Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 12: CHƯƠNG 12: VẾT THƯƠNG KHÔNG KHỎI




CHƯƠNG 12: VẾT THƯƠNG KHÔNG KHỎI
Editor: Luna Huang
Trên giường, Mộ Dung Tuyết ngửi thấy được một hương khí dần dần thanh tỉnh, mơ mơ màng màng nghe được tiếng bước chân tới gần, lại không có nửa điểm sợ.
Bởi vì đó là tiếng bước chân quen thuộc, mấy buổi tối nay, tiếng bước chân này cũng sẽ ở trong bóng đêm xuất hiện, sáng ngày thứ hai, nàng sẽ cảm thấy trong thân thể tràn đầy lực lượng, vết sẹo này cũng ly kỳ tốt hơn nhiều.
Là hắn!
Người đã từng xuất thủ cứu chính mình, mỗi lần hắn tới, ánh mắt nàng không rõ không cách nào thấy rõ tướng mạo của người đến. Không chỉ có như vậy, thanh âm cũng là bị ngụy trang, ngay cả trong không khí mỗi lần hương khí tràn ngập đều không giống, để cho nàng căn bản không có cách nào khác nhớ kỹ khí tức trên người người này. Như vậy, nàng chỉ có thể thông qua tiếng bước chân phân rõ là hắn tới.
Người đến đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy lư hương trên bàn mở ra, châm hương sáp ở bên trong, về sau đi tới bên giường ngồi xuống, đưa tay vì Mộ Dung Tuyết bắt mạch.
“Nội thương của ngươi khôi phục rất nhanh, tin tưởng thêm một tháng nữa, tay ngươi là có thể cầm kiếm rồi.” Lúc bắt mạch, nam nhân mở thanh, khẩu khí bình thản.
Mộ Dung Tuyết mấp máy môi, cố gắng muốn mở mắt, mí mắt lại dường như ngày xưa nặng chính là không có cách nào khác mở. Nàng biết, đây cũng là bởi vì người đến thả khói mê trong phòng, mà lần này tuy rằng không phải là hắn, nhưng trong không khí tràn ngập một cổ hương khí khác vậy cũng có tác dụng giống nhau.
Dứt lời, nam nhân đem Mộ Dung Tuyết nâng dậy, huy động bàn tay, trên lưng nàng vỗ hai chưởng. Thân thể nàng đi phía trước nhất khuynh, phun ra một ngụm máu đen, thân thể lại thư thái rất nhiều.
Meo meo…
Mèo con ngửi được mùi máu tươi đáy giường chui ra, nhảy đến trên giường hướng về phía nam nhân phát sinh thị uy ‘Ô ô’, cặp mắt lục sắc kia nổi lên lục quang, hung tợn trừng mắt nam nhân.
Ha hả…

Nam nhân nở nụ cười, không sợ hãi chút nào đem Mộ Dung Tuyết tiểu tâm dực dực nằm thẳng buông xuống, lại trong cái hòm thuốc cầm mấy cây ngân châm cắm vào mấy chỗ huyệt vị trên tay nàng.
Mắt thấy nam nhân không để ý tới, mèo con kêu đi phía trước cất bước, vũ động móng vuốt hướng tay nam nhân cố sức huy. Nam nhân thoải mái mà rút tay, né qua lợi trảo của mèo con, nhìn về phía mèo con đang tức giận vừa cười vừa nói: “Ngươi nhận định nàng chủ nhân của ngươi rồi đúng không?”
Meo meo…
Mèo con giống nghe hiểu được lời của nam nhân, dùng khẩu khí tức giận lên tiếng, lập tức, không cam lòng hướng nam nhân nhào tới.
Nam nhân duỗi tay một cái,, mèo con bị hắn ôm vào trong ngực. Hắn chế phục con mèo con không ngoan này, nhẹ nhàng mà vuốt ve mao thuận hoạt của nó, thanh âm ôn nhu nói rằng: “Đừng lo lắng, ta sẽ không làm thương tổn chủ nhân của ngươi, ngươi sau này hảo hảo theo nàng?”
