...
"Oành... Bụp... Uỳnh...."
Liên tiếp những tiếc va chạm vang lên khắp toàn bộ khu rừng này... Chỉ thấy lúc Trấn Thiên một mặt mệt mỏi vung lên cây cự kiếm trong tay... Số lượng Hặc Hắc Nhện nhỏ đã bị hắn giết không có hàng ngàn thì cũng đã đến con số hàng chục ngàn!!!
Nhìn con Hặc Hắc Nhện Chúa giống lẳng lặng đứng đó... Nhìn đàn Hặc Hắc Nhện con chết đi mà không hề có một chút cảm xúc nào... Dường như đám Hặc Hắc Nhện con này đối với nó không hề có một chút ý nghĩ nào vậy...
Lại một lúc nữa qua đi... Xuang quanh Trấn Thiên lúc này thì xác những con Hặc Hắc Nhện con đã là nhiều không đếm kể... Hắn lúc trông không khác gì một chiến thần bất bại cả... Cứ một con Hặc Hắc Nhện lao tới là hắn lại cho một kiếm vung ra.. Oánh sát tứ phương... Không hề có một chút sự sợ hãi nào... Máu của Hặc Hắc Nhện cũng đã nhuộm kín cả người Trấn Thiên... Nếu như không phải nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn rằng ai ai cũng nghĩ chắc chắn là Trấn Thiên vừa đi tắm giữa dòng sông máu chứ không phải đơn thuần chỉ là đi chém giết...
Hặc Hắc Nhện Chúa nhìn thấy cảnh này thì cũng là bắt đầu có dao động... Nó lập tức rống lên một tiếng thật lớn... Sau đó lập tức lao về phía Trấn Thiên với vận tốc vô cùng nhanh chóng...
Trấn Thiên thấy vậy thì lập tức biến sắc.... Sau một lúc đánh giết Hặc Hắc Nhện con thì thể lực của hắn cũng đã bị tiêu hao khá nhiều... Nếu như muốn đế hắn chính diện đánh nhau với Hặc Hắc Nhện chúa là điều không có khả năng....
Suy nghĩ một chút, ánh mắt Trấn Thiên lập tức lóe lên... Thanh cự kiếm trên tay lập tức biến hình... Tạo hành một khẩu súng ngắm đen ngòm... Không nghĩ ngợi nhiều... Trấn Thiên lập tức lên đạn nhằm về phía Hặc Hắc Nhện đang lao tới...
Con Hặc Hắc Nhiện được dường như cảm nhận được một luồng nguy hiểm phát từ thanh súng ngắn kia, lập tức muốn dừng chân bỏ chạy... Nhưng mà tốc độ của nó có thể nhanh hơn được viên đạn phát ra từ súng ngắm này sao???
Chỉ nghe "Đoàng" một tiếng... Đầu của con Hặc Hắc Nhện lập tức bị oanh ra một cái lỗi nhỏ tầm 1 cm.... Hắc Hặc Nhện Chúa lập tức ngã quỵ xuống đất.. Chết đến không thể chết hơn được nữa...
Nhưng con Hặc Hắc Nhện con thấy Hặc Hắc Nhện chúa chết đi thì giống như ong vỡ tổ theo tứ phía chạy đi thật xa.... Trấn Thiên thấy tình cảnh này thì lập tức ngẩn người... Nếu biết vậy thì ngay từ đầu hắn đã rút súng ngắm bắn chết con Hặc Hắc Nhện chúa rồi!! Đạn của thanh súng ngắm này có độ cứng so với một thanh Tiên Khí... Một khi đã bắn ra... không một thứ gì tầm thường có ngăn cản nổi!!!
Nhìn xem Hặc Hắc Nhện chúa một lúc... Xác nhận là nó đã thực sự chết rồi thì Trấn Thiên mới thở ra một hơi sau đó lập tức biến thanh súng ngắm kia thành một chiếc vòng tay đen tuyền....
