Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 117: Thiết Mạc thành




Dương Long không hề nhúc nhích, mắt thấy thanh kiếm kia sắp chém tới trước người. Tay phải đột nhiên ngưng tụ ra một thanh kim thương, bắn tới luồng kiếm quang kia, kiếm quang dữ dội nhất thời hóa thành vô số điểm sáng, oành một tiếng tiêu tan.

Một thân ảnh chậm rãi hiện ra trong bóng đêm, đúng là Hứa Hạo Lượng với vẻ mặt nghiêm trọng. Hứa Hạo Lượng cũng không trông cậy vào kiếm quang của mình sẽ đả thương đến Dương Long, lại nói, kia chỉ là một đường kiếm quang, không có khả năng kéo dài tới trăm mét còn có thể đả thương một cao thủ cùng cảnh giới Trúc Cơ kỳ với mình. Hứa Hạo Lượng chém ra một kiếm kia, chỉ là vì cảnh cáo Nam Lâm thành Dương gia, người Hứa gia đã tới rồi.

“Hứa Hạo Lượng.” Dương Long từ tốn nói.

“Dương Long.” Hứa Hạo Lượng nghiêm nghị quát.

Dương Long hừ lạnh một tiếng, thanh trường thương đeo nghiêng sau lưng vù vù một trận, từ sau lưng Dương Long tự động phóng lên không trung, trôi nổi trên đầu Dương Long. Dương Long đánh ra một thủ quyết, thanh trường thương đột nhiên phóng to lên, mang theo uy thế hung hăng đâm tới Hứa Hạo Lượng ở đối diện.

Nếu là trước kia, Dương gia và Hứa gia tuy không bằng lòng nhưng vẫn bằng mặt. Có điều kể từ mấy ngày trước ở Hứa gia, hai bên đã xé rách mặt, mọi người cũng không cần tiếp tục giả vờ giả vịt nữa. Vì vậy, Dương Long căn bản không nói câu nào, liền dẫn đầu động thủ.

Hai mắt Hứa Hạo Lượng lườm Dương Long một cái, trong ánh mắt tràn ngập cảnh cáo, sau đó thân hình lại đột nhiên biến mất trong bóng đêm, chỉ sót lại tràng tiếng cười ha hả, càng đi càng xa.

Dương Long phất tay một cái, thanh trường thương màu vàng lập tức thu nhỏ lại, bay trở về phía sau hắn, treo lại trên lưng.

“Hừ, cái tên Hứa Hạo Lượng hiếu chiến, khi nào thì trở nên nhát như chuột thế này.”

“Có lẽ đang vội tìm kiếm đệ tử trong gia tộc bọn họ trước, nên không muốn động thủ.” Dương Bộ chậm rãi nói.

“Rút binh khí với kẻ nhát gan nhu nhược như thế, quả thực chính là một loại sỉ nhục.” Dương Long cực kỳ buồn bực việc Hứa Hạo Lượng chưa chiến đã chạy, bèn oán hận vung ống tay áo nói: “Chúng ta đi, không cần để ý tới kẻ như vậy.”

Dương Bộ đăm chiêu nhìn phương hướng Hứa Hạo Lượng rời đi, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái. Hứa Hạo Lượng tên này ở phương bắc là lấy sự hiếu chiến mà nổi danh, là loại người thà rằng chết trận, chứ không bao giờ chạy trốn. Tuy rằng lần này hắn đang mắc nhiệm vụ gia tộc trên mình, nhưng hành động hôm nay thật sự khiến Dương Bộ có chút không quen, đã sắp hoài nghi đó có phải Hứa Hạo Lượng hay không.

Chỉ là, ngay khi hai người bọn họ vừa mới xoay người, Hứa Hạo Lượng lại đột nhiên quay lại, một đường kiếm quang hung hiểm chém tới lần nữa.

Phải nói Dương Long kia bình thường cũng là người hiếu chiến giống Hứa Hạo Lượng, nhưng hiện tại hắn thấy Hứa Hạo Lượng quay người chiến đấu, liền phản ứng được, dù sao hắn cũng là một người có kinh nghiệm phong phú, lập tức biết đây là Hứa Hạo Lượng muốn cuốn lấy hai người mình, mà người Hứa Hạo Lượng mang đến chỉ sợ đang ở chung quanh tìm kiếm mười đệ tử gia tộc bọn họ. Vì thế, lập tức quát với Dương Bộ: “Dương Bộ, đệ mau đi tìm đệ tử gia tộc, bảo bọn họ khẩn cấp gia tăng tốc độ tìm kiếm, đệ tử đào vong của Hứa gia rất có thể đang ở phụ cận nơi này.”

“Dương Long…”

“Đi mau, hắn không làm gì được ta.”

Dương Long vừa dứt lời, lập tức tay cầm kim thương xông đến Hứa Hạo Lượng. Nhìn bóng lưng Dương Long đuổi theo Hứa Hạo Lượng dần biến mất, Dương Bộ không khỏi âm thầm kêu khổ. Hứa Hạo Lượng đó còn là con người sao? Tên kia ở phương bắc nổi danh hiếu chiến, là một kẻ không ai muốn cứng đối cứng. Sư huynh mình tuy rằng cũng là một người hung hãn, nhưng hai người hung hãn va đụng nhau, sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ xuất hiện dạng kết quả gì đây?

