Một đêm cứ thế trôi qua, Đường Huyền cùng hai nữ tử cũng không hiểu thế nào mà đều đã ngủ thiếp đi. Hai nàng thì nằm trên giường, hắn thì nằm dưới đất.
Đường Huyền mơ một giấc mơ rất đẹp. Trong mơ hắn thấy mình được trở về với thân thể trước kia, thân mặc quân phục uy nghi bất phàm, trên chiếc xe jeep hắn chở ái phi cùng tiểu di muội chạy tung tăng trên thảo nguyên, thỉnh thoảng hai nàng lại nhìn hắn đánh mắt đưa tình. Đường Huyền hưng phấn nhấn mạnh ga trong tiếng cười của hai cô gái…
- Di? Sao hai nương tử càng lúc càng nặng thế nhỉ?
Trong mơ chiếc xe đi càng lúc càng chậm lại, có cảm giác quá tải không thể đi được nữa. Chợt hắn giật mình tỉnh lại, từ lưng cảm giác đâu đớn truyền đến. Thì ra Diễm nhi đang đứng sau đạp đạp vào lưng hắn vài cái, mà ái phi của hắn thì đang ở bên cạnh khuyên nhủ:
- Muội muội, bỏ đi, hắn đang ngủ, chỉ là nói mê thôi, ngươi đừng làm hắn mất giấc.
Đường Huyền mở to mắt ra nhìn, thì ra hai tay hắn đang ôm chặt lấy một chân của cô em vợ, đôi chân trần trắng muốt mịn màng khiến hắn không khỏi nuốt nước bọt. Vì dâm đạo, hắn quyết định mặc kệ cái lưng, tiếp tục giả vờ ngủ, đôi tay ôm chân Diễm nhi càng chặt hơn, đã vậy còn vuốt ve vài cái. “Ngươi đạp đi, cứ đạp đi a, tỷ phu không tính toán với ngươi đâu…”
Chợt nghe Diễm nhi lạnh giọng nói:
- Hôn quân, còn không buông ra, đừng nghĩ là ta sẽ không giết ngươi nữa, mạng ngươi tạm thời để đó, sau này nếu đối xử không tốt với tỷ tỷ ta sẽ tìm ngươi lấy cái mạng chó này!
Đường Huyền bị phát hiện nhưng vẫn không buông ra, cho tới khi mũi kiếm chỉ xuống mặt mới cười hì hì ra vẻ tỉnh ngủ.
- Tỷ tỷ nàng xinh đẹp như vậy trẫm thương còn chưa hết sao có thể bạc đãi nàng?
Diễm nhi chậm rãi thu hồi kiếm, có điều ánh mắt nhìn hắn vẫn như diều hâu nhìn chuột.
Đường Huyền đứng dậy, đang tính đùa bỡn cô em vợ này một chút, chợt không hiểu thế nào thân thể run lên một cái, ngã lăn ra đất, toàn thân có một cảm giác đâu như tràn tới như hàng nghìn cây kim đâm vào da thịt. Đường Huyền trước giờ chưa bị thế này bao giờ, hắn lăn lộn ra đất quằn cả người lên vì đâu đớn.
- Hừ, hôn quân, lại giở trò gì đó? Đừng có lại gần, không ta cho ngươi một kiếm đó!
Diễm nhi rất cảnh giác với tên hôn quân này, bảo kiếm chắn cứng trước người, không hiểu sao tên hôn quân này tuy không có võ nhưng khiến nàng rất kiêng kị, chỉ cần hắn đến gần một chút là nàng cảm thấy sợ hãi.
Đường Huyền đau đến mụ cả đầu, mồ hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt vặn vẹo kịch liệt, run rẩy nói:
- Tiểu di muội, ngươi mau cho trẫm một kiếm đi… A
!
???
Diễm nhi có chút khó hiểu, chẳng lẽ hắn đau thật? Chợt tỷ tỷ nàng hô lên:
- Muội muội, hoàng thượng trúng độc rồi!
Diễm nhi nhìn kỹ một chút, thấy thân người Đường Huyền vặn vẹo rất khó coi, miệng thì sùi bọt mép, sắc mặt vô cùng dữ tợn, vội kéo tay tỷ tỷ nói:
- Tỷ, xem ra hắn sắp chết rồi, chúng ta mau trốn thôi!
Phi tử lắc đầu nói:
- Muội muội, nếu chúng ta bỏ đi hắn nhất định sẽ chết, thiên hạ sẽ đại loạn, hay là ngươi cứu hắn đi, chúng ta không thể trở thành tội nhân của thiên hạ!
Diễm nhi chần chừ một lúc, cuối cùng bèn ở lại.
