...
Thiết lập xong truyền tống trận tại 'Hỗn Thiên Tiểu Thế Giới', Đặng Dịch lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện tại trên giường của mình...
Đứng dậy, vừa mở cửa phòng ra thì hắn thấy Huyết Nguyệt Tam Tôn đang đứng trước cửa phòng mình làm gì không biết..
“Các ngươi đứng đây làm gì” – Đặng Dịch có chút kỳ quái hỏi.
“Điện chủ, chẳng phải hôm qua thuộc hạ đã nói là mời ngài đến Huyết Gia một chuyến sao” – Huyết Nhất tiếng lên phía trước cung kính nói.
Đặng Dịch nghe xong thì ngẩn người, thực sự hắn cũng đã quên điều này... Suy nghĩ một chút, hắn liền nói:
“Được rồi chờ ta hoàn thành nốt một việc r đi cùng các ngươi”
Dứt lời, hắn liền vượt qua Huyết Nguyệt Tam Tôn mà đi về phía lưng chừng núi phía sau Huyết Nguyệt Tông.
Huyệt Nguyệt Tam Tôn thấy vậy cũng đi theo phía sau Đặng Dịch.
Đến một cái động phủ bị bỏ hoang lâu ngày, Đặng Dịch đột nhiên dừng lại, nhìn mọi thứ xong quanh một chút. Huyết Nhị thấy vậy liền tò mò hỏi:
“Điện chủ, người định.....”
Chưa đợi hắn nói xong thì Đặng Dịch đã giơ tay lên ra hiệu cho hắn đừng nói gì.
Đột nhiên trong tay Đặng Dịch đột nhiên xuất hiện một viên Thượng Phẩm Linh Thạch. Huyết Nguyệt Tam Tôn thấy vậy cũng hơi ngạc nghiên nhưng dù sao Huyết Nguyệt Tông là ma tông đứng thứ hai của Thiên Chân Đế Quốc nên Thượng Phẩm Linh Thạch cũng là có vài viên.
Còn không để ba người họ hiểu tình hình thì đột nhiên Đặng Dịch cầm viên Thượng Phẩm Linh Thạch đó đặt vào trong một hốc đá dưới mặt đất, rồi trên tay xuất hiện một cây đoản kiếm bằng máu khắc lên xung quanh đó những hình thù kì quái...
Khắc xong, Đặng Dịch lùi lại phía sau, tay kết ấn miệng lẩm bẩm:
“Khai thông”
Vừa dứt lời, lập tức viên trên mặt đá nơi Đặng Dịch khắc lên xuất hiện một dòng xoáy nhỏ, tâm của nó chính là viên Thượng Phẩm Linh Thạch đó, vòng xoáy càng ngày càng nhanh, càng ngày càng lan rộng ra phía ngoài.
Đột nhiên
“Ầm”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, ánh sáng lóe lên chiếu sáng toàn bộ động phủ khiến cho cả bốn người đều chói mắt...
Ánh sáng vừa tắt, bốn người chỉ thấy chỗ Đặng Dịch đặt viên Thượng Phẩm Linh Thạch giờ đã biến mất mà thay vào đó là một bệ đá khá rộng. Trên bệ đá toàn là những hình thù kì dị mà Đặng Dịch vừa khắc xong.
“Xong, đến Huyết gia thôi” – Đặng Dịch nhìn qua một lượt, lúc này mới hài lòng đối với ba người Huyết Nguyệt Tam Tôn nói.
Huyết Nguyệt Tam Tôn nghe vậy lập tức ngẩn người, nhưng ngay sau đó thì đi theo phía sau Đặng Dịch mà cũng không có hổi nhiều về cái bệ đá...
...
Huyết Nguyệt Thành. Một tòa thành thuộc quản chế của Huyết Nguyệt Tông, cách Huyết Nguyệt Tông một quãng đường vô cùng gần.
Lúc này phía ngoài cổng thành xuất hiện một người mặc bộ quần áo mào đen, đầu trùm kín mít trông vô cùng bắt mắt giữa đám người.
“Giao phí”
Một tên lính canh cổng thành nhìn bốn người nó, nhíu mày nói.
Huyết Nhất nghe vậy cũng không nói nhiều, lập tức đưa ra 4 bạc, một người một bạc.
Nhận được bạc, tên lính kia lập tức mở đường cho họ đi vào, rồi tiếp tục thu của người tiếp theo.
Lúc này trong thành phải nói là vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều đang bàn tán về một chủ đề.
