Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 11: Kế hoạch




Tình huống ta hiểu cũng không sai biệt lắm, sư đệ vô lương tâm Bạch Hiểu Sinh đem ta đuổi về Mộ Dung gia. Đem chuyện chúng ta nói qua cho Mộ Dung lão nhân. Ta cũng thanh lệ kể ra tình cảnh bi thảm, cùng với Bách Hiểu đường chính nghĩa cứu giúp. Hắn hỏi rốt cuộc là ai cứu ta, ta chỉ có thể chí khí nói... Nguyệt Quang tiên tử. Ta rõ ràng nhìn thấy Bách Hiểu Sinh đang bó miệng cuồng tiếu, Phượng Thanh Hà cũng có cùng biểu tình, nếu không phải ở nhà ta, hai bọn hắn nhất định cười đến ngất. 

Mộ Dung lão nhân không có chú ý tới biểu tình của bọn họ, nói: "Ý Vân, vài ngày trước đã đánh bại chưởng môn Hoa Sơn - Đỗ Lân chính là Nguyệt Quang tiên tử?" Oa, ta danh khí không nhỏ a, bất giác đã muốn nổi danh. 

Ta vội gật đầu. "Đúng a, Nguyệt Quang tiên tử võ công xuất thần nhập hóa, ma giáo yêu nhân bị đánh cho không kịp hoàn thủ." Ta liền thổi phồng lên, càng to càng tốt. 

"A, như thế xem ra, Vân cô nương võ công còn cao hơn Nhược Nhan. Không hổ là sư tỷ của Bách Hiểu Sinh, hôm nào rảnh nhất định phải bái phỏng." Bái phỏng thì miễn, ta còn sợ lộ dấu vết. Nếu ngươi biết Vân Ý Dung chính là tên Mộ Dung Ý Vân đọc ngược lại, không tức chết mới là lạ. 

Cuối cùng, cha cấp Bách Hiểu Sinh không ít tiền, nghe nói là vì báo đáp ơn cứu mạng. Tất cả mọi người đều biết, Bách Hiểu đường lấy tiền làm mục đích, cho nên đưa tiền không được coi là chuyện lớn. 

Lão nhân an ủi vài câu, liền phân phó Hồng Tụ mang ta xuống nghỉ ngơi. Về phần hắn cùng lão Bạch thế nào, ta không quản. Người cha này thực là không có lương tâm. 

Hai ngày sau, hắn bắt ta sửa soạn, phái bốn gia đinh, đem ta tống ra khỏi nhà. Nghe nói, hắn muốn liên lạc cho tỷ tỷ, trực tiếp đem ta tới Giang gia. Bởi vì tỷ tỷ đã ở phía sau đoạn hậu. 

Ta cùng Phượng Thanh Hà của Bách Hiểu đường tình như tỷ muội, nghĩ muốn tặng nàng gì đó. Chỉ cần Phượng tiểu cô nương đồng ý, lão cha tự nhiên vui vẻ. Kỳ thật ta không biết, Phượng cô nương mang một cái danh nữ hiệp tốt. Có nàng bảo hộ, cha tự nhiên cao hứng, liền đem người ta làm bảo tiêu miễn phí. 

Ta cùng Tiểu Bạch thương lượng tốt, nhất định phải nghiệm chứng xem trong tay Giang Tử Ngang có Long Ngâm hay không.

Nếu hắn không có Long Ngâm, như vậy mới đi tìm Mục Hàn. Nhưng mà, ta có điểm tin tưởng hắn sẽ đến cướp dâu lần nữa. Ta đã cứu người của Thiên Ma giáo, hắn chắc phải đến cứu ta. Nếu không đến, chúng ta còn có biện pháp khác. 

Mang theo mục đích, chúng ta rất nhanh khởi hành. 

Dọc đường đi có thêm Phượng tiểu cô nương làm bạn, ta cũng không cảm thấy buồn chán. Ở thời đại này, lễ nghi là rất quan trọng. Theo bối phận, nàng là sư điệt của ta, vì vậy đối với ta nhất mực cung kính. Nàng nghĩ vỡ đầu cũng không ra, Mộ Dung nhị tiểu thư, sao tự nhiên thành sư tỷ của sư phụ nàng chứ? Xem tuổi của ta muốn làm đồ đệ mới đúng nga. 

Vì thế ta nói với nàng, chúng ta chính là đồng môn. Nhưng ta vừa sinh ra đã là đệ tử của sư phụ, còn hắn nhiều tuổi mới bái sư. Nhập môn vừa vặn sau ta một chút, cho nên ta chính là sư tỷ. Lại hỏi sư phụ của chúng ta là ai, ta nói không phải người Trung Nguyên, không thể tra ra người này. Lại hỏi ta vốn là nữ nhi của võ công thiên hạ đệ nhất, từ nhỏ đã lớn lên ở Mộ Dung gia, vì sao theo người kia bái sư? Hơn nữa người khác đều nói Mộ Dung nhị tiểu thư không biết võ công, cho nên ta liền ngụy trang thành một kẻ yếu nhược không có võ công. Giang hồ đều đồn đại, Mộ Dung nhị tiểu thư chỉ là một nữ tử vô tích sự. Lại hỏi ta cùng Mục Hàn sao lại như thế? Ta liền thẳng thắn nói không có, tin hay không tùy nàng. Tốn hết nước miếng, cuối cùng nàng cho rằng đi theo bảo hộ ta là sai lầm lớn. Đúng thế, nàng ở bên ta đúng là bảo hộ. Đây đương nhiên là chủ ý của lão Bạch. Nhưng là, đánh chết ta cũng không thừa nhận. Bởi vì nàng nghĩ rằng ta nhất định có tuyệt kĩ võ công cao cường. 