Tiểu cô nương đưa tay xuống bắt mạch Đường Huyền, thấy mạch đập của hắn đang tung tăng bay nhảy, liền nâng hắn dậy rồi đặt tay vào hậu tâm của hắn truyền một chút chân khí vào.
Đường Huyền đang đau tới chết đi sống lại thì sau lưng truyền tới một luồng khí mát lạnh vô cùng thoải mái.
A____!
Đườg Huyền thở ra một hơi nhẹ nhỏ, thân thể như diều đứt dây đổ ngược ra sau, có cảm giác dựa vào chỗ nào đó vừa mềm vừa ấm, lại có hương thơm êm dịu, thật là muốn ngủ một giấc…
- A! Đồ vô sỉ! Cút ngay!
Bốp!
Má phải Đường Huyền ăn ngay cái tát rất kêu, năm ngón tay như Huyền Minh Thần Chưởng in vào mặt. Thì ra vừa rồi hắn ngã vào ngực Diễm nhi, thật đáng tiếc, mới được có vài giây…
Đường Huyền cười hắc hắc, chậm rãi đưa mặt tới gần cô em vợ. Diễm nhi kinh hãi cuống quýt tìm bảo kiếm, ai ngờ Đường Huyền cười nói:
- Nàng đánh một bên má của ta, để cân bằng thì phải đánh nốt bên kia, mỗi bên có năm dấu ngón tay, vậy mới hoàn hảo!
Hắn không phải vừa bị đau một lúc liền biến thành ngu ngốc chứ?
Diễm nhi thấy hắn đưa mặt lại gần thì hoảng sợ vô cùng, vội lê người ra sau, ấp úng nói:
- Ngươi… ngươi không giở trò… thì ta đánh ngươi làm gì… Đừng lại đây!
- A, phải rồi, quên mất, thế thì để ta giở trò lần nữa, rồi nàng tát nốt bên má kia, thế là cân bằng rồi.
Dứt lời hắn đưa tay hướng tới người tiểu cô nương, dâm đãng nói:
- Tiểu muội muội, hôn quân đại vương tới đây!
Ầm!
Lần này Diễm nhi cũng không tát má kia của hắn, mà một cước đạp hắn bay ra sau.
“Ai nha, tiểu cô nương còn nhỏ mà lực chân cũng quá mạnh đi! Xem ra không có thân thể khỏe mạnh thì khó mà tán gái được.
Không lâu sau trời đã sáng.
Đường Huyền cũng đoán tám chín phần vừa rồi là hắn bị hạ độc, nhưng không ngờ là cô em vợ lại có thể ngăn độc cho hắn. Đúng, phải giữ nàng lại bên cạnh, nếu không sau này độc phát tác thì biết kêu ai?
- Hoàng thượng, ngài hôm nay có lên triều không?
Ngoài cửa tiếng Dư lão thái giám truyền tới.
Đường Huyền hắng giọng một cái rồi nói:
- Tất nhiên là có, thay quần áo cho trẫm!
Các cung nữ cùng thái giám tiến vào. Diễm nhi tạm thời cất kiếm đi. Thấy trong phòng có thêm một nữ tử lão thái giám cũng không ngạc nhiên, nếu là có thêm một nam nhân thì lão còn có chút suy nghĩ, nữ nhân thì tên hôn quân này có ngày nào mà không trái ôm phải ấp.
Đường Huyền liếc hai nữ tử một cái rồi bước theo lão thái giám lên triều.
Hiện tại Đường Huyền mới phát hiện một chuyện vô cùng thú vị, đó là khi Ô thái sư không lên triều thì cũng chẳng có ai đưa tấu chương, quan lại tên nào tên nấy đều thay phiên nhau ca ngợi công đức của Hoàng Thượng, giống như cái đất nước này sắp trở thành một thiên đường vậy. Trong tiếng tung hô ca ngợi Đường Huyền tí nữa thì ngủ gật.
- Hoàng Thượng ngày đêm lao tâm khổ cực vì giang sơn xã tắc, có lẽ thân thể không được khỏe, theo ý thần thì nên sớm bãi triều một chút, thần sẽ lập tức dâng Tiêu Hồn thang lên.
Tam vương gia chợt đứng ra nói.
“Tiêu Hồn thang? Đúng là tiêu hồn, ba hồn của lão tử cũng bị ngươi tiêu mất hai rồi (ba hồn trong ba hồn bảy vía).
- Vẫn là tam hoàng thúc quan tâm tới trẫm nhất, thật là trung tâm khó có, cho trẫm hỏi thăm cả nhà ngươi phát, ha hả…
- Tạ ân hoàng thượng, đây là bổn phận của vi thần!