tử Yên, ý là nói cho Hứa Tử Yên biết không có cá lọt lưới trốn thoát, cũng không có người ngoài phát hiện hành động nơi này.

Ba gã thương nhân còn lại cùng mấy thủy thủ thấy một cô gái nhỏ yêu kiều như Hứa Lam mà đã có thể ngự kiếm phi hành, trong lòng càng thêm kinh hãi, tuy tay vẫn hoạt động, nhưng ánh mắt lại hết sức lo sợ, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Hứa Tử Yên đứng giữa sàn tàu.

Ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn sang Hứa Kỳ, dù sao Hứa Kỳ đã từng là đội trưởng gia tộc ủy nhiệm, cho nên Hứa Tử Yên vẫn giữ nguyên tôn kính với Hứa Kỳ, bèn nhẹ giọng nói: “Hứa Kỳ sư huynh, ngoại trừ thủy thủ, huynh đưa ba gã thương nhân và những người nhà cùng người hầu khác nhốt vào kho hàng, rồi phái người trông chừng bọn họ.”

“Được.” Hứa Kỳ gật đầu. Vừa định hành động, liền thấy Vương Lão Thực luôn dè dặt cẩn thận đứng bên cạnh cười ngây ngô tiến tới trước hai bước, cẩn thận nói: “Tiên nữ, để ta ở lại đi, chiếc thuyền này chính là của ta, à, hiện tại là của tiên nữ.” Thấy Hứa Tử Yên hơi nhíu mày một cái, Vương Lão Thực vội vàng cười ngây ngô nói: “Chiếc thuyền này ta cực kỳ quen thuộc, ta có thể ở lại chỗ này giúp tiên nữ, tiên nữ là tiên nhân, những chuyện rườm rà ấy sao có thể để tiên nữ đi làm, nếu tiên nữ có chuyện gì, chỉ cần căn dặn một tiếng, ta sẽ lập tức đi giải quyết ngay.”

Thần sắc Hứa Tử Yên hơi do dự, lại nhìn thoáng qua đệ tử Hứa gia đứng xung quanh mình, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng được, nhưng ngươi phải tận tâm làm việc.”

“Dạ, tiên nữ. Ta nhất định tận tâm làm việc.” Dừng một chập, Vương Lão Thực lại dùng khuôn mặt tươi cười hỏi: “Tiên nữ, người muốn đi nơi nào?”

Ánh mắt ánh mắt Hứa Tử Yên nghiêm lại, lạnh lùng nói: “Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi, ngươi lo mà làm tốt những chuyện cần làm, chứ không phải đi hỏi những việc ngươi không nên biết.”

“Dạ, ta hiểu rồi.” Vương Lão Thực lập tức khúm núm nói. Rón ra rón rén đi tới một bên, trong lòng không ngừng tính toán: “Những người này đều là người tu tiên, chắc sẽ không nhìn trúng đống hàng hóa của mình. Bọn họ đã có thể ngự kiếm phi hành, cớ sao phải cướp thuyền của mình làm chi? Chẳng lẽ bọn họ có ẩn tình gì khó nói? Ừm? Sao lại cảm thấy mấy người này hơi quen mặt vậy nhỉ?”

***

Hứa Hạo Lượng mang theo năm mươi tinh anh trong gia tộc đứng trước ngã rẽ Hứa Tử Yên tách ra cùng thương đội, nhíu chặt mày đứng tại chỗ, đứng sau lưng hắn là đường chủ Hình đường Hứa Hạo Thương.

“Huynh thấy thế nào?” Hứa Hạo Lượng nhẹ giọng hỏi.

Hứa Hạo Thương cũng đồng thời nhíu chặt mày, lần lượt quan sát hai ngã rẽ, cuối cùng thấp giọng nói: “Cửu đệ, đệ nói bọn Kỳ nhi có thể nào chọn con đường hướng tây không?”

“Huynh cảm thấy Kỳ nhi sẽ đưa ra loại quyết định như vậy sao?” Hứa Hạo Lượng nhăn mày càng sâu.

“Nếu là đệ, đệ sẽ quyết định thế nào?” Hứa Hạo Thương chậm rãi hỏi.

