Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 334: Ngưng nhi bắt gian




- Nhân cách? Ngươi có nhân cách gì? Chẳng phải ngươi muốn sờ sao? Ngươi sờ đi, ngươi cứ sờ đi!

Từ Chỉ Tình bi phẫn chất chồng, ưỡn sát cặp ngực đầy đặn đến trước mặt hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười kinh miệt, từng bước từng bước áp sát hắn. Sự thấm thỏm không yên ngày hôm nay cứ đè nén trong lòng nàng như tìm thấy cửa thoát, tựa nước Trường Giang vỡ đê tuôn trào, khó mà ngăn trở được.

- Cô, cô muốn làm gì?

Lâm đại nhân kinh hãi thối lui mấy bước. Từ tiểu thư dường như chẳng chút sợ sệt, được thể lại áp sát thêm một chút, ngọc nhũ mềm mại mang theo hơi nóng thoang thoảng như đốt cháy thần kinh của Lâm Vãn Vinh.

Lâm đại nhân bị bức đến góc phòng, đã không còn cách nào lui được nữa, Từ tiểu thư mặt đẫm nước mắt, áp sát trước mặt hắn, ngọc nhũ cao vút chỉ cách bàn tay hắn có gang tấc, hừ lạnh nói:

- Ngươi sờ đi, bảo ngươi sờ đi mà, sờ xong rồi ta sẽ không còn nợ nần gì ngươi nữa.

Cô nàng này đúng là mạnh mẽ a, muốn dùng sức Bá vương chèn ép lão tử, Lâm Vãn Vinh cũng không lùi nữa, cười hi hi nói:

- Tử tiểu thư, cô thật sự muốn ta sờ à? Vậy ta không khách khí đâu.

- Khách khí, ngươi biết khách khí từ khi nào thế?

Từ tiểu thư cơ hồ như không đếm xỉa đến gì hết, giọng nói đầy bi phẫn:

- Đã thua vào tay ngươi rồi, ta đã chuẩn bị tốt, chỉ coi như bị muỗi cắn một phát thôi.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Từ tiểu thư đã giữ lời như vậy thì xin cô nhắm chặt mắt vào, nếu không ta sẽ xấu hổ lắm.

Từ Chỉ Tình nghe vậy buồn đau lẫn lộn, chiếm tiện nghi là ngươi, ngươi còn xấu hổ gì nữa chứ? Thật đúng là vô sỉ nhất thiên hạ! Nàng nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài khẽ lay động, tìm đập bình bịch không ngừng, bộ ngực mềm mại nhô lên cao vút, đợi chờ sự tấn công của quỷ trảo.

Đợi hết một lúc mà không thấy động tĩnh gì, đang lúc cảm thấy khó hiểu, đột nhiên một đôi tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy bày tay nhỏ của nàng, Từ tiểu thư giật nảy mình, vội hét lên:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

- Làm gì á? Đương nhiên là sờ rồi!

Tiếng cười hi hi ha ha của Lâm đại nhân vang lên cạnh tai nàng:

- Ghi nhớ, nhắm chặt mắt vào, nếu không ta sẽ xấu hổ đó!

Có quỷ mới tin ngươi, Từ tiểu thư hừ một tiếng, chỉ cảm thấy tay bị hắn nắm lấy từ từ hướng lên trên, chụp lấy một mảng da thịt nóng bỏng, nàng vội vàng mở mắt, liền thấy tay mình đang sờ lên người Lâm Tam.

"A," Từ tiểu thư phát ra một tiếng thét chói tai, vội vàng rụt tay lại:

- Ngươi, ngươi làm gì vậy?

- Thi hành lời hứa của cô a!

Lâm Vãn Vinh cười hi hi:

- Từ thiểu thư thích tự cho mình là thông minh. Hôm đó cùng cô đánh cuộc, ta chưa nói xong cô đã cắt ngang, hại ta bị cô hiểu lầm. Cô cũng không nghĩ rằng, ta là một người chính trực như thế này, sao lại làm ra loại chuyện vô sỉ như thế chứ.

Từ tiểu thư nghe vậy liền ngây người, ngay lập tức hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn sờ…

Sắc mặt nàng đỏ lên, không dám nói tiếp.

Nha đầu này, giờ lại bắt đầu thẹn thùng, vừa rồi thì đanh đá như con khỉ cái. Lâm Vãn Vinh giả vờ ho hai tiếng, chững chạc đàng hoàng đáp:

- Sờ thì vẫn muốn sờ. Thế nhưng không phải là ta sờ cô, tuy là ta cũng muốn, a, a, xin thứ lỗi, không cẩn thận nên lỡ nói thật.

