CHƯƠNG 4: ĐỒNG MỆNH TƯƠNG LIÊN
Edior: Luna Huang
Đem, không có ánh trăng, sấm chớp rền vang, một đạo điện quang xẹt qua bầu trời, một đạo tiếng sấm qua đi, trong viên một cây đại thụ rơi xuống một cành cây.
Lúc này, thư phòng vẫn sáng đèn, tam gia đang tập trung tinh thần thẩm duyệt công văn trên bàn, nếu không phải tiếng sấm này, hắn đã quên mất thời thần. Ngẩng đầu, vén đèn hoa, ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, trong đầu hiện ra lúc cùng Tử Huân, khóe miệng cong lên cười.
” Thế nào? Đêm nay không đến đó?” Thanh âm âm dương quái khí vang lên, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ của tam gia.
Đêm hắc nguyệt cao phong, trên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một người, đổi thành ai cũng có thể bị dọa. Tam gia cũng không ngoại lệ, bất quá nhìn người tới là ai, kinh hách biến thành lửa giận. Gấp là công văn trên bàn, không vui ngang mắt người đến.
” Ta nói tam gia, người ta nói như thế nào cũng là đại tiểu thư tướng phủ, liền đi qua hai đêm, ngươi cũng không sợ nữ nhân kia trong cung truyền đi tìm phiền phức cho ngươi.” Người đến âm dương quái khí nói, vẻ mặt xem kịch vui, từ cửa chính đại đại liệt liệt đi đến.
Tam gia hừ lạnh một tiếng, nhìn người đến vào cửa, đứng dậy. Thưởng thức chủy thủ trong tay, hắn lười biếng đi tới bàn ở ngoài rèm ngồi xuống. Thấy người tới thấy người tới tiến lên ngồi ở đối diện, hắn mới khó chịu mở miệng: “Tiện nhân kia, nếu không phải hoàng hậu tìm phiền toái, đưa cho gia cũng không muốn.”
” Nga… Phải không?”
Người đến kéo dài âm thanh, nghe mang theo vài phần cười nhạo.
Ha ha!
Tam gia cũng cười, mắt giấu âm lãnh cười, uống một ngụm trà phun lên cái trán người đến: “Nếu người chê tứ vương phủ của chê ngươi quá lớn, tam ca cùng phụ hoàng nói một chút, đưa thêm ít người vào địa bàn của người.”
Ách…
Nghẹn lời, tứ gia á khẩu không trả lời được nhìn tam ca, nguyên bản cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Đến hoàng cung đưa chút tin tức, nói Mộ Dung Tuyết tại Khiếu vương phủ rất tôtd, rất được bổn vương sủng ái.” Mỗi chữ mỗi câu của tam gia, lời nói dối như vậy không để có một chút không được tự nhiên.
Trong lòng tứ gia đang vì nữ nhân gọi Mộ Dung Tuyết kia xuất mồ hôi lạnh, nữ nhân xui xẻo, tư vị sống không bằng chết khẳng định không dễ chịu, ai bảo nàng đã từng có hành vi ác liệt như vậy, ai bảo nàng họ Mộ Dung, chịu tội như vậy là đáng đời.
Dứt lời, tam gia lười để ý tới tứ gia, đứng dậy đi ra thư phòng, thời gian đến cửa chỉ thấy tam gia lấy lại tinh thần mở miệng: “Đã trễ thế này Đã trễ thế này muốn đi đâu a?”
” Ngươi cũng biết là đã trễ rồi, còn chưa cút trờ về, gây trở ngại người khác tìm mừng mua vui, cẩn thận….” Tam gia để lại cái liếc mắt cho tứ đệ, rồi bước ra khỏi thư phu hướng về phía Đan viện bước.
Vẻ mặt tứ gia phiền muộn, vốn là còn sự tình tìm tam ca thương lượng, hôm nay tam ca nhất tâm muốn vào mùi thơm của nữ nhân, cũng chỉ có thể đem lời tạm thời nuốt xuống, thành thật trở về thôi!