Mèo con tựa hồ nghe rõ lời của nam nhân, dần dần đè phẫn nộ xuống, ánh mắt của nó ôn nhu xuống tới. Nam nhân để nó xuống, lại tiếp tục ghim kim cho Mộ Dung Tuyết.
Bên tai Mộ Dung Tuyết tinh tường nghe được đối thoại của nam nhân cùng mèo con, thật sự là nghĩ không ra lúc nào trong viện từng có một con mèo, một con mèo có linh tính như vậy. Không mở mắt ra được, nàng không cách nào tưởng tượng con mèo này lớn lên cái dạng gì, nhưng cảm giác được mao nhung nhung của vật nhỏ ngủ bên mình.
Sau nửa canh giờ, nam nhân vì Mộ Dung Tuyết ghim xong châm, lần thứ hai bắt mạch cho nàng, trên mặt hiện lên một trận kinh ngạc nói: “Kỳ quái? Trong thân thể ngươi lại có cổ nhiệt lượng cường đại, cổ nhiệt lượng này hình như bị cái gì khóa không xuất được.”
Khụ khụ…
Mộ Dung Tuyết ho khan hai tiếng, khàn khàn giọng cuối cùng cũng nghẹn ra tiếng: “Ta… Ta cũng không biết, cổ lực lượng này hình như có rất lâu rồi.”
Kỳ thực, cổ lực lượng này đã có trước khi linh hồn nàng nhập vào cổ thân thể này, nàng không khống chế được, nhiều lần đều bị cổ lực lượng này xông đến thổ huyết.
Nam nhân nghe xong nhắm mắt lại, tay đặt ở mạch đập của Mộ Dung Tuyết, lẳng lặng cảm thụ được mạch đập không đều, nghiêm túc cổ lực lượng kỳ quái này.
Mèo con trợn to hai mắt nhìn nam nhân, thỉnh thoảng liếm liếm khóe miệng, lại lấy tiểu móng vuốt vỗ vỗ tay của Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết cảm giác được hảo ý của mèo con, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Hồi lâu, nam nhân mở mắt, trong con ngươi đầy tơ máu hiện ra thần sắc quái dị. Để tay của Mộ Dung Tuyết bỏ vào trong chăn, hắn đứng dậy: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày này ta liền không tới, ngươi chiếu theo quyển bí tịch lần trước đưa cho ngươi điều chỉnh nội lực thân thể rất nhanh thì có thể khôi phục.”
” Vậy… Vậy mặt của ta?”
Nhắc tới gương mặt này Mộ Dung Tuyết kích động, sờ sờ vết sẹo gập ghềnh, nghĩ đến khuôn mặt đáng sợ trong gương, phảng phất như tội phụ ở âm tào địa phủ bị dùng qua hình, để người bình thường nhìn đều nhịn không được mao cốt tủng nhiên.
Ai…
Nam nhân thở dài nghe bất đắc dĩ, đồng tình nhìn Mộ Dung Tuyết nói rằng: “Vết thương trên mặt ngươi khỏi rồi, trên gò má bên trái vẫn là lưu lại vết sẹo chừng hai đốt tay, muốn hoàn toàn trị khỏi sợ là phải xem tế ngộ của Vương phi rồi.”
“Có ý tứ gì?” Mộ Dung Tuyết không hiểu hỏi.
Nam nhân do dự vài phần, đem bảo bối được kêu là Hồng Liên nhất nhất nói tới: “Truyền thuyết phương Bắc một loại Hồng Tuyết liên sinh trưởng trong băng sơn rất đặc biệt của Cổ Mạnh quốc, Hồng Liên như lửa, nỡ rộ ở trong băng lãnh tuyết đọng, nhật nguyệt chi tinh hoa, không chỉ có đề công chi hiệu, bất luận vết sẹo gì đều có thể khỏi hẳn không để lại vết tích. Vậy cống phẩm Hồng Liên Hồng Liên này từng là của Cổ Mạnh quốc, chuyên cho hậu phi trong cung sử dụng. Nhưng, Hồng Liên ngày càng rất thưa thớt, mười năm trước liền không cưng ứng nữa, muốn tìm sợ rằng khó khăn.”
