Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 401: Mỹ Lệ Ngộ Hội




Sự Hiểu Lầm Dễ Thương

Dịch: workman
Biên tập: Ba_van

Còn chưa tới cửa Tiêu gia, đã nghe văng vẳng tiếng Tiêu Ngọc Sương vọng đến:

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ…

Đại tiểu thư vừa vén rèm đã thấy Tiêu Ngọc Sương vén váy, mặt mày hớn hở, vội vã chạy ào tới. Tiêu Ngọc Nhược vừa xuống kiệu, vội vàng vươn tay ra đón Ngọc Sương, Nhị tiểu thư nhào vào trong lòng nàng, vui đến phát khóc:

- Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi, muội với mẫu thân lo muốn chết.

Nhìn thấy muội muội cười vui vẻ, trong mắt ẩn chứa sự quan tâm vô bờ, đôi mắt Đại tiểu thư cũng hơi rơm rớm, ôn nhu bảo:

- Nha đầu ngốc, ta chỉ tiến cung gặp nữ quan phụ trách dệt tơ để thương lượng công việc thôi, có gì phải lo chứ. Mẫu thân có khỏe không?

Tiêu Ngọc Sương ừm một tiếng:

- Mấy ngày trước đây, tỷ và Lâm Tam tự nhiên biến mất, mẫu thân lo lắng đến độ bệnh nặng. Hôm qua thấy hắn trở về, tâm tình mẫu thân cũng đỡ hơn một chút, lúc này đang ở phía sau bận rộn, muội còn chưa báo tin tỷ về cho mẹ biết. Lúc nữa mẹ gặp tỷ, cũng không biết sẽ cao hứng đến đâu nữa, khách khách…

Nhị tiểu thư nói năng dịu dàng, dung nhan kiều diễm động lòng người, Tiêu Ngọc Nhược âu yếm nhéo vào mũi nàng một cái, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

- Ủa, ngươi là ai?

Rèm lại vén lên, bên trong lại từ từ bước ra một nữ tử tuyệt sắc, khuôn mặt hơi ửng đỏ, dung nhan kiều mỵ, ánh mắt lưu chuyển rất ôn nhu êm dịu, trông diễm lệ vô cùng.

Nhớ tới cảm giác ấm áp trong kiệu vừa rồi, Đại tiểu thư hơi đỏ mặt một chút, không biết phải làm sao để giới thiệu vị tiểu thư này.

Tần Tiên Nhi cũng không lạ gì Tiêu Nhị tiểu thư. Đêm đó Bạch Liên giáo tập kích Tiêu gia, trong lúc bị ngàn quân bao vây, chính Tiêu Ngọc Sương lấy thân mình chắn trước người Lâm Vãn Vinh, làm sao nàng có thể quên được. Nhớ lại chuyện cũ, lòng nàng có cảm giác hơi chua xót, nhưng đối với với những nữ tử trung trinh như thế này nàng tuyệt không có ác cảm, từ từ tiến lên giữ chặt đôi tay của Ngọc Sương, cười duyên:

- Tiểu muội muội, ngươi không biết ta, nhưng ta đã ngưỡng mộ ngươi từ lâu. Khi còn ở Kim Lăng, ta đã nghe về tên của ngươi. Xinh đẹp ôn nhu, đa tình thiện lương, chẳng trách tướng công ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Tiêu Ngọc Sương vội vội vàng vàng núp sau lưng Đại tiểu thư, e thẹn đáp:

- Vị tỷ tỷ này đừng nói linh tinh, ta không hề biết tướng công ngươi, làm sao lại có thể làm một việc vô sỉ như vậy được. Hơn nữa, ta cũng đã có… có…

Nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tuổi, có nhiều câu cũng khó nói nên lời, chỉ biết đỏ mặt giấu sau lưng tỷ tỷ.

- Có người trong lòng phải không?

Nhớ lại ngày đó lửa ghen dâng lên, thiếu chút nữa mình chém tiểu cô nương này rụng đầu dưới kiếm, Tần Tiên Nhi hơi áy náy, cười nói:

- Có người trong lòng thì không thể câu dẫn tướng công ta được nữa sao? Tiểu muội muội, nói cho ngươi một bí mật, tướng công ta rất vui khi bị ngươi hấp dẫn đó.

- Ngươi… ngươi nói bậy!