….
Đan viện, hành lang đèn lồng theo gió lay động, phòng chánh đèn sáng rỡ, gian nhà cửa sổ đóng, bên trong mơ hồ nhìn đến hai người đang nói chuyện.
Dưới ánh đèn, Mẫu Đơn người trần truồng đứng trước gương mái tóc đen như thác nước rũ xuống bên hông, nhẹ nhàng mà vuốt tóc dài, khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý.
Phía sau, nha đầu vì Mẫu Đơn khoác thêm cái áo thật mỏng, nhìn chủ tử trong gương, một trận tán: “Chủ tử thực sự là đẹp như thiên tiên, thảo nào tam gia thích người như vậy!”
Mẫu Đơn chỉ cười không nói, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngón tay đặt lên nụ cười trên môi. Tự mình nhìn đôi mắt trong gương, đến nay còn chưa có nam nhân có thể thoát khỏi nàng.
Vương gia thì như thế nào?
Không phải cũng trở thành quân tử dưới váy của nàng sao, ngay cả thân phận Mộ Dung Tuyết như vậy, hôm nay cũng biến thành hạ đường thê. Tin tưởng, không cần nhiều thời gian, nàng liền sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi này.
” Chủ tử, hai đêm tam gia đều đến chỗ nữ nhân kia, không biết đêm nay…” Nha đầu khẩu khí này nghe có vài phần châm chọc, nói xong lại có chút sợ cúi đầu.
” Lui xuống! không cần đóng cửa.” Vẻ mặt của Mẫu Đơn bất tại hồ xoay người lại, áo khoác mỏng như cánh chim xòe ra, bước liên tục đi tới trên giường nửa nằm xuống.
Cánh tay ngọc chống suy nghĩ, tư thế ưu nhã đùi đẹp thon dài. Áo khoác trên người chảy xuống, lộ ra bộ ngực sữa cao vót. Nghe được tiếng bước chân rời khỏi, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại. Kể từ đó, nhìn như nhìn như một bức mỹ nhân đồ mê hoặc, chờ người thưởng thức xuất hiện.
Đêm dông tố, tư vị ôm tiểu mỹ nhân lăn trên giường thật tốt?
Nghĩ, nhớ đến tiếu ý và vẻ mặt của tam gia, thường ngày đè xuống cái loại không hài lòng này. Bước chân càng phát ra càng phát ra rất nhanh, bước qua hành lang quen thuộc, hắn bước vào Đan viện, đi tới gian phòng của Mẫu Đơn.
Cửa còn mở? Nàng biết đêm nay hắn sẽ tới?
Dừng lại, trong mâu quang xẹt qua một trận hàn quang, trên mặt hắn nụ cười cứng ngắc.
Nói lầm bầm!
Trong phòng Mẫu Đơn nghe được tiếng bước chân, cố ý phát sinh tiếng hừ hừ.
Tam gia hồi thần, khôi phục tiếu ý thường ngày, chỉ là không còn có loại khẩn cấp như lúc nãy, bởi vì hắn chán ghét nữ nhân quá nặng tâm cơ.
Nghe được tiếng bước chân tới gần, Mẫu Đơn nhắm mắt lại giả vờ ngủ say. Kéo kéo dây lưng y phục, để cho lụa trên người chảy xuống, lộ ra một bên ngực sữa, đùi đẹp thon dài cũng cố ý lộ ra.
Vào cửa, tam gia bị mỹ nhân đồ hấp dẫn.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Lúc trước chính là nhìn trúng diễm lệ của nữ nhân, yêu mị, hắn mới cố ý cùng ngày thú nữ nhân này vào cửa để Mộ Dung Tuyết nhục nhã. Tân hôn đương nhiên, hắn chính là trải qua trong phòng của nữ nhân này, cũng là đêm đó mở túi của nữ nhân này.
Ô…
Mẫu Đơn phát ra một trận nũng nịu, trở mình, phất tay đang lúc y phục trên người rơi xuống, lộ ra da thịt trắng noản.
