Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 60: Hương thuỷ




Dịch:mtq
Biên dịch, biên tập:Nhậm Sương Bạch, chudu

Lâm Vãn Vĩnh nghiêm túc nói:

- Cái này, gọi là đai vệ sinh, là thứ mà khi phụ nữ có kinh nguyệt thường dùng.

Cuối những năm tám mươi, khi mà vệ sinh trong vẫn chưa được phổ biến, đai vệ sinh là vật dụng không thể thiếu của phụ nữ ở Trung Quốc đại lục.

Vừa dứt lời, cả Tiêu phu nhân và đại tiểu thư mặt đỏ tía tai, tên Lâm Tam này, làm sao có thể nói ra được những lời như vậy. Cái thứ uế vật đó, ngay cả bản thân phụ nữ cũng thấy ngại khi nhắc đến, vậy mà hắn ta nói ra một cách tự nhiên không chút ngại ngần.

Lâm Vãn Vĩnh thấy sắc mặt của hai người, trong lòng nghĩ thật sự cũng không có cách nào khác. Đây là những kiến thức thường nhật về sinh lý, một nam tử hán như ta phải nói chuyện với các vị, ngươi tưởng ta muốn sao? Chẳng qua là để giúp các vị mà thôi.

Trước tình cảnh này, biết họ nhất thời khó mà tỉnh ngộ, Lâm Vãn Vinh lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu rồi nói:

- Phu nhân, đại tiểu thư. Tại hạ đang thương lượng với các vị chuyện làm ăn, cũng giống như đại phu khám bệnh, rất nhiều chuyện không nên kiêng kỵ.

Khuôn mặt Tiêu phu nhân đỏ rực lên giống như lửa vậy. Bà tuy là phụ nữ từng trãi, nhưng khi nghe thấy hai chữ kinh nguyệt cũng còn cảm thấy có chút ngại ngùng, chỉ biết trọng tròn mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, cũng không dám nói gì. Tiêu Ngọc Nhược càng xấu hổ hơn, nàng không biết chui vào đâu đây.

Thấy bộ dạng xấu hổ không dám ngẩng đầu của hai mẹ con, Lâm Vãn Vinh không nhịn được, khẽ ho một tiếng, rồi nói:

- Phu nhân cùng đại tiểu thư nếu hai vị đều không muốn nghe. Vậy tại hạ sẽ không nói nữa.

Sau một hồi xấu hổ, cuối cùng Tiêu Ngọc Nhược cũng ngẩng đầu lên, nàng nói:

- Ngươi cứ tiếp tục nói.

Phải như vậy mới đúng chứ. Lâm Vãn Vinh nhìn Tiêu Ngọc Nhược cười cười, rồi gật đầu nói tiếp:

- Thứ này tôi không cần giải thích nhiều, tiểu thư cũng biết. Đại tiểu thư chỉ cần làm theo mẫu này, còn như dùng loại vải nào là tốt nhất, thoải mái nhất, tại hạ nghĩ đại tiểu thư chắc chắn rõ hơn tại hạ.

Tiêu Ngọc Nhược ừ một tiếng, sắc mặt vẫn còn chút sắc đỏ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lâm Vãn Vinh nói:

- Ngươi thật xấu xa hết chỗ nói.

Lâm Vãn Vinh than một tiếng rồi nói:

- Đại tiểu thư, chúng ta đang bàn bạc chuyện làm ăn, lấy đâu ra mà lắm sự e ngại đến vậy? Tại hạ chỉ là dựa theo tình hình cụ thể của Tiêu Gia mà đưa ra chủ ý của mình, chứ thật sự không có bất cứ ý gì bất kính. Các vị có thể suy nghĩ, một nam tử hán như tại hạ, đến đây nói mấy chuyện của phụ nữ với các vị, cũng cần có dũng khí.

Mẹ nó, bị người khác coi thường cũng thật hay. Ta đây thật lòng muốn giúp các vị, đường đường là một chủ buôn lại phải chạy đến bày kế hoạch buôn bán áo lót, băng vệ sinh của phụ nữ. Hơn nữa lại bị hai mẹ con họ đề phòng như một con sói háo sắc, chàng thật là có nỗi khổ khó nói ra.

