Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 119: Đánh cướp




Đêm ngày càng khuya, trong đêm tối có vài bóng người đang cấp tốc di chuyển. Vào lúc ban ngày, nhóm Hứa Tử Yên đã thay trang phục, quan trọng nhất là bọn họ đã ẩn giấu tu vi, hơn nữa cứ ba người một tổ vào thành, Hứa Tử Yên lại vào thành một mình, cho nên không ai sinh lòng hoài nghi với người thực lực kém như bọn họ, vả lại cũng không ai ngờ đến nhóm Hứa Tử Yên sẽ đi tới phương hướng này. Vì vậy, đoàn người Hứa Tử Yên không hề nhận phải chút nghi ngờ trực tiếp xuyên qua Thiết Mạc thành, sau đó phóng như chớp về phía Hướng Dương trấn.

Đến khi tới Hướng Dương trấn, nhóm Hứa Tử Yên cũng không vào trấn, mà vòng qua trấn, lao thẳng tới bến tàu ngoài Hướng Dương trấn.

Hứa Thiên Lang dẫn tổ hai đi đầu phía trước, theo sát đằng sau là tổ một  của Hứa Lân, sau nữa là Hứa Tử Yên, cuối cùng là tổ ba của Hứa Kỳ. Từng tổ đều duy trì khoảng cách năm thước, lén lút lần mò đến bến tàu.

Đây là lần đầu tiên nhóm mười người Hứa Tử Yên có kế hoạch đi làm một chuyện, hơn nữa còn là hành động đầu tiên sau khi Hứa Tử Yên lên làm đội trưởng chia tổ nhỏ. Hứa Tử Yên cực kỳ coi trọng lần hành động này, ở trong lòng Hứa Tử Yên, lần hành động này chỉ có thể thành công không thể thất bại. Thành công có thể gầy dựng lòng tin của mọi người. Nếu thất bại, khoan nói có tổn thất hay không, chỉ sợ niềm tin của mọi người đều sẽ sụp đổ theo.

Nhưng mà, khi hai tròng mắt Hứa Tử Yên nương theo ánh trăng đảo qua trên mặt mọi người, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ cười khổ. Lúc này đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân, bao gồm Hứa Thiên Lang hiếu chiến và Hứa Lam nhút nhát kia, có vẻ như đều đã quên mất chuyện gia tộc, cũng quên luôn bản thân hiện tại đang đào vong. Biểu cảm trên mặt ai nấy đều rất hưng phấn, hai mắt tỏa sáng lập lòe trong đêm tối.

Từ khi Hứa Tử Yên tuyên bố muốn cướp một con thuyền ở bến tàu, nhóm thiếu niên này liền quên sạch tình cảnh bản thân, một đám hưng phấn giống như tiêm máu gà. Hứa Tử Yên không nói gì bọn họ, bởi vì nàng biết dù mình có nói, cũng không hữu dụng, nhiều nhất là bọn họ cố gắng che giấu ngoài mặt một chút, nhưng trong lòng bọn họ, loại cảm giác hưng phấn khi đánh cướp lần đầu sẽ chẳng tiêu tan được.

Hứa Tử Yên rất thông cảm với bọn họ, một đám thiếu niên, bình thường chỉ biết tu luyện, đừng nói rời khỏi Trung Đô thành, ngay cả đi ra ngoài gia tộc cũng rất ít. Nhóm người trẻ tuổi suốt ngày tu luyện lại chưa từng làm chuyện cướp bóc, vừa nghe phải đi làm sự tình kích thích thế này, làm sao có thể không xoa tay nóng lòng muốn thử? Thậm chí có khi trong lòng bọn họ còn nghĩ sẵn, đợi đến lúc bản thân về tới gia tộc phải khoe khoang chuyện này thế nào với nhóm sư huynh muội trong gia tộc. Điều này làm cho Hứa Tử Yên nhất thời dở khóc dở cười.

“Thiên Hải sư huynh, huynh khẳng định bến tàu chắc chắn sẽ có thuyền sao?” Hứa Tử Yên thấp giọng hỏi.

“Nhất định sẽ có, nơi này mỗi ngày đều có thuyền, chở hàng hóa từ nơi này đi xuôi dòng, vừa tiện lại vừa nhanh, cho nên rất nhiều thương nhân đều lựa chọn tuyến đường này. Kể cả mùa đông, mỗi ngày ít nhất cũng sẽ có một thương thuyền.” Hứa Thiên Hải khẽ trả lời.

“Ta thấy rồi.” Hứa Tử Yên đột nhiên nhẹ giọng nói, đôi mắt chợt lóe lên tia sáng, cách bến tàu không xa loáng thoáng xuất hiện hình dáng một con thuyền.