Thấy Từ tiểu thư trừng mắt hạnh lên nhìn, Lâm đại nhân hắc hắc cười:

- Đêm trước tùy tiện xông vào phòng cô, thật sự là một sự hiểu lầm vô cùng to lớn. Từ tiểu thư trách ta chiếm tiện nghi của cô cũng là chuyện dễ hiểu, để biểu đạt sự xin lỗi chân thành của ta, hôm nay ta chẳng sá gì, xin Từ tiểu thư cũng sờ ta, cũng chiếm tiện nghi của ta, như vậy chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai. Oái, oái, cô làm gì thế? Đừng động thủ, ta thực lòng mời cô sờ mà!

Một tiếng vỡ "choang" vang lên, một chén trà rơi xuống dưới chân Lâm đại nhân, Lâm Vãn Vinh vội vàng nhảy ra, chỉ thấy Từ tiểu thư mặt đỏ rực, trong mắt phừng phừng lửa giận nhìn hắn.

Thiên hạ không ngờ lại có người vô sỉ đến thế này, vậy còn gì là thiên lý nữa chứ? Từ tiểu thư xấu hổ lẫn giận giữ đan xen, trong lòng trào lên một nỗi niềm khó tả, giống như dây cung một mực bị kéo căng đột nhiên đứt đoạn, thì ra tên chết dẫm này vốn không muốn sờ ta, từ trước đến giờ luôn luôn đều là bản thân mình suy nghĩ lung tung. Còn muốn ta sờ hắn? Đừng hòng!

Mặt nàng nóng rực, nghĩ tới sự hốt hoảng lo sợ ngày hôm nay, trong lòng dâng trào ủy khuất, lệ đã tràn đầy khóe mắt, đột nhiên lao đến trước mặt Lâm Tam, đấm nện thùm thụp lên người hắn một trận:

- Đánh chết ngươi, đánh chết thứ xấu xa vô sỉ nhà ngươi.

Hứng chịu tiểu quyền mềm mại ấy, Lâm Vãn Vinh cười khổ không biết phải làm sao, nữ nhân đúng là động vật bất chấp lý lẽ, rõ ràng là cô ta tự mình nghĩ sai, hiện tại lại đi trách ta.

Từ tiểu thư phát tiết một trận, trong lòng thư thái được vài phần, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, ngày thường Lâm Tam chỉ chiếm tiện nghi chứ không chịu thiệt, hôm nay sao lại hiền lành để mặc cho nàng đấm? Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm Tam dựa vào tường khẽ cười, trong mắt lại lộ ra vẻ mệt mỏi.

- Ngươi, ngươi sao vậy?

Từ tiểu thư thấp thỏm trong lòng, vội vàng ngừng đấm, nhìn lên tay mình. Tên xấu xa này da thô thịt dày, tiểu quyền của ta không đủ để gãi ngứa cho hắn, lẽ ra đánh hắn phải không đau nhưng sao hắn lại có bộ dạng như thế này.

Lâm Vãn Vinh khe khẽ thở dài:

- Không sao, chỉ là có chút mệt mỏi thôi.

Từ tiểu thư ngẩn người, nhìn cặp môi nứt nẻ, ánh mắt đờ đẫn của Lâm Vãn Vinh, nắm đấm nhỏ nhắn không đánh xuống nữa. Từ kinh thành ngày đêm gấp gáp tới đây, một khắc cũng không ngừng kiểm tra hiện trường, tính toán suy xét, lại phải ở trong hồ Vi Sơn mò kim đáy bể để tìm bạc. Cá vượt long môn, thuyền gỗ vớt bạc, nói thì đơn giản, nhưng nào ai hay Lâm Tam đã hao tốn biết bao tâm huyết đây! Trong ba ngày nay, hắn giống như là người sắt, một khắc cũng không nghỉ ngơi, gánh nặng ngàn cân đều đè lên thân một mình hắn, cho dù làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Càng đáng hận hơn là thường ngày chỉ thấy tên xấu xa này hỷ hỷ hả hả, cũng không biết làm sao hắn có thể chịu đựng được như thế.

Từ tiểu thư trầm mặc một hồi lâu, len lén rút tay lại, ngẩng đầu khẽ nói:

- Ngươi, ngươi nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

- Không được, đây là khuê phòng của cô, trai đơn gái chiếc, bị truyền ra ngoài thì ngại lắm!

Lâm đại nhân mặt ủ mày ê đáp.