Ngay tại lúc Trấn Thiên vừa thả lỏng cơ thể thì một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện phía ra sau hắn... Do tốc độ của đối phương quá nhanh và quá bất ngờ nên lúc Trấn Thiên còn không kịp phản ứng thì "Uỳnh" một tiếng Trấn Thiên lập tức bị đối phương ra tay đánh một quyền vào lưng khiến hắn phun ra một ngụm máu.. báy về phía trước... và vào bức từng cạnh hạng động của Hặc Hắc Nhện...
Cố gắng gượng dậy từ trong đống đá vụn, Trấn Thiên hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng ở trước mắt mình... Theo như một quyền vừa rồi hắn có thể cảm nhận dược... Đối phương vậy mà là một tên Võ Thánh cảnh!!! Hơn nữa không phải là một tên Võ Thánh bình thường!!!
Trấn Thiên hoảng sợ thì người đàn ông kia cũng là hoảng sợ không kém gì!! Hắn thân là một tên Võ Thánh cường giả!! Vậy mà thật không ngờ một đòn 7 thành thực lực lại không thể oanh phế một tên Thể Tu không có đan điền!!!
Sau khi nhìn kỹ được dung mạo của người đàn ông này thì Trấn Thiên lập tức biến sắc!! Người đàn ông trung niên này không ai khác chính là người Lão Sư của Thể Viện... người mà trước đó đã giải thích quy tắc thi cử cho các học viên nghe!!!
"Ngươi!! Ngươi là Lão Sư tại sao lại ra tay đối với ta!!" - Trấn Thiên cố điều chỉnh lại tâm tình, sau đó đối với tên Lão Sư kia trầm giọng nói...
"Lão Sư! Lão Sư thì đã làm sao?? Đừng nói nhảm nhiều... Rao ra công phẩm thể tu với toàn bộ mấy thứ thần binh, thần khí ra đây!! Ta sẽ tha chết cho ngươi!!" - Tên Lão Sư kia trầm giọng nói...
Trấn Thiên nghe vậy thì lập tức hiểu ra điều gì... Chắc chắn người đã ra tay với hắn ở chỗ Truyền Tống Trận chính là tên này!!! Thật không ngờ Trấn Thiên hắn đã cố không nổi bật lại vẫn bị người chú ý tới... Hiện tại hắn không có thứ gì có thể chống chọi với tên kia cả.... Chắc giờ chỉ còn cách cầu cứu Đặng Dịch mà thôi...
....
Hỗn Thiên Tiểu Thế Giới...
Đặng Dịch đang ngồi tu luyện trong mật thấ thì lập tức mở mắt ra... Hắn biết được tình hình hiện tại của Trấn Thiên.... Không suy nghĩ nhiều... Đặng Dịch lập tức đứng dậy... Nhưng ngay khi mà hắn vừa định mở ra Không Gian Di Động (((một đặc thù thần thông của Hỗn Thiêu Tiểu Thế Giới Chủ Nhân... Sau này sẽ nhắc tới.)))) thì lập tức giống như cảm ứng được điều gì.... Sắc mặt lập tức trở bên trắng bệch một mặt mảnh!!
Cắn răng một cái, Đặng Dịch không còn cách nào khác chỉ còn cách rời đi.. Hắn hiện tại còn có việc càng là quan trọng hơn phải giải quyết!! Cho dù trời có sập xuống thì cũng không thể nào quan trọng hơn việc này được!! Hắn cảm nhận được... Đặng gia có chuyện!!
...
Tại Thí Luyện Khu, Trấn Thiên vừa nhận được hồi báo này của Đặng Dịch thì sắc mặt cũng trắng bệch... Hắn hiện tại không còn quan tâm đến chuyện hắn bị trọng thương... Chỉ còn biết vô thần nhìn lên trời giống như đang cầu mong việc gì đó...
Tên lão sư đứng ở phía xa trông thấy Trấn Thiên không có trả lời mình mà nhìn lên trời thì cũng không tự chủ nhìn theo... Khi thấy không có chuyện gì xảy ra thì tên Lão Sư kia lập tức hừ lạnh một tiếng, một quyền đánh tới Trấn Thiên đang ngồi thất thần trên mặt đất...
