...
Người của Hàn gia đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này thì hảo đổi với người của Huyết Thần Điện, đối với Huyết Vương lại càng nhiều thêm vài bậc nữa...
Bọn họ Hàn gia là cả một gia tộc lớn, bọn họ không giống với các gia tộc khác lúc nào cũng chỉ đấu đá, tranh giành địa vị lẫn nhau. Mà ở Hàn gia người nào cũng như người nào, mặc dù làm gia chủ hay những chức vị cao hơn thì có được phúc lợi và quyền quyết định cao hơn thì hầu hết các đệ tử, người trong Hàn gia đều được đối xử hầu như bình đẳng cả. Trừ những hạ nhân được thuê ở bên ngoài ra...
Cũng chính vì quy củ như vậy nên các con em, hay các đệ tử thiên tài cũng phần nào bớt đi được tính hung hăng hay ngạo khí, và cũng chính điều này đã giúp cho Hàn gia sống vô cùng hòa thuận, phát triển vô cùng nhanh và mạnh mẽ...
Đặng Dịch đứng ở một bên trong lòng cũng không nhịn được có hơi xúc động, những lời này hoàn toàn chính là bắn bảo Huyết Vương truyền đạt lại cho tất mọi người cùng cảm nhận chứ không phải là Huyết Vương tự mình nghĩ ra..
Nhưng thực sự khi nghe người khác nói về vấn đề tình cảm gia đình hắn vẫn cảm thấy vô cùng xúc động... Theo như trong ký ức của Hư Vô Tiên Đế thì điều mà bọn hắn tiếc nuối nhất và hối hận nhất chính là không thể nào về gặp được gia đình của mình... Bọn họ đã sẵn sàng bỏ đi tất cả để trở về với người thân nhưng thật không ngờ điều này lại xúc phạm vào quy tắc của Tiên Giới, khiến cho bị người ta đuổi bắt...
Đặng Dịch thở dài một hơi thể hiện sự tiếc nuối vô cùng đối với Hư Vô Tiên Đế, hắn tự nhủ nếu như mình có thể quay trở về Địa Cầu thì hắn sẽ tìm người thân của Hư Vô Tiên Đế, đưa cho họ một vài tín vật của Tiên Đế... Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Chính bản thân hắn còn không biết rằng mình có thể trở về hay không... Có được gặp lại gia đình và người thân của mình ở địa cầu hay không...
Vừa mới nghĩ tới đó, hắn lập tức lại sựng nhớ ra là hắn còn một gia đình nữa ở Thiên Vũ đại lục. Có một người ông, có một người bà, có một người cha, có một người mẹ và còn có một người em nữa...... Hắn đột nhiên muốn thật nhanh trở về nhà, hắn muốn gặp lại tất cả mọi người...
Hắn ra đi cũng đã gần được năm năm rồi.... Không biết giờ này họ ra sao...
“Công tử, người làm sao vậy?”
Trong lúc hắn còn đang trong dòng suy nghĩ về gia đình thì đột nhiên một tiếng nói trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên bên cạnh khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Chỉ thấy lúc này Trường Ngọc Diệp đang đứng bên cạnh hắn, một mặt lo lắng nhìn về phía hắn...
Đặng Dịch thấy được vẻ mặt lo lắng của nàng thì cười nhẹ một cái, xoa xoa mặt của Ngọc Diệp rồi nói:
“Ta không sao...”
Sau đó, hắn lập tức truyền âm cho Huyết Vương bảo hắn tiếp đón người của Hàn gia, còn hắn thì về phòng nghỉ ngơi, ngày mai hắn sẽ lên đường trở về Đặng Dịch một chuyến...
Huyết Vương nghe vậy thì không phản ứng nhiều, chỉ 'Ừ' một cái rồi qua ra đối với Trường Kỳ và mấy vị trưởng lão dặn dò chút việc... Đặng Dịch là bản tôn nên cũng biết Huyết Vương nghĩ gì, nhưng chuyện liên quan đến Huyết Thần Điện hắn sẽ để Huyết Vương giả quyết, còn hắn chỉ có cái gì quan trọng thôi...
Hắn muốn được đi phiêu lưu, ngao du toàn bộ Thiên Vũ Đại Lục này, rồi còn muốn đi ngao du các vi diện khác cao hơn, làm gì có thời gian mà quan tâm mấy cái vụ thế thực này chứ... Toàn bộ để Huyết Vương làm là được. Cái gì hắn thấy không ổn thì mới nhúng tay vào thôi...
