Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 122: Động phòng lần thứ mấy nhỉ?




Ta tò mò nhìn tờ giấy trong tay hắn... đây là... hưu thư? Lại là hưu thư, ta dù ngu cũng nhận ra hai chữ đó. Nguyên lai bệnh thần kinh đã sớm chuẩn bị... Hắn vốn biết ta chỉ là đóng kịch, ta nâng con ngươi, kinh ngạc nhìn Giang Tử Ngang. 

"Ta biết nàng đáp ứng gả cho ta là vì muốn dụ hắn ra, cũng không thật tình." Hắn cười tự giễu. "Nguyên tưởng rằng hắn sẽ sớm xuất hiện, không ngờ hắn chậm một bước, may là ta đã chuẩn bị sẵn hưu thư." Nhìn thấy bệnh thần kinh một bộ dạng bị thương, ta đột nhiên cảm thấy mình rất xấu. Hắn việc gì cũng nghĩ cho ta, ta cư nhiên lợi dụng hắn, thương tổn hắn. Ta làm vậy hoàn toàn là vì bản thân, không có để tâm tới cảm thụ của hắn, không quan tâm đến tôn nghiêm của hắn. 

(BL: Một câu thôi, quá đê tiện. Ta cực kỳ ghét nữ chính lúc này. Thiếu gì cách để dụ Độc Cô Hàn ra... Cuối cùng lại chọn cách đê tiện nhất. Lợi dụng ai cũng được, tại sao cứ phải lợi dụng người yêu mình để người ta tổn thương, sau lại mở miệng nói là mình xấu xa, không bằng cầm thú này nọ, giả tạo, làm cũng làm rồi, bày đặt mèo khóc chuột làm gì) 

"Lại bị hưu, Mộ Dung đường chủ lần thứ mấy bị hưu?" Mấy kẻ kia cuối cùng không nhịn được phát ra tiếng. 

"Không biết, Giang trang chủ hình như là lần thứ hai hưu thê, hơn nữa đều hưu một nữ nhân." 

"Này...có thể là..." 

Bọn hắn nói cái gì ta cũng không nghe vào, chỉ có chua xót. Hắn đối với ta như vậy, ta lại đối với hắn như vậy, ta quả thực không bằng cầm thú. 

"Giang đại ca." Cảm động rất nhiều, nước mắt nhịn không được tuôn ra. 

"Không cần cảm thấy có lỗi, ta nói rồi là ta thiếu nàng." Hắn căn bản không thiếu ta cái gì, cho dù trước thiếu ta, hiện tại sớm đã hết nhẵn. 

Hàn giúp ta lau nước mắt nói: "Không được khóc, nàng muốn đứa nhỏ sau này mặt giống trái khổ qua sao?" 

"Đều tại chàng, rõ ràng ở bên người ta, đột nhiên không thấy, nếu không vì vậy, làm sao ta đem cả nửa cuộc đời ra đánh cược." Nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, nước mắt chảy không ngừng, ta cố ý ôm hắn, dựa vào hắn, đem nước mắt thấm ướt quần áo hắn. 

"Nàng đoán chắc ta sẽ đến?" Hắn nhíu mày, không tin. 

"Đây là ước định lúc trước của chúng ta, chàng quên sao?" Ta ngẩng đầu lên hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nhìn hắn. 

"Ước định gì?" 

"Ngu ngốc, chàng nói chàng sẽ không để ta phải gả cho Giang Tử Ngang. Chính là lần đầu tiên gặp, chàng đã hứa với ta. Nhưng kia là hắn hưu ta, chàng lại không có cướp dâu. Chẳng lẽ chàng biết ta sẽ không gả cho hắn, nên tính không đến thực hiện lời hứa sao?" Ta nói xong dúi đầu vào trong ngực hắn, không dám xem biểu tình của bệnh thần kinh. Ta thật sự tổn thương hắn, hắn sẽ tha thứ cho ta sao? (BL: A..... tức chết ta, chui đâu ra nữ chính đê tiện thế này.) 

"Đại ca, ngươi cùng tẩu tử bái đường tại đây đi." Độc Cô Huỳnh đột nhiên nói. 

"Được a." Thủy Vũ Mị chen vô. 

"Được." Hàn nhỏ giọng, "Còn muốn gả cho ta không?" 

"Vô nghĩa, đương nhiên gả." 

"Được, bái đường." Ông trời, lần thứ tư kết hôn. Một ngày gả hai lần, trên đời này ta là người duy nhất bị hưu ba lượt vẫn có thể sống tốt như vậy, chỉ sợ có mình ta. Thực là, cho dù là khí phụ, cũng là cực phẩm khí phụ.

"Chúng ta lần thứ mấy bái đường?" 

"Lần thứ ba." Không hổ là thiên hạ đệ nhất phu thê, dị loại. 

"Ta lần thứ mấy lập gia thất?" 

"Lần thứ tư." Không chừng có người nghĩ ta dựa vào sính lễ ăn cơm, hoặc là kết hôn chuyên nghiệp. 

"Ta bị hưu ba lần, về sau còn không?" 

"Sẽ không." 

"Chàng thề?" 