Cảm nhận được luồng nguy hiểm tới gần... Trấn Thiên lập tức lấy ra lệnh bài... Không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức bóp nát... Nhưng lần này... lệnh bài của hắn giống như đã bị vô hiệu hóa vậy... Hắn căn bản không được đưa đi!!!
"Uỳnh... Rầm... Rầm... Rầm"
Một quyền nện xuống, Trấn Thiên lập tức bị oanh ra hàng trăm mét... Cả người đạp xuyên qua mấy cấy đại thụ!!! Phun một ngụm máu tươi... Trấn Thiên căm hận nhìn về phía tên lão sư kia rống lên: " Ngươi!! Khốn khiếp!!!!!!"
Tên lão sư nhìn bộ dáng thảm hại của Trấn Thiên thì không hề có một chút cảm xúc nào... Hắn lúc này càng là đối với Trấn Thiên động sát niệm 100% Thể Tu Siêu Cấp Công Pháp này hắn phải có!! Vòng tay biến hình Thần Khí!! Hắn phải có!!
"Ta cho ngươi một cơ hội..."
Nhưng còn không chờ tên lão sư kia nói xong...Trấn Thiên lập tức rống lên: "Cơ hội con ** ngươi!! Đi chết đi!!!!!"
Dứt lời, vòng trên tay hắn lập tức biến thành một thanh súng ngắm... Chỉ về phía tên lão sư kia... "Đoàng" một tiếng vang dội đất trời!!
"Hừ! Cố quá thành qua cố!! Ngươi không cần phải tồn tại nữa!!" - Nói xong, tên lão sư kia lập tức bộc phát.. Khí thế Võ Thánh Đỉnh Phong, tránh thoát một viên đạn này, sau đó lại một quyền đánh về phía Trấn Thiên đang nằm bệt dưới đất!!
Nhìn đối phương khí thế hùng hồn lao tới... Trân Thiên tuyệt vọng!!! Nhắm mắt vào trong chốc lát, Trấn Thiên lẩm bẩm nói:
"Đặng Dịch!!!! Ngươi phải cố!! Ta chết!! Không sao cả!!!!"
Nói, xong hắn nhìn về phía tên lão sư chỉ còn cách mình 10 mét, trầm giọng nói:
"Ngươi.... Ta.... Ta chết! Ngươi cũng không sống được!! Trọng lực nhẫn...."
Tên lão sư kia nghe Trấn Thiên nói đến đó thì lập tức giật mình... một luồng vô cùng vô tận nguy hiểm toát lên trong lòng hắn... Nhưng tất cả... đã không kịp!!
"Trọng Lực Nhẫn......100 Mét khoảng cách!! Một trăm triệu cân!! Gấp Max lần trọng lực!!!"
Trấn Thiên vừa dứt lời thì toàn bộ khoảng cách xung quanh hắn 100m mét lập tức bị sụp xuống một mảng lớn!!!
Tên lão sư kia cũng chỉ còn kịp rống lên một tiếng "Không!!" thì cũng không kịp thoát đi bị... thân thể bị Trọng Lượng Một Trăm Triệu Cân áp cho nát bét!!! Trước mắt Trấn Thiên cũng lập tức một mảnh đen ngòm... Chết chung một chỗ...
...
Cùng lúc đó, tại trong không gian truyền tống... Đặng Dịch lập tức phun ra một ngụm máu tươi.... Nước mắt hắn cũng đã không kìm được trào ra... Hắn đã biết được.... Trấn Thiên... Cứ như vậy.... Chết rồi..
Hắn lúc này mong sao cái nhẫn Trọng Lực kia có thể bỏ qua đè ép đối với chính người đeo!! Nhưng lại không thể như vậy.. Căn bản tất cả... cũng đã muộn...!!
Cố gắng nén bi thương trong lòng... Đặng Dịch lại lấy tinh thần.. Khi mà Trấn Thiên vừa được truyền tống tới căn phòng khi xưa cỏ hắn tại Đặng gia thì..
"Oành!!"