Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 519: Hóc búa




Dịch: Mạnh Thường Quân
Biên tập: Melly

Nguồn :

Hai ngày nghỉ ngơi chuẩn bị này, là thời gian vui vẻ nhất sung sướng nhất của tất cả các tướng sĩ từ khi tiến vào thảo nguyên A Lạp Thiện tới nay. Không có kim qua thiết mã*, không có chém giết sát phạt, đối diện với một phong cảnh đẹp như tranh vẽ thế này, ai nấy đều như say như mê, đắm mình trong đó. Lý Vũ Lăng trọng thương vừa khỏi, trải qua hai ngày điều dưỡng, tốc độ hồi phục cực nhanh, trước khi xuất phát, đã có thể thúc ngựa phi như bay rồi.

(* chiến tranh)

Còn Ngọc Già thì lại tỏ ra trầm mặc vô cùng, thỉnh thoảng lại ngồi bên dòng suối ngơ ngẩn một hồi, lúc thì cười, lúc lại khóc, ở một mình chẳng thèm trò chuyện với Lâm Vãn Vinh câu nào. Thái độ lạnh nhạt đó phảng phất như trở lại tình cảnh ở Ba Ngạn Hạo Đặc, khi mới gặp nhau vậy.

Trải qua hai ngày chuẩn bị và bổ sung, năm ngàn nhân mã tiếp tục đi về phía trước. Đến cả biển Chết cũng đã chinh phục rồi, còn có khó khăn gì có thể ngăn cản bước chân tiến về phía trước của bọn họ chứ? Trải qua sự tôi luyện sinh tử trong sa mạc, tâm chí của các tướng sĩ đều đã kiên định hơn rất nhiều, đối với tình hình trước mắt cũng tràn ngập lòng tự tin.

Con sông mà bọn họ cắm trại nghỉ ngơi kia tên là Tích Nhĩ hà (sông Sihl), bắt nguồn từ đỉnh Thác Mộc Nhĩ cao nhất trên dãy Thiên Sơn, cùng với Sở hà, Y Lê hà (sông Ili) hình thành lên ba dòng ngân hà ngọc đái* quấn quanh Thiên Sơn.

(*ngân hà: sông bạc, ngọc đái: dây lưng ngọc)

Ngược dòng Tích Nhĩ hà đi lên, dần dần áp sát phía đông chân núi Thiên Sơn, địa hình dần dần trở nên cheo leo hiểm trở, hiếm người đặt chân đến. Trên một bãi cỏ trên đỉnh núi cao, phủ đầy rong rêu xanh mướt, tựa như một tấm thảm biếc không có bến bờ, được tô điểm thêm bởi vô các loài hoa nhỏ đủ màu sắc, giống như một bức tranh xinh tươi. Dọc theo hai bên bờ, nhô lên vô số những tảng băng cổ, dưới ánh dương ấm áp, lấp lóe những tia sáng bảy màu chói lọi.

Phong cảnh tuyệt đẹp động lòng người như thế, thực khiến người ta phải vừa đi vừa ngắm, bất giác chìm vào cảm giác lưu luyến, hoàn toàn quên rằng mình đang trên đường hành quân đánh trận.

Thương thế Lý Vũ Lăng đã lành, hắn cưỡi ngựa đi đầu, không ngừng nhìn quanh bốn phía xem xét, tặc lưỡi than thở:

- Đây chính là Thiên Sơn trong truyền thuyết? Quả nhiên khí hậu dễ chịu, phong cảnh như tranh vẽ. Nếu có thể thường xuyên được tới nơi này, cũng có thể coi là một chuyện hay rồi. Đúng rồi, Lâm đại ca, trước đây huynh đã từng tới qua Thiên Sơn sao? Nếu không, làm sao huynh biết xuyên qua La Bố Bạc là có thể tới dưới chân Thiên Sơn?

Biểu hiện của Lâm Vãn Vinh trong chuyến đi này, chỉ có thể dùng hai chữ kỳ diệu để hình dung. Từ Y Ngô tiến vào La Bố Bạc, đi trên Con Đường Tơ Lụa trước nay chưa có ai đi, tuy phải trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng lại xuyên qua được biển Chết một cách thần kỳ. Đến cả lúc sắp ra khỏi sa mạc, tưởng chừng như đã gần lạc đường, lại xuất hiện một con linh dương dẫn đường cho hắn. Điều này tưởng chừng như là một chuyện không thể nào ngờ nổi, tất cả mọi người đều bị rung động bởi đại trí tuệ của Lâm tướng quân.

