Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 39: CHƯƠNG 39: VẪN LÀ NÓ TỰ DO




CHƯƠNG 39: VẪN LÀ NÓ TỰ DO
Editor: Luna Huang
Gần vua như gần cọp, làm bạn bên thân nam nhân hỉ nộ vô thường, Mộ Dung Tuyết cũng thật sâu cảm giác được loại đáng sợ này. Mang theo tiểu Cẩm trở lại Mộng viên, tâm kinh đảm chiến phòng của mình phòng của mình, xuyên thấu qua mành thấy kỳ lân rơi trên mặt đất.
Nàng khôn khéo quay đầu lại, tùy ý tìm cái lý do phân phó tiểu Cẩm: “Ngươi từ hậu môn xuất phủ, đi mua thêm năm mươi cân thịt bò trở về. Mặt khác, đến thành môn khẩu mướn chiếc xe ngựa lưu ở trà bằng ngoài thành, cấp ít bạc cho người nọ, để hắn đêm nay chờ ta đi ra ngoài.”
“Chủ tử, người muốn ra xuất viễn môn?” Tiểu Cẩm một trận kinh ngạc, nơi này còn không phải muốn rời đi liền có thể rời đi.
“Không! Chỉ là muốn đi tìm ít đồ, đêm nay ngươi ngủ ở gian nhà của bổn cung ngủ tỉnh một chút.” Mộ Dung Tuyết phân phó, cố ý lần thứ hai đi ra khỏi cửa.
Tiểu Cẩm cùng chủ tử đi ra, chút nào chưa chú ý tới không thích hợp bên trong. Chỉ là nghe chủ tử nói, phỏng đoán dụng ý thực sự của chủ tử.
“Đi thôi, nghìn vạn lần đừng để bất luận kẻ nào phát hiện.” Mộ Dung Tuyết luôn mãi căn dặn, miễn cho tiểu Cẩm vào lúc này bị người bắt được bím tóc.
“Vâng!” Tiểu Cẩm hành lễ thối lui ra khỏi viện tử.
Mộ Dung Tuyết đông tiều tây khán một phen, phát hiện viện tử bị người quét tước qua. Tận lực nhìn thoáng qua địa phương giả sơn, vẫn chưa phát hiện thân ảnh của Tiểu Bạch, trong lòng suy nghĩ việc này có phải hay không là Tiểu Bạch làm?
Giữa lúc nàng cần xoay người vào xem, thân ảnh của Linh nhi xuất hiện ở viện môn. Đối diện, nàng mại bước nhanh tới: “Chủ tử, người muốn phân phó cái gì không?”
“Mang ngọ thiện qua đây, bổn cung đói bụng. Hôm nay bổn cung ăn uống hảo, phải nhiều nhiền thêm vài món thịt.” Mộ Dung Tuyết sờ sờ cái bụng, ngũ tạng sớm trống rỗng. Nhắc đến hắn, chợt nghe đến tiếng kêu vang lên.
Ha hả…

Linh nhi không biết sống chết che miệng,, phát hiện thất lễ quỳ trên mặt đất liên tục thỉnh tội: “Nương nương thứ tội! Nương nương thứ tội!”
“Đứng lên đi! Bổn cung cũng đói bụng, nhớ kỹ để trù phòng chuẩn bị nhiều thịt một chút. Tiểu Bạch kia, ngày hôm qua chưa lo đến nó, phỏng chừng ngày hôm nay cũng có thể ăn rất nhiều.” Mộ Dung Tuyết không thích cho người khác cảm giác áp bách như vậy, nàng biết hầu hạ một chủ tử hỉ nộ vô thường sẽ là tư vị gì.
Linh nhi được nâng dậy, nhìn chủ tử vẻ mặt ôn nhu, trong lòng một trăm lần may mắn an bài của Lương thúc, muốn hầu hạ chủ tử như vậy cũng không dễ dàng.
“Đi thôi! Mau chóng, bổn cung thực sự rất đói.” Mộ Dung Tuyết phất phất tay, xoay người đi trở về phòng.