“Ta sẽ đi con đường hướng tây, những phương hướng khác căn bản chính là đường chết, sẽ bị lực lượng các gia tộc và tông môn nghiền nát. Nhưng mà, bọn nó không phải ta, bọn nó chính là mấy đứa nhỏ chưa từng ra khỏi cửa, chưa từng trải qua đào vong.”

“Có điều, nếu đi con đường hướng tây này, như vậy liền có nghĩa bọn nó muốn đi rừng rậm Vô Tận. Nơi đó so với tìm đường chết cũng chẳng khác nhau mấy.” Hứa Hạo Thương do dự nói.

“Nhưng nếu bọn nó không từ nơi này thay đổi tuyến đường đi rừng rậm Vô Tận, sẽ không còn cơ hội thay đổi tuyến đường nữa, đến nước này chỉ còn một con đường đi tới rừng rậm Vô Tận. Vào thời khắc hiện giờ, đi phương hướng khác, sẽ chết thật mau, nhưng nếu đi con đường hướng tây tới rừng rậm Vô Tận, ít nhất có thể sống lâu thêm một chút.” Hứa Hạo Lượng khẽ thở dài thườn thượt nói.

“Có điều, ta cảm thấy Kỳ nhi chưa hẳn sẽ đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy.” Hứa Hạo Thương lắc đầu phản bác.

“Nhưng mà…” Hứa Hạo Lượng dừng một lúc mới nói: “Ngũ ca, huynh chớ quên, trong đội ngũ kia còn có một Hứa Tử Yên.” Nói tới đây, trên mặt Hứa Hạo Lượng để lộ thần sắc cực kì phức tạp, ngay cả chính hắn cũng không rõ cái nhìn hiện tại về Hứa Tử Yên.

“Yên nhi? Nàng sẽ đưa ra loại quyết định như vậy? Tuy rằng sức chiến đấu của nàng lợi hại, nhưng nàng dù sao vẫn chỉ là một cô bé, ta thấy nàng chưa hẳn có thể đưa ra quyết định liều lĩnh tìm đường sống trong cõi chết thế này.” Hứa Hạo Thương vô cùng kiên quyết lắc đầu, vẻ mặt không hề tin tưởng.

“Hiện tại nhiều thế lực đều đang tìm bọn nó, mà vẫn không tìm được, ta cảm thấy chỉ có một lời giải thích, cũng là lời giải thích duy nhất, đó là bọn nó đi hướng tây tới rừng rậm Vô Tận.” Trên mặt Hứa Hạo Lượng càng ngày càng lộ vẻ kiên định.

“Vậy… đệ nói phải làm sao đây? Cửu đệ, lần này đệ là đội trưởng dẫn đội.” Hứa Hạo Thương nhìn Hứa Hạo Lượng nhẹ giọng nói.

Hứa Hạo Lượng bây giờ cũng rất do dự, hắn sợ bản thân phán đoán sai, như vậy sẽ đẩy con mình vào trung tâm các loại thế lực giao thoa, khẳng định chết là không thể tránh khỏi. Cuối cùng hắn vẫn không dám quá mạo hiểm, nhẹ giọng nói với Hứa Hạo Thương: “Ngũ ca, huynh mang theo người trong gia tộc ở lại đây, tiếp tục tìm kiếm các phương hướng phụ cận, quấn lấy các thế lực khác, khi nào còn chưa phát hiện ra bọn Kỳ nhi và Thiên Lang, chỉ cần huynh không đi trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đến gây phiền toái cho các huynh. Lại phái vài người đưa tin về gia tộc, báo tình huống nơi này cho đại ca biết, bảo đại ca xem thử có thể mời phụ thân ta hoặc phụ thân huynh ấy xuất quan tới nơi này hay không, bằng không, dù các huynh tìm được bọn Kỳ nhi và Thiên Lang, dựa vào thực lực của các huynh, e rằng cũng không đủ để hộ tống bọn nó trở về.”

“Vậy còn đệ?”

“Một mình ta đi rừng rậm Vô Tận, tìm kiếm bọn nó ở dọc đường.”