...
Giao việc cho Huyết Vương xong, Đặng Dịch lập tức quay đầu trở về phòng của mình. Hắn còn muốn trong hôm nay tranh thủ tu luyện để có thể đột phá được bình cảnh, đặt chân vào Trúc Cơ Sơ Kỳ tu vi, có thêm nhiều thủ đoạn bảo vệ bản thân. Chứ nếu chỉ dựa vào một cái kỹ năng 'One-Hit Die' hay mấy cái hỗ trợ của Hành Thiên Hạ Thể thì không thể được...
Trường Ngọc Diệp thấy hắn rời đi thì cũng không lưu luyến gì ở đây nữa, lập tức đi theo phía sau Đặng Dịch...
Còn về phía Hàn Nguyệt Nhi đứng ở trong đám người Hàn gia thấy được Trường Ngọc Diệp cứ đứng bên người Đặng Dịch, giống như con chim nhỏ quấn quít lấy Đặng Dịch khiến cho nàng cảm thấy có chút buồn buồn.
Mà chính bởi vì cảm thấy hơi hơi buồn buồn nên nàng vô cùng khó chịu. Nàng biết nàng không hề thích Đặng Dịch, chỉ cảm thấy có hứng thú đối với Đặng Dịch mà thôi, chứ vẫn chưa hề có chút tình cảm nào cả.
Nàng lại nghĩ tới chuyện nàng đã ngủ cùng hắn, sau này còn phải cưới hắn thì nàng không nhịn được hơi đỏ mặt một chút nhưng ngay sau đó lại ỉu xìu xuống, tay không tự chủ được sờ lên mặt.... Sau đó nàng lại đột nhiên lại hối hận về hành vi bồng bột của mình ngày hôm nay..... Nghĩ tới cảnh Đặng Dịch nhìn được khuôn mặt nàng thì sắc mặt của Hàn Nguyệt Nhi lập tức trở nên trắng bệch... Sau đó quay ra, run rẩy đối với Hàn Huyền nói:
“Cha....Con....Con không muốn cưới người kia...”
Hàn Huyền đang đứng một bên vui vẻ nói chuyện cùng các vị trưởng lão của Huyết Thần Điện thì sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn Hàn Nguyệt Nhi nói:
“Tại sao?”
Hàn Nguyệt Nhi thấy cha nàng hỏi vậy thì lập tức vội vội vàng vàng nói:
“Thì là...là con còn chưa biết tên của hắn nha”
“Chưa biết tên có thể hỏi sau... Đằng nào cũng chưa bắt hai đứa phải cưới ngay bay giờ...” - Hàn Huyền nói.
“Rồi... Con chưa biết tính cách hắn thế nào nha... Chưa... chưa...có cảm tình thì làm sao cưới làm vợ chồng được chứ??”
“Nhưng dù sao cũng đã ngủ với nhau rồi. Tính cách hắn thì cha nghĩ không phải là người xấu. Cảm tình thì sau khi cưới về có thể bồi đắp dần dần là được..” - Hàn Huyền nhẹ nhàng trả lời...
“Nhưng...Nhưng...con còn...còn....” - Hàn Nguyệt Nhi nghe cha nàng đưa ra các giải phải đánh chặn các lý do thì lập tức nghẹn lời, nghĩ mãi vẫn chưa có một cái lý do nào thích hợp cả..
Hàn Huyền nhìn con gái mình lúng túng, không biết nói gì thì lập tức ngắt lời:
“Thôi được rồi... Cha biết con đang nghĩ gì... Nhưng cha nghĩ chắc tên kia cũng không phải là người như vậy... Nếu thực sự hắn làm vậy thì Hàn gia ta chắn chắn sẽ không tha cho hắn... Dám ngủ với con gái của Hàn Huyền ta xong phủi mông bỏ trốn... không dễ vậy đâu! Hừ!!”
“Nhưng mà... hắn chưa làm gì con cả... chỉ là ngủ... ngủ chung một giường mà thôi. Với lại cũng không phải hắn cố ý... Cả hai đều không biết gì cả.. Không được... Cha, con không cần một người chồng... Con có thể sống với cả nhà suốt đời, hầu hạ ông bà và cha mẹ là được rồi...” - Hàn Nguyệt Nhi giọng nói có chút run rẩy, đôi mắt dưới tấm khăn che mặt đã có chút ướt át...
Hàn Huyền nghe xong lời của con gái thì lập tức sắc mặt cũng lập tức trở nên nặng nề vô cùng... Hắn đã nghĩ là Đặng Định với con gái của mình đã làm cái gì đó rồi, nhưng hiện tại nghe Hàn Nguyệt Nhi nói vậy thì hắn cũng có chút khó xử... Hắn cũng không thể bắt ép Đặng Dịch cưới Hàn Nguyệt Nhi... Thở dài một hơi xong rồi Hàn Huyền đối với Hàn Nguyệt Nhi nói:
“Nguyệt Nhi à!! Thế cha hỏi con, có muốn có được một người chồng yêu thương mình, chăm sóc mình, nâng niu mình không? Giống như cha đối với mẹ con vậy?.... Còn có muốn có được một cuộc sống giống như vậy không...”
Hàn Nguyệt Nhi nghe xong lời của Hàn Huyền thì lập tức không nhịn được nghĩ đế cuộc sống đầm ấm, vui vẻ của gia đình nàng, cuộc sống hạnh phúc của cha nàng cùng mẹ nàng... Nhiều khi nàng cũng mong ước có được một người chồng yêu thương mình giống như cha yêu thương mẹ vậy...
Nhưng khi vừa nghĩ tới đó, nàng lại không tự chủ được đưa tay sờ lên mặt... Ngay sau đó thì từng giọt nước mắt không tự chủ chảy xuống... Nàng lắc đầu, giọng có chút run rấy:
“Không...không... con không muốn....”
Hàn Huyền thấy nàng trở nên bi thương như vậy thì lập tức thở dài... Hắn biết mặc dù Hàn Nguyệt Nhi bên ngoài nói là không muốn... Nhưng thực chất thì nàng lại không vô cùng muốn... Chỉ là nàng không dám mà thôi... Nhưng thì thôi, nếu con hắn đã lựa chọn như vậy thì hắn cũng không bắt ép, nhẹ nhàng nói:
“Vậy được rồi. Để tối nay cha đến gặp hắn... Rút lại lời nói hôm nay, rồi ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây... Không liên quan đến Huyết Thần Điện nữa....”
“Không... Để con đi. Con có vài lời muốn hỏi hắn...” - Hàn Huyền Nhi nghe xong lời của Hàn Huyền thì lập tức nói.
“Ừm, vậy cũng được...” - Hàn Huyền nghe vậy cũng không quản nhiều, thở dài một hơi, quay ra nói tin này cho mọi người của Hàn gia biết.... Lúc này hắn dường như trông già nua đi vài tuổi, trên mặt nụ cười tươi bình thường đã mất mà thay vào đó là một nụ cười cứng nhắc, không hề tự nhiên một chút nào...
...
Buổi tuổi của bên trong Hỗn Thiên Tiểu Thế Giới đẹp đẽ đến lạ kì, ánh trăng sáng giống như ngày dằm trung thu tỏa sáng xuống toàn bộ tiểu thế giới, những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đen khiến chúng càng trở nên nổi bật, đẹp đẽ hơn bao giờ hết...
Trong phòng ngủ của Điện chủ, lúc này Đặng Dịch đang ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt tu luyện, vận chuyển Hư Vô Thôn Thiên Quyết với tầng suất cao nhất, hấp thụ toàn bộ Linh Khí xung quanh. Nếu để ý, ta có thể thấy rõ được xung quanh người hắn đã tạo thành một vòng xoáy, lấy Đặng Dịch làm tâm...
Vì là Hư Vô Thôn Thiên Quyết là một chí tôn công pháp nên việc tu luyện của Đặng Dịch phải nói là vô cùng nhanh chóng... Chỉ có vài tiếc đồng hồ, nồng độ linh khí trong cơ thể hắn gần như đã đầy ắp. Linh Khí vô cùng vô tận len lỏi trong từng đoạn kinh mạch của Đặng Dịch, phóng xuất ra rồi lại hấp thu vào. Cứ lập đi lập lại một quy trình như vậy, khiến cho kinh mạch của hắn dần dần trở nên lớn hơn một chút...
Cứ như vậy một lúc qua đi... Kinh mạch của hắn dần dần trở nên căng phồng, đến mộ độ mà không thể nào vận chuyển được Linh Khí nữa, toàn thân hắn đau đớn vô cùng... Điều này cũng đã chứng tỏ hắn đạt tới được Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong, sắp có thể đạt tới Trúc Cơ...
Khi cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể đã lên tới mắc cao nhất, không thể chịu đựng được nữa thì ngay lập tức hắn lấy ra từ trong kho đồ một viên Trúc Cơ Đan đã mua trong cửa hàng... Trúc Cơ đan này có thể giúp tăng phần trăm Trúc Cơ cho tu chân giả, giúp tu chân giả có thể đạt được đến con đường Trúc Cơ một cách dễ dàng hơn...
Mặc dù có thể không dùng Trúc Cơ Đan để tiến hành Trúc Cơ nhưng Đặng Dịch hắn lại không muốn làm như vậy. Hắn biết là Trức Cơ khi không dùng Trúc Cơ đan thì nồng độ linh khí trong đan điền của mình sẽ được tinh khiết hơn sơ với nhưng người sử dụng Trúc Cơ đan.
Nhưng nếu khi mà Trúc Cơ thất bị thì sẽ có 10% mất mạng, 20% trở thành phế nhân, 20% Mất toàn bộ tu vi. Chỉ còn lại 50% là được lành lặn, toàn mạng để chuẩn bị cho một lần đột phá khác. Mặc dù hắn biết là bản thân đang ở trong Hỗn Thiên Tiểu Thế Giới, được pháp tắc thế giới che chở, không thể chết được nếu như không không hết tuổi thọ nhưng hắn cũng không dám liều... lỡ như thành một phế nhân hay mất toàn bộ tu vi đây.... Vì thế hắn cứ dùng Trúc Cơ Đan cho nó ăn toàn.
Nghĩ vậy, hắn không đắn đo gì nữa, lập tức ném thẳng viên Trúc Cơ Đan vào trông mồm. Viên đan dược vào tới mồm Đặng Dịch thì lập tức tan chảy, hóa thành từng đoàn khí thẩm thấu đi toàn bộ cơ thể của hắn...
Ngay sau đó, Đặng Dịch lập tức viền vận lực, thúc đầu toàn bộ linh khí trong cơ thể dồn ép về phía vị trí điên điền, dần dần tại thành một quả cầu khí nhỏ ở đó... Một lúc vận hành qua đi, đoàn linh khí này dần dần trở nên đậm đặc hơn, mãnh liệt hơn rồi từ từ tiếng nhập vào trong đan điền...
“Ầm”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên bên trong cơ thế của Đặng Dịch, cả người hắn trở nên mệt mỏi vô cùng... Các chất đen nhầy nhụa dần dần thoát ra từ trong cơ thể hắn...
Đặng Dịch thấy vậy lập tức cười khổ, đây chính là hiện tượng khi mà một người Trúc Cơ thành công, cả cơ thể sẽ được thanh lọng, mặc dù khi đạt tời Luyện Khí Sơ Kỳ thì cũng được thanh lọc một lần nhưng sau khi Trúc Cơ xong thì cơ thể người mới được thanh lọc một cách tinh khiết nhất. Vì vậy mà mọi người nói khi nào có thể Trúc Cơ thì lúc đó mới được coi là một Tu Chân giả đích thực. cũng chính là lúc bước vào con đường tu chân...
Đặng Dịch cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức đi ngay vào trong mật thất, từ dưới lòng đất huyễn hóa lên một hồ tầm nhỏ trong phòng rồi nhảy vào rửa sạch đi những chất cặn bẩn, dơ dáy trên cơ thể mình...
Sau khi làm xong, Đặng Dịch nhìn thấy cái bể nước nhỏ này đã hầu như biến thành màu đen, bốc mùi trông vô cùng kinh tởm. Ngay lập tức hắn ý niệm để cho nước trong bồn này toàn bộ biến đổi, trở nên trong xanh mà đẹp hơn, sau đó hắn lại thay đổi nhiệt độ cho nước nóng lên một chút.. Hắn muốn được thử cảm giác tắm suối nước nóng một lần trong đời....
Làm xong hết thảy, hắn lập tức nhắm mắt vào hưởng thụ....
Đúng lúc này, cửa căn mật thất đột nhiên được mở ra... Đặng Dịch cũng lập tức từ trong sự hưởng thụ tỉnh lại trầm giọng nói:
“Ai!!?”
“Công tử...” - Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên khiến Đặng Dịch lập tức ngẩn người, quay người lại nhìn.
