Tiểu Bạch làm ra cái «Hành lộ nan» chắc là do thừa hơi không có việc gì làm nên mới nghĩ ra trò giải sầu, nếu muốn tác hợp toàn bộ nữ nhân giang hồ, hẳn là hắn có tư cách làm Nguyệt Lão. Thực ra, ta cũng nghĩ đến là hắn muốn thu thập càng nhiều tình báo mới làm ra trò này.
Tôn chỉ của «Hành lộ nan» rất đơn giản, so với luận võ chiêu thân không sai biệt lắm. Tuy phương pháp hoang đường, nhưng đã tác hợp vô số cặp tình nhân. Nghe nói «Hành lộ nan» tổ chức mỗi năm một lần, đến nay đã lần thứ hai mươi lăm, chính là hai mươi lăm năm, cực kỳ được hoan nghênh. Theo yêu sách, Mộ Dung Nghĩa cùng mỹ nhân năm đó Giang Thu Nhan chính là gặp nhau ở đại hội «Hành lộ nan», sau đó mới có tiểu Nhược Nhan. Kì thực, không chừng là do bọn hắn mượn cớ «Hành lộ nan» để quen nhau, quên đi, tiếp tục theo Phượng cô nương hỏi thăm chút tin tức.
«Hành lộ nan» sở dĩ được nhiều người ưa thích, chính là bởi vì tính thách thức rất cao.
Giả dụ, ta nói là giả dụ, đại khối băng thích ta mà ta không biết, hoặc là ta đối với hắn không có cảm giác. Hắn có thể ở đại hội «Hành lộ nan» công khai nói thích ta, ta có thể nhận, có thể cự tuyệt. Nhưng là hắn từ đó về sau có thể công khai theo đuổi ta, người khác sẽ không can thiệp. Giang hồ lớn như vậy, thầm mến nhau là chuyện bình thường, «Hành lộ nan» chính là giải quyết vấn đề này.
Lại tỷ như, một ít hiệp nữ, vẫn không tìm được ý trung nhân. Có thể chạy đến lôi đài, công khai tìm đối tượng, nhưng là, không giống như tỷ võ chiêu thân, đánh thắng liền gả cho người đó, ở «Hành lộ nan» chính là dùng võ kết bạn, tùy tiện thấy một nam tử hợp nhãn (vừa mắt), nàng ta liền đánh cho một cái tín hiệu, rồi sau đó từ từ tìm hiểu. Giang hồ nữ nhi, nghe nói từ «Hành lộ nan» tìm được phu quân cực kỳ đông.
Còn có mặt khác, chính là vấn đề tình tay ba, rồi vấn đề chia tay, có thể ở «Hành lộ nan» nói chuyện rõ ràng. Vốn ta đối với «Hành lộ nan» đã vô cùng hứng thú, nhưng hiện tại đột nhiên lại có ý nghĩ khác, lần này ta hẳn là tìm tên bệnh thần kinh giải quyết ân oán, Bách Hiểu Đường là địa bàn của ta, ta không tin không xẻo chết hắn được, đòi lại tổn thất trước đây của ta.
Bách Hiểu Đường trong giang hồ địa vị vô cùng lớn, có thể cùng các đại danh môn như Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi tề danh (Đứng cùng vị trí trên giang hồ), ha ha, ta tự nhiên lại ngồi ở vị trí đường chủ, ta dù nằm mơ cũng không có mơ qua.
Phượng Thanh Hà sau khi an bài cho ta ăn ở thì chuyển tin bồ câu tới cho Bạch Hiểu, Bạch Hiểu hồi tín (trả lời thư) nói phải đến đó ngay, nhất định bảo ta phải chủ trì lần đại hội này. Ta hoài nghi hắn là đầu óc bị phá hư, hiện tại mới tháng tám, tháng mười mới tổ chức đại hội, đi bây giờ có phải quá sớm?
Chúng ta bốn người đồng hành liền xuất phát, bởi vì bản thân ta thực tự phụ lợi hại, mới đi đường nhỏ. Đáng chết, cổ đại thực phiền toái. Ở hiện đại trực tiếp đi phi cơ bay qua liền tốt rồi. Ở cổ đại, giao thông chính là ngựa, không thì là xe ngựa. Thực xin lỗi, ta không biết cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa thì say xe. Cho nên, chúng ta bốn người cùng nhau đi bộ.
Khi ta nói không biết cưỡi ngựa, mấy người đó kinh ngạc muốn chết. Ta dù thế nào cũng là nhị tiểu thư của võ lâm thế gia, vậy mà đến cưỡi ngựa cũng không biết, ta chỉ tìm cái lí do rằng trước kia ta đều bị cha nhốt trong nhà vì vậy không biết cưỡi ngựa, ta vốn nghĩ Mộ Dung Ý Vân thực sự cũng sẽ không biết cưỡi ngựa a, thực xin lỗi nàng ta vậy. Đại khối băng lại đòi dạy ta, ta cự tuyệt. Ngồi ở trên lưng ngựa có cảm giác gì? Tạm thời không muốn thử nghiệm. Dù sao từ giờ tới tháng mười còn sớm, chậm rãi đi. Ta còn muốn nhân cơ hội nghiệm chứng kiếm của đại khối băng, đi nhanh vậy làm gì. Ta chính là đường chủ tương lai của Bách Hiểu Đường, bảo đi chậm thì không ai dám đi nhanh a.
Hôm nay thu được thư của Tiểu Bạch, Mộ Dung gia đề giá 3000 lượng bạc hỏi thăm tin tức Mộ Dung Ý Vân, nếu có thể đem Mộ Dung Ý Vân an toàn trở về thì liền xuất ra 5000 lượng bạc, bổn cô nương chỉ đáng giá 5000 lượng bạc? Ta trực tiếp bảo Tiểu Bạch không đếm xỉa đến lão già keo kiệt kia. Thiên Kiếm sơn trang hươớng Nguyệt Quang tiên tử hỏi thăm, còn tặng lễ vật đến Bách Hiểu Đường, ta bảo Tiểu Bạch thu về, không cần khách sáo.