Nói xong, Lâm Vãn Vinh cũng thấy hơi mệt, nói thật, khi đem những đồ này giới thiệu với hai mẹ con Tiêu gia, chàng chỉ xuất phát từ góc độ thương gia chứ thật sự không có chút ý nghĩ xấu nào. Chàng toàn tâm toàn ý đứng trên lập trường của Tiêu gia mà suy nghĩ vấn đề này. Chỉ đáng tiếc, chàng đã suy đoán sai về khả năng tiếp nhận của phụ nữ đương đại, ngay cả những người phụ nữ mạnh mẽ như Tiêu phu nhân và đại tiểu thư cũng không phải ngoại lệ.

Trong con mắt đề phòng của hai mẹ con, chàng đúng là mạnh mẽ. Cũng là đã quá lao lực, vất vả, chàng cười gượng, rồi ngồi bịch xuống chiếc ghế nghỉ ngơi, cũng không nói một lời nào, chàng để cho phu nhân và đại tiểu thư có thời gian suy nghĩ.

Tên gia đinh Lâm Tam này ngày hôm nay đã khiến cho hai mẹ con Tiêu gia bị một trận kinh hoàng, không chỉ là về thị giác mà hơn cả là về tinh thần.

Tiêu Ngọc Nhược nhìn lướt Lâm Tam một lượt. Thầm nghĩ tên xấu xa này không biết học từ đâu cái thứ khiến người khác phải xấu hổ đến vậy, thật đúng là chưa từng làm việc tốt bao giờ, thật quá xấu xa.

Đương nhiên, nàng cũng không thể phủ nhận, phương án mà Lâm Tam đưa ra thật có sức hút, áo dài cùng áo lót thì không nói làm gì, cái cuối cùng mà hắn đưa ra thật hữu ích, lại thích hộp với việc kinh doanh của Tiêu Gia, làm tốt thì chắc chắn sẽ kiếm được lợi lớn.

Nàng nghĩ một lúc rồi nói:

- Lâm Tam, việc này không được vội vàng, ta cần thương lượng với mẹ ta trước đã.

Lâm Vãn Vinh cũng biết, để họ có thể chấp nhận ngay một thứ mới mẻ, quả thật rất khó, liền gật đầu nói:

- Được rồi, chuyện này phu nhân và đại tiểu thư cứ suy nghĩ đi. Nhưng vẫn còn một thứ khác có thể kiếm ra tiền, không biết đại tiểu thư có hứng thú không?

- Buôn cái gì?

Tiêu Ngọc Nhược lúc này có chút dè chừng với tên gia đinh này, ai biết được hắn lại có thể nghĩ ra được chủ ý quỉ quái gì.

- Đại tiểu thư, nàng vẫn nhớ hôm qua đã ngửi thấy một mùi hương trong phòng ta chứ?

- Đương nhiên là ta nhớ. Lâm Tam, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, hương thơm đó rốt cuộc từ đâu đến?

Lâm Vãn Vinh từ trong ngực áo rút ra một lọ thuỷ tinh nhỏ, trong lọ chứa một chất lỏng không biết tên, có màu hồng nhạt. Chàng mở nắp lọ ra, mùi hương hoa cỏ nhẹ dịu lập tức lan khắp phòng.

Tiêu Ngọc Nhược và Tiêu phu nhân hít thật sâu, mùi hương này không hắc như thủy phấn, mùi hương này dịu mát, nhẹ nhàng vô cùng, dễ ngửi, khiến cho người ta đắm say.

Tiêu Ngọc Nhược kinh ngạc nhìn mãi chiếc lọ, rồi nói:

- Lâm Tam, rốt cuộc đây là thứ gì?"

Lâm Vãn Vinh khẽ cười nói:

- Đại tiểu thư, đây chính là một loại dung dịch đặc biệt do tại hạ chế ra, có cái tên rất hay, chính là nước hoa. Chiếc lọ mà các vị nhìn thấy bây giờ, đó là nước hoa làm từ hoa hồng, còn có loại nước hoa làm từ hoa nhài, hoa lan. Việc tại hạ muốn nói với hai vị chính là việc buôn bán nước hoa.

- Nước hoa?