Linh nhi nghe lời ly khai, nghe được tiếng bước chân rời đi, Mộ Dung Tuyết vén mành lên đi tới. Tiểu tâm dực dực đi tới bên kỳ lân kiếm ngồi xổm xuống, ngửi được có cổ hương liệu vị quen thuộc trong phòng. Mà, nàng khẳng định hương liệu này tuyệt đối không phải là mình dùng.
Meo meo…
Tiểu Bạch khẽ kêu một tiếng từ trong chăn chui ra một đầu, thấy chủ nhân trở về, nó thí điên thí điên chạy tới, vây bắt bên thân chủ nhân cong đuôi lắc vài vòng, đầu thân mật dán tại trên đầu gối của nàng.
“Có người đến trộm kỳ lân kiếm?” Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt của Tiểu Bạch lại biến thành màu hổ phách, trát trát mắt xinh đẹp, nó kêu một tiếng.
“Ngươi nhận thức?” Mộ Dung Tuyết tò mò nhìn Tiểu Bạch, đưa tay về phía kỳ lân kiếm.
Không có lực lượng cường đại thả ra, nàng thật sâu hút lãnh khí một cái, nhanh chóng nhặt kỳ lân kiếm lên, mang kiếm treo về vị trí cũ. Cúi đầu, nàng còn muốn từ trên người Tiểu Bạch biết cái gì, nhưng không thấy hình bóng của Tiểu Bạch.
Nhiên, chưa qua bao lâu Tiểu Bạch xuất hiện ở bệ cửa sổ, trong miệng ngậm ám khí không bắn trúng nó. Từ bệ cửa sổ nhảy xuống, nó đem ám khí ném ở bên chân chủ nhân.
Loảng xoảng lang!
Bước chân của Tiểu Bạch vẫn chưa vẫn chưa phát hiện, nghe được thanh âm của lợi khí rơi xuống đất, nàng mới nhìn đến vật nhỏ đã đứng bên cạnh. Mà, trên đất ám khí y hệt như thứ giết Mẫn nhi.

Là nữ nhân kia?
Đầu óc của Mộ Dung Tuyết hiện lên một thân ảnh, chính là hắc y nữ nhân buổi sáng hôm đó xuất hiện ở phòng lương. Có thể, các nàng thật là cùng một người.
Meo meo…
Tiểu Bạch ngửa đầu hướng chủ nhân kêu một tiếng, kiêu ngạo mà vẫy vẫy đuôi, lại dùng đầu mè nheo ống quần của chủ nhân, lắc lắc đầu nhỏ.
Đặng đặng đặng! Đặng đặng đặng!
Tiếng bước chân từ viện môn truyền đến, Mộ Dung Tuyết còn lĩnh hội rõ ý tứ của Tiểu Bạch, vội vàng đem ám khí nhét vào dưới gối đầu. Khom lưng ôm lấy Tiểu Bạch đi ra mành, nàng giả vờ thảnh thơi ngồi ở ghế trên.
Linh nhi mang theo một đám hạ nhân đưa đồ ăn tới, hiệu suất của nàng để Mộ Dung Tuyết giật mình. Bất quá suy nghĩ kỹ một chút hiện tại coi như là thời gian dùng bữa, nên trù phòng có sẵn đồ.
Một bàn mỹ vị, Tiểu Bạch trực tiếp từ trong lòng Mộ Dung Tuyết nhảy ra. Nhảy đến cái ghế bên cạnh, tội nghiệp nhìn Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết minh bạch cười cười, để mọi người lui ra, nàng vì Tiểu Bạch gắp hai đùi gà thật to, buông xuống trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không khách khí chút nào ăn ngấu nghiến.
“Ngoan ngoãn, ăn chậm một chút, biết ngươi hạnh khổ rồi.” Mộ Dung Tuyết đối với Tiểu Bạch tựa như đối với hài tử, nhìn gương mặt chật vật khi ăn của nó, còn dùng khăn lụa giúp nó lau miệng.
Ngoài cửa, bước chân của Linh nhi thả rất chậm, nói chuyện giữa bọn họ nghe vào tai, để cho nàng cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Quay đầu lại, xa xa nhìn hướng gian nhà rộng mở một chút, nàng quay đầu theo những người ở khác ly khai viện tử, dừng lại ở viện môn một hồi mới ly khai.