"Ta thề, ta sẽ không để mất đi nàng." 

~*~ 

Trong tân phòng, nến đỏ sáng chưng, chúng ta ôm nhau ỉ ôi, giống như uyên ương giao cảnh. 

Ta tựa vào vai hắn, u oán nói: "Ta yêu chàng, tình nguyện vì chàng mà chết, cũng không muốn mất đi chàng." Mấy này này ta nếm qua khổ đau khắc cốt ghi tâm. Vì vậy, ta càng phải trân quý hắn, vĩnh viễn không muốn rời xa hắn, vĩnh viễn không muốn nếm trải thống khổ đó nữa. 

Hắn than nhẹ: "Thực ngốc." Ôm ta vào lòng, tay không tự chủ vuốt ve. 

"«Lưu nguyệt thập bát thức» cuối cùng là cái gì?" Ta kì quái hỏi. 

Ngữ khí hắn chợt biến. "Ai nói cho nàng?" 

Ta nhìn hắn. "Chính chàng nói cho ta." Đúng là hắn chính miệng nói cho ta. Tối đó, ta tính tìm Độc Cô Huỳnh tán gẫu, lúc quay lại vừa lúc nhìn thấy hai huynh muội bọn họ đang nói chuyện phiếm. Cho nên, bọn hắn nói ta nghe không thiếu một từ. Hiện tại nội lực ta thâm hậu, lại đã học khinh công, hơn nữa bọn họ không có phòng bị, căn bản không phát hiện ra ta. 

"Nàng nghe được?" Hắn không có tức giận, bình tĩnh hỏi. 

"Đúng vậy, đêm đó ta đã nghe huynh muội nhà chàng nói chuyện." Đêm đó, ta đã nghe được, đều nhờ nội lực ta thâm tiến, vì vậy dù ở cách xa ta cũng nghe được tiếng nói chuyện, hơn nữa huynh muội đó không phòng bị ta. 

Ta gật gật đầu, "Đúng, ta đã biết hết." 

"Cho nên nàng mới dụ ta ra?" Để bày ra kế hoạch này ta đã tốn không ít tâm tư, dùng nhiều khí lực. Hắn rất hiểu ta, ta không muốn hắn nhìn ra sơ hở. 

"Ai kêu chàng trốn tránh ta." Ta nói lí lẽ đương nhiên, nhưng kỳ thật có chút lo lắng. 

"Ta phải trừng phạt nàng." Toàn thân hắn nóng rượt, lưỡi hắn bá đạo tấn công môi ta rồi công chiếm miệng ta, thì ra đây là trừng phạt của hắn. 

Tay hắn không thành thục cởi bỏ toàn bộ quần áo của ta, mãnh liệt vuốt ve. 

"Khi nào mới có thể chạm vào nàng?" Hai mắt hắn tràn ngập dục vọng, một tay khẽ vuốt bụng của ta. 

"Hiện tại có thể." 

"Hiện tại?" Hắn ở bên tai ta nhỏ giọng: "Có thể thương tới đứa nhỏ không?" 

Ta đỏ mặt lên, lắc lắc đầu, "Vũ Mị nói cẩn thận một chút là được." 

Độc Cô Hàn cười nhẹ, "Nàng hỏi muội ấy?" 

Ta càng thêm đỏ mặt, cắn một nhẹ nhàng gật đầu. "Ta đã biết chàng sẽ đến." 

"Không thể để cho nàng thất vọng." 

Nhu tình nhẵn nhịu, sau mạn chướng, một thất xuân quang phát tán, vô tận yêu thương luyến ái đều không nói thành lời... 

(Hoa: Đạo diễn: cắt, cảnh rating H bỏ qua/ Vân tỷ và Hàn ca dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn đạo diễn/ đạo diễn: ta nói cắt nhưng hai người muốn làm gì thì tùy, nói xong vuốt mồ hôi chạy mất dép) 

Mỗi ngày, tỉnh lại đều có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, đó là nguyện vọng lớn nhất của ta, ở trong lòng hắn, kiếp này là hạnh phúc của ta. Trải qua nghỉ ngơi, thể lực đã hồi phục, hắn ngủ thực sâu, giống như trẻ con. Ta muốn đứng dậy, chăm chú ngắm khuôn mặt của hắn. Lặng lẽ hôn một cái. Hắn đột nhiên động thủ, tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng đẩy, cả người ta lăn lên người hắn. Nâng ánh mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn. Mất mặt, rõ ràng sớm tỉnh, cũng không mở mắt. 

"Chàng đã sớm tỉnh, vì sao không mở mắt?" 

Hàn dùng ngón tay mơn trớn môi ta. "Cũng đã là nương rồi, còn giống như tiểu hài tử". Thực ra trước đây ta không bao giờ làm nũng, còn không biết làm nũng là cái vật gì. Thẳng đến khi gặp hắn, ta cảm thấy làm nũng cũng tốt lắm, tình thú vợ chồng mà thôi. Gặp gỡ hắn, ta thay đổi nhiều lắm. Không nói tục, tính tình nhu nhuyễn đi nhiều. 

