Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: thông thiên
Đúng vậy, Lâm Vãn Vinh bừng tỉnh, Thanh Tuyền mới không đến hai mươi tuổi, hơn nữa từ nhỏ lại lớn nên trên núi, làm sao lại là hoàng hậu được cơ chứ? Lão tử đúng là gấp tới hồ đồ rồi. Ngộ ra như vậy, trong lòng tức thì sáng sủa rộng mở, cười nói:
- Ta mặc kệ nàng là hoàng hậu hay không, dù sao nàng cũng là nương tử của ta, vì Lâm gia ta sinh nam dưỡng nữ, trọng trách đơm hoa kết trái này giao lên trên người nàng.
Tiêu tiểu thư khẽ hứ một tiếng, mặt đỏ tới tai, nhưng lại không tự chủ được soa lên bụng, mặt hiện lên vẻ ôn nhu hạnh phúc. Lâm đại nhân đem thẻ bài kia trả lại cho Tiêu tiểu thư, chỉ thấy Tiêu Thành Tuyền chậm rãi vuốt ve tấm thẻ bài ánh vàng rực rỡ, nước mắt long lanh, dịu dàng nói:
- Lâm lang, thân phận của Thanh Tuyền ngày sau sẽ nói tỉ mỉ cho chàng. Chỉ xin lang quân yên tâm, Thanh Tuyền gia thế thanh bạch, sẽ không làm nhục gia môn của Lâm gia.
- Nhà ta làm gì có gia môn gì.
Lâm Vãn Vinh cười nắm lấy tay nàng:
- Trên thế giới này, ta không cha không mẹ, một người ăn no cả nhà không sợ đói, là con khỉ từ trong khe đá xinh ra, nhục, cũng không ai nhục được ta.
- Ba hoa, chàng là khỉ, vậy hài nhi của chúng ta chẳng phải là khỉ con hay sao?
Tiêu tiểu thư che miệng cười, mặt đỏ bừng, nhớ tới một việc, vội áp chế tâm tư, sắc mặt bình tĩnh nắm lấy Lý Hương Quân lên kiệu:
- Thiếp có chút mệt rồi, mau chóng về nhà đi thôi. Nghe nói nhà cùng là liền kề Từ phủ, có phải thế không?
Lâm Vãn Vinh đang nói tới cao hứng, thấy thần tình Tiêu tiểu thư biến thành lạnh nhạt, lại nghe lời nàng nói, trong lòng tức thì nghẹn lại. Ái chà, Thành Tuyền còn chưa hết giận, đều là chuyện tốt nha đầu chết tiệt kia làm, hiện giờ làm hàng xóm cũng thành tội trạng rồi, ta thật là oan con mẹ nó mà.
- Trùng hợp .. hoàn toàn là trùng hợp.
Lâm Vãn Vinh vội nghiêm mặt đáp:
- Thanh Tuyền nàng cũng biết đấy, con người ta luôn xử sự bình đạm, không tranh với người. Tòa nhà kia là hoàng đế ban, cũng không biết làm sao, nhà lão Từ nghe được phong thanh, liền len lén chạy đến cách vách nhà ta. Việc này tuyệt đối không chút quan hệ với ta.
- Xử sự bình đạm, không tranh với người?
Lý Hương Quân cười khẩy nói:
- Lâm đại ca thật là khiêm tốn nhũn nhặn, trên thế giới này người chịu " bình đạm" giống như huynh cũng không còn mấy ai nữa.
Tiểu cô nương thằng cha nó, hiểu được cái gì, ta không tranh biện với ngươi. Thấy rèm kiệu kia hạ xuống, cũng không biết Thanh Tuyền nghĩ thế nào, Lâm đại nhân trái cũng không được, phải cũng không được, nhất thời không biết làm sao.
