Edit: Vạn
- Nói đi, là chuyện gì?
Lý Tưởng đã đoán ra Dương Tư Niệm tìm hắn là vì chuyện gì, có điều hắn không nói ra, bằng không Dương Tư Niệm lại nghĩ hắn là người rất đáng sợ.
Dương Tư Niệm nói:
- Gần đây, trường học của em gái tôi phát sinh một chuyện, cảnh sát đã tham gia điều tra, lại thấy trước kia có sát thủ ám sát em gái tôi nên tôi có chút lo lắng cho sự an toàn của em ấy, vì vậy tôi muốn mời cậu đến đại học Giang Châu, bảo hộ em gái tôi trong một thời gian ngắn.
- Tôi không phải vệ sĩ của Dương tổng sao? Sao bỗng nhiên lại muốn tôi đi trường học bảo vệ cô nàng kia thế?
Lý Tưởng chậm rãi thở ra một hơi khói, thuận miệng hỏi.
Dương Tư Niệm nói:
- Tôi chỉ có một người em gái là nàng, nếu như nàng gặp chuyện không may, tôi sẽ không còn người thân nào trên đời này nữa. Còn nữa, gần đây tôi bận việc gây dựng là và phát hành lại cổ phiếu tập đoàn, sẽ rất ít khi đi ra ngoài, sát thủ muốn giết tôi cũng không có cơ hội đâu. Hơn nữa bên cạnh tôi còn có Thiết Thủ, cậu ta cũng sẽ bảo vệ tôi.
Lý Tưởng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Dương Tư Niệm nói:
- Đương nhiên nếu bên tôi có chuyện thì cậu vẫn là lấy chuyện của tôi làm chuyện chính, chờ Phượng Phượng được nghỉ, ta sẽ đưa nàng ra nước ngoài tránh một thời gian.
- Được rồi, Dương tổng, tôi biết nên làm như thế nào, cô yên tâm đi, tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của cô.
Lý Tưởng cười cười nói:
- Có điều tôi như thế này đi bảo vệ cô nhóc kia sẽ không khiến người khác hoài nghi cùng chú ý sao?
Dương Tư Niệm nói:
- Yên tâm, tôi cũng đã xắp xếp ổn thoả rồi, ba ngày sau, cậu chính là sinh viên năm nhất của đại học thành phố Giang Châu.
Lý Tưởng kinh ngạc nói:
- Cái gì? cô biến tôi thành sinh viên sao?
Dương Tư Niệm cươi cười, nói:
- Có vấn đề gì sao?
Lý Tưởng nói:
- Quay đi quay lại, chính là muốn tôi trở đóng giả trẻ trâu à!
- Rất tốt đó chứ, đại học Giang Châu là đại học hạng nhất quốc gia chúng ta đó, hơn nữa, trường đại học này là trung tâm nghệ thuật, có thể nói là mỹ nữ nhiều như mây, thể loại mỹ nữ nào khắp nơi trên toàn nước đều có, vừa vặn phù hợp khẩu vị của cậu nha!
Dương Tư Niệm trêu đùa nói.
- Ha ha, vậy cũng đúng, có điều cô có ghen không?
Lý Tưởng đột nhiên tới gần hỏi.
- Tôi, tôi cần gì phải ghen?
Dương Tư Niệm không khỏi hoảng hốt, vội vàng tránh né ánh mắt của Lý Tưởng.
- Ha ha...
Lý Tưởng cười to vài tiếng, lại ngồi xuống.
Dương Tư Niệm nội tâm không khỏi thấy có chút mất mát, cũng không biết mình mất mát cái gì, một lúc sau, nàng lên tiếng:
- Tôi cho cậu nghỉ ngơi ba ngày, nghỉ ngơi cho tốt vào.
- Ha ha, vậy cảm ơn Dương tổng.
Lý Tưởng cười cười, nhắc nhở Dương Tư Niệm:
- Dương tổng, Hùng Bách Đào ngã, có điều, Giảng Võ đường lại không có chịu ảnh hưởng gì, cô làm bọn học mất đi một chỗ dựa vững chắc, chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
- Hừ, không có Hùng Bách Đào kìm hãm tôi thì tôi đây chẳng sợ bọn họ, huống chi tập đoàn Khải Lý lại là sản nghiệp của Dương gia, Giảng Võ đường muốn đối phó với tập đoàn Khải Lý thì trước đó cũng phải suy nghĩ một chút, bọn họ sẽ phải đối phó với Dương gia như nào.
Dương Tư Niệm lạnh mặt nói.
- Tốt, vậy không có việc gì tôi đi trước đây.
Lý Tưởng đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc của Dương Tư Niệm.
- Lý Tưởng…
Dương Tư niệm mê man đứng lên gọi tên Lý Tưởng.
Lý Tưởng cười, quay đầu lại, hỏi:
- Dương tổng có chuyện gì sao?
Dương Tư Niệm trầm mặc một lúc rồi lắc đầu, cười khổ, nói:
- Không có việc gì, cậu đi đi.
- Ừ.
Lý Tưởng gật đầu rồi rời đi.
Dương Tư Niệm thấy buồn vu vơ, đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ hồi lâu.
Lý Tưởng sau khi trở lại biệt thự, thấy mấy cô gái đều đang ở nhà, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, lúc trước vào thời điểm này các nàng đều còn đang bận rộn với việc của mình.