Là nam nhân đều chịu không nổi hấp dẫn như vậy. Loại hấp dẫn này hoàn toàn khơi dậy thân thể ** của tam gia, đi tới trước giường, duỗi tay vuốt ve da thịt trơn truột này, một nắm trước ngực đứng thẳng của nàng.
A…
Quát to một tiếng, Mẫu Đơn giả vờ mở to hai mắt kinh hách. Quay đầu thấy tam gia, vừa vẻ mặt cười híp mắt ôm lấy cổ của hắn: “Tam gia, đêm nay thế nào đến đây? Sẽ không sợ…”
Lời nói chưa hết, miệng bị tam gia chặn lại, hắn không muốn nghe lời nói nhảm như vậy, Ngoại trừ Tử Huân, tất cả nữ nhân đều chỉ là công cụ phát tiết của hắn, dù cho là Mẫu Đơn cũng không ngoại lệ.
Trên người nàng có vị đạo của Tử Huân, thời gian ôm nàng đầu óc của hắn đều là nghĩ đến Tử Huân. Nhẹ vỗ về da thịt của nàng, hắn điên cuồng phát tiết trên người nàng, tìm kiếm cảm giác chết đi.
…
Một đêm bình tĩnh trôi qua , có đúng không Mộ Dung Tuyết vẫn như cũ lo lắng đề phòng một buổi tối, thẳng đến bình minh nàng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Tiểu Cẩm ở ngoài phòng chờ đợi một buổi tối, lúc này cũng không chịu nổi buồn ngủ, ghé vào cánh cửa ngủ say.
Đặng đặng đặng! Đặng đặng đặng!
Tiếng bước chân từ bên ngoài viện đến trong viện, nhìn tiểu Cẩm ngủ ở cửa, khóe miệng cong lên một ý vị thâm trường.
” Chủ tử, người không lo lắng tam gia trách cứ sao?” Nha đầu Châu nhi lo lắng nhìn chủ tử.
Hương Nhứ lắc đầu, tam gia đã lâu không sủng hạnh bản thân. Trước đây tuy rằng Tử Huân được sủng ái nhất, Tử Huân cũng xem như biết làm người, cứ cho là Phượng Điệp hiêu trương bạt hỗ, nàng cũng sẽ không giống hiện tại đến tiếp cận tam gia cũng không có cơ hội.
Ai…
” Đồng mệnh tương liên, đến xem thì như thế nào? Ngược lại hiện tại tam gia cũng không có thời gian để ý ta.” Trong miệng tràn ngập nồng nặc ghen tuông cùng bất mãn.
” Chủ tử, người đừng nản chí, tam gia bất quá là bị ma quỷ ám ảnh, nữ nhân Mẫu Đơn kia sẽ không đắc ý lâu đâu.” Châu nhi an ủi chủ tử, bước một đi tới cửa phòng.
Tiểu Cẩm cũng không có người bị tiếng nói chuyện kia đánh thức, có thể thấy được nha đầu này đúng là vây không được. Châu nhi thấy thế, nín câm miệng, Hương Nhứ không hoảng hốt bất mãn đi tới ngồi xổm xuống: “Tiểu Cẩm, tiểu Cẩm!”
Nghe được có người gọi mình, tiểu Cẩm tưởng chủ tử, giật mình tỉnh giấc mở to hai mắt hốt hoảng đứng lên, khiến Hương Nhứ ngã xuống đất.
” Nha đầu, ngươi có thể hay không cẩn thận một chút, đụng ngã chủ tử nhà của chúng ta rồi.” Châu nhi Châu nhi nâng chủ tử dậy, đối với tiểu Cẩm chỉ trích một trận.
Tiểu Cẩm nhìn thấy là Hương Nhứ cô nương, liên tục chịu tội: “Tiểu Cẩm không phải cố ý, xin hãy cô nương thứ tội.”
” Thôi thôi, hai ngày này ngươi cũng mệt muốn chết rồi, chủ tử nhà các ngươi thế nào?” Hương Nhứ đứng lên phủi bụi trên người, rướn cổ lên nhìn vào bên trong.