Có chỗ dựa " hoàng hậu nương nương", phía trước còn có ai dám cản đường, đám người đó sớm đã tản đi, đường lớn bình yên, binh mã mở đường, tới thẳng trong thành. Đỗ Tu Nguyên đi bên cạnh Lâm Vãn Vinh, vô cùng thận trọng hỏi:
- Tướng quân, rốt cuộc vị nào là hoàng hậu nương nương? Mạt tướng cũng phải bái kiến, không thể chậm trễ.
Đúng vậy, ai là hoàng hậu nương nương? Lâm Vãn Vinh cũng ngẩn ra một chút, Thanh Tuyền dùng hai câu ba lời làm cho qua viện này, tới tận bây giờ, ta còn hoàn toàn không biết gì cả.
- Hoàng hậu nương nương à, lão bà của ta có quen với người.
Lâm Vãn Vinh nhìn trái phải, thần bí nói:
- Đỗ đại ca, huynh làm việc cho tốt, hôm nào đó ta bảo lão bà nói với hoàng hậu nương nương, đề bạt huynh là thượng tướng thống soái cái gì đó, cũng chẳng phải là việc không thể.
Hắn thuận miệng hứa xuông không hề để ý, nhưng Đỗ Tu Nguyên nghe được lại mừng rỡ. Lâm tướng quân là nhân vật gì chứ, thông thiên đạt địa, việc hắn nói từ trước đến nay chưa từng không làm được. Lập tức áp chế sự mừng rỡ trong lòng, thần thái sáng láng nói:
- Đa tạ tướng quân tài bồi. Mạt tướng nhất định tận trung chức vụ, báo đền ân đức của tướng quân.
Việc ngày hôm nay, Đỗ Tu Nguyên cũng bỏ sức không ít, cũng gánh chịu không ít hiểm nguy. Lâm Vãn Vinh tự nhiên biết ở trong lòng. Dù sao trước mặt cha vợ hoàng đế nói mấy câu tốt đẹp, lại chẳng phí bạc, liền gật đầu nói:
- Tâm ý của Đỗ đại ca, tiểu đệ ghi sâu trong lòng. Huynh trở về nói với bọn Hồ đại ca, Lý đại ca còn cả Hứa Chấn, bọn họ trong quân làm việc thật tốt, ngàn vạn lần đừng làm mất thể diện lương thảo quân chúng ta. Huynh đệ có việc gì ta đều gánh vác, lần này ra tiền tuyến, chỉ cần các huynh đệ gắng sức giết địch, ta đảm bảo các huynh đệ công nhỏ làm đại tướng, công to làm cự tướng, điểm nghĩa khí này Lâm Tam ta làm được.
- Đa tạ tướng quân.
Đỗ Tu Nguyên cảm kích rơi nước mắt, ôm quyền cười, lại nhỏ giọng nói:
- Nếu tướng quân có thể tự thân dẫn huynh đệ lên tiền tuyến, như vậy càng tốt hơn.
- Đỗ đại ca, lời này, là có người dạy huynh nói đúng không?
Lâm Vãn Vinh nhìn Đỗ Tu Nguyên, thần tình như cười như không hỏi:
- Lâm tướng quân quả nhiên có tuệ nhãn.
Đỗ Tu Nguyên cười xấu hổ:
- Là Từ tiểu thư dặn dò thuộc hạ, tiểu thư còn nói, tướng quân túc trí đa mưu, dũng mãnh vô địch. Chỉ cần ngài ra tiền tuyến, tướng sĩ trong quân của ta tổn thất ít nhất cũng giảm đi năm phần.
Hôm nay ta bị nha đầu nhà ngươi hại còn chưa đủ thảm sao? Một việc chưa yên, nàng còn kêu Đỗ Tu Nguyên lôi kéo ta, Lâm đại nhân thẹn quá thành giận, xua xua tay nói:
- Bây giờ ta phải bồi tiếp lão bà, còn chuẩn bị chăn bông, sữa bột, khố trẻ con, tã lót, công việc bận rộn, chuyện đánh trận, mấy ngày nữa hãy nói.