Trên khuôn mặt Tiêu Ngọc Nhược và Tiêu phu nhân lộ rõ sự kinh ngạc và vui sướng lẫn lộn, nước hoa là thứ như thế nào? Nếu có được ma lực như chiếc bình trong tay Lâm Tam, thì công việc làm ăn của Tiêu gia chắc chắn sẽ phát đạt.

Lâm Vãn Vinh tự hào nói.

- Đúng vậy, nước hoa, trong thiên hạ chỉ có mình tại hạ có được phương thức pha chế nước hoa, tin rằng phu nhân và đại tiểu thư đã có sự trải nghiệm sâu sắc.

Tiêu Ngọc Nhược cắn chặt răng nói:

- Vậy Lâm Tam, ngươi có thể nói cho ta biết điều kiện là gì không?"


Lâm Vãn Vinh chưa trả lời câu hỏi của nàng, cung kính nói:

- Đại tiểu thư, ý tưởng về chiếc áo dài và đồ lót tôi nói ở trên, một khi đã làm, thì lợi nhuận sẽ không thể đoán được, vấn đề chỉ là quảng bá thôi. Loại nước hoa này cũng vậy. Nó cần một lượng lớn cánh hoa làm nguyên liệu, tại hạ hi vọng đại tiểu thư và phu nhân có thể ủng hộ tôi trong việc pha chế nước hoa, để báo đáp, tôi sẽ trao cho Tiêu gia quyền buôn bán độc quyền nước hoa. Như vậy, sườn xám, đồ lót, nước hoa, ba thứ này khi kết hợp lại, giống như liên tiếp ra chưởng, tại hạ tin rằng, việc làm ăn của Tiêu gia muốn không phát đạt cũng khó đấy.

Lâm Vãn Vinh nói vậy tức là chàng đã suy nghĩ rất nhiều, tuy chàng có kỹ thuật nhưng lại không có vốn, càng không có một mạng lưới buôn bán, mà mạng lưới buôn bán của Tiêu gia lại dày đặc, đối với việc phổ biến nước hoa hoàn toàn có lợi. Hai bên kết hợp mới thành chính đạo.

Tiêu Ngọc Nhược trầm tư một lát, việc buôn bán áo dài và đồ lót đã bắt đầu khiến nàng động lòng, bây giờ lại thêm loại nước hoa này, Tiêu gia thật đã có được một cơ hội mới.

Nàng quay sang nhìn mẹ, Tiêu phu nhân khẽ gật đầu, đại tiểu thư liền quyết định:

- Được, Lâm Tam. Ta đồng ý với ngươi. Nguyên liệu và phường sản xuất nước hoa, Tiêu gia sẽ xuất vốn, nhưng quyền buôn bán nó nhất định phải do Tiêu Gia chúng độc tôn, lợi nhuận chia bảy ba, ta bảy ngươi ba.

Lâm Vãn Vinh nghĩ bụng tiểu nha đầu này thật là gian thương rất biết tính toán, rồi chàng khoát tay nói:

- Đại tiểu thư quả nhiên không hổ là người làm ăn tinh ý, cách chia lợi nhuận như không phải là quá thấp sao, theo tại hạ thấy, chi bằng chia bốn sáu.

- Bốn sáu? Lâm Tam, miệng ngươi cũng thật lớn quá. Coi như hôm nay ngươi giúp Tiêu gia một tay, được, ta nhượng bộ, ngươi bốn, ta sáu!

Đại tiểu thư cắn chặt răng nói. Nàng thầm nghĩ, loại người này quả là một tên gian thương có thể vắt cổ chày ra nước.

Lâm Vãn Vinh cảm thấy về chuyện đồ lót, còn chuyện nước hoa thì cần phải chia lợi nhuận lại:

- Không được. Không được. Đại tiểu thư, nàng nhầm rồi, tại hạ nói là, tại hạ sáu, nàng bốn.

- Cái gì, ngươi….

Đại tiểu thư tức giận chỉ vào mặt hắn, không ngờ tên gia đinh này đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, mà lại còn muốn lấy nhiều hơn một nửa, trong thương trường, nàng chưa từng gặp kẻ nào lại kiêu ngạo như vậy.