Tiểu Cẩm lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới chủ tử đến bây giờ cũng còn chưa dùng bữa, lo lắng chạy ào vào trong phòng, nhìn thấy chủ tử còn đang ngủ say, nàng cẩn thận đi tới giường xem vết thương của chủ tử.
Nếu không phải Hương Nhứ dùng khăn lụa che miệng lại, khẳng định kinh ngạc đến kêu to. Trợn to hai mắt nhìn Mộ Dung Tuyết tràn đầy vết thương, nằm mơ cũng không nghĩ ra tam gia có thể hận mà ra tay như vậy.
A…
Châu nhi nhịn không được, nhìn đến vết thương trên người của Mộ Dung Tuyết, nhịn không được liền kinh hô lên. Hoảng sợ chỉ vào Mộ Dung Tuyết trên giường, nhìn chủ tử trong miệng nói không ra lời.
Ba!
Hương Nhứ đánh Châu nhi tay lơ lửng giữa không trung, chỉa vào ngực buồn nôn tiến lên ngồi ở mép giường. Nhìn vết thương bị rơi đánh, vẫn còn vết máu, da thịt trên lưng hầu như chưa kết vảy.
Nam nhân có thể ác độc đối với một nữ nhân như vậy, có thể thấy được hận ở trong lòng là bao lớn. Tay giữa không trung còn run rẩy, nàng cũng không có dũng khí nhìn vết thương của Mộ Dung Tuyết.
Ách…
Nghe được tiếng nói chuyện, Mộ Dung Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại. Nằm ngủ cũng không thở nổi, ngủ được lâu thân thể có chút cứng đờ, nàng cố hết sức xê dịch thân thể chậm rãi ngẩng đầu.
” Tỷ tỷ, người tỉnh, tốt lên chút nào chưa?” Vẻ mặt Hương Nhứ ôn nhu nhìn Mộ Dung Tuyết, trong mâu quang viết đầy quan tâm cùng yêu thương.
Ai vậy?
Mộ Dung Tuyết nghĩ đến người hôm qua tiểu Cẩm nói với mình, cẩn thận quan sát nữ nhân trước mắt.
Da thịt trắng hồng, mày liễu mắt to, lộ ra một bộ cái miệng anh đào nhỏ nhắn cái miệng anh đào nhỏ nhắn dù cho không cười nhìn qua cũng có chút mê hoặc. Đây là Hương Nhứ, nữ nhân cùng cổ thân thể này thân cận nhất, cũng là tính tình tốt nhất trong đám phụ nhân hậu viện.
” Tỷ tỷ nàng…” Hương Nhứ lo lắng nhìn Mộ Dung Tuyết, ánh mắt này nhìn nàng cả người không được tự nhiên.
” Chủ tử mất trí nhớ, cô nương có thể đừng thấy lạ.”
Mộ Dung Tuyết thấy ánh mắt của chủ tử Hương Nhứ thật là kỳ quái, tiểu Cẩm ở bên nhỏ giọng nói. Nhìn vết thương của chủ tử, nhịn không được nước mắt lại rơi.
Nguyên lai nghe đồn đều là thật?
Hương Nhứ kinh ngạc trợn to hai mắt, duỗi tay thăm dò cái trán của Mộ Dung Tuyết một chút. Lòng bàn tay truyền đến ôn độ nóng hổi, nàng vội vàng đem tay rụt về: “Châu nhi, gọi đại phu đến cho tỷ tỷ đi.”
” Không cần, sáng sớm đại phu đến xem rồi, nói là vết thương của chủ tử có vài chỗ bị nhiễm trùng nên mới như vậy.” Tiểu Cẩm cố sức lắc đầu, lau nước mắt ở khóe mắt, đỡ chủ tử xoay người lại.
Nhìn đến ngay mặt Mộ Dung Tuyết, Hương Nhứ cả kinh. Nàng đã từng đố kỵ dung nhan của Mộ Dung Tuyết, nhưng hôm nay mấy cái sẹo trên mặt này, gương mặt này có thể sẽ bị hủy.