Chúng ta hai người bốn gia đinh, đi trên đường rất là phiền phức. Dù sao trên giang hồ gần đây đồn đại về danh nhân là ta rất nhiều, gần như mở miệng là nhắc đến ta. Bởi vì ta có hai thân phận, Mộ Dung Ý Vân và Nguyệt Quang tiên tử, đầu bảng đương nhiên bị chiếm. Về phần ta cùng Mục Hàn, cứ chậm rãi mà đi...nhưng lại lòi ra sơ hở là Thiên Ma giáo vì sao lại bắt ta? 

(Hoa: cả đoạn này đọc khó hiểu chết, làm ta edit xong đau hết cả đầu... thực muốn lược đi quá nhưng vì tôn trọng tác giả và người đọc lên cố làm cho hết) 

Có rất nhiều giải thích, đa số đều cho rằng hắn có ý đồ khống chế Mộ Dung gia và Thiên Kiếm sơn trang. Cũng có một bộ phận nhỏ hư cấu rằng, tên giáo chủ kia đối với Mộ Dung nhị tiểu thư cực kì yêu mến, vì thế nên mới bắt ta... 

Nhưng thứ vị đầu không phải là Mộ Dung Ý Vân, mà là Nguyệt Quang tiên tử. Trong Thiên Ma giáo nhẹ nhàng cứu Mộ Dung Ý Vân. Nghe nói giết người xong, một thân áo trắng không dính một tia máu nào. 

Một thân áo trắng, mặt đeo sa trắng, phong cách đạm bạc, trên tóc chỉ cài một cây trâm, nghe nói, trong tay có một bảo kiếm. Toàn thân tản mát một khí chất lạnh như băng, chính là Nguyệt Quang tiên tử. (Hoa: đoạn này edit xong nhớ Tiểu Long nữ quá a... cũng lạnh nhạt một thân áo trắng muốt TT) 

Ở trên đương nhiên là đồn đại thổi phồng mà, trước đó ta nói với Mộ Dung lão nhân rằng Nguyệt Quang tiên tử cứu ta từ hai mươi người của Thiên Ma giáo. Bây giờ truyền tới giang hồ lại là hai trăm người. Giang hồ thực hư đảo lộn mà. Kỳ thực rất nhiều tin tức đều do Bách Hiểu đường truyền ra, bọn hắn đều vu cáo cho sư tỷ của Bách Hiểu Sinh, tại vì bọn hắn nghĩ sư tỷ của đường chủ tuyệt đối võ công phải cực kì cao cường, đương nhiên đều thổi phồng rồi a. Nhưng ta nhớ rõ, ta không có kiếm, lại nói ta dùng kiếm, đương nhiên là do Bách Hiểu Sinh am hiểu kiếm pháp. Ta thở dài thườn thượt kết luận, giang hồ thực nhàm chán. So với báo lá cải ở thế giới hiện đại kia, còn muốn nhàm chán ngu ngốc hơn. Tại vì ít ra báo lá cải không có người tin, còn ở giang hồ, tùy tiện nói một câu thì từ trẻ lên ba tới lão nhân tám mươi cũng gật đầu cho là phải... 

Nhiều ngày đêm hành trình, chúng ta cuối cùng cũng đến nơi. Nhưng ta sao có thể tự mình đi đến cửa, chạy tới Giang gia. Ta tuy không phải tuyệt thế đại mỹ nữ, nhưng cũng là một nữ nhân hiện đại, chính mình đi vào cửa tự nhiên không làm được. Chúng ta một hàng sáu người, ở trong Đa Nguyên thành (Hoa: bản convet phiên âm là "rất nguyên."...ta lại không biết nguyên bản tiếng trung ra sao... ta đành mạo phạm viết bừa tên địa danh, dù sao cũng là hư cấu mà =.=!!) tìm được một nhà trọ. Ta liền đưa hai người đến Thiên Kiếm sơn trang, nhắn bổn tiểu thư đã tới, kêu họ Giang tự thân đến đón tiếp. (Hoa: kiêu quá @.@) 

Hai người vừa đi, ta liền cùng Phượng cô nương bí mật đàm phán. Muốn nghiệm chứng Giang Tử Ngang có Long Ngâm hay không. Nếu là Long Ngâm, ta liền trộm rồi chạy. Không phải Long Ngâm, ta liền trốn. Dù sao, ta cũng không ngốc mà chờ ở đây. 

"Được a, đi." Phượng cô nương quả không hổ danh phóng viên, chuyên môn phá hoại. Vừa nghe đề nghị của ta, rất là cao hứng, lập tức chuẩn bị đi. 

"Từ từ, ta thay y phục đã."