Câu hỏi mà Tiểu Lý Tử hỏi có thể được coi là đã thay tất cả mọi người đưa ra, không chỉ ánh mắt của mấy người Hồ Bất Quy tập trung lên người hắn, đến cả Ngọc Già dọc đường đi vẫn lặng lẽ không nói gì cũng không nén nổi mà liếc nhìn hắn, dường như cũng đang chờ đợi đáp án của hắn vậy.

Lâm Vãn Vinh không hề chớp mắt, lớn tiếng nói mà chẳng hề thẹn thùng:

- Thiên Sơn à… Đến rồi, ta đương nhiên là đã từng đến rồi! Đọc vạn quyển sách như đi vạn dặm đường, câu nói này chắc ngươi đã từng nghe qua. Đó chính là câu dùng để hình dung ta đó. Ài, con người ta trước nay vẫn luôn trầm lặng.

Lý Vũ Lăng nhìn hắn từ trên xuống dưới với vẻ dò xét, mỉm cười lắc đầu nói:

- Người trầm lặng giống như huynh thế này, thực sự là rất hiếm gặp đó. Có điều thấy huynh quen thuộc với Thiên Sơn như thế, chắc là trước đây đã từng đi qua. Lâm đại ca, huynh còn đi qua nơi nào nữa?

- Nhiều lắm… Cái gì mà Cao Lệ, Lưu Cầu, Đông Doanh, Nam Dương, Tây Dương, Ba Tư… những cái này nói với đệ rồi nhỉ, chỉ cần là nơi nào có người, đều có dấu chân của ta lưu lại.

"Năm nay huynh mới được mấy tuổi, cho dù có đi khắp thế giới từ lúc còn trong bụng mẹ thì cũng chẳng đi được bao nhiêu nơi!" Nghe hắn bốc phét như thế, mọi người đều vui vẻ cười ha hả.

Càng đi lên trên núi, độ cao so với mực nước biển không ngừng tăng lên, khí hậu càng lạnh dần đi, cảnh tượng trên Thiên Sơn cũng dần dần thay đổi. Không còn thấy cỏ xanh hoa đỏ nữa, trên sườn núi tụ đầy những đống tuyết dày, khí hậu vừa rồi còn ấm áp như mùa xuân, sau nháy mắt đã bị cái lạnh giá che lấp. Những dòng sông băng bốn phía xung quanh đều phủ tuyết, kết thành một tầng băng dày cộm bên trên. Thế núi hiểm trở, những kẽ nứt giữa các lớp băng đan xen vào nhau, dày đặc như mạng nhện, chỗ lớn nhất ước chừng vài trượng, sâu tới hai trượng, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nước bên dưới gào thét, không ngừng vang lên bên tai.

"Lạnh thật!" Lâm Vãn Vinh bất giác bịt hai tai lại, dưới chân đã bắt đầu trơn trượt. Bên cạnh là một tràng những tiếng nghiến răng nghiến lợi lách cách, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Nha Nhi trong chiếc áo mỏng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh đến đỏ hồng lên, bàn tay đang ôm lấy cánh tay yếu ớt của mình, không ngừng run lên cầm cập.

Lâm Vãn Vinh nhíu mày lại, trước khi lên núi đã dặn dò mọi người, phải chuẩn bị cho tốt việc chống lạnh, các tướng sĩ lấy da dê và lá cây khoác qua loa lên người để chống rét, duy chỉ có quần áo của nha đầu này là mỏng manh nhất, thế này thì làm sao có thể vượt qua đỉnh Thiên Sơn tuyết tụ ngàn năm không tan chảy chứ?

- Ngọc Già tiểu thư, chỉ bằng vào chút y phục này, chỉ sợ còn chưa vượt qua được núi tuyết thì đã bị đông cứng thành băng rồi.

Hắn dừng chân lại, nhìn Nguyệt Nha Nhi nghiêm túc nói.

Ngọc Già thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, khẽ lắc đầu, chẳng nói tiếng nào tiếp tục đi về phía trước, bỏ mặc hắn ở một bên.