Chưa đến một khắc, mười người đã ẩn nấp tại nơi chỉ cách con thuyền kia trên dưới năm mươi thước. Hứa Tử Yên cẩn thận quan sát tình huống xung quanh một lượt, thấp giọng nói: “Mọi người hành động theo kế hoạch, phải nhanh phải hiểm, còn ai có dị nghị gì không?”

“Không có.” Hứa Kỳ, Hứa Lân, Hứa Thiên Lang và những người khác nhẹ giọng đáp, trong mắt phát ra tia sắc bén.

Trên mặt Hứa Mai, Hứa Mỹ Nhược và Hứa Lam thì lại hiện lên chút do dự, Hứa Lam kia càng sợ hãi hỏi: “Tử Yên tỷ tỷ, chúng ta phải giết người sao? Bọn họ chỉ là thương nhân, là vô tội người mà.”

Ánh mắt trong suốt của Hứa Tử Yên lóe lên một tia phức tạp, nhưng vẫn khẽ cắn môi một cái, nặng nề nói: “Nếu người trong thuyền quá đông, chúng ta cũng giết không hết, hơn nữa chúng ta đều không biết lái thuyền. Cho nên chúng ta phải giữ lại một số người làm thủy thủ, nhưng phải mau chóng khống chế bọn họ, không thể để những người khác phát hiện ra đi báo hiệu. Đối với người cả gan phản kháng, chúng ta nhất định phải kiên quyết giết chết. Nếu quả có người bởi vì bản thân do dự mà bại lộ hành tung của cả nhóm, ảnh hưởng đến sự an toàn của toàn bộ đoàn đội, như vậy xin mời người đó chủ động rời đi, chúng ta không cần một người sẽ mang đến nguy hiểm cho mọi người bất cứ lúc nào.”

Hứa Lam cúi đầu, cắn chặt môi, rươm rướm nước mắt, nhưng sau đó đã bớt đi chút ít do dự. Trong mắt Hứa Mai và Hứa Mỹ Nhược cũng lộ vẻ kiên quyết. Hứa Tử Yên chớp mắt một cái, lại quan sát phương hướng xung quanh con thuyền lần nữa, rồi nhẹ nhàng phất tay, mười thân ảnh liền không chút tiếng động lẻn vào trong màn đêm yên tĩnh.

Kỳ thực Hứa Tử Yên cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cũng chưa bao giờ tự trải nghiệm. Có điều so sánh với chín người khác, ít nhất kiếp trước Hứa Tử Yên đã từng xem qua điện ảnh và tiểu thuyết loại này. Cho nên toàn bộ kế hoạch đều là một mình Hứa Tử Yên sắp đặt, thời điểm chín người kia nghe Hứa Tử Yên vạch ra từng bước kế hoạch, một đám khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, trong ánh mắt chỉ còn lại khâm phục.

Tuy rằng Hứa Tử Yên đã nghĩ đi ngẫm lại kế hoạch của mình, cố gắng đạt tới hoàn mỹ, thế nhưng so với chín người kia bản thân nàng còn lo lắng hơn nhiền. Chỉ là, bước này nhất định phải bước, tương lai đào vong chắc chắn sẽ tràn ngập nguy hiểm, từ giờ trở đi phải tôi luyện bọn họ, bất kể kết quả thành công hay thất bại, trên còn đường đào vong tương lai, dù sao vẫn sẽ nhiều thêm một ít vốn liếng giữ mạng.

Ở trong bụi cỏ lau cách con thuyền kia khoảng hai mươi thước, nhóm Hứa Tử Yên quan sát được ở đầu thuyền và đuôi thuyền đều có một Hậu Thiên tầng thứ sáu gác đêm, đang dựa vào trên mạn thuyền, đầu cứ gục lên gục xuống, làm Hứa Tử Yên bỗng có một loại lo lắng, hai người họ có khi nào ngủ say quá rồi rớt xuống nước luôn không.

Hứa Thiên Lang ẩn thân dẫn đầu phía trước nhẹ nhàng phất tay một cái, ba người tổ hai đã vận tu vi đến cực hạn, thân hình ở trong bóng đêm giống như gió nhẹ thổi lướt qua thuyền. Đối phó với hai Hậu Thiên tầng thứ sáu, đương nhiên không cần Hứa Thiên Lang tự mình động thủ, cho nên hắn vừa phóng lên thuyền, liền ngự kiếm ở không trung, giám thị tình huống bốn phía. Mà Hứa Bằng và Hứa Mỹ Nhược thì chia nhau đánh về phía đầu thuyền và đuôi thuyền.

Hai người họ dùng phương thức Hứa Tử Yên vừa mới dạy, một bàn tay bịt kín miệng đối phương, tay kia thì ôm lấy đầu đối phương, dùng sức vặn một cái, bên tai chợt nghe thấy một tiếng ‘răng rắc’ rất nhỏ, thân thể hai kẻ gác đêm liền quỵ xuống.

Hứa Bằng cùng Hứa Mỹ Nhược nhẹ nhàng đỡ lấy thi thể hai kẻ kia, Hứa Bằng lúc này hết sức hưng phấn. Hắn thật không ngờ còn có phương thức giết người như vậy. Trước kia những tu giả bọn họ, đều là phi kiếm, pháp thuật rồi thêm phù, một đường oanh oanh liệt liệt. Hiện tại bản thân dùng loại thủ đoạn mới này lại có thể im hơi lặng tiếng giết chết một người. Trái tim Hứa Bằng kích động không thôi, chỉ cảm thấy loại phương pháp giết người này thật kích thích, một mặt là khắp nơi im ắng, yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng trái tim mình đang đập, một mặt là vì bản thân bình tĩnh giết người, khiến toàn thân hưng phấn nổi lên một lớp da gà.

Nhưng Hứa Mỹ Nhược ở đuôi thuyền thì lại khác, nàng cũng không phải chưa từng giết người, nhưng tận mắt thấy một người yên tĩnh không tiếng động chết trong lòng mình, chậm rãi nằm ngã ra boong thuyền, loại cảm giác khiến người ta sợ hãi này làm cho Hứa Mỹ Nhược hết sức không thoải mái, trong bụng dâng lên một trận cồn cào. Vội vàng lấy tay bịt kín miệng, không để phát ra âm thanh.

Hứa Thiên Lang ngự kiếm đứng ở không trung thấy hai kẻ gác đêm bị xử lý lặng yên không một tiếng động, trong lòng cảm thấy khiếp sợ với phương pháp Hứa Tử Yên truyền thụ, bất tri bất giác có một tia kính sợ Hứa Tử Yên.

Hứa Thiên Lang ngự kiếm ở không trung lặng lẽ bay quanh thuyền hai vòng, xác định toàn bộ người trên thuyền không bị đánh thức, mới phát tín hiệu cho trên bờ. Bảy thân ảnh phóng lên trong màn đêm, im hơi lặng tiếng phập phềnh trên không con thuyền kia.

Hứa Tử Yên nhẹ nhàng vươn ngón tay cái chỉ bên dưới, Hứa Thiên Lang lẳng lặng đáp xuống sàn tàu, mang theo Hứa Bằng và Hứa Mỹ Nhược lần mò tới khoang trước. Mà Hứa Lân thì mang theo thành viên tổ một, Hứa Lương Vĩ và Hứa Mai lẳng lặng đáp xuống, lén lút tới gần khoang sau. Hứa Kỳ mang theo thành viên tổ ba Hứa Thiên Hải và Hứa Lam vẫn tiếp tục ngự kiếm ở không trung, cảnh giác quan sát bốn phía. Còn Hứa Tử Yên lại thỉnh thoảng đưa mắt nhìn phía khoang trước và khoang sau, luôn chú ý tất cả tình huống phát sinh nơi đó.

Trong khoang thuyền truyền đến xôn xao ngắn ngủi cùng hai tiếng thét chói tai. Hai tiếng thét chói tai kia giống như có người đột nhiên bị cắt đứt cổ họng rồi chợt ngừng lại, mà sự thật đúng là như thế. Kế tiếp, Hứa Mai liền ra khỏi khoang thuyền, một tay che miệng, một tay ra hiệu với đám người Hứa Tử Yên ở không trung.

Hứa Tử Yên cùng đám người Hứa Kỳ từ không trung hạ xuống, để lại Hứa Lam vẫn ngự kiếm ở không trung, giám thị bốn phía. Vừa đi vào khoang thuyền, liền phát hiện bên trong có bốn cổ thi thể, còn có mười mấy đang run rẩy đứng tại chỗ, Hứa Lân bình tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm những người đó. Tiếng bước chân vang lên, Hứa Mỹ Nhược từ ngoài cửa đi vào, nhìn thoáng qua thi thể trên đất, lại lập tức dời mắt đi, nhìn sang phía Hứa Tử Yên, nhẹ giọng nói: “Giết tám người, còn mười chín người. Đã bị khống chế hết.”

Trong lòng Hứa Tử Yên khẽ động, Hứa Thiên Lang thật đúng là một người hung ác, bên này giết bốn, bên hắn lại giết đến tám. Mà lúc này một kẻ có bộ dạng thương nhân trong số những thủy thủ kia thấy Hứa Tử Yên đi tới, hơn nữa hình như còn là thủ lĩnh của đám người này. Không khỏi cẩn thận đánh giá Hứa Tử Yên vài lần, nhìn thế nào cũng giống một thiếu nữ mềm yếu xinh đẹp, trong lòng liền hơi ổn định, thoáng cân nhắc. Một thiếu nữ yêu kiều như thế, hẳn là rất dễ đối phó. Vì thế liền tách thủy thủ hai bên ra, bước tới phía trước, cất giọng khá lớn nói: “Vị tiểu thư này, các bị muốn làm gì? Bọn ta chỉ là thương nhân đàng hoàng, các vị…”