Đỗ Tu Nguyên cười khan hai tiếng, nhìn chiếc kiệu Tiêu tiểu thư ngồi một cái, thận trọng nói:
- Tướng quân, Từ tiểu thư dặn ngài sáng mai qua phủ, lời này mạt tướng truyền tới rồi, chỉ không biết …
- Ta sẽ không đi, huynh khuyên cũng vô dụng, ài, Đỗ đại ca, huynh đừng có lôi kéo ta, ta tuyệt không làm chuyện không phải với lão bà của ta.
Giọng Lâm đại nhân đề cao lên tám phần, nghiêm trang chính trực cự tuyệt. Đỗ Tư Nguyên vô cùng buồn nản, nói chuyện tử tế, ta lôi kéo ngươi khi nào, ngược lại ngươi mặt dày không thẹn lôi kéo ta không buông.
- Tướng quân, ngài rốt cuộc đi hay không đi?
Đỗ Tu Nguyên bất đắc dĩ hỏi.
- Cái này, không đi vẫn hơn.
Lâm Vãn Vinh hạ giọng, than khổ:
- Đỗ đại ca, huynh cũng nhìn thấy rồi, lão bà của ta đã trở về, cuộc sống tốt đẹp của nam nhân chúng ta tới hồi kết rồi. Lại nói, ta cũng không biết khuê phòng của Từ tiểu thư ở đâu. Nếu là mò nhầm chỗ, vậy phiền lắm…. nhà bọn họ hẳn là sẽ phái nha hoàn ra dẫn đường chứ?
- Điều này, mạt tướng không biết. Từ tiểu thư không nhắc tới. Không bằng, tướng quân ngài sáng mai tự mình hỏi xem?
Đỗ Tư Nguyên cười trộm, đã muốn ăn vụng, lại không muốn có mùi, trên đời này đâu ra chuyện tốt như vậy.
- Ừm, nếu mò nhầm chỗ thì thật là không hay.
Lâm Vãn Vinh giọng đầy nghiêm chỉnh, thần sắc trang trọng nói:
- Ngày mai ta phải đi tìm Từ tiểu thư hỏi cho rõ mọi việc, rồi nghiêm chỉnh cự tuyệt hảo ý của nàng…. ấy, Đỗ đại ca, huynh sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta? Đã biết ta nghèo hèn cũng không đổi, phú quý không hề dâm, không khi phụ già trẻ, mọi người đều thấy. Ta thật sự tìm nàng chỉ để hỏi một số việc, huynh nhất định phải tin ta!
Lý Hương Quân từ bên trong kiệu thò đầu ra nhìn một cái, lại hạ rèm xuống, xoay ngươi lại nói:
- Sư tỷ, lang quân nhà tỷ hình như đổi tính rồi, đối sử với tỷ thật có khuôn phép.
- Vậy sao?
Tiêu tiểu thư cười khẽ:
- Công phu chơi trò mồm mép, thiên hạ không ai bằng được chàng. Khi nào thật sự cắt đứt liên lạc với tiểu thư các nhà, mới thật là chân chính chuyển tính . Còn việc khác, nghe thì được, nhưng không được tin.
Lúc tiến vào thành sắc trời đã tối, trong thành đèn đuốc sáng tỏ, trà lâu tửu quán, rạp hát nhà thổ, khắp nơi ồn ào náo nhiệt. Lâm Vãn Vinh cũng không nghĩ đến, chỗ hôm qua mới cùng Ngưng Nhi và Xảo Xảo ăn vụng, hôm nay liền phải chính thức nghênh tiếp Thanh Tuyền vào ở, trong lòng thầm vui, vội gọi Đỗ Tu Nguyên phái người đi trước thông báo cho hai người Xảo Xảo, Lạc Ngưng biết tin.