"Không nói là có ý gì nhỉ? Lặng lẽ kháng nghị sao?!" Hắn hảo tâm hảo ý, lại va phải một cái đinh không cứng không mềm, lập tức trong lòng cũng có chút tức giận. Nhìn theo bóng dáng quyết liệt của Ngọc Già, ánh mắt thoáng qua, chỉ thấy chỗ eo nàng có treo một cái túi căng tròn, chứa đầy những nước. Chiếc túi còn có một dấu môi khô cong cong, cực kỳ quen mắt.

"Túi nước rách sao có thể vá lành nhỉ?" Hắn ngẩn người ra, trong lòng dấy lên cảm giác đặc biệt. Trong sa mạc sống chết bên nhau, thiếu nữ Đột Quyết đã giành lại chiếc túi nước này từ trong cơn cuồng phong, những tình cảnh lúc đó từ từ hiện lên trước mắt hắn.

"Có gì đáng để so đo với một nữ nhân cơ chứ?" Hắn lắc lắc đầu, bước vài bước lên phía trước kéo nàng lại: "Nàng, qua đây!"

Chỉ cảm thấy thân thể trở nên ấm áp, một chiếc áo dài còn mang theo hơi ấm cơ thể được khoác lên cơ thể nàng, Ngọc Già đột nhiên quay đầu lại, kéo chiếc áo dài trên người xuống, tức giận gắt:

- Ngươi làm gì đó?"

Sắc mặt Lâm Vãn Vinh lạnh lùng:

- Ngọc Già tiểu thư, sự kiên nhẫn của ta cũng không tốt lắm đâu, xin nàng đừng có làm ta tức giận. Nếu nàng không muốn sống nữa, xin cứ trực tiếp nói với ta!

Nguyệt Nha Nhi vứt chiếc áo dài đó trở lại tay hắn, cười lạnh:

- Sao, không lo ta chơi trò chơi nguy hiểm đó sao? Ta quả thực muốn sống, nhưng Ngọc Già không cần sự thương hại của ngươi! Oa Lão Công đại nhân, xin ngươi hãy tự trọng!

Tính cách của thiếu nữ Đột Quyết này quả nhiên là ương ngạnh quá mức, nhìn đôi mắt long lanh như nước của nàng, Lâm Vãn Vinh cũng có chút bất lực:

- Được rồi, được rồi, coi như ta chẳng nhìn thấy gì vậy. Chúng ta chẳng ai động đến ai nữa, cô cứ tiếp tục đi. Con mẹ nó chứ, thiện lương đúng là một loại bệnh, ta tự thấy mình xui xẻo quá.

Tên lưu manh thực sự là đã tâm ý nguội lạnh, cầm chiếc áo rồi xoay người đi, dáng vẻ vô cùng kiên quyết. Đúng là chưa từng thấy qua vẻ mặt như thế này của hắn, Ngọc Già cắn chặt môi hồng ngơ ngẩn, bàn tay nhỏ xinh nắm chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại xiết chặt…

Dọc đường lên núi, lối đi càng ngày càng hiểm trở, băng tuyết trên mặt đường càng ngày càng trơn trượt, đi lại cực kỳ khó khăn. Cũng không biết đã đi bao lâu, đột nhiên phía trước sáng bừng lên, một mặt hồ khói sóng mênh mông hiện ra ngay trước mắt. Cái hồ này vô cùng lớn, hẹp dài quanh co, kéo dài không dứt, dòng nước chảy nhẹ nhàng như gương, trong suốt hệt như giọt sương ban mai. Xung quanh sườn núi là đầy những cây vân sam, bạch hoa, dương liễu thẳng tắp, phía tây mặt hồ thấp thoáng bóng đình đài lầu các mờ ảo, lung linh tinh xảo. Những đỉnh núi tuyết trắng xóa cũng in bóng dưới mặt hồ, theo làn sóng nước mà dập dờn lay động, kiều diễm động lòng người, hệt như tiên cảnh ngoài trần thế.

Cảnh sắc mỹ lệ thế này, mọi người đều nhìn đến ngừng thở. Cao Tù sững sờ:

- Bà nó chứ, chẳng lẽ đây là Cửu Thiên Dao Trì trong truyền thuyết sao?

"
Cao đại ca quả nhiên là có học vấn." Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Nơi này chính là Thiên Trì (ao trời), nơi nổi tiếng nhất ở Thiên Sơn, cũng chính là Dao Trì, nơi mà tây vương mẫu cử hành hội bàn đào trong truyền thuyết. Nghe nói ba ngàn năm trước Chu Mục Vương ngồi "
bát tuấn mã xa*" đi tới Thiên Sơn, để dự bữa tiệc này. Hậu thế có bài thơ tán tụng rằng:

Tây mẫu khai hội tại Dao Trì,

Ca vang thánh thót động trời mây.