Lúc này, một căn khách điếm ở Bác Vọng thành, Thương Lãng thành Chu Thánh Thành đứng sau một cái bàn trong phòng, một bàn tay chắp sau lưng, một bàn tay cầm một cây bút lông, ở dưới ánh nến, viết xuống tên một người trên giấy Tuyên Thành: Hứa Tử Yên.

Ngày đó ở quảng trường trung ương Hứa gia, hắn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Hứa Tử Yên đánh bại Dương Linh Lung. Hứa Tử Yên cho hắn một loại cảm giác mơ hồ không rõ. Bởi vì trận chiến giữa Hứa Tử Yên và Dương Linh Lung, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, Hứa Tử Yên đều cực kỳ bình tĩnh, không hề có một chút khẩn trương cần phải có khi đối mặt với người có tu vi cao hơn mình rất nhiều, thậm chí chiến ý cũng không quá mãnh liệt, nhưng kết quả lại làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.

Lần ấy Chu Thánh Thành hoài nghi Hứa Tử Yên đã ẩn giấu tu vi, nhưng trải qua cuộc điều tra về Hứa Tử Yên, hắn liền phủ định ý tưởng này của bản thân. Một cô bé chưa đến mười sáu tuổi, hơn nữa vừa mới tu luyện không bao lâu, có thể đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đã là một kỳ tích, làm sao còn có thể ẩn giấu tu vi?

Bởi vậy, Chu Thánh Thành kết luận, Hứa Tử Yên là một người tâm tư cực kỳ thâm trầm, hơn nữa rất giỏi che giấu bản thân, bằng không tại sao lúc gặp Dương Linh Lung lại không có chút khẩn trương và chiến ý, nhất định là nàng đã che giấu sự khẩn trương cùng chiến ý vô cùng kỹ. Hiện tại tìm khắp nơi vẫn không thấy mười tinh anh đệ tử của Hứa gia đâu, như vậy nhất định là do Hứa Tử Yên dẫn theo những người đó đào vong.

Chu Thánh Thành nặng nề gạch ngang qua tên Hứa Tử Yên một đường, trong lòng khẽ than: “Hứa Tử Yên này, xem ra thật không đơn giản, nếu lần này để nàng an toàn trở về gia tộc, tương lai tuyệt đối sẽ thành một đối thủ nặng ký của Chu gia mình.”

Chu Thánh Thành nhẹ nhàng buông bút lông, đặt rất ngay ngắn, hắn làm việc luôn nghiêm túc cẩn thận, kể cả những việc vặt trong cuộc sống cũng không ngoại lệ. Hắn hơi nhíu mày, mi tâm nhăn lại thành một hình chữ xuyên (川) đẹp mắt, miệng thì thào tự nhủ: “Bảo tàng Hứa gia.”

“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Hứa Tử Yên đang nhắm mắt ngủ bỗng dưng mở ra, thì thầm hỏi.

“Không nghĩ gì cả.” Hứa Mỹ Nhược nghiêng đầu đi, lén lút lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.

“Nhớ cha mẹ?” Hứa Tử Yên khẽ hỏi.

Hứa Mỹ Nhược im lặng gật đầu. Hứa Tử Yên than nhẹ một tiếng, cũng không nói gì. Một lát sau, Hứa Tử Yên muốn đánh vỡ sự trầm mặc này. Dù sao các nàng hiện tại đang đào vong, cần nhất là ý chí chiến đấu, chứ không phải tưởng niệm hoặc bi thương.

“Trời sắp tối rồi phải không?” Hứa Tử Yên nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, qua lát nữa mặt trời sẽ lặn.” Hứa Mai xốc một góc mành cửa sổ lên, ngó ra ngoài khẽ đáp.

“Mọi người điều tức một chút đi, các sư huynh bên ngoài luôn cưỡi ngựa chạy đi, không thể điều tức, e rằng lúc này bọn họ chỉ đang cố gắng gượng. Nếu chúng ta thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn, bốn cô gái chúng ta mới là lực chiến đấu chân chính.”

Dứt lời, Hứa Tử Yên liền nhắm hai mắt lại, hô hấp bắt đầu đều đặn. Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược cũng ngậm miệng, bắt đầu điều tức. Các nàng biết lời Hứa Tử Yên nói đúng là tình hình thực tế, các nàng ngồi ở trong xe mà đã cảm thấy xóc nảy mệt nhọc, huống chi các sư huynh luôn đánh xe và cưỡi ngựa?

Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai khắc sau, Hứa Tử Yên hơi mở mắt, nhìn ba người bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Hô hấp của các ngươi có hơi loạn.”

“Bọn ta làm sao có thể tĩnh tâm điều tức được chứ? Tỷ cho rằng ai cũng có thể giống tỷ vậy à?” Hứa Mai bĩu môi nói: “Tử Yên tỷ tỷ, ta thật sự càng ngày càng bội phục tỷ rồi đấy, vào giờ khắc đào vong thế này, vậy mà tỷ vẫn có thể tỏ vẻ như không có việc gì.”