Nửa đêm, trời sao, gió lạnh thổi gió lạnh thổi hoa cỏ trong viện. Trong đình, Mộ Dung Tuyết ngồi ở trên ghế không yên lòng thưởng hoa. Thỉnh thoảng nhìn về phía viện môn, biểu tình cũng giả vờ trấn định.
Bọn hạ nhân tiến đến thỉnh an xong, đều về hạ nhân phòng. Ở Mộng viên làm việc rất đơn giản, Mộ Dung Tuyết cũng không tận lực yêu cầu cái gì, chỉ cần thời gian chưa phân phó bọn họ chớ vào viện tử.
Như vậy, đến lúc này viện tử phá lệ an tĩnh, chỉ cần có tiếng bước chân tới gần là có thể nghe được rất rõ ràng. Nên, tiểu Cẩm còn chưa có chạy vào viện tử, Mộ Dung Tuyết liền biết nàng đã trở về.
Lần lượt chạy vào viện tử, tiểu Cẩm nhìn qua có chút vô cùng cẩn thận. Vểnh tai nghe tiếng bước chân phụ cận xác định không ai đuổi kịp mới vào viện tử.
“Tam gia đêm nay ở viện tử của người nào qua đêm?” Mộ Dung Tuyết lo lắng từ trong đình chạy xuống, nàng lo lắng nếu như là Phượng Điệp sẽ triền không được nam nhân kia.
“Chủ tử, Mẫu Đơn tiện nhân kia từ buổi chiều vẫn quấn quít lấy tam gia, cuối cùng tam gia điểm Mẫu Đơn. Đây càng làm Phượng Điệp giận điên lên, ngươi không thấy được nàng…” Tiểu Cẩm thao thao bất tuyệt nói lên chuyện vừa nghe được, nói sinh động như thật, để Mộ Dung Tuyết tâm tình nguyên bản buồn bực nhịn không được bật cười.
viện tử an tĩnh cuối cùng cũng cảm thấy nhân khí, nhìn tiểu Cẩm còn cất giữ ngây thơ, Mộ Dung Tuyết đột nhiên có loại không đành lòng. Nhớ tới sinh hoạt sát thủ đã từng lãnh khốc, hôm nay sinh hoạt tuy rằng áp bách, chí ít không cần thừa thụ cái loại tiên hình không làm được nhiệm vụ này. Rất nhiều sát thủ thụ thương trong nhiệm vụ, ngược lại chết ở tiên hình tàn khốc.
Lãnh, trái tim băng giá.
Hình ảnh hồi ức quá khứ các loại nghĩ lại mà kinh, để cho nàng liên tục lạnh run. Cúi đầu, nhìn khăn lụa chặt túm, trước đây đồ chơi này nàng đến cơ hội sờ cũng không có.
“Chủ tử, người có đúng hay không cảm thấy lạnh?” Tiểu Cẩm thấy sắc mặt chủ tử đột nhiên tái nhợt, thân thiết mà hỏi thăm.
Tâm lãnh mặc nhiều y phục hơn nữa cũng vô dụng!
Nghĩ, Mộ Dung Tuyết nặn ra một tia cười khó coi. Nếu quyết định buổi tối muốn đi ra ngoài, hiện tại chuyện nàng nên làm là ngủ. Mại bước liên tục ra đình, liếc nhìn chung quanh, chưa phát hiện hình bóng Tiểu Bạch.
“Chủ tử, ban nãy nô tỳ thấy Tiểu Bạch nhảy ra tường vây của vương phủ.” Tiểu Cẩm nhìn ra tâm tư của chủ tử, sinh ra một câu.
(Luna: chỗ này tác giả ghi là tướng phủ thực ra là vương phủ mới đúng nên ta tự sửa lại nha)

“Vẫn là nó tốt, đủ tự do.” Khẩu khí của Mộ Dung Tuyết tràn ngập ước ao, làm một con mèo, cũng không cần giống như bây giờ làm tiểu thư có tiền.