Dong ngựa một ngày ba ngàn dặm,

Mục Vương quay bước lại chốn nay.

Chính là để nói đến phong cảnh Dao Trì tú lệ này, đến cả Chu Mục Vương cũng không nén nổi lại một lần nữa đến nơi này.

(*xe tám tuấn mã kéo)

Quả nhiên là Cửu Thiên Dao Trì, nghe Lâm Vãn Vinh giải thích như vậy, mọi người đều vui vẻ bàn tán om sòm, ngay đến cả Ngọc Già đang lạnh run cầm cập cũng phải sáng mắt lên, không nén nổi nhìn quanh bốn phía. Những đống tuyết thấp thoáng giữa làn nước Thiên Trì trong veo, hệt như một mặt gương bằng phẳng, phản chiếu đỉnh núi tuyết cao vút. Trong hồ có tuyết, trong tuyết có hồ, thắng cảnh này khó mà gặp được.

- Sao? Thiên Trì này thế nào?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười hỏi mọi người bên cạnh.

- Quá đẹp, quá đẹp!

Tiểu Lý Tử vỗ tay cười hì hì:

- Lâm đại ca, huynh có rảnh thì nhất định phải đưa Từ cô cô đến nơi này xem, người thích nhất là du lịch nơi có núi có nước, nếu biết được có một Cửu Thiên Dao Trì như thế này, nhất định sẽ vui thích đến nhảy cẫng lên đó. Đợi hai người thành thân rồi, sẽ dựng một ngôi nhà gỗ ở nơi đây, mỗi năm ta sẽ bớt chút thời gian rảnh rỗi, đến nơi này dạo chơi… khà khà…

Tiểu tử này trọng thương vừa lành cái là đã quay lại ngay bản tính trước kia, đến cả Từ quân sư cũng dám đem ra đùa vui. Chuyện giữa Lâm tướng quân và Từ tiểu thư, mọi người đều là kẻ mù ăn bánh trôi, trong lòng đều hiểu rõ. Thấy Lý Vũ Lăng nói trắng chuyện này ra, ai nấy đều ha hả cười rộ lên, không khí vui vẻ vô cùng.

Nghĩ đến Từ Chỉ Tình ở núi Hạ Lan xa xôi, nhớ đến lời thề ở Táng Sa đó, trong lòng Lâm Vãn Vinh không khỏi run lên. Còn có Thanh Tuyền, Ngưng Nhi… ở xa tận kinh thành, lúc này sợ rằng bọn họ đang bấm ngón tay mà tính từng ngày, khổ sở chờ mong mình bình an trở về. Hắn khẽ thở dài một tiếng, mắt đã hơi ươn ướt.

Ngọc Già quay đầu đi, lặng lẽ nhìn Thiên Trì khói mây mù mịt đó, nghe thấy những hơi thở thật dài của Lâm Vãn Vinh bên cạnh, trái tim nàng không khỏi đập nhanh hẳn lên, trong mắt ngày càng mê mang.

Tên của Từ Chỉ Tình, nàng tự nhiên là đã nghe qua, thì ra tên lưu manh này và nữ quân sư của Đại Hoa cũng có dây mơ dễ má với nhau. Nàng cắn chặt răng, tim đập lúc nhanh lúc chậm, khó mà khống chế.

Cái tên lưu manh này, thực sự là người kỳ quái nhất thế giới, nhìn thoạt qua thì chỉ có đầu óc ma mãnh, tựa hồ chẳng có bao nhiêu học vấn. Nhưng mỗi lần đến chỗ nào đó, hắn luôn có thể nhận biết rõ ràng, kể ra mấy câu chuyện kinh động lòng người, dường như là hạ bút thành văn, vô cùng có sức lôi cuốn. Dọc đường đi qua sa mạc, vượt Thiên Sơn lần này hệt như một chuyến du lịch kỳ dị vậy. Trải qua bão cát, thấy ảo ảnh, ngắm Thiên Trì, dọc đường còn nghe hắn kể một số câu chuyện kỳ lạ, thời gian trôi qua hệt như dòng nước, cho dù có phải chịu nhiều khổ sở mệt mỏi hơn, bản thân cũng hoàn toàn không cảm thấy.

Nàng sững sờ ra đó, trong lòng lúc nóng lúc lạnh, cũng chẳng biết là vì sao, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Bọn Cao Tù nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi đang rơi lệ, mấy người nháy nháy mắt, cười hì hì kéo Lâm Vãn Vinh đến bên cạnh:

- Lâm huynh đệ, hỷ sự đó, hỷ sự đó a!

- Hỷ sự đâu ra?

Nhìn nụ cười dâm đãng bên khóe miệng lão Cao, Lâm Vãn Vinh không nén nổi rùng mình một cái.

Cao Tù quay về bên kia nhếch nhếch mép, ghé sát tai Lâm Vãn Vinh cười khà khà:

- Huynh đệ quả nhiên là có thủ đoạn, nhìn bộ dạng Ngọc Già này, chỉ sợ tinh thần và thể xác đều đã rơi vào tay giặc rồi. Với thân phận tôn quý và cao cả như ngươi, đích thân đi chà đạp nữ nhân Đột Quyết này, đó chẳng phải là một hỷ sự lớn bằng trời sao?

"
Thì ra là cái hỷ sự này!" Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu:

- Cao đại ca, huynh cảm thấy Ngọc Già này cao quý không?

- Cao quý!!!

- Thông minh không?!

- Thông minh!!!

- Vậy thì đúng rồi.

Lâm Vãn Vinh ung dung nói:

- Thân phận của Ngọc Già này chẳng phải tầm thường, huynh cũng sớm biết rồi. Một nữ nhân vừa kiêu ngạo cao quý, lại vừa mỹ lệ thông minh, đặc biệt còn nổi bật như Ngọc Già, có dễ bị rơi vào tay giặc thế không?!

"
Cái này đúng là chưa nghĩ qua." Cao Tù lầm bầm:

- Người khác có lẽ không được, nhưng với mị lực của Lâm huynh đệ ngươi, đó lại là chuyện khác rồi.

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói:

- Cao đại ca, làm người nhất định phải khiêm tốn. Ta trừ việc đẹp trai một chút, học vấn nhiều một chút, nhân phẩm tốt một chút, những cái khác, cũng chẳng có mỵ lực gì, thực sự không được như huynh quá khen đâu. Huynh cũng ngàn vạn lần đừng có đi tuyên truyền khắp nơi, chỉ để mấy ngàn huynh đệ hơi hiểu một chút là được rồi. Trầm lặng vẫn luôn là chuẩn mực làm người của ta.

"
Lâm huynh đệ quả nhiên rất khiêm tốn, rất trầm lặng!" Cao Tù đổ mồ hôi hột:

- Vậy, vị Ngọc Già tiểu thư này, rốt cuộc là sao thế?

- Ta cũng rất muốn biết vấn đề này.

Lâm Vãn Vinh giang hai tay ra, lặng lẽ than thở:

- Nhưng theo tình huống hiện giờ, không chỉ ta không hiểu được, đến cả bản thân nàng cũng có chút không rõ ràng nữa rồi, huynh nói xem, còn có chuyện gì hóc búa hơn chuyện này sao?

"
Quả nhiên là rất khó khăn!" Cao Tù nhìn hắn một cái với vẻ rất đồng tình, gặp phải một nữ tử giống như Ngọc Già thế này, cũng chỉ có Lâm huynh đệ mới có thể đấu với nàng ta được mười mấy hiệp, đổi lại là người khác thì sớm đã nộp vũ khí đầu hàng rồi.

Vượt qua Thiên Trì, đi thẳng về phía đỉnh núi, trong lòng tràn đầy tâm sự. Băng tuyết càng ngày càng nhiều, khe vực khắp nơi, lúc này chỉ còn cách đỉnh núi chừng mấy trăm trượng, Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên phía xa, chỉ thấy dưới bầu trời xa xôi, thấp thoáng lộ ra một ngọn núi biên biếc, ẩn hiện hư vô, mắt nhìn không thấy bến bờ.

Hồ Bất Quy đứng bên cạnh hắn, hưng phấn nói:

- Tướng quân, đó chính là nơi mà chúng ta cần đến sao?

- Không sai.

Lâm Vãn Vinh cố sức vẫy tay:

- Đó chính là núi A Nhĩ Thái, bắt đầu từ nơi này, thiết kỵ của Đại Hoa sắp dẫm nát vương đình của Đột Quyết rồi!