- Đại tiểu thư đã không chấp nhận? Vậy chúng ta cũng không còn gì phải bàn bạc nữa. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người có hứng với loại nước hoa này.

Lâm Vãn Vinh cười nhạt. Chàng không hề lo lắng, loại nước hoa này giống như một miếng thịt béo bở, Tiêu Ngọc Nhược là người thông minh, tuyệt không thể bỏ qua cơ hội này. Cách pha chế nằm trong tay ta, ngươi có thể có cách nào hơn?

Đại tiểu thư tức giận nói:

- Lâm Tam, làm người chớ có quá đáng quá. Một tên gia đinh nhỏ bé, đường đường là một đại tiểu thư làm ăn với ngươi, đã là nể mặt ngươi lắm rôi, lấy đâu ra cái lý đến lượt ngươi đưa ra yêu cầu với ta.

Lâm Vãn Vinh phản đối:

- Đại tiểu thư, nàng cũng là người làm ăn đã nhiều năm, trên thương trường coi trọng lợi nhuận, tại hạ cũng vì bản thân mà theo đuổi mức lợi nhuận lớn nhất, nàng vì Tiêu gia mà giành lấy lợi nhuận lớn nhất, điều này không có gì đáng tức giận, làm gì có chuyện quá đáng ở đây?

- Nếu đã như vậy, Lâm Tam, ngươi hãy nhượng bộ một bước, lợi nhuận chia năm năm, mỗi người một nửa, đó là quyết định cuối cùng của ta, nếu không, ta sẽ không làm vụ nước hoa này.

Trong mắt đại tiểu thư loé lên một tia sáng. Nàng biết Lâm Tam tuy có phương thức pha chế, nhưng chắc chắn không thể tìm được người hợp tác, tên Lâm Tam nầy cũng nhất định phải hợp tác với Tiêu Gia. Nhưng chỉ là tên gia đinh, chỉ cung cấp phương thức pha chế nước hao, mà có thể kiếm được một nửa lợi nhuận. Trong lòng nàng vẫn không cam tâm, lại càng hận tên gia đinh này hơn.

Lợi nhuận kiếm được từ nước hoa độc nhất vô nhị này chắc chắn là ổn định, theo tính cách gian thương của Lâm Vãn Vinh mà nói thì lấy được sáu phần lợi nhuận vẫn còn quá ít, nhưng thấy đại tiểu thư đã nhượng bộ, chàng nghĩ thầm, thôi chấp nhận đi, cứ xem như giúp tiểu nha đầu Tiêu Ngọc Nhược một tay, huống hồ mạng lưới buôn bán là của Tiêu gia, cũng không thể đắc tội với họ được, chàng liền gật đầu rồi nói:

- Đã như vậy, chúng ta đã bàn bạc xong.

Tiêu Ngọc Nhược thấy bộ dạng đắc ý của tên gia đinh, nghĩ đến việc ngày hôm nay hắn xông vào xe của mình, trong lòng đừng nói là quá tức giận, nếu không vì hôm nay hắn đã có công rất lớn với Tiêu gia, nàng đã sớm cho người tống hắn ra ngoài rồi.

- Chúng tôi chịu trách nhiệm cải tiến áo dài và đồ lót, còn việc nước hoa giao cho ngươi.

Tiêu Ngọc Nhược cố gắng nhún nhường, người kiêu ngạo như tên gia đinh này, thật là khó gặp.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Không vấn đề gì! Còn việc chọn người làm, tại hạ sẽ tự chọn trong đám gia đinh ở Tiêu trai. Xin đại tiểu thư cho phép.

Đã nói đến nước này, Tiêu Ngọc Nhược chỉ còn việc gật đầu đồng ý. Nhìn tên gia đinh hung ác bước ra ngoài, mũi Tiêu Ngọc Nhược phì ra một tiếng, Tiêu phu nhân lâu không lên tiếng, bỗng nhiên nói:

- Ngọc Nhược, hôm nay con làm sao vậy, lúc nào cũng thấy khó chịu với Lâm Tam.