Lãnh, từ mặt đến tim, sau đó cốt tủy.
Thân thể của Mộ Dung Tuyết run rẩy, nước mắt dọc theo gương mặt chảy xuống, mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng không biết nói thêm gì nữa?
“Chỉ phải sống thì có hy vọng, nha đầu, nghe ta, tất cả thân thể tốt lên lại nói.” Dứt lời, nam nhân thu thập dược sương.
Lúc này, khói mê của gian nhà từ lâu tán đi, hương sáp kia cũng đã đốt đến đáy, hắn lại lấy một hương khác cắm vào lư hương, cất bước đi ra khỏi phòng khép cửa phòng lại.
Trong phòng phiêu khởi mùi vị quen thuộc, trong mơ hồ, Mộ Dung Tuyết dần dần tiến nhập trạng thái hôn mê, ngay cả mèo con nằm lỳ ở trên giường cũng mơ màng ngủ.


Một đêm, sau khi tỉnh lại, Mộ Dung Tuyết tinh thần chấn hưng, tay chân đều cảm thấy đặc biệt có lực. Xoa xoa con mắt, chậm rãi mở, mông lung đến rõ ràng, đập vào mi mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương.
Một đôi mặt lục sắc chớp chớp, thân thể tuyết trắng rất tròn, nghiên đầu, vươn tiểu móng vuốt khả ái vỗ vỗ mặt của nàng. Vết thương trên mặt từ lâu kết vảy, nhưng vẫn là để cho nàng cảm giác được có chút đau.
A…
Khinh hô một tiếng, mèo con lập tức đem móng vuốt rụt trở lại, mắt to chớp chớp, trong con ngươi tựa hồ thấy được một quang đau lòng.
Mộ Dung Tuyết nở nụ cười, khó có được mỉm cười. Chỉ là, gương mặt này lại cũng không vì dáng tươi cười trở nên đẹp, ngược lại ninh thành một đoàn, nhìn qua càng đáng sợ.
Đát đát đát. . .
Nghe được thanh âm của cửa bị mở ra, mèo con lui về phía sau mấy bước, trong mắt hiện ra một chút sợ hãi lại xông vào trong chăn của Mộ Dung Tuyết.
“Chủ tử, người thức dậy?” Tiểu Cẩm như trước lúc này mở cửa phòng ra, thấy chủ tử ngồi ở trên giường, bưng chậu rửa mặt đi tới.
Đem chậu để ở một bên giá gỗ, nàng thuần thục từ trong ngăn kéo lấy y phục sạch ra đặt lên ghế, lại đi tới bên giường đỡ chủ tử hư nhược xuống giường.
Meo meo. . .
Cảm giác được có người động Mộ Dung Tuyết, mèo con từ trong chăn vươn đầu, hướng về phía tiểu Cẩm tràn đầy địch ý rống lên hai tiếng.
“Không có việc gì, đây là tiểu Cẩm, là nha đầu của ta.” Mộ Dung Tuyết đưa tay sờ sờ vẻ mặt tức giận của mèo con, vì nó hộ chủ sốt ruột mà cảm động. Dừng một chút, nàng suy nghĩ kỹ một chút lại mở miệng nói rằng: “Bạch mao này của ngươi rất thuận hoạt, thật xinh đẹp, sau này gọi ngươi Tiểu Bạch rồi.”
Meo meo. . .
Nghe được chủ nhân đặt tên cho mình, Tiểu Bạch nhào vào trong lòng Mộ Dung Tuyết, một kính dùng đầu cọ cái bụng mềm mại của nàng.