Luận về ăn nói, Tiêu Ngọc Sương sao có thể là đối thủ của Tần Tiên Nhi được, thấy nàng "khinh miệt" mình, mắt Nhị tiểu thư rưng rưng, vội vội vàng vàng kêu lên:

- Tự thủy chí chung ta chỉ thích người xấu nhà chúng ta, những người khác dù chỉ nhìn ta cũng không thèm nhìn đâu.

Nghe thế, Tần Tiên Nhi duyên dáng cười khanh khách, trong lòng lại hơi cảm khái. Tiểu nha đầu thẳng thắn đáng yêu bực này, có nam nhân nào nỡ làm thương tổn nàng chứ.

- Ngọc Sương đừng hồ đồ.

Đại tiểu thư cầm tay muội muội, ôn nhu bảo:

- Ngươi còn chưa biết vị tiểu thư này sao? Ở Kim Lăng chúng ta không ai mà không biết, không ai không rõ, họ Tần, tên là Tiên Nhi…

- Tần Tiên Nhi? Ngươi là Tần Tiên Nhi của Diệu Ngọc phường?

Tiêu Ngọc Sương lắp bắp kinh hãi, mắt mở lớn, đánh giá Tần tiểu thư từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới bùi ngùi thở dài:

- Quả nhiên là một vị quốc sắc thiên hương, chẳng trách người xấu đều mỗi ngày ghé vào chỗ ngươi. Tỷ tỷ, làm sao tỷ lại đi cùng với Tần tiểu thư thế?

Đại tiểu thư ngượng ngùng cúi đầu, chẳng biết làm sao mở miệng được. Tần Tiên Nhi cầm tay nàng, mỉm cười:

- Ngọc Sương muội muội, bây giờ trở đi, Đại tiểu thư không chỉ là tỷ tỷ của ngươi, mà cũng là tỷ tỷ của ta nữa. Tiêu gia tỷ tỷ, ngươi thấy ta nói đúng không?

Tiêu Ngọc Sương nhìn sắc mặt Đại tiểu thư đỏ bừng, lại nhìn nhìn vào Tần Tiên Nhi cười cười rất hồ mị, có vẻ hiểu ra, trong lúc nhất thời đỏ mặt tới mang tai, cất giọng êm ái:

- Đều là do người xấu làm được việc tốt này phải không? Lúc này cũng không biết hắn trốn ở đâu nữa?

- Nhị tiểu thư gọi ta hả?

Lâm Vãn Vinh ngáp dài một cái, từ trong kiệu bước ra, thoải mái vặn vặn người vài cái, cười hì hì nói:

- Đã lâu không được thoải mái như vậy. Đại tiểu thư, sự tình của các ngươi đã thương lượng xong chưa? Chúng ta đi vào nhà nói chuyện nhé.

Quả là xem ra kẻ này toàn là dành lấy việc nhẹ nhàng nhất, Đại tiểu thư lườm hắn một cái rồi bảo:

- Đừng tưởng bở, chúng ta có gì mà phải thương lượng cơ chứ? Tiên Nhi muội muội, Ngọc Sương, chúng ta đi vào trong nói chuyện, cứ để một mình tên vô lại này ở bên ngoài cũng được.

Tiến bộ nhanh thế nhỉ, nháy mắt một cái đã thành Tiên Nhi muội muội rồi, Lâm Vãn Vinh đang hắc hắc cười đểu, chợt thấy ba nữ tử dắt tay nhau đi vào, thực sự không thèm liếc mắt nhìn hắn. Đến cả Tiên Nhi vốn luôn luôn ôn nhu ngọt ngào cũng mỉm cười không nói gì, theo hai người kia đi vào nhà.

- Tứ Đức, đóng cửa lại!

Đại tiểu thư vừa bước vào cửa, không quên dặn vói lại một câu.

- Vậy Tam ca… hắn còn ở bên ngoài mà?

Tứ Đức hỏi vô cùng cẩn thận.

Đại tiểu thư hừ một tiếng yêu kiều, cũng không quay đầu lại:

- Tên vô lại này có bổn sự thì để hắn trèo tường vào cũng được, mau đóng cửa lại.

Tứ Đức nhìn Tam ca lè lưỡi, rồi đóng cửa sầm một tiếng, thiếu chút nữa đập xẹp lép cái mũi của Lâm Vãn Vinh.

Không phải nha đầu này trách ta sờ mó Tiên Nhi quá nhiều trong kiệu sao? Ta muốn sờ ngươi, ngươi lại làm bộ không muốn, bây giờ còn trách ta nữa à? Lâm Vãn Vinh sờ sờ cái mũi đau ê ẩm, muốn gõ cửa, giơ tay ra rồi nhưng không tự chủ được lại rụt lại.

Nói đóng cửa là đóng luôn, bên trong không nghe thấy chút động tĩnh gì, cũng không biết ba nha đầu đó rốt cuộc làm gì nữa. Ba hòa thượng không uống nước suông, ba phụ nữ họp thành cái chợ, chẳng lẽ thời buổi đảo điên rồi. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười vài tiếng, đứng ở ngoài cửa lén lút trù trừ thật lâu, nhưng nghĩ mãi không ra biện pháp gì cho tốt.

- Lâm huynh đệ, ngươi không việc gì chứ?!

Giống như ma quỷ, Cao Tù đột nhiên xuất hiện vỗ vai hắn một cái, làm Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người.

- Cao đại ca, lần sau huynh xuất hiện, làm ơn gây ra chút thanh âm được không? Lá gan tiểu đệ không lớn, không chịu được mấy việc bất ngờ đâu.

Lâm Vãn Vinh thở hổn hển vài hơi, vỗ vỗ bộ ngực, ra vẻ lòng còn sợ hãi.

Cao Tù cười ha ha nói:

- Lâm huynh đệ nói đùa. Chỉ nhìn những sự tích của ngươi, thiên hạ này có ai dám nói lá gan của Lâm Tam không lớn thì ta thấy hắn chắc không sống lâu nữa rồi!

- Ủa, hình như việc này cũng có đạo lý.

Được bợ đít, Lâm Vãn Vinh mặt mày hớn hở.

Cao Tù nhìn lướt qua bốn phía, vô cùng cẩn thận hỏi:

- Huynh đệ, mới vừa rồi công chúa không làm gì ngươi chứ hả? Lão ca ta cũng có tâm cứu giá, nhưng mà nàng là Nghê Thường công chúa mà Hoàng Thượng vô cùng sủng ái. Ta không dám trêu vào đâu.

Con bà nó, đúng là ngươi có nói cũng như không. Nếu vừa rồi để Tiên Nhi chém đứt hồng tuyến, sợ là đời này của Đại tiểu thư sẽ không có một ngày vui vẻ.

- Huynh còn không biết bổn sự của tiểu đệ sao, đệ chuyên khắc chế công chúa mà.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, vỗ vai Cao Tù, ánh mắt dừng lại trên bức tường cao:

- Cao đại ca, huynh có bổn sự như vậy, chắc việc vượt tường chỉ như phẩy tay thôi chứ gì?

Cao Tù ngạo nghễ gật đầu:

- Đó là tự nhiên, ta luyện công phu đến mức đạp lên lầu cao như giẫm trên đất bằng. Cả những ngôi nhà cao gấp mười lần bức tường này, ta cũng có thể qua được.

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, vội vội vàng vàng giữ chặt ống tay áo hắn:

- Vậy thì thật tốt quá, Cao đại ca mau đưa đệ vượt tường đi, vài nương tử của đệ đang chờ đệ động phòng ở bên trong.

Cao Tù nhướng mày, sắc mặt ra vẻ khó xử:

- Huynh đệ, không phải lão ca ta không muốn giúp ngươi, thật sự là quốc hữu quốc pháp, gia có gia qui. Còn nhà võ chúng ta cũng có qui củ của giang hồ, không thể dối gạt người, nhất là không thể khi dễ những người thường không có võ công. Vượt tường không khó, nhưng ta lại là kẻ sỹ nhân nghĩa, làm sao có thể nào vào nhà dân như vậy được? Đặc biệt lại là cao thủ tầm cỡ như ta, trên giang hồ đã nổi danh bạch đạo, vạn người kính ngưỡng. Một khi việc vượt tường mà lan truyền ra ngoài, không khỏi khiến người trong thiên hạ chê cười hay sao?

Nghe thế, mắt Lâm Vãn Vinh trợn trắng, chỉ nhảy tường mà hắn lôi ra một đống dạo đức, các loại tự tôn tự hào, xem ra da mặt của ta cũng vẫn còn quá mỏng.

-… Không thể dùng võ khinh người yếu, ta tự mình ra tay tự nhiên là không được, nhưng…

Ngữ khí Cao Tù đột nhiên chuyển biến:

- Nếu người khác giúp ngươi, ta đây cũng không có biện pháp gì. Huynh đệ chờ một chút…

Cao Tù dùng sức vỗ tay hai cái. Từ một góc tối xa xa đột nhiên xuất hiện hai người, trên vai vác một cái thang dài, lật đật chạy đến.

Đợi cho hai người đó tới gần, dựa thang vào tường, Cao Tù thử nhún nhún để kiểm tra độ chắc chắn, rồi mới hài lòng gật đầu:

- Dùng cái này rất an toàn, lại là dụng cụ, so với vận dụng võ nghệ còn mạnh hơn gấp trăm lần, lại không phạm cấm. Cho dù huynh đệ ngươi có lén lút làm bậy, cũng chẳng liên quan gì tới ta cả, mời…

Lâm Vãn Vinh nhìn hắn đứng cả tròng mắt, trên đời còn cái gì được gọi là vô sỉ nữa. Nếu so với Cao đại ca thì con mẹ nó, quả thực ta còn thiện lương hơn nhiều.

- Quả nhiên Cao đại ca hiệp cốt nhân tâm, tiểu đệ bội phục.

Lâm Vãn Vinh ôm quyền, bò theo thang lên tường. Nơi này chính là cửa sau của Tiêu gia, trong vườn trồng đầy các loại hoa, dưới ánh trăng bàng bạc, nụ hoa chớm nở, mùi thơm thoang thoảng phả vào mũi, tuy thấy không rõ vẻ đẹp, nhưng cũng làm cho lòng người sảng khoái. Bên kia bọn người Cao Tù rút thang lại, lặng lẽ lẩn vào màn đêm, vô thanh vô tức.

Ngắm ngắm vào một chỗ tường thấp một chút, nhìn quanh không thấy có bóng người, trong lòng Lâm Vãn Vinh vui vẻ, nhắm vào luống hoa thả người nhảy xuống, đứng vững giữa vườn hoa.

Không phải ta cũng đã vào được rồi sao. Để ta lẻn vào phòng Đại tiểu thư, xem nàng có cách nào làm khó dễ được ta? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, tính toán tỉ mỉ, cước bộ vừa nhấc lên còn chưa kịp bước đi, một thanh âm nữ tử đột nhiên vang lên sau lưng hắn:

- Có trộm, người đâu, mau tới đây…

Trong tiếng thét chói tai, một cây gậy gỗ mang theo tiếng gió vù vù đập mạnh vào lưng hắn, xa xa vang lên tiếng chó sủa gâu gâu, xem ra rất đáng sợ.

Tiếng hô này đột nhiên cất lên, giống như sét đánh giữa trời quang, Lâm Vãn Vinh giật mình dựng cả tóc gáy lên. Do không hề phòng bị, hắn bị một gậy nện thẳng vào lưng. Nữ tử đánh hắn xem ra khí lực cũng không lớn, nhưng cũng làm hắn đau đớn gần chết.

Lâm Vãn Vinh nổi giận, xoay phắt người lại, đến cả gương mặt của nữ tử đó cũng chưa thấy rõ, đã ép nàng ta sát vào tường, một tay để vào ngực nàng, một tay bịt miệng nàng, đầu gối áp mạnh vào cặp đùi ngọc mềm mại thon thả tách ra hai bên:

- Ồn cái gì, nhìn xem ta là ai?

Ánh trăng hôn ám, liếc mắt thấy không rõ khuôn mặt đối phương, Lâm Vãn Vinh chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mềm âm ấm dưới tay, một ngọn đồi mềm mại nổi lên, cảm giác ôn nhu mượt mà giống như sờ vào bánh kem, đàn hồi mười phần. Cặp đùi ngọc của nữ tử đó cũng rất quang khiết, êm dịu như mỡ đông không được phép sờ. Sờ soạng trên người nàng cứ như là sờ vào một khối gấm vóc thượng hảo hạng, không muốn rời tay nữa. Ủa, từ khi nào mà Tiêu gia lại có một vóc người đẹp như thế nhỉ? Sao ta không biết được thế này? Trong lòng Lâm Vãn Vinh hơi nghi hoặc, rồi lại ấn ấn trước ngực nàng một chút, nhè nhẹ vẽ một cái vòng.

- Ư, ư…

Hình như nữ tử kia thấy rõ khuôn mặt hắn nên sắc mặt kinh hãi, càng giãy giụa mãnh liệt hơn, hai chân đồng thời đạp thẳng vào hắn.

- Đừng có ồn…

Lâm Vãn Vinh vẫn còn rất đau lưng, không kiên nhẫn được nữa, ngẩng đầu, nổi giận gầm lên, chợt thấy rõ khuôn mặt nữ tử kia, hắn buột miệng a lên một tiếng, há hốc mồm...

- Ngươi làm gì vậy?! Ngươi là một tên vô sỉ…

Thấy hắn sững sờ, nữ tử vừa xấu hổ vừa giận dữ, sớm đã không còn có cái gì là phong độ lễ nghi nữa, năm ngón tay dương ra, cào thẳng vào hai má hắn.

Lâm Vãn Vinh đau quá, kêu thét một tiếng, vội vội vàng vàng nhảy lùi lại, la lớn:

- Đừng đánh, đừng đánh … Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, ta không thấy rõ mà.

- Ta liều mạng với ngươi!

Làm sao nữ tử đó còn nghe hắn giải thích được nữa, nước mắt như mưa, nhào tới trước người hắn, mặc kệ chết sống, quyền đấm cước đá như điên.

Lỗi lầm lớn như vậy, con bà nó, lão tử đúng thật là xui xẻo liên tục mà. Lâm Vãn Vinh biết mình có lỗi, chỉ tránh trái tránh phải, không dám hoàn thủ, tình thế thật là chật vật. Trong lúc hoảng hốt, Uy Vũ Tướng Quân hùng tráng đã lẻn đến trước người hắn.

- Uy Vũ Tướng Quân, cắn hắn, cắn chết hắn đi!

Nữ tử đó mở miệng hô khẽ, trong mắt lửa giận như muốn thiêu cháy hắn ra tro.

Lâm Vãn Vinh sợ quá nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng nhảy lùi lại năm thước, la hoảng:

- Không được cắn! Ai cắn ta, ta cắn lại đó.

Vốn Uy Vũ Tướng Quân vẫn cừu địch với hắn, làm sao nghe lời hắn được. Cừu nhân vừa gặp mặt đã đỏ mắt lên rồi, con ác khuyển gừ lên một tiếng, hả miệng đỏ như máu, phóng người lao về phía hắn.

Hoa viên, ác cẩu, Lâm Tam, tình hình này xem ra cũng tương tự như lúc trước giữa hắn và Nhị tiểu thư. Lâm Vãn Vinh tâm thần hoảng hốt, đến khi cái miệng đỏ như máu dí sát vào mặt mình mới tỉnh lại, kêu một tiếng "A…" thê lương, thân hình rụt xuống, tránh ra xa.

Tốc độ, lực lượng của hắn lúc này cũng hoàn toàn khác với lúc trước, luồn qua lách lại thật là mau lẹ, Uy Vũ Tướng Quân không cắn hắn được, càng giận dữ hơn, sủa oăng oẳng như điên. Một chó một người đuổi nhau trong khu vườn, quả là kỳ quan.

Những động tĩnh ở hậu viện sớm đã kinh động đến sương phòng phía trước, có tiếng bước chân, tiếng người lao xao vang đến. Nhìn Uy Vũ Tướng Quân truy đuổi như gió, Lâm Tam thì chạy trốn như điên, lại nhìn thấy quần áo xộc xệch của mình, nữ tử do dự một hồi, rồi nước mắt lại chảy xuống, đột nhiên nấc lên một tiếng, che mặt bỏ đi.

Nữ tử vừa bỏ đi, Uy Vũ Tướng Quân cũng mất hẳn đấu chí, ngồi xổm xuống thè lưỡi ra, thở hổn hển.

- Anh bạn, sao không đuổi nữa đi?

Lâm Vãn Vinh tựa vào một cái cột, thấy thảm dạng của con ác cẩu, lại nghe tiếng tim mình đập thình thịch, cũng cảm thấy đắc ý. Một màn này đúng là tích ngày xưa đem diễn lại, chỉ có điều là thay đổi nữ nhân vật chính mà thôi.

Nơi góc tường còn vứt chỏng chơ một cái cuốc dính đầy bùn đất, mới vừa rồi Lâm Vãn Vinh đã bị cái cuốc này phang một gậy, bên cạnh còn có một thùng nước trong. Cả vườn được trồng đủ loại mẫu đơn, nhưng có đến một nửa trong số đó bị gãy gập sau màn kịch vừa rồi. Những đóa hoa này đều là do Phúc Bá gửi từ Kim Lăng tới, Lâm Vãn Vinh sai Tứ Đức trồng từng gốc một, tạo thành một vườn hoa rất xinh đẹp, màu sắc tươi sáng!