Thật sự Tiêu phu nhân không hề để ý đến sự kiêu ngạo của Lâm Tam, người có tài đều như vậy cả, Lâm Tam là người mưu trí, giao thiệp rộng, lại tài hoa, hắn có thể chịu đựng để làm gia đinh nhà họ Tiêu, đã là nể mặt cho Tiêu gia rồi. Ý tưởng đồ lót và băng vệ sinh, tuy có chút vượt trước thời đại, song lại là một ý rất hay. Còn việc chia lợi nhuận nước hoa, khi thương thảo làm ăn, bất luận là Lâm Tam, hay Ngọc Nhược, đều không làm sai điều gì.

Nhân tài như Lâm Tam mới đúng là người cần phải lôi kéo về, Ngọc Nhược đúng là vì Tiêu Gia làm được một chuyện tốt. Nghĩ đến chuyện Tiêu Ngọc Sương có tình ý với Lâm Tam, Tiêu phu nhân nghĩ bụng cũng đành than, nếu Lâm Tam không phải người dưới thì cũng xứng với Ngọc Sương.

Tiêu Ngọc Nhược cũng không muốn để mẹ biết Lâm Tam đã làm những chuyện xấu đó với mình, tên Lâm Tam này quả là xấu đến tận xương tuỷ. Nhưng Tiêu phu nhân lại có một câu thức tỉnh nàng, trong lòng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, tại sao trước mặt hắn ta luôn mất đi phong thái như vậy, thật là có chút kỳ quái.

Tiêu Ngọc Nhược không hề trả lời câu hỏi của mẹ,đánh chống lảng sang chủ đề khác:

- Mẹ, mẹ thấy chủ ý của Lâm Tam thế nào?

Phu nhân cười nói:

- Hiện tại là việc của con, đương nhiên là do con quyết định rồi.

- Chiếc áo dài đó và đồ lót, tuy cách nghĩ có bạo gan một chút, nhưng đúng như lời hắn nói. Chúng ta đều là phụ nữ, việc làm ăn này cũng lớn và có thể làm được, dù sao thì Tiêu gia chúng ta cũng là cô nhi quả mẫu, người cười cũng mặc. Chỉ cần mở rộng được, lợi nhuận chắc chắn sẽ không nhỏ, tên Lâm Tam về mặt này thật có đầu óc.

- Loại nước hoa đó càng không cần nói nữa, với sự giảo trá của Lâm Tam, nếu không phải hắn không có vốn, hắn nhất định không chịu hợp tác với người khác. Thật là tên gian thương!

Đại tiểu thư thêm vào một câu, khiến phu nhân nghe thấy cũng phải buồn cười, Ngọc Nhược trước mặt tên Lâm Tam, luôn có chút lúng túng, không biết được sau lại có chuyện gì đây.

- Tên Lâm Tam này thật là nhân tài, Ngọc Nhược, sau này ….

- Con gái xin kiếu.

Cũng không biết tại sao, trước mắt đại tiểu thư lại hiện lên bộ mặt đáng ghét của tên gia đinh đó, nàng vội vàng lắc đầu, rồi nói:

- Tên Lâm Tam này, miệng lúc nào cũng nói những thứ này đều là những vật dụng thường dùng ở quê hương của hắn, cũng không biết rốt cuộc quê hắn ở đâu?

Tiêu phu nhân nói:

- Trước đây ta cũng đã từng hỏi hắn, nhưng dường như hắn không muốn đề cập đến, chỉ cần hắn có tài là đủ rồi, còn từ nơi nào đên, không cần phải quá để ý.

Đại tiểu thư nói lớn một tiếng:

- Con người này thật thích bí mật.

- Đúng rồi, mẹ à, con thấy chiếc áo dài và đồ lót này, chúng ta nên cải tiến ra sao?

Thấy hai tờ giấy đang để trên bàn cạnh đó, Tiêu Ngọc Nhược nghĩ đến chuyện chính. Nàng cầm lấy tờ giấy đó, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng. Bức vẽ này đơn giản mộc mạc, vài nét vẽ phác thảo, bút pháp này, loại mực này, nàng đều chưa từng gặp. Nàng ngắm nhìn những đường vẽ giản đơn, trong lòng khẽ động, sao những nét vẽ này quen mắt vậy, hình như nàng đã gặp ở đâu đó, nàng từ từ suy nghĩ.