Ta giả bộ giận dỗi. "Chàng hẳn là cảm thấy vinh hạnh, bên ngoài ta là cường thế lãnh đạo, cường nhân, chỉ có trước mặt chàng, ta mới có thể toát ra tư thái nữ nhi, chàng không thích sao?" 

"Đương nhiên vinh hạnh." Tay hắn mơn trớn eo ta, cảm giác buồn buồn khiến ta cười khúc khích. 

Ta ghé vào tai hắn. "«Lưu nguyện thập bát thức» rốt cuộc là cái gì?" 

Hắn thản nhiên nói: "Một loại võ công." 

"Rốt cuộc là võ công như thế nào, huynh sợ hãi đến mức như vậy?" Ta kì quái, võ công lợi hại thế nào? 

"«Lưu nguyệt thập bát thức» là ông tổ Độc Cô gia ngộ ra, chuyên khắc «Lạc hoa lưu thủy»." Cái gì? Là lão Thời Không chết bầm đó? 

Ta ngồi lên người hắn, thuận tiện nghịch ngợm. "Nói chuyện với chàng thực tức, cái gì cũng chỉ nói một nửa." 

"Nàng biết vì sao tổ tiên lại đột nhiên thoái ẩn giang hồ không?" Sao hỏi ta, hỏi lão Thời Không đó. 

Ta trợn mắt, tỏ vẻ bất mãn: "Ta sao có thể biết, tốt nhất nói cho ta." 

"Độc Cô Tinh Không yêu võ như si, hắn cùng thê tử sáng tạo «Lạc hoa lưu thủy», nhưng hắn cho rằng võ công vĩnh viễn không có cực hạn, khi hắn đến tuổi già, không cẩn thận luyện công tẩu hỏa nhập ma, vô tình ngộ ra chiêu thức chuyên khắc chế «Lạc hoa lưu thủy» đặt tên là «Lưu nguyệt thập bát thức»." Có lầm hay không? 

Ta lập tức ồ lên. "Ta hiểu được, vì khi ngộ ra chiêu đó hắn đang tẩu hỏa nhập ma, cho nên võ công đó trở thành tà môn?" 

"Không phải?" Ách, ta còn tưởng mình thông minh. 

"Cũng không phải là tà môn võ công, «Lưu nguyệt thập bát thức» chính là một khi xuất ra sẽ mất hết lí trí, không thấy máu không dừng tay, cho dù là phụ mẫu thân sinh hay con ruột đều sát hại. Lão nhân gia khi đó vì vậy giết rất nhiều người, cuối cùng vì hối hận nên tự phế võ công về núi ẩn cư." 

Ta trợn to mắt. "Chàng sẽ không nói Mộ Dung Nghĩa luyện «Lưu nguyệt thập bát thức» đi?" Hắn tới Độc Cô gia cướp đồ, không chừng cướp được thứ đó. 

Hắn nhìn ta, gật đầu. "Đúng vậy." 

"Chàng điên sao? Biết vậy mà còn hạ chiến thư với hắn?" 

"Ta cố ý đem việc này nháo đến ai ai cũng biết." Hắn một bộ cao thâm khó lường. 

"Ai nha... chàng mới nói có một nửa." Ta chịu không được, sốt ruột nói. 

Hàn thành thật đáp: "Tỷ tỷ nàng muốn ta làm vậy." 

Ta kinh ngạc trố mắt. "Tỷ tỷ, nàng điên?" Muốn hại ta biến thành quả phụ cũng không cần như vậy đi. 

"Vân nhi, nàng là nữ nhi của ai không sao cả, ta chính là tức giận nàng lừa gạt ta, có biết không?" 

"Ta biết." Nhưng cũng không cần phát hỏa lớn như vậy. (BL: Việc này mà không tức giận thì không còn là người, ta là tuyệt đối không tha thứ) 

"Sau đó ta tương kế tựu kế, làm cho nàng chán ghét ta, hận ta. Nàng nói nàng không phải nữ nhi của Mộ Dung Nghĩa, ta tin nàng không phải, ta sớm thấy cảm tình của hai người rất lạnh nhạt, cho dù không nói ta cũng không vì hắn mà giận nàng. Nhưng khi ta biết hắn có luyện «Lưu nguyệt thập bát thức», ta sợ hắn sẽ làm hại nàng. Nhưng ta muốn báo thù, không muốn ảnh hưởng tới nàng, với tính cách của nàng, nếu biết ta mạo hiểm, nhất định sẽ giúp ta. Hơn nữa, ta biết được nàng có thai lại càng không muốn nàng gặp nguy hiểm." 

Ta khụt khịt mũi. "Bại hoại, «Lạc hoa lưu thủy» lợi hại như vậy, chúng ta hai đánh một lão ta không chột cũng què." 

"Nàng đừng quên, trong mắt người ngoài nàng vẫn là nữ nhi của hắn. Cho dù ta biết, người khác cũng không biết, hơn nữa nàng và Nhược Nhan tỷ muội tình thâm, cho nên... ta không muốn làm nàng khó xử." Hừ, nghĩ đến ta như vậy sao không nghĩ đến khi ta dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày.