Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 477: Bi tráng




Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vandai79

Thành Ba Ngạn Hạo Đặc vốn là một gò đất nhô lên trên đại thảo nguyên, sau khi đại hãn lập ra Đột Quyết. Do nhu cầu mở rộng đất đai liền dựng lên một tòa thành lâm thời tại đây, xây cửa thành dày và nặng, biến Ba Ngạn Hạo Đặc thành trạm trung gian giữa thảo nguyên và đại mạc, là trọng địa hậu cần để Đột Quyết xâm nhập Đại Hoa. Cơ hồ tất cả lương thảo và chiến mã của Hồ nhân đều dược bổ xung từ đây, sự quan trọng của nó với người Đột Quyết không cần nói cũng biết.

Thời khắc bước chân vào Ba Ngạn Hạo Đặc đã đến, trong lòng tất cả tướng sĩ Đại Hoa đều dâng lên cảm giác bi tráng, máu huyết sôi trào. Bọn họ tới đây chính là vì Ba Ngạn Hạo Đặc. Từ lúc chém dây thừng ở Hạ Lan sơn, tất cả bọn họ đã không còn đường lui, phía trước là một con dường cửu tử nhất sinh. Thảo nguyên chính là nơi vùi xương bọn họ, nhưng không ai chọn lùi bước.

Làm lính khó tránh khỏi thương vong, hóa thân thành mũi đao nhọn của Đại Hoa đâm thẳng vào trái tim của Hồ nhân, bọn họ sẽ làm Hồ nhân mạnh mẽ phải run rẩy. Chính như lời Lâm tướng quân đã nói, tên mỗi người ở nơi đây đều sẽ ghi vào lịch sử của Đại Hoa.

- Đây chính là Ba Ngạn Hạo Đặc rồi ư?

Cao Tù theo bên người Lâm Vãn Vinh tiến vào thành, nhìn thành trì đơn sơ, lều bạt và vật dụng đầy đất. Chiến mã chạy loạn, từng đống lương thảo chất cao, không nhìn được cười nói:

- Người Đột Quyết khoác lác quá đáng, cái thứ đồ chơi này mà cũng dám xưng là thành trì, còn là thành của thảo nguyên. Theo ta thấy, thì huyện nha của chúng ta cũng là cung điện trên trời rồi.

Sự thật đúng là như thế, vì cái gọi là thành của thảo nguyên, trong mắt đám người Cao Tù rất đáng cười, trừ tường thành thấp và cửa thành dày nặng ra. Ba Ngạn Hạo Đặc chỉ là một vùng thảo nguyên bình thường, chỉ có tường thấp bao quanh mà thôi. Nói khó nghe một chút, so với huyện nha nơi xa xôi nhất của Đại Hoa cũng chẳng sánh được. Nhưng không ngờ chính ở cái nơi chẳng đáng ghé mặt này lại nắm trong tay vô số nhân mạng ở Hạ Lan sơn và phủ Hưng Khánh.

Lâm Vãn Vinh vỗ bả vai Cao Tù khẽ than:

- Cao đại ca, nhiều khi quốc lực không phải là lấy thành dày lầu cao ra mà đánh giá được. Nha huyện Đại Hoa chúng ta có thể thấy là rất lớn rất cao. Nhưng rất nhiều nơi bách tính lại khốn cùng, ngay cả cơm cũng chẳng được ăn no, kiến lập lên loại phủ nha tráng lệ dởm làm hao tổn mồ hôi xương máu của bách tính như thế để làm gì? So sánh như thế, ngược lại những Hồ nhân này còn thuần phác hơn, không có huyện nha, không có thuế má, mặc kệ là quan lớn quan bé, mọi người đều cưỡi ngựa ở lều, cuộc sống tuy gian khổ nhưng cũng rất công bằng. Chẳng trách Hồ nhân lại đồng lòng như thế.

Cao Tù tuy là đới đao hộ vệ trong cung nhưng cũng xuát thân bần khổ, nghe thế thì liên tục gật đầu. Trong mắt Hồ Bất Quy đã thấp thoáng ánh lệ, lớn tiếng nói:

- Tướng quân, bằng vào một lời này của ngài hôm nay thôi, lão Hồ liền đem tính mạng giao cho tướng quân. Nếu văn quan võ tướng của Đại Hoa ta đều có tầm mắt và tấm lòng như của tướng quân thì còn có việc lớn nào không làm được? Sao bị Khương Hồ vùng biên ngoại ức hiếp thế này chứ?

Lâm Vãn Vinh lặng lẽ cười không nói gì. Vạn thớt chiến mã ở tiền phương đã ầm ầm tiến vào, hơn ngàn tướng sĩ phía sau cũng đã vào thành. Vì có đội ngũ khổng lồ như thế tiến vào, Ba Ngạn Hạo Đặc trở lên ồn ã, khắp nơi đều là tiếng ngựa hí và tiếng vó ngựa chạy.

- Dừng lại! Mau dừng lại.

Lạp Bố Lý tức giận quát:

- Thịnh Đan, chuyện gì thế này? Sao ngươi không quản thúc chiến mã cho tốt để mặc chúng chạy loạn lên trong Ba Ngạn Hạo Đặc? Nếu xảy ra chuyện gì, ta hỏi tội ngươi.

Không biết từ lúc nào Lạp Bố Lý đã từ trên tường thành đi xuống, mặt đầy phẫn nộ. Vừa quát tháo vừa vung dây thừng lồng vào cổ chiến mã đang chạy loạn kia, mấy chục kỵ binh sau lưng hắn cũng làm theo như vậy. Người Đột Quyết quả nhiên là kỵ sĩ trời sinh, cách thuần phục chiến mã cao siêu, từng sợi thừng phóng ra đều chuẩn xác. Trong chốc lát đã giữ chặt được năm sáu thớt chiến mã chạy như điên. Những chiến mã này bị dây thừng buộc vào cổ, hai vó trước dựng thẳng lên, ngửa cố hí giận dữ nhưng không cách nào chạy được nữa.

Hơn ngàn tướng sĩ Đại Hoa hộ tống bày ngựa đều đã vào thành. Vì tránh cho người Đột Quyết khỏi nghi ngờ, những chiến sĩ khác đầu nấp bên ngoài cách đó mấy dặm. Đợi tín hiệu của tiền phương. Thấy Hồ nhân đang chậm rãi đóng cửa thành lại, Lâm Vãn Vinh đưa mắt ra dấu với Lý Vũ Lăng. Tiểu Lý tử hiểu ý gật đầu, giảm tốc độ chiến mã xuống, rùn người, dẫn mấy trăm người phía sau sau, lui lại cách cửa thành không bao xa.

Chiến mã chạy như bay, Lạp Bố Lý và những dũng sĩ của hắn cũng rất nhanh nhẹn. Bên người sớm đã có mấy chục chiến mã bị thuần phục, trong mắt Lâm Vãn Vinh lóe tinh quang, không khỏi hừ một tiếng:

- Tên họ Lạp này xem ra là một cao thủ bắt ngựa. Hồ đại ca, có thể nghĩ biện pháp dụ Lạp Bố Lý qua đây không…

Hắn làm động tác cứa mạnh ngang qua cổ. Cao Tù tức thì sáng mặt lên, mài đại đao lên giày, nước dãi như muốn nhỏ ra.

- Được.

Hồ Bất Quy áp chế sự kích động trong lòng. Làm ra vẻ phẫn nộ, hướng tới Lạp Bố Lý ở đằng xa quát lên:

- Trung tạp mạ mục ni thảo thủ! Lạp Bố Lý, đây là việc tốt của tên chó đẻ ngươi đây. Vạn thớt chiến mã của lão tử từ vương đình xa xôi ngàn dặm chuyển tới, đi biết bao ngày mới tới Ba Ngạn Hạo Đặc, nhưng ngươi lại đóng cửa thành, ngăn tất cả chiến mã ở bên ngoài, đến nước uống cỏ khô cũng không cung cấp. Bọn chúng chẳng điên lên mới là lạ! Ta nhất định phải bẩm báo việc này với Đại Hãn, để ngươi và bộ lạc của ngươi, nam nhân bị chém đầu, nữ nhân của ngươi cướp toàn bộ đem về mang lên giường.

Trong bộ lạc thảo nguyên, cướp nữ nhân và chửi tông tộc là lời nguyền rủa ác độc nhất. Phải dùng máu tươi mới có thể rửa sạch xỉ nhục, Hồ Bất Quy chửi tới mức này, coi là hoàn toàn trở mặt rồi, sắc mặt Lạp Bố Lý xám xanh, lang nha bổng trong tay nâng lên, chiến mã phóng tới như gió, tiếng như sói gào rú vang vọng khắp thành:

- Với danh nghĩa dũng sĩ, tên tạp chủng Thịnh Đan kia, Lạp Bố Lý ta phải đấu ngươi.

Trong cơn phẫn nộ, Lạp Bố Lý lao tới như con lốc, chiến mã của hắn cực kỳ thần tuấn. Hí dài một tiếng liền bổ ra một con đường giữa vạn thớt ngựa, ngược dòng xông tới, từ xa có thể nhìn thấy con ngươi xanh thẳm hung hãn của hắn.

Không cần Lâm Vãn Vinh dặn dò. Cao Tù đã xoa chân múa tay. Mắt nhìn chằm chằm vào Lạp Bố Lý đang lao tới. Lý Vũ Lăng và mấy trăm kỵ sĩ vẫn theo sát đằng sau, chậm rãi tiếp cận mấy người Đột Quyết đang đóng cửa thành.

Lạp Bố Lý càng lúc càng gần, năm mươi trượng, bốn mươi trượng… ngay cả mũ dạ trên đầu hắn cũng nhìn thấy rất rõ ràng, Lâm Vãn Vinh nắm chắc chiến đao. Mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, không khí khẩn trương như lúc nào cũng có thể bùng nổ.

- Tạp Lý (Không đúng!)

Mấy tiếng quát lớn đột nhiên vang lên sau đội ngựa, theo đó là tiếng gảo thảm:

- Lục lực mặc tây tát... (Kỵ binh Đại Hoa.)

Lâm Vãn Vinh quay người lại nhìn. Hóa ra khi đám người Lý Vũ Lăng tới gần cửa thành, khoảng cách quá gần đã bị mấy tên Đột Quyết coi thành phát hiện, Tiểu Lý Tử gầm lên phẫn nộ, dùng thế như sấm sét giết Hồ nhân kia, máu văng bốn phía, kẻ phát hiện ra bí mật đã nhanh chóng bị chép gục dưới ngựa.

Nhưng cũng đã quát muộn rồi. Lạp Bố Lý đang phóng tới dĩ nhiên nghe được lời cảnh cáo này, hắn giật mạnh dây cương, chiến mã dựng thẳng lên hí dài.

- Lục lực mạc tây tát ( kỵ binh Đại Hoa)… khóa khổ (Đáng chết)!

Lạp Bố Lý gầm gừ phẫn nộ, nhồm người lên ném lang nha bổng trong tay ra, thiết bổng vừa nhanh vửa mạnh, giống như sét đánh mang theo tiếng gió gào rú, phóng thẳng về phía Lâm Vãn Vinh.

- Lâm huynh đệ cẩn thận.

Cao Tù quát lên một tiếng, trường đao trong tay bổ ra, choang một tiếng, hai thứ binh khí chạm nhau, tỏa ra mấy tia lửa sáng rực cơ hồ muốn bắt vào mặt Lâm Vãn Vinh.

Thiết bổng rơi phịch xuống đất, chiến đao của Cao Tù cũng bị mẻ một mảng lớn, cánh tay tay cũng tê dại, Cao Tù không khỏi thốt lên:

- Thằng nhóc này mạnh thật.

- Không sai, lão tử đây chính là Lâm gia gia từ Đại Hoa tới.

Thấy hành tung đã bị nhìn thấu, Lâm Vãn Vinh kéo mũ dạ trên đầu ném xuông đất, đằng đằng sát khí gầm lên, âm thanh mạnh mẽ vô cùng:

- Sự sỉ nhục trăm năm của Đại Hoa, chỉ có máu tươi của Hồ nhân mới có thể rửa sạch! Các huynh đệ dũng mãnh của ta, vì cha mẹ vợ con của các ngươi, vì huynh đệ tỷ muội của chúng ta, theo ta xông lên… giết sạch người Đột Quyết!

Hai mắt hắn đỏ rực, chiến đao múa lên mấy vòng sáng bạc. Tuấn mã nhanh như sao băng, vù một tiếng lao tới, tốc độ đó ngay cả Cao Tù cũng không theo kịp. Tướng sĩ Đại Hoa dũng khí bùng lên, vứt mũ dạ trên đầu xuống. Lộ ra tóc đen da vàng, khuôn mặt Đại Hoa đường đường chính chính.

- Giết sạch người Đột Quyết!

Khẩu hiệu như thế trước nay chưa từng có, đại biểu cho quyết tâm và dũng khí của Đại Hoa, cũng mà tiếng gầm phẫn nộ chất chứa trăm năm. Khẩu hiểu này đốt lên nhiệt huyết của tất cả tướng sĩ, bọn họ phát ra những tiếng gầm rung trời, điên cuồng thúc chiến mã, vung chiến đao theo sau Lâm Vãn Vinh, giống như một dòng nước lũ lao thẳng tới chém giết.

Tiếng hò reo tức thì làm hơn vạn thớt chiến mã phát cuồng. Ngựa lớn Đột Quyết ngửa cố hí dài, chạy khắp bốn phía như một đám mây đen tán loạn tràn khắp thành Ba Ngạn Hạo Đặc. Nơi chúng đi qua, lều trướng quật đổ, đồ vật tứ tán, binh sĩ Đột Quyết nào né chậm một chút thôi liền bị vạn mã dày xéo dưới vó.

Kỵ binh Đại Hoa thâm nhập thảo nguyên, tập kích thành quách, đây là việc chưa từng có. Sự đả kích về tâm lý trong lòng binh sĩ Đột Quyết còn hơn xa về sinh lý. Rất nhiều binh lính còn chưa rõ là ai tới đã bị chỉm nghỉm dưới vó ngựa, Ba Ngạn Hạo Đặc tức thì chìm vào hoảng loạn.

Lý Vũ Lăng cũng mấy trăm tướng sĩ chém gục hơn mười Hồ nhân rồi đồng tâm hợp lực mở cánh cửa dày nặng kia ra, đợi viện quân nấp ngoài thành. Hồ nhân hiển nhiên là cũng ý thức được sự quan trọng của cửa thành, một khi viện binh Đại Hoa tiến vào, Ba Ngạn Hạo Đặc sẽ bị phá không còn nghi ngờ nữa. Lạp Bố Ly quay đầu ngựa nhảy lên thành, chiến đao trong tay vung lên, gầm phẫn nộ:

- Bắn tên.

Mấy trăm mũi tên bạy loạn như cào cào, bắn về phía cửa thành. Tướng sĩ Đại Hoa đang mở cửa thành không chỗ né tránh, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, hơn mười tướng sĩ trúng tên nhọn, người từ từ đổ xuống.

- Theo ta giết chết lũ chó đẻ này…

Nhìn thấy huynh đệ từng người từng người ngã xuống. Lâm Vãn Vinh lửa giận ngút trời. Hô dài một tiếng, rồi xoay đầu ngựa đi vào thành.

Dáng vẻ hắn hung hãn, như có thần linh hỗ trợ, một mình một ngựa xông lên trước. Chiến đao trong tay khi trái khi phải, gặp phải người Đột Quyết là dũng mãnh bổ xuống. Máu tươi nhuộm đỏ chiến bào, luận về thủ đoạn dộc ác, so với Hồ nhân còn hơn vài phần.

Nhìn kỵ binh Đại Hoa dọc theo sườn dốc công tới, tên của Hồ nhân tức thì vù vù bắn tới, giống như ong vò vẽ bị ở vỡ tổ, tiếng tên bay viu viu qua tai Lâm Vãn Vinh, có vài mũi thậm chí sượt qua da đầu của hắn. Hồ nhân giỏi xạ kỵ, cung Đột Quyết nhìn thì đơn giản nhưng sức bắn mạnh, một lượt mưa tên tức thì ép Lâm Vãn Vinh không ngẩng đầu lên nổi, thế công vì thế mà bị bẻ gãy.

Lâm Vãn Vinh che trái đỡ phải, chém bay mấy mũi tên. Nhìn các huynh đệ chết thảm ở cửa thành, hắn lập tức gầm lên:

- Cao Tù, Hồ Bất Quy theo ta!

Cao Tù và Hồa Bất Quy cũng chém bay mấy mũi tên. Ứng tiếng xông lên, ba người hợp sức, trường đao trong tay múa lên không có một kẽ hở nào. Phóng nhanh tới đầu thành, các tướng sĩ đã chém giết tới đỏ mắt. Gào thét theo sát đằng sau chủ soái, mưa tên ào ào bắt lên người bọn họ, tướng sĩ lặng lẽ ngã xuống, nhưng không ai kêu lên tiếng nào.

Tiếng võ ngựa làm đất rung núi chuyển, búi đất cuốn mịt mù. Tướng sĩ Đại Hoa ẩn núp ở ngoài cuối cùng cũng tới, chớp mắt đã tới ngoài thành, có thể thấy rõ tóc đen da vàng.

Nhìn thấy người Đại Hoa hùng dũng ào tới. Lạp Bố Lý cũng cuống lên, vung tay phất về phía cửa thành gầm rú điên cuồng, thần sắc vô cùng hung ác. Tất cả cung thủ Đột Quyết lập tức chuyển hướng, vố số mũi tên mang theo tiếng rít gào thê lương, bắn thẳng tới đám người Lý Vũ Lăng đang ở cửa thành.

Mưa tên ép trên đầu biến mất một cách thần kỳ. Lâm Vãn Vinh nhìn ra xa, tức thì trái tim như bị xé toang..

Lý Vũ Lăng người tuổi nhỏ nhất gầm một tiếng, âm thanh còn có chút non nớt, nhưng lại mang theo lòng tin và tự hào kiên định:

- Hoa Hạ mênh mông, thân là nam nhân mình cao bảy thước, có gì đáng sợ? Thân ta tuy chết, nhưng trái tim ta không chết! Hỡi các huynh đệ, hãy đợi ta, cùng đi! Cùng đi nào!

Lý Vũ Lăng hô to một tiếng, nắm chặp tay xông thẳng vào cửa thành.

- Cùng đi! Cùng đi nào.

Mấy trăm hảo hán cùng hú dài, thân thể máu thịt cứng cỏi ưỡn thẳng, coi mưa tên như không có. Vì có Lý Vũ Lăng ở trong đó, mấy trăm tướng sĩ đồng tâm hợp lực, cành cửa lớn nặng nề từng tấc từng tấc một chậm rãi mở ra.

Khung cảnh đó làm vô số người Đột Quyết kinh hồn táng đởm xuất hiện ngay ở trước mắt.

"Soạt.. soạt.." Cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng mũi tên xuyên qua ngực các dũng sĩ, những mũi tên thế lớn lực mạnh xuyên qua ngựa bọn họ, thậm chí làm tướng sĩ cắm thẳng lên cửa thành, máu tươi ròng ròng từ ngực bọn họ chảy xuống, có những chiến sĩ đã chết nhưng vẫn không chịu ngã.

Mấy trăm hảo hán mở to mắt, tiếng hò hét ngày càng thấp, ngày càng trầm muộn, bước chân của họ ngày càng chậm, cho tận tới khi không còn chút tiếng động nào nữa, chiến trường trở nên tĩnh mịch.

Vô số mũi tên được bắn tới, không biết đã tiêu hao bao nhiêu mũi tên, cánh tay người Đột Quyết cũng trở lên tê dại.

Hơn trăm tướng sĩ bị vạn tiễn xuyên tâm vẫn hiên ngang đứng thẳng. Xa xa nhìn lại giống như những đóa hoa máu đẹp thê lương trên thảo nguyên.

Cửa thành nặng như ngàn quân vẫn cứ lặng lẽ chuyển động, chậm rãi đẩy về phía trước, mở ra…

Tất cả người Đột Quyết đều ngây dại, cho dù bọn họ xưng là chiến sĩ dũng mãnh nhất trên thảo nguyên nhưng không ai dám tin sự thật trước mắt, đây rốt cuộc là loại người gì? Ngay cả chết cũng không sợ, bọn chúng còn sợ gì nữa!

- Con mẹ lũ Hồ nhân, ta chửi tổ tiên mười tám đời các ngươi! Giết! Giết! Giết…

Trên chiến trường tĩnh mịch đột nhiên vang lên một tiếng gầm, đơn điệu, tan nát coi lòng, làm tất cả mọi người đều ngẩn ra tại chỗ.

Không biết từ đâu có một người xông ra, xoẹt một cái xé rách áo Hồ nhân trên mình. Hai mắt hắn trào huyết lệ, khuôn mặt nóng rực, giống như một con sói hoang phát tình, đẩy tất cả mọi người ra, cầm trường đao rướm máu, một mình nhào về phía Hồ nhân.

- Chết đi!

- Lâm tướng quân…

- Lâm huynh đệ…

Thấy hành động như một kẻ điên của Lâm Vãn Vinh. Hồ Bất Quy và Cao Tù chấn tĩnh lại, vành mắt trợn tưởng như sắp rách ra.

- Giết chết người Đột Quyết…

Hai người nước mắt tuôn rơi, lao lên tường thành như phát điên.

- Giết người Đột Quyết…

Tại thời khắc này, sống chết đã sớm là vật ngoại thân rồi, chính mắt thấy tình cảnh này, tướng sĩ Đại Hoa đều chảy nước mắt, nháy mắt phát ra sức chiến đấu và sát khí vô bờ, lao lên đầu thành như mãnh thú.

Mấy trăm khuôn mặt không ngừng hiện ra trước mặt hắn, Lâm Vãn Vinh không còn biết gì nữa. Chỉ cảm thấy máu như dầu sôi muốn nổ tung lên.

- Choang!!!

Đao bổng chạm nhau, bắt ra một chuỗi tia lửa sáng rực. Lâm Vãn Vinh mặt lạnh tanh, mắt tĩnh mịch, chậm rãi buông trường đao trong tay ra.

Lạp Bố Ly đang xông tới, tròng mắt tức thì nở lớn, trường đao rung rung trên đỉnh đầu hắn. Trên trán của dũng sĩ Đột Quyết xuất hiện những lằn máu thẳng tắp, từ từ trào ra. Từng giọt máu tới chậm rãi chạy xuống, lang nha bổng "xoạch" một tiếng rơi xuống đất, gãy thành hai đoạn bằng nhau.