Đi thẳng tới Hồ Đồng, Tiêu tiểu thư vén rèm lên nhìn qua. Nơi này danh môn đại trạch tụ tập , ngói vàng tường xanh, cây ngọc tường bạc, nơi nào cũng phồn hoa cao quý. Đôi mắt mỹ lệ của nàng rớm lệ, khẽ thở dài lẩm bẩm:
- Tân mộc chủng đường tiền, hoa khai dĩ thập niên (Cây mọc trước cửa nhà, hoa nở mười năm qua). Phong cảnh cầu Kim Ngọc này không thay đổi bao nhiêu.
Đi tới một trước một tòa nhà lớn, kiệu nhỏ hạ xuống, cửa lớn sơn son mở ra. Trên cánh cửa treo hai chiếc đèn lồng lớn, trên chiếc lồng lụa viết một chữ "Lâm" sáng rực rỡ. Trong đình viện sạch sẽ ngăn nắp, hạ nhân nha hoàn qua lại như thoi đưa, rất là bận rộn. Xảo Xảo và Lạc Ngưng sớm đã nghênh tiếp ở ngoài cửa. Thấy kiệu hạ xuống, vội vàng chạy lên.
- Xảo Xảo, Ngưng Nhi sao lại đi ra đây?
Lâm Vãn Vinh cười tiến lên đón, đang muốn nắm lấy bọn họ. Xảo Xảo và Lạc Ngưng tựa như không nhìn thấy hắn, trực tiếp vòng qua, tới thẳng trước kiệu, uyển chuyển thi lễ:
- Tiểu muội Xảo Xảo, Lạc Ngưng. Ra mắt tỷ tỷ.
Lâm đại nhân ngạc nhiên một hồi. Không phải chứ? Hai nha đầu này không lên nghênh tiếp lão công trước, ngược lại bái lạy Thanh Tuyền trước, đây là quy củ gì? Ta chính là chủ hộ cơ mà.
- Hai vị muội muội mau mau mời đứng lên!
Tiêu Thanh Tuyền từ trong kiệu đi ra, vội đỡ lấy người Lạc Ngưng và Xảo Xảo nâng dậy. Xảo Xảo và Lạc tiểu thư đều là lần đầu tiên gặp Tiêu Thanh Tuyền, chỉ thấy vị tiểu thư này mi như núi xa, mắt như nước mùa thu, da thịt trắng hơn tuyết, gò má nhuốm hồng, hai mắt có vết đỏ, thân mặc trang phục hoàng cung, ung dung cao quý, khí độ phi phàm, giống như tiên tử trong tranh, hai người vốn cũng là đại mỹ nhân nhất đẳng, nhưng ở trước mặt Tiêu Thanh Tuyền, cũng mất đi vài phần nhan sắc.
- Tỷ tỷ thật là đẹp.
Xảo Xảo nhìn ngây ra, thì thào nói:
Tiêu Thanh Tuyền nắm lấy tay nàng, nhoẻn miệng cười:
- Xảo Xảo muội muội, muội cũng kiều diễm như hoa vậy, thật không kém ta đâu.
Xảo Xảo vui sướng nói:
- Tiêu tỷ tỷ, sao tỷ lại biết tên của muội?
- Ta không chỉ biết muội, còn biết Lạc Ngưng muội muội nữa kia.
Tay kia của Tiêu Thanh Tuyền nắm lấy Lạc Ngưng có chút dè dặt, mỉm cười nói:
- Lạc tiểu thư tài năng vang danh gần xa, Xảo Xảo tinh minh đáng yêu, đều là nữ tử phi phàm. Nói ra, cũng đều là người cũ của Kim Lăng, các muội quen biết với Lâm lang còn trước cả ta, hôm nay phải là ta tới bái hội các muội mới đúng.
Lạc Ngưng vội nói:
- Tiêu tỷ tỷ không cần khách khí, từ Kim Lăng tới kinh thành, người đại ca nhớ tới nhất chính là tỷ. Vì chuyện này, chàng không ít lo lắng, được trời thương cảm, tỷ tỷ cuối cùng cũng bình yên trở về, tròn mộng tưởng của đại ca, Xảo Xảo và muội.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Xảo Xảo thỏ thẻ:
- Khi ở Kim Lăng, đại ca vội lên kinh thành tìm tỷ, hôm nay xem như đã gặp được tỷ tỷ rồi.
- Ngày trước khi ở Kim Lăng, tục sự quấn lấy, chưa được gặp hai vị muội muội. May mắn hôm nay lại tương phùng ở kinh thành, mới trừ đi tiếc nuối trong lòng Thanh Tuyền.
Mắt Thanh tuyền hàm lệ, thành thực nói:
- Ta vì các nhiều nguyên nhân mà cùng Lâm lang mỗi người một phương, may mắn có hai vị muội muội chiếu cố Lâm lang ân cần tỉ mỉ, mới làm ta và Lâm lang có ngày gặp lại. Ân đức này, Thanh Tuyền không gì báo đáp, hai vị muội muội xin nhận của Thanh Tuyền một lạy.
Tiêu Thanh Tuyền uyển chuyển bái tạ, Xảo Xảo và Lạc Ngưng khinh hãi, vội vàng đỡ lấy nàng:
- Tỷ tỷ đừng làm thế, khiến bọn muội tổn thọ mất.
Khí chất phong độ của Tiêu Thanh Tuyền thiên hạ không ai có thể bì được, lại đầy nhún nhường, thư thái, bình dị thân thiết, hàn huyên vài câu, đã giao thiệp chu toàn với Xảo Xảo và Lạc Ngưng, hai người kia tự nhiên coi nàng là lớn, không chút ý bất bình nào. Bên kia ba nữ tử đàm luận vui vẻ, thân thiết với nhau, Lâm Vãn Vinh nhìn thấy vừa mừng vừa tủi, mấy tỷ muội các nàng thật đúng là tán chuyện tới cao hứng, nhưng ta tốt xấu gì cũng là chủ hộ, làm sao lại để ta hóng gió một bên chứ? Sự ôn nhu quyến rũ của Xảo Xảo và Ngưng Nhi ngày bình thường đi đâu mất rồi?
Ba nữ tử này mỗi người đều là tuyệt sắc nhân gian, hoặc cao quý, hoặc ôn nhu, hoặc quyến rũ, Đỗ Tu Nguyên nhìn thấy cực kỳ hâm mộ nói:
- Tướng quân thật là có phúc, ba vị phu nhân quốc sắc thiên hương, đối xử với tướng quân chân tình thắm thiết, thật là làm người đố kỵ.
- Hâm mộ cái gì?
Lâm Vãn Vinh ai oán than:
- Một hòa thượng thì đun nước uống, hai hòa thượng thì bê nước uống, ba hòa thượng không có nước mà uống. Đỗ đại ca, ta có khổ không nói ra được, ai có thể thảm hơn ta?
- A, thuộc hạ đột nhiên nhớ ra, Lý lão tướng quân phân phó quân vụ còn đang đợi thuộc hạ đi làm, mạt tướng cáo lui.
Thấy Lâm tướng quân thần sắc buồn bực, tựa hồ muốn kéo mình kể lể nỗi lòng, Đỗ Tu Nguyên vội lấy cớ chuồn mất.
- Tỷ tỷ, chúng ta mau vào nhà đi, xem xem lầu gác mà muội và Ngưng tỷ tỷ chuẩn bị cho tỷ, xem tỷ có vừa ý hay không?
Hàn huyên vài lời xong, Tiêu Thanh Tuyền đưa Lý Hương quân giới thiệu cho mọi người, thấy vị Tiêu tỷ tỷ này ngôn từ tự nhiên thân thiện, Xảo Xảo rất thích vừa nói vừa nắm lấy tay Lý Hương Quân và Tiêu tỷ tỷ vội vã kéo đi vào.
- Cẩn thận, thân thể tỷ tỷ …
Lạc Ngưng ngần ngừ một chút, nhỏ giọng nhắc.
Xảo Xảo ngẩn ra một chút, quay đầu lại nhìn Tiêu Thanh Tuyền, ánh mắt dừng ở bụng của nàng, chợt " a" một tiếng, ngượng ngùng nói:
- Muội quá lỗ mãng rồi, thiếu chút nữa quên tỷ tỷ là người có mang.
Tiêu Thanh Tuyền trên mặt nóng lên từng cơn, vội cúi đầu xuống, khẽ nói:
- Muội muội, muội nghe ai nói ta đang có thai?
Lạc Ngưng yêu kiều cười nói:
- Là Từ tỷ tỷ nói đó. Thanh Tuyền tỷ tỷ, việc tỷ về nhà là do tỷ ấy tới trước thông tri cho bọn muội, còn kể chuyện đại ca và tỷ tỷ cho bọn muội. Từ tỷ tỷ thật nhiệt tình. Bận trước bận sau, bận rộn tới trước khi mọi người về, vừa rồi mới rời đi…. ấy, đại ca, mắt huynh làm sao vậy, trừng lên nhìn muội làm gì?
- A, không có gì, ta đếm sao ấy mà. Trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu ngôi sao đây, ta tới tận bây giờ cũng không đếm rõ, Ngưng Nhi à, nàng và ta cùng đếm đi.
Lâm Vãn Vinh ngẩng đều nhìn trời, ánh mắt đảo qua lại. Cũng không biết lạc đi đâu rồi. Tiểu cô nương Lý Hương Quân cười hì hì:
- Lâm đại ca thật có hứng thú, sáng mai khi qua phủ chớ quên số sao, đếm rõ rồi nói lại cho muội biết.
Lâm Vãn Vinh hung tợn nói:
- Trên trời sao có ngàn ngàn vạn, chỉ so với tóc của ta ít hơn một cái, muội muốn hỏi rốt cuộc có bao nhiêu ngôi, đơn giản, đếm tóc của ta là biết liền.
- Lòng mang mầm quỷ !
Lý Hương Quân làm cái mặt quỳ, cười hì hì trốn sau lưng sư tỷ.
Tiêu tiểu thư thần sắc thản nhiên, gật đầu cười:
- Vị Từ tỷ tỷ này, đích xác là rất nhiệt tình. Ta và Lâm lang hôm nay ở trên núi cũng được nàng ta giúp không ít, sáng mai bảo Lâm lang tới cảm tạ vậy.
- Không đi, không đi, kiên quyết không đi!
Lâm Vãn Vinh vội xua tay, vẻ mặt lo lắng, Lạc Ngưng và Xảo Xảo nhìn thấy kỳ quái, Từ tỷ tỷ chẳng phải chàng không biết, làm sao lại không đi.
Tiêu Thanh Tuyền không để ý tới hắn, cười nói:
- Xảo Xảo, chúng ta mau đi vào thôi, mặc chàng ở bên ngoài tác quái.
Xảo Xảo cười khúc khích, gật đầu nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta đi chậm chút, tỷ nói cho ta và Ngưng tỷ tỷ biết, mang thai em bé tư vị thế nào? Đại ca hôm qua còn nói, muốn làm Ngưng tỷ tỷ sinh em bé…
Lạc Ngưng mặt đỏ bừng nhéo nàng một cái:
- Nha đầu chết tiệt, trước mặt tỷ tỷ nói bậy bạ gì đó…
Xảo Xảo thè lưởi, sắc mặt đỏ lên, tựa hồ cũng nhớ tới việc phát sinh đêm qua trên tú lâu. Tiêu Thanh Tuyền cũng thẹn đỏ mặt, vội vàng kéo tay Xảo Xảo đi lên phía trước.
- Đại ca.
Lạc Ngưng tụt lại cuối cùng, len lén nắm lấy Lâm Vãn Vinh, trên mặt một tia đỏ bừng kiều diễm, nhỏ giọng nói:
- Huynh làm sao vậy? Sao vừa nhắc tới Từ tỷ tỷ sắc mặt của huynh liền trở lên không tốt? Chẳng lẽ huynh đối với tỷ ấy có thành kiến gì?"