Thấy Uy Vũ Tướng Quân ngồi chồm hổm tại chỗ, lưỡi le dài, không hề nhúc nhích, Lâm Vãn Vinh chậm rãi đi đến góc tường, nhìn vào những luống mẫu đơn kiều diễm, than nhẹ một tiếng:

- Quả là hoa đẹp, nhưng cũng phải thường xuyên tưới tắm chứ, bằng không hoa sẽ bị khô héo hết!

Sửa chữa lại luống hoa, vun đất vào gốc, dùng nước trong thùng tưới cây, tiền tiền hậu hậu đánh giá một lát, Lâm Vãn Vinh hài lòng gật gù, xoa xoa bàn tay dính đầy bùn đất đứng dậy.

Tiếng bước chân dồn dập càng đến gần hơn, tiểu nha hoàn Hoàn Nhi mang theo một cái đèn lồng, ánh sáng hắt lên khuôn mặt yêu kiều ôn nhuyễn như ngọc của Đại tiểu thư. Thấy Lâm Tam đang hì hì ha ha nhìn mình, Tiêu Ngọc Nhược khẽ sửng sốt, vừa thẹn vừa mừng liếc mắt nhìn hắn:

- Sao mà ngươi ở chỗ này?

- Tại sao ta không thể ở chỗ này?

Lâm Vãn Vinh than một tiếng:

- Có người không cho ta vào cửa, ta chỉ có thể trèo tường vào thôi. Bằng không, cũng chẳng đến nỗi suýt nữa gãy hết một chân.

Tiểu nha hoàn Hoàn Nhi đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, đột nhiên cười khanh khách nói:

- Tam ca, làm sao mà ngươi biến thành ngốc nghếch thế? Cửa chính chỉ khép hờ mà thôi, căn bản là chưa hề khóa cửa, đến cả Uy Vũ Tướng Quân cũng chỉ đẩy nhẹ là vào được rồi, sao mà ngươi không thử chứ? Uổng cho tiểu thư đau lòng như thế, ngươi cũng không nhìn được lòng của người ta.

Đẩy cửa là có thể vào? Chẳng lẽ nào?! Lâm Vãn Vinh trợn tròn mắt, đúng là kinh nghiệm chủ nghĩa hại chết người mà!

- Tiểu nha đầu, ai bảo ngươi lắm miệng?!

Đại tiểu thư đỏ mặt, đến bên cạnh, buồn cười liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nhu tình:

- Đồ ngốc, có việc gì xấu mà không làm không? Đến cả tường viện nhà mình cũng muốn trèo nữa! Nếu không vào được, nói vài câu nhẹ nhàng, ai lại cam tâm để ngươi đứng ngoài cửa chứ?

- Nguyên lai là như thế.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Tối nay ta sẽ ở ngoài phòng của ngươi, nói một trăm câu nhẹ nhàng, xem ngươi có cho ta vào không.

- Vô sỉ.

Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, tim nhảy thót, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

Trong trí nhớ, tựa hồ có rất nhiều ngày rồi hắn chưa từng nói chuyện như thế với Đại tiểu thư. Đêm rất yên tĩnh, ánh trăng mông lung, hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng ôn nhu. Lâm Vãn Vinh giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng xoa xoa nhè nhẹ, quên tuốt cả đau đớn trên lưng.

- Ủa, mặt ngươi bị sao vậy?

Đại tiểu thư đang nhìn hắn một cách êm dịu, bỗng thấy trên mặt hắn có vài vết cào rướm máu, lập tức chấn động:

- Sao trên lưng ngươi còn có vết thương nữa, ai nỡ ác độc như thế? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Vẻ mặt Tiêu Ngọc Nhược lo lắng, trong lòng vừa đau đớn lại vừa khẩn cấp, kéo hắn vào lòng mình, bàn tay nhỏ bé xoa xoa lên vết thương trên lưng hắn, không ngừng rơi lệ.

Ngửi thấy mùi thơm mê người từ cơ thể Đại tiểu thư, cảm thụ sự ôn nhu của nàng, Lâm Vãn Vinh tựa đầu vào bộ ngực mềm mại của nàng dụi dụi vài cái, đột nhiên thở ra:

- Không có gì, một sự hiểu lầm dễ thương… Vì hôm nay ta bị trọng thương thế này, Đại tiểu thư, ta có thể có một thỉnh cầu không?