Tiểu Cẩm chưa tiếp lời, tự do như vậy nàng cũng từng hướng tới. Chỉ là, sinh ra như vậy, nàng có thể làm chính là tận lực để cho mình mỗi một ngày sống có thể vui vẻ.
Mộ Dung Tuyết vào phòng, phân phó tiểu Cẩm trở về nghỉ ngơi một chút, đến nửa đêm lại qua đây, miễn cho một buổi tối không nghỉ ngơi, ngày thứ hai tất cả mọi người đều không có tinh thần.
Sau bốn canh giờ, tiểu Cẩm như ngày xưa nằm trên giường mình. Mộ Dung Tuyết thay y phục hạ nhân chuồn ra viện tử, nàng chưa vội vã xuất vương phủ, mà là len lén âm thầm vào viện tử của Mẫu Đơn, xác định tam gia nằm ở trên giường của Mẫu Đơn, mới vòng qua hậu môn vương phủ đi ra ngoài.
Hậu môn vương phủ, có người sớm chuẩn bị xong ngựa. Ném bạc một cái, nàng nhảy lên ngựa chạy đi thành môn khẩu thực hiện kế hoạch tốt.
Đông thành môn khẩu nửa đêm đặc biệt an tĩnh, tử lúc sự kiện tử lang xuất hiện, thành môn so với bình thường đóng cửa trước hai canh giờ. Lúc này muốn đi ra ngoài, không có khinh công thượng đẳng, là tuyệt đối nhảy không ra tường vây rắn chắc mà lại cao này. Mà, hôm nay quan binh trấn ở đông thành môn khẩu cũng thay đổi người, tất cả đều là cao thủ võ lâm Mộ Dung Cuồng điều phái ra. Không thể nghi ngờ, muốn ra khỏi thành môn này, so với thường ngày càng thêm phiền phức.
Mộ Dung Tuyết ly thành môn khẩu một khoảng cách đã đi xuống ngựa, đem mã đặt ở trong bằng bằng của khách sạn bình dân gần thành môn khẩu nhất. Ly khai khách sạn bình dân, nàng sớm liền thấy một chỗ dưới thành tường.
Ngẩng đầu, nhìn thủ vệ qua lại dò xét trên cửa thành, nàng thế nào cảm giác so với kia có nhiều người hơn. Tỉ mỉ vừa nghĩ, nhớ tới ngày hôm qua tam gia cùng cha ở phòng khách nghị sự, có thể hay không ở đây toàn bộ đổi thành người của cha?
Cẩn thận tìm một địa phương trốn, không chớp mắt nhìn biến hóa trên tường thành, qua đại khái nửa canh giờ, nàng từ tuyển định tốt chân tường thi triển khinh công bay qua. Thuận lợi tránh thoát quan binh ngoài cửa thành, nàng lần lượt đến địa phương bãi tha ma cẩn thận sờ soạn.
Trà bằng sớm đóng cửa, một lão hán hơn sáu mươi hút thuốc ở cửa, khói bụi đạn đạn nhìn trời. Canh giờ cũng đã gần qua, nghĩ đoạn thời gian này đông giao không yên ổn người có thể sẽ không tới. Hắn gõ tẩu hút thuốc phiện một cái, duỗi người, đang định tiến thất nghỉ ngơi, chợt nghe phía sau truyền đến giọng của nữ nhân.
“Lão nhân gia hạnh khổ rồi.” Mộ Dung Tuyết thi triển khinh công đến phía sau lão hán.
Vừa nghe người đến, lão hán mặt mày hớn hở xoay người. Đập vào mi mắt là hai đỉnh bạc bạch hoa hoa, thấy nhãn tình hắn sáng lên, tiến lên liền muốn cướp được bạc.
Mộ Dung Tuyết nhoáng tay lên, không để lão hán như nguyện. Nhìn ánh mắt tham lam của lão hán, nàng không hoảng hốt bất mãn hỏi: “Mã xa đâu?”
“Đi! Đi theo ta!” Lão hán thấy bạc so với thấy thân nhân càng nhiệt tình, dẫn Mộ Dung Tuyết đến mã bằng phía sau.