Thành kiến? Có thể không có thành kiến sao? Nàng ta công khai khiêu chiến với Thanh Tuyền, muốn cướp đi lão công của Thanh Tuyền, may mắn lão công của nàng tâm như nước lắng, mới kháng cự được sự dụ hoặc của nàng ta, nếu không, bây giờ nàng cười không khép nổi rồi.
- Nào có thành kiến gì?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Từ tiểu thư cùng ta đi đến Sơn Đông, quan hệ rất tốt, cưỡi hai con ngựa, mặc hai chiếc khố, làm sao có thành kiến chứ?
- Cái gì mà cươi hai con ngựa, mặc hai cái khố, đây là quan hệ tốt sao?
Lạc Ngưng khóc cũng không được, cười cũng không được, trừng mắt nhìn hắn.
- Chẳng lẽ phải cưỡi cùng một ngựa, mặc cùng một cái khố, mới gọi là quan hệ tốt?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
Lạc Ngưng khẽ gắt một tiếng, thẹn đỏ mặt, đánh lên người hắn, sãng giọng:
- Chớ cho rằng muội không biết tâm tư của huynh, khi ở Sơn Đông, huynh cùng Từ tỷ tỷ làm những gì? Huynh với tỷ ấy vừa hôn vừa sờ, cho rằng muội không biết, ưm , ưm ….
- Muội nhỏ giọng một chút!
Lâm Vãn Vinh che miệng của nàng, đầu toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhìn phía trước, chỉ thấy Xảo Xảo và Thanh Tuyền nói nói cười cười, không hề lưu ý chỗ này, lúc này mới có chút yên lòng, gấp gáp giải thích:
- Đó đều là hiểu lầm, không phải là ta cố ý, ta đã giải thích với Từ tiểu thư rồi.
Ngưng Nhi cười hì hì:
- Té ra là đại ca sợ tỷ tỷ biết, cuối cùng cũng có người quản được huynh rồi.
Nàng nhìn đảo mắt nhìn quanh, chợt ghé vào bên tai Lâm Vãn Vinh thì thầm:
- Đại ca, cơ thể Từ tỷ tỷ thật sự rất tuyệt, Ngưng Nhi tự tay sờ qua rồi, huynh cũng biết đấy.
- Ngưng Nhi, làm người không thể quá hạ lưu, phải học chính khí giống ta.
Lâm Vãn Vinh mặt đầy chính khí khiển trách, trái tim lại đập loạn thình thịch, cơ thể Từ tiểu thư đúng là không cần phải nói ….a, không thể nghĩ lung tung, không thể không phải với Thanh Tuyền.
- Đáng ghét, huynh mới hạ lưu.
Lạc Ngưng mị nhan như tơ, yêu kiều thở một tiếng:
- Đại ca, huynh chớ sờ muội lúc này.
Lâm Vãn Vinh hậm hực thu hồi đại thủ, cười ha hả:
- Ngàn vạn lần chớ hiểu lầm, ta chỉ kiểm tra lòng cảnh giác của Ngưng Nhi một chút thôi, không ngờ rằng khu vực mẫn cảm của nàng nhạy bén như thế, ta sờ một cái nàng đã biết rồi.
Lạc Ngưng buồn cười nhìn hắn, lấy ra từ trong long ngực một phong thư đưa cho hắn:
- Cái này, cho huynh!
- Đây là cái gì? Ngưng Nhi, muốn viết thư tình cho ta, cũng không cần long trọng như vậy, trên giường kêu vài tiếng cho ta nghe là được rồi.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Hạ lưu !
Ngưng Nhi cười hì hì:
- Huynh từ từ mà xem đi, Từ tỷ tỷ nói, muốn khiến huynh đêm nay ngủ không yên …