Tiểu Cẩm bị bộ dáng khả ái của Tiểu Bạch chọc cho nở nụ cười, tò mò hỏi một câu: “Chủ tử, Tiểu Bạch lúc nào vào? Hôm qua ta cũng không thấy nó ở trong sân.”
“Ta cũng không biết, đêm qua lúc tỉnh lại, mơ mơ màng màng nghe được tiếng kêu của nó, rời giường mới nhìn đến lớn lên đáng yêu như vậy.” Mộ Dung Tuyết sờ sờ tiểu gia hỏa tràn ngập linh khí, nhớ tới tối hôm qua nó vì bảo vệ mình hướng nam nhân điên cuồng hét lên, đột nhiên cảm thấy vật nhỏ thân thiết cỡ nào.
“Chủ tử, thương trên mặt người còn chưa khôi phục, vẫn là đừng để nó chạm mặt của ngươi, miễn cho. . .” Câu nói kế tiếp tiểu Cẩm chưa nói xong, bởi vì sợ cặp mắt xanh mượt kia của Tiểu Bạch. Vật nhỏ này nhìn qua có linh khí kỳ quái, để cho nàng có chút kiêng kỵ, nuốt một ngụm nước bọt.
Mắt thấy Tiểu Bạch đối với tiểu Cẩm còn có mấy phần địch ý, Mộ Dung Tuyết vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, làm bộ tức giận trách cứ: “Tiểu Bạch, tiểu Cẩm là người một nhà, không thể hung nàng.”
Tiểu Bạch bướng bỉnh chớp chớp mắt, lấy lòng liếm liếm một tay của Mộ Dung Tuyết, khéo léo nhảy đến trên mặt đất, ngồi chồm hổm dưới đất thắt lưng cong lên.
Tiểu Cẩm đỡ chủ tử đứng dậy, đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống, kiên nhẫn rửa mặt cho chủ tử, lại chải tóc dài cho chủ tử. Từ trên bàn trang điểm cầm lấy trâm gài tóc khổng tước, đem trâm gài tóc cắm vào trong tóc, lúc này mới hài lòng buông lỏng tay ra.
“Lấy cái gương tới!” Mộ Dung Tuyết bình tĩnh nói một câu.
“Chủ tử. . .” Tiểu Cẩm lo lắng dừng một chút, do dự chút, nghe lời trên bàn trang điểm cầm lấy gương đồng đưa tới trên tay chủ tử.
Tâm, phác thông phác thông nhảy lợi hại.
Trong lòng Mộ Dung Tuyết sợ, phi thường sợ, tay tiếp nhận gương đồng càng không ngừng run, một đôi mắt đăm đăm nhìn cái gương, lại chậm chạp không dám dựng gương.
“Quên đi! Chủ tử, chờ thương trên mặt người khỏi lại, vẫn là. . .vẫn là có thể khỏi hẳn.” Tiểu Cẩm tận lực an ủi, đưa tay muốn đem cái gương cầm về, chủ tử cư nhiên dựng gương lên.
Trong gương, Mộ Dung Tuyết thấy mặt tràn đầy vết sẹo, gương mặt này chưa dọa được nàng, bởi vì so sánh với trước đã khá nhiều.
Trên trán thấy được da thịt hoàn chỉnh, trên mặt một ít vết sẹo, chỉ để lại mấy vết sẹo tương đối lớn. Nhìn kỹ, tựa như ân nhân nói như vậy, má trái có dấu vết to bằng hai đốt tay phá lệ thấy được.
Đưa tay, vuốt vết sẹo hai đốt tay đso, nàng có thể tưởng tượng dấu vết, địa phương sâu nhất lưu lại dấu vết liên tiếp cùng một chỗ, sẽ có một hồng ấn lớn chừng hai đốt ngón tay. Thấy có chút xuất thần, trong mắt nàng chảy ra ánh sáng lạnh phân phó tiểu Cẩm: “Trong thành tìm sư phụ hình xăm tốt nhất mang đến cho ta.”