” Làm sao vậy?” Mộ Dung Tuyết trái lại bị biểu tình của Hương Nhứ làm kinh trụ.
Sờ sờ lên khuôn mặt nhám, nàng cảm thấy trong lòng lạnh cả người. Nếu là gương mặt này không thể khôi phục, sợ rằng đến cơ hội xoay người cũng không có.
” Chủ tử, người đừng lo lắng, vương phủ nhiều linh đan diệu dược như vậy, nhất định sẽ làm cho dung nhan của chủ tử khôi phục.” Tiểu Cẩm mặt hốt hoảng an ủi.
“Gương!”
” Chủ tử…”
“Gương!”
Tiếng thứ hai, Mộ Dung Tuyết hô lên. Tức giận nhìn tiểu Cẩm, tiểu Cẩm không dám chống lại, chỉ có thể mang chiếc gương đồng hôm qua đã giấu kỹ lấy ra.
Đi trở về bên giường, hai tay đưa gương lên, nàng lo lắng nhìn chủ tử, trong đầu quanh quẩn lời nói sáng nay của đại phu, cả khuôn mặt đều xị xuống.
Hương Nhứ vặn chặt mi, nhìn Mộ Dung Tuyết cầm gương trong tay, đột nhiên kích động cướp lại gương: “Tỷ tỷ, tiểu Cẩm nói không sai, tướng phủ nhiều dược liệu quý báu như vậy, mặt của tỷ tỷ nhất định sẽ tốt lên. Không bằng, chờ ít ngày nữa mới xem, miễn phá hủy tâm tình của người.”
Hừ!
Đến mặt cũng bị mất nói gì đến tâm tình?
Đoạt lấy cái gương trong tay của Hương Nhứ, Mộ Dung Tuyết nhìn gương mặt trong gương. Vết thương được bôi thuốc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy máu, vết thương còn có chút mở ra. Đừng nói tại cái địa phương quỷ quái này, dù cho trở lại hiện đại công nghệ cao, cũng có thể lưu lại dấu vết.
(Luna: Sợ tác giả luôn, lúc đầu là trọng sinh giờ lại thành xuyên không @@)
Ha ha! Ha ha ha!
Châm chọc cười, bên khóe miệng lưu lại ý giết người, chẳng lẽ đây là báo ứng vì giết chết Tử Huân?
” Chủ… Chủ tử, người đừng dọa tiểu Cẩm, chủ tử…” Tiểu Cẩm lớn gam đoạt lấy cái gương trên tay chủ tử, nhìn gương mặt chủ tử cười quái dị toàn thân tê dại.
Nhiên, Hương Nhứ nhưng chỉ là bình tĩnh, trong ánh mắt tràn ngập nghi vấn. Thẳng đến Mộ Dung Tuyết phát điên đem gối đầu nên xuống người, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ níu lại tay của Mộ Dung Tuyết: “Tỷ tỷ đừng như vậy, nghe nói mỡ đặc tuyết sơn có thể để cho làm cho vết thương rất nhanh khép lại, chỉ cần tìm được vật kia tỷ tỷ nhất định có thể khôi phục dung nhan.”
“Mỡ đặc tuyết sơn, thứ này ở đâu…ở đâu có?” Mộ Dung Tuyết nghe xong càng thêm kích động, níu lại y phục của Hương Nhứ, một tay bóp cổ nàng.
Châu nhi thấy chủ tử bị Mộ Dung Tuyết bóp cổ, khí cấp bại phôi kéo tay của Mộ Dung Tuyết, miệng không ngăn cản hô: “Buông ra, thả chủ tử nhà chúng ta ra, ngươi cái người điên này…”
Ba!
Trở tay, Mộ Dung Tuyết vứt một cái tát tai lên mặt của Châu nhi, chỉ vào Châu nhi tức giận mắng: “Bổn cung là Vương phi, coi như là người quái dị, cũng là Khiếu vương phi.”