Huyết Nguyệt Tông bị người khác chiếm, đổi tên thành Huyết Thần Điện. Hơn bảy nghìn đệ tử của Huyết Nguyệt Tông rời khỏi...
Đặng Dịch nghe mọi người bàn luận cũng không để ý nhiều mà tiếp tục đi theo Huyết Nguyệt Tam Tôn về đến Huyết gia...
“Đứng lại, các người là ai? Huyết gia không phải là nơi mọi người có thể tự tiện ra vào”
Vừa đến cổng Huyết gia, bốn người họ đã bị một tên gia nô cho cản lại. Huyết Nhất cũng không dài dòng mà móc ra một tấm lệnh bài màu đỏ. Trên đó có ghi một chứ “Huyết“.
Tên gia nô kia thấy được tấm lệnh bài thì lập tức theo đổi sắc mặt, cười cười nói:
“Xin lỗi, xin lỗi thuộc hạ thất kính,mời các ngài vào..”
Bốn người cũng không để ý nhiều mà đi thẳng vào bên trong...
Nhìn theo bóng lưng của bốn người họ, tên gia nô kia nhíu mày lại, lẩm bẩm nói:
“Sao ta lại thấy mắt người đi cuối có màu đỏ đây?? Chẳng nhẽ hoa mắt rồi.... Lạ thật”
Huyết gia đại sảnh, lúc này hầu hết các người có quền cao đước trọng tại Huyết gia đều đang tập trung tại đây. Bọn họ đều nhận được tin báo ba Huyết Nguyệt Tam Tôn đến Huyết gia.
Lúc này trong lòng họ thắc mắc vô cùng, theo như tổ tiên truyền lại thì đã được xưng là Huyết Nguyệt Tôn thì không thể nào trở về Huyết gia được nữa, mà luôn luôn phải ở trong Huyết Nguyệt Tông...
Khi vừa vào đến đại sảnh, Huyết gia người nhìn thấy Đặng Dịch thì thắc mắc vô cùng, Huyết Nguyệt Tam Tôn đưa một người nữa về Huyết gia là có ý gì..
Huyết gia gia chủ, Huyết Hải Minh đối vừa ba người họ cười cười nói:
“Huyết Nguyệt Tam Tôn, ba các ngươi về lúc nào sao không báo cho ta một tiếng”
Huyết Hải Minh híp mắt về phía Đặng Dịch, từ lúc mình vào phòng đến giờ, người này chưa hề bỏ cái mũ chùm đầu xuống, chỉ bình thản ngồi im lặng ở nơi đó. Huyết Hải Minh cũng không cảm nhận được khí tức tu vi gì trên người của Đặng Dịch nên hắn coi Đặng Dịch như một người không thể tu luyện..
Huyết Nhấy lúc này lên tiếng:
“Huyết Hải Minh, người chắc.....”
Nhưng nào ngờ hắn còn chưa dứt lười thì Huyết Hải Minh lại cắt lời:
“Dám gọi thẳng tên gia chủ. Ngươi muốn chết!!”
Huyết Nhất nghe xong thì nhất thời nghẹn họng, thở dài một tiếng nói:
“Gia chủ, người chắc cũng đã nghe qua chuyện của Huyết Nguyệt Tông chứ”
Huyết Hải Minh nghe xong thì híp mắt lại nói:
“Tất nhiên là ta biết”
Huyết Nhất nghe vậy lại nói:
“Vậy chắc ngươi cũng biết chuyện ấn ký đã được giải khai chứ”
Huyết Hải Minh nghe xong thì mắt sáng lên, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ từ tốn nói:
“Đúng là Ấn Ký đã được giải khai, ta cũng đang định hỏi ba người các ngươi làm cách nào..”
Huyết Nhất nghe xong thì hắn chỉ tay về phía Đặng Dịch:
“Điều này cũng không phải nhờ ba bọn ta làm mà là vị này”
“Hắn??” - Huyết Hải Minh có chút không tin tưởng, một tên không có chút linh khí tu vi nào thì làm sao có thể giải khai được phong ấn chứ.
“Đúng, chính là vị này. Ta hôm nay đến là để....”
Nghe được lời chắc chắn của Huyết Nhất, Huyết Hải Minh không nghe tiếp nữa mà đột nhiên lạnh lùng nói:
“Xuất hiện cho ta”
Hắn vừa dứt lời thì lập tức từ bốn phía xuất hiện tám người, nhìn tám người này Huyết Nguyệt Tam Tôn sắc mặt khẽ biến nhìn về phía Huyết Hải Minh lạnh lùng nói:
“Gia chủ, ngươi đây là ý gì?”