“Ăn uống no đủ là vì có sức lực chiến đấu, để ứng phó với bất cứ chuyện gì xảy ra. Điều tức là vì bảo trì tinh thần lực tập trung tràn đầy, để có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, về sau các ngươi cũng sẽ làm được.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói.

“Vậy Tử Yên tỷ tỷ, tỷ đoán thử xem. Gia tộc rốt cuộc sẽ không có chuyện gì chứ?” Hứa Lam sợ hãi hỏi.

“Đừng nên nghĩ đến chuyện gia tộc nữa. Gia tộc tự nhiên sẽ có tộc trưởng an bày, điều hiện tại chúng ta cần làm chính là cam đoan sự an toàn của bản thân chúng ta, nếu gia tộc không có việc gì, lần này sẽ chỉ là một lần trải nghiệm hiếm có của chúng ta, tin rằng ngày mà chúng ta thành công trở về gia tộc, cũng chính là thời điểm chúng ta trở thành tinh anh chân chính trong gia tộc. Nếu gia tộc đã xảy ra chuyện, vậy chúng ta càng phải che giấu bản thân sâu hơn nữa, có khả năng chúng ta phải rời khỏi phương bắc, tranh thủ gia nhập một số tông môn, cho dù là tiểu tông môn. Đợi đến khi chúng ta quay lại phương bắc, đó cũng chính là ngày Nam Lâm thành Dương gia, Thương Lãng thành Chu gia và Cự Khuyết thành Hàn gia diệt tộc.” Hứa Tử Yên bình tĩnh nói, nhưng trong mắt lại lóe lên sát ý lẫm liệt.

“Được rồi, bọn ta nghe tỷ.” Hứa Lam gật đầu, lấy lương khô từ trong túi trữ vật, bắt đầu ăn. Nghe xong lời Hứa Tử Yên nói, lại thấy bộ dạng ăn ngon lành của Hứa Lam, Hứa Mai và Hứa Mỹ Nhược luôn không có tâm trạng ăn uống cũng cảm thấy đói bụng theo, bắt đầu lấy lương khô và nước từ trong túi trữ vật ra ăn.

Ngựa cũng dần dần đuối sức, cho nên thẳng đến nửa đêm mọi người mới tiến vào một khu rừng nhỏ, trong khu rừng nhỏ có thể loáng thoáng trông thấy Thiết Mạc thành.

“Tử Yên muội muội, vì sao chúng ta phải ngừng ở trong này?” Nhìn Hứa Tử Yên ra khỏi xe, Hứa Lân không hiểu hỏi.

“Trước tiên để mọi người nghỉ ngơi một lúc đã.” Hứa Tử Yên cười nói.

“Chúng ta có thể vào trong Thiết Mạc nghỉ ngơi, hơn nữa chúng ta còn có thể tìm một tửu điếm dùng một bữa ngon lành mà.” Hứa Mỹ Nhược vừa mới gặm một ít lương khô nhẹ giọng nói, nàng đến bây giờ vẫn cảm thấy lương khô kia còn đang mắc nghẹn ở trong cổ họng thật khó chịu, trông thấy phía trước chính là Thiết Mạc thành, liền nhịn không được nổi lên ý nghĩ muốn ăn mấy món ngon.

“Ha ha…” Hứa Thiên Hải đứng bên cạnh cười nói: “Mỹ Nhược muội muội, muội đã từng gặp thành trì nào ban đêm không đóng cửa chưa? Hiện tại dù muội có muốn vào cũng vào không được.”

“À ~~” Hứa Mỹ Nhược ngượng ngùng làm một cái mặt quỷ, cúi đầu im lặng.

Hứa Tử Yên cười khẽ nói: “Được rồi, mọi người ăn chút lương khô, uống chút nước trước đi, rồi điều tức một lát, đợi đến hừng đông hẵng tính.”



Khi những tia nắng mai đầu ngày xuyên qua tán lá cây chiếu xuống, đám người Hứa Tử Yên đang điều tức đều tỉnh lại.

“Thiên Hải sư huynh.” Hứa Tử Yên cất tiếng gọi.

“Ừ, có việc gì?” Hứa Thiên Hải quay đầu nhìn Hứa Tử Yên.

“Huynh quen thuộc nơi này, phiền huynh đi vào Thiết Mạc thành thăm dò một chút, xem thử có tình huống dị thường hay không, tốt nhất có thể mua một ít đồ ăn trở về, đến lúc đó chúng ta liền trực tiếp xuyên qua Thiết Mạc thành, không nán lại trong Thiết Mạc thành nữa. Vì không để người khác hoài nghi, chỉ có thể để một mình huynh đi, có được không?”

“Được, ta liền đi ngay, các ngươi chờ ta trở về.”

Hứa Thiên Hải phóng ngựa rời khỏi khu rừng nhỏ, những người còn lại đều đứng dậy nhìn theo bóng lưng Hứa Thiên Hải rời đi, trong mắt tràn ngập lo lắng…