Đại tiểu thư Y Lạc Lạc của Bách Thảo sơn trang ra giá 3000 lượng bạc mua tin tức của Nguyệt Quang tiên tử, 3000 lượng bạc mua tin tức của Mộ Dung Ý Vân, ta đoán là Y Lạc Lạc muốn tìm ta báo thù, đến đây ta không sợ. Ta hiện tại có ba siêu cấp bảo tiêu, đánh không chết nàng ta mới lạ. Vì thế ta bảo Tiểu Bạch cứ đưa thông tin cho nàng ta. Có tiền thì kiếm, tiện đường hảo báo thù. Lần trước bị nàng đánh, ta còn chưa có trút giận đâu?
Ta một tiểu nữ tử, cư nhiên nháo thành một cái đại sự, cả tam đại thế gia phải lùng tìm, ta thực cảm khái nửa ngày.
Đương nhiên, ta không phải là người được chú ý nhiều nhất. Vô số môn phái đưa tiền mua tin tức của Mục Hàn, ta sợ chính là hắn mới đúng. Phượng cô nương trong thư nhắc tới đại khối băng đang cùng ở một chỗ với chúng ta, hỏi Tiểu Bạch phải làm sao? Ta liền bảo không cần để ý bọn hắn, dám đánh bảo tiêu của bổn tiểu thư, không muốn sống chăng?
Từ đó về sau, Tiểu Bạch sự tình gì cũng trưng cầu ý kiến của ta, sư đệ này nhân phẩm không tồi.
"Tỷ tỷ, đều do ngươi hại, hại ta ăn ngủ nơi hoang dã." Phượng tiểu cô nương mắt đều là hờn giận, vừa đi vừa hừ hừ.
Ta nhìn vào cũng không khác cơm nguội, vẻ mặt đau khổ nói: "Ta có biện pháp gì? Ta không biết cưỡi ngựa, lại say xe ngựa." Thực ra, ta không có say xe, ta chính là không nghĩ đi nhanh như vậy, phải tranh thủ đoạn đường tới Bách Hiểu Đường mà nhìn ra chân tướng của thanh kiếm kia. Còn có một nguyên nhân khác là ta muốn đi du lịch, thật vất vả xuyên không, sao lại không tự tìm thú vui cho mình. Nhưng mà hiện tại, ta bắt đầu hối hận quyết định của mình. Hiện tại trời sắp tối, chúng ta bốn người còn ở trong một khu rừng lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta bốn người liền ngủ ở đây đi, may mắn ngoài Phượng cô nương lắm miệng, còn hai nam nhân kia vẫn là im lặng.
Phượng Thanh Hà miễn cưỡng nói: "Tỷ tỷ, ở đây nghỉ ngơi đi, mai chúng ta đi tiếp." Một nữ hiệp thế nhưng một chút thể lực cũng không có, thực đáng chán a.
"Được, hôm nay ngủ ở đây." Ta cũng không quan tâm, đối với ta mà nói, ăn ngủ hoang dã không phải cái gì đáng sợ. Ngủ ở thiên nhiên, thực thoải mái, không khí trong lành, lại có nhiều muỗi làm bạn...
"Bên kia." Đại khối băng nói một câu, tựa như lão ưng trảo gà con, liền kéo ta, đem ta đặt tới một chỗ, nơi này đất trống trải ngồi rất thoải mái. Hơn nữa ngủ trong rừng phải có lửa, nếu ta không muốn gây cháy rừng thì tốt nhất là ngồi im.
Ta cùng Phượng Thanh Hà ngồi cùng nhau, bắt đầu lấy điểm tâm ra, đại khối băng cùng Thiểm Điện liền biến mất. Nguyên nhân chính là ta nói muốn ăn thịt thỏ rừng, đại khối băng liền chạy đi, ta đoán hắn là đi săn thỏ a. Thiểm Điện lão huynh cũng thực tự giác, cũng đã chạy đi.
"Phượng Thanh Hà, cho ngươi cái nhiệm vụ này." Ta miệng còn vướng điểm tâm, đem đầu tiến đến trước mặt nàng.
"Nhiệm vụ?"
"Nghĩ biện pháp, làm cho đại khối băng dùng kiếm của hắn cắt hắn một chút." Này có điểm khó, ta còn chưa có nghĩ ra.
"A..." Phượng Thanh Hà kinh ngạc, "Ta không dám." Thiết, quỷ nhát gan. (Sở Sở: Ngươi gan lớn, sao lại bị một cái ánh mắt của đại khối bang sợ tới mức không dám nói?)
Ta liếc nàng một cái: "Quỷ nhát gan."
"Hai vị tỷ tỷ, có thể cho ta tá túc dùng chung lửa không?" Ta cùng Phượng Thanh Hà đồng thời quay đầu lại, một thúy y tiểu cô nương dùng ánh mắt trong veo như nước nhìn hai chúng ta. Xem của nàng bộ dáng nhiều nhất mười sáu tuổi, một thân phục trang hoa lệ, xem bộ dáng cũng là thiên kim tiểu thư trốn nhà đi giống ta.
"Lại đây." Ta hữu hảo gọi. Tiểu nha đầu, thoạt nhìn không giống người xấu.
"Đa tạ tỷ tỷ." Tiểu cô nương hoan hỉ chạy tới, ngồi cạnh ta, thấy đồ ăn, liếm liếm miệng nói: "Tỷ tỷ, ta đói."