Huyết Hải Minh cười rộ lên nói:
“Ý gì? Tất nhiên là bắt các ngươi lại rồi!!! Ta vẫn định đi một chuyến lên Huyết Nguyệt Tông, không ngờ rằng các ngươi lại tự mình chui đầu vào rọ...”
Nói xong, ánh mắt hắn trở nên lăng lệ nhìn ba người họ mà nói:
“Vả lại, ta đã từ lâu nhìn ba người các ngươi không vừa mắt. Tiện thể thanh lý môn hộ luôn!!”
Huyết Nguyệt Tam Tôn nghe xong thì sắc mặt khẽ biến, Huyết Hải Minh với Huyết Nhất trước kia là đối thủ cạnh tranh chức gia chủ với nhau. Khi Huyết Hải Minh được chọn làm gia chủ thì Huyết Nhất đã phải lên Huyết Nguyệt Tông làm Huyết Nguyệt Tôn. Huyết Nhị và Huyết Tam thấy vậy không đành lòng đại ca buồn lòng nên đã đi theo Huyết Nhất vào Huyết Nguyệt Tông trở thành Huyết Nguyệt Tam Tôn...
Nhưng mà điều này đã khiến cho Huyết Hải Minh trong lòng nảy sinh oán hận, hắn nghĩ hai người Huyết Nhị và Huyết Tam làm vậy là vì khinh thường bản thân mình, không muốn vì hắn ra sức...
Mặc dù chuyện cũng đã xảy ra hơn trăm năm nhưng mà cơn giận trong lòng Huyết Hải Minh không hề nguôi mà lại càng căm ghét ba người họ hơn.
Huyết Hải Minh lúc này đang có tu vi Võ Đế Cửu Trọng nhưng tất cả đều là hắn phải phí rất nhiều tiền của mua thiên tài địa bảo để tu luyện mới có được ngày hôm nay. Còn ba người họ thì lại không hề có một chút trợ giúp nào, hoàn toàn nhờ vào thiên phú tu luyện đến được Võ Đế Bát Trọng.
Điều này càng làm cho Huyết Hải Minh ghen ghét.
Nói với Huyết Nguyệt Tâm Tông xong hắn lại nhìn về phía Đặng Dịch cười lạnh nói:
“Ta cho người hai lựa chọn”
Đặng Dịch nghe vậy thì bỏ mũ trên đầu ra, nhìn về phía Huyết Hải Minh cười nói:
“Được, ta đang nghe đây”
Huyết Hải Minh nhìn thấy mái mái tóc đỏ, mắt đỏ của Dặng Dịch thì đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó lập tức bình tĩnh trở lại nói:
“Thứ nhất, ngươi tự mình rao ra cách phá giải ấn ký đầu lâu, và quy thuận Huyết gia thì ngươi sẽ có một con đường sống”
“Thứ hai, ta tự mình đến lấy, và lúc đó ngươi chắc chắn sẽ chết vô cùng thảm”
Nói xong hắn thả uy áp Võ Đế Cửu Trọng của mình ra nhằm chèn ép Đặng Dịch. Nhưng sự thật quá buồn cười, dám lấy uy áp đi áp chế Huyết Vương? Đặng Dịch chả phải chịu tí áp lực nào cả.
Hắn híp mắt nhìn về phía Huyết Hải Minh nói:
“Nếu như ta chọn điều thứ ba đây?”
Huyết Hải Minh nghe xong thì ngẩn người nói:
“Điều thứ ba? Là gì”
“Là ngươi sẽ phải chết” – Đặng Dịch đột nhiên trở nên băng lãnh nói.
Vừa dứt lời, không để Huyết Hải Minh kịp phản ứng, trong tay Đặng Dịch xuất hiện thanh dao phay của Ichigo được làm bằng máu, lấy tốc độ kinh người chém về phía Huyết Hải Minh.
Người ta có câu, 'nhân lúc ngươi không để ý, lấy mạng người', Đặng Dịch chính là đang thực hiện điều đó, ra tay bất ngờ, vào thời điểm mà người khác không để ý đến, đó chính mới là vương đạo. Chứ cứ nói nhảm nhảm xong rồi đánh nhau trong phim, xin thứ lỗi Đặng Dịch không phải người như vậy...
ღCủ Hành Thần Bíღ