Chỉ thấy lúc này Trường Ngọc Diệp đang đứng ở nơi đó, trên người chỉ mặc một bộ quần áo trắng mỏng dính, hoàn toàn làm để lệ ra thân hình đẫy đà của nàng, mặt nàng thì đỏ chót, hai tay hơi hơi nắm lại, ngượng ngùng vô cùng...
Đặng Dịch thấy vậy thì lập tức há hốc mồm, phía dưới lập tức không nghe lời chủ... Sau đó hắn lập tức lấy lại bình tĩnh nói:
“Ngươi sao lại vào đây?”
“Ngọc Diệp....Ngọc Diệp muốn hầu hạ ngài tắm rửa...” - Trường Ngọc Diệp khuôn mặt đỏ chót, ngập ngừng nói...
Đặng Dịch nghe xong lời của Trường Ngọc Diệp thì lập tức không nhịn được nghĩ tới điều tới điều gì đó. Cái tên tiểu tửa phía dưới càng ngày càng manh động hơn...
Còn không để Đặng Dịch kịp phản ứng, Trường Ngọc Diệp đã lập tức thoát y phục trên người, đi xuống nước...
Đặng Dịch thấy vậy hô hấp đều trở nên dồn dập, tim đập liên hồi liên tục... Dù sao hắn cũng là xử nam nha!! Trong Ký ức của Hư Vô Tiên Đế thì mấy cảnh nóng hoàn toàn bị HƯ Vô Tiên Đế cắt bỏ rồi!! Hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm!!!!
Nhìn thần hình đẹp đẽ của Trường Ngọc Diệp ở trước người, Đặng Dịch thực sự không nhịn nổi nữa, lập tức kéo lấy cảnh tay nàng, bất đầu một nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay thì cũng không được ngoan hiền cho lắm đi chơi khắp nơi...
Trường Ngọc Diệp bị hành động này làm cho bất ngờ, nhưng sau đó cũng thích ứng rất nhanh, cả người mềm nhũn ra ngả vào lòng của Đặng Dịch...
...
Sau một 'khúc dạo đầu' hoàn mỹ, lúc này Đặng Dịch đã không thể nào nhịn được nữa rồi, liền bắt đầu cầm súng ra trận đi đánh giặc... Nhưng không ngờ hắn vừa mới chuẩn bị đi đánh giặc thì hệ thống lại vang lên:
“Ting”
“Độ thiện cảm của ký chủ đối với 'Trường Ngọc Diệp' không đủ 90. Nếu tiếp tục sẽ bị phạt 100000 Cực Phẩm Điểm cảnh cáo.”
Đặng Dịch lúc này làm gì còn tỉnh táo mà nghe theo hệ thống nữa chứ, hắn mặt kệ tiếng cảnh báo của hệ thống mà gầm lên:
“Nhiều chuyện!!! Ta muốn phá thân!!”
“Ting”
“Vì hệ thống đã cảnh báo nhưng ký chủ không nghe nên hệ thống tăng mức phạt lên gấp mười lần!!”
“Cảnh báo!!! Ký chủ không đủ 1000000 Cực Phẩm Điểm, không thể tiếp tục!!”
Đặng Dịch lúc này nào còn quan tâm đế lời hệ thống nói chứ??
Hắn muốn phá thân!!.
Khi mà hắn định xuông pha trận mạc thì hệ thống lại vang lên:
“Ting”
“Không đủ tiền đòi chơi gái!! Hệ thống quyết định dùng biện pháp mạnh trừng phạt ký chủ!!”
Hệ thống vừa dứt lời liền không biết từ đâu xuất hiện một dòng điện lan tuyền toàn bộ cơ thể Đặng Dịch, khiến hắn đau đớn vô cùng... Hắn phẫn hận rống lên:
“Con em ngươi!!!”
Sau đó không chịu đựng nổi sự đau đớn của dòng điện, Đặng Dịch lập tức ngất đi, ngã vào trong lòng của Trường Ngọc Diệp.....
P/s : Chương cuối trong tháng 8 này!!
Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ Củ Hành trong tháng 8 vừa qua. Nhất là những người đã tặng ta Hồng Bao!!
Xin cảm ơn rất nhiều!!
Ngày 31 Củ Hành nghỉ ngơi, 1/9 sẽ viết tiếp. Củ Hành thông báo vậy để mọi người biết đường không phải hóng chương :3
★ ★
ღCủ Hành Thần Bíღ
ღTks Allღ
30 ★ 8 ★ 2016