- Ngươi…

Người này đúng là đẻ ra đã là đồ vô sỉ, cứ nói đến những chuyện chiếm tiện nghi của người khác là phấn chấn lên ngay, Từ tiểu thư tức đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, chỉ vào mũi hắn nói:

- Chó cắn Lã Động Tân, không hiểu lòng tốt của người khác. Ngươi không muốn ở đây vậy thì nhanh chóng xéo đi, đỡ để ta làm bẩn mắt của ngươi.

Tình huống rất nghiêm trọng, không ở lại thì không được a! Lâm Vãn Vinh cười hi hi, đặt mông ngồi xuống trước bàn, cười nói:

- Vậy thì ta ở lại. Chả mấy khi Từ tiểu thư hiếu khách như vậy, sao lại không nể mặt cô chứ! Ài, có trà không, châm trà đi! Tốt nhất là đi làm thêm chút điểm tâm. Bận rộn cả nửa ngày, ta đói rồi!

Tên gia hỏa này đúng là được voi thì đòi tiên, không coi bản thân như người ngoài, Từ tiểu thư tức cũng không được, cười cũng không xong, ta sao lại gặp một người khó đối phó như vậy chứ. Nàng đau khổ lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn hắn, rồi xoay người pha trà.

Hôm nay đúng là mệt mỏi, bận rộn từ sáng đến chiều, tinh thần lại chịu áp lực đến cực độ. Lâm Vãn Vinh ngồi trước bàn chợp mắt, nhìn trộm bóng lưng bận bịu của Từ tiểu thư. Tóc xanh như mực vấn cao, một chiếc trâm ngọc tùy tiện xuyên ngang búi tóc, đơn giản mà lại ấm nồng. Một thân áo đơn quần nếp màu tím vừa vặn, thấp thoáng thân hình bốc lửa, phác họa những đường nét trước lồi sau nhô trên vóc dáng mỹ diệu của nàng, vô cùng dụ người.

Nghĩa tới màn ẩu đả vừa rồi, Lâm Vãn Vinh không nhịn được lắc đầu mỉm cười, cô nàng này không chỉ có thân hình đẹp mà tính tình còn tuyệt vời hơn, tạo cho người ta một cảm giác thực sự rất đặc biệt!

- Ngươi nhìn cái gì?

Thấy ánh mắt lén lút thậm thụt của hắn chiếu lên người mình, tuy biết hắn đang nhìn gì, cũng không biết là bị hắn nhìn như vậy bao nhiêu lần rồi, Từ tiểu thư trong lòng vẫn không nén được hoảng loạn, đem trà thơm vừa pha và điểm tâm đặt trước mặt hắn, hừ một tiếng nói.

- Nhìn cô đó!

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười:

- Từ tiểu thư ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, loại người như ta, sớm đã siêu thoát khỏi những hứng thú thấp hèn, thuần túy là mang một loại thái độ hân thưởng để thưởng thức sự vật. Từ tiểu thư có thể ngồi gần hơn một chút không, để ta dùng con mắt nghệ thuật thưởng thức cô một lần.

- Ngươi muốn chết à ! Thưởng thức cái đầu ngươi!

Từ tiểu thư mặt hồng lên, không khỏi hừ một tiếng,chẳng thèm đếm xỉa đến ngôn luận của người này. Ngươi siêu thoát khỏi hứng thú thấp hèn ư? Ta thấy là những hứng thú thấp hèn còn cao thượng hơn ngươi!

Lâm đại nhân mở chén hớp một ngụm trà thơm, một làn hương nhàn nhạt phả lên mặt, vào miệng thì hơi đắng, chép miệng lại thì ngọt, chính là chè xuân Long Tỉnh thượng hạng. Hắn uống hai ngụm, tấm tắc khen:

- Trà ngon trà ngon, không tưởng rằng Từ tiểu thư cũng có Long Tỉnh ngon như vậy, xem ra lần sau còn phải tìm cô uống trà.

- Ngươi nghĩ hay nhỉ!

Từ tiểu thư nhẹ nhàng nói:

- Đây là thượng hảo Hàng Châu Long Tỉnh mà cha bảo ta mang tới cho Lạc thế bá, là hoàng thượng thưởng cho cha, tổng cộng không quá bảy tám lượng, ta thèm quá nên ăn bớt một chút.

- Cô thèm quá?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:

- Không ngờ rằng Từ tiểu thư còn có sở thích này! Ta cũng thèm lắm, cô có thể xén bớt cho ta một chút không?

Từ tiểu thư trừng mắt nhìn hắn, mặt hơi phát thẹn, trả lời:

- Ai xén bớt cho ngươi chứ, chỉ biết nghĩ chuyện tốt không thôi, ngươi lần sau tới uống lại cũng không có đâu.

Lần sau uống