Có điều, để cho hắn ngoài ý muốn là Chu Chân cũng ở đây.
Hoa khôi cảnh sát xinh đẹp này có đầy hiểu lầm đối với hắn, hơn nữa, tính tình nàng nóng nảy, hai người gặp mặt, giống như sao hoả đụng phải trái đất, tràn ngập mùi thuốc súng.
- Lý Tương ca, anh về rồi.
Dương Phượng Phượng đang tập thể dục, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại lại mặc bộ đồ thể thao bó sát người, trông có vẻ gợi cảm mê người, không giống bộ dáng một cô gái mười tám mười chín tuổi gì cả.
- Ừ, cuối cùng cũng được rảnh rỗi.
Hắn liếc mắt nhìn Chu Chân cười ha hả, nói:
- Chu cảnh quan là khách hiếm nha!
- Không hoan nghênh tôi hả?
Chu Chân tức giận, trợn mắt lườm Lý Tưởng.
Lý Tưởng nhún vai, nói:
- Không hoan nghênh.
- Ngại quá, tôi không phải đến thăm anh, tôi là tới thăm Ngải Kỳ, anh có hoan nghênh hay không cũng không quan trọng.
Chu Chân cũng không kém cạnh phản bác lại.
Ngải Kỳ vội vàng đi ra hoà giải, nói:
- Lý Tưởng, nàng thật sự là bạn tốt của tôi, gần đây nàng có chút áp lực lớn, nhiều án mạng cũng chưa phá được, tôi thấy nàng áp lực lớn như vậy nên mời nàng đến biệt thự chơi, anh sẽ không trách tôi chứ!?
- Cứ tùy ý đi, nhà lớn như vậy, cô ấy muốn ở lại cũng có thể được nữa là.
Lý Tưởng không vấn đề gì nói.
- Vậy tôi đây cũng không khách khí.
Chu Chân hừ lạnh một tiếng.
- Cô thật muốn ở lại đây.
Lý Tuởng kinh ngạc hỏi lại.
- Thôi đi…, ai muốn ở đây chứ, tôi chỉ là định ngủ cùng Ngải Kỳ một tối nay thôi.
- Ui, vậy thì tốt rồi, nếu cô thật sự đến ở đây, phỏng chừng ngôi nhà lý tưởng của chúng tôi sẽ không được bình yên.
Lý Tưởng thở phào một hơi nói.
- Anh nói cái gì?
Chu Chân lớn tiếng hỏi.
Lý Tưởng cười ha hả, nói:
- Tôi nói là cô rất đẹp.
- Không tin.
Chu Chân cũng không tin lời ngon ngọt của Lý Tưởng.
- Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói một chút.
Lý Tưởng ho khan một tiếng, cao giọng nói.
- Chuyện gì?
Tô Tố Tố mỉm cười nhìn Lý Tưởng mà hỏi.
Lý Tưởng có chút ngượng ngùng, cười mỉa mai, nói:
- Mấy ngày nữa, ta muốn đến học đại học Giang Châu.
“Phì”
Chu Chân là người đầu tiên bật cười, nàng nhìn Lý Tưởng, ngạc nhiên nói:
- Anh đến đại học Giang Châu là đi học? Anh bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn đóng giả trẻ trâu đi cua mấy em sinh viên, như vậy cũng quá táng tận lương tâm đi.
Lý Tưởng trợn trắng mắt, nói:
- Học, học nữa, học mãi, học lại từ đầu, tôi đây có một tâm hồn tuổi trẻ, muốn một lần nữa trở lại trường đào tạo sâu hơn, như thế không được sao?
- Có thể, có điều anh già như vậy, trường học sẽ nhận anh sao?
Chu Chân quan sát trên dưới Lý Tưởng, cố ý đem từ “già” nhấn mạnh.
- Già hay không già, cô thử một lần không phải sẽ biết sao.
Lý Tưởng bỉ ổi nói.
Chu Chân mặt đỏ lên, nói:
- Anh còn không đứng đắn tôi sẽ bắt anh về đồn đấy.
- Ha ha, Lý Tưởng ca, anh rốt cục đã đồng ý.
Chỉ có Dương Phượng Phượng biết là xảy ra chuyện gì, nàng thấy Lý Tưởng đáp ứng làm vệ sĩ cho nàng, nàng không khỏi vui mừng.
Tô Tố Tố cũng là sinh viên năm ba trường đại học Giang Châu, nàng thấy Lý Tưởng muốn đi đại học Giang Châu đào tạo thêm thì như vậy nàng cũng có nhiều thời gian được ở cùng Lý Tưởng, trong lòng cũng thật là vui vẻ.
Về phần Ngải Kỳ cùng Lưu Nhã cũng không có cảm thấy cái gì lạ, Ngải Kỳ thì nghĩ, có thể Lý Tưởng có nhiệm vụ gì đó, còn Lưu Nhã lại cho rằng Lý Tưởng muốn kiếm cái văn bằng để dễ lên chức trong công ty hơn.
Dương Phượng Phượng nói:
- Chuyện tốt như vậy, chúng ta nên mở tiệc ăn mừng chứ, Lý Tưởng ca, anh mời chúng em ăn cơm nhé?
- Được, không thành vấn đề, địa điểm cho mọi người chọn.
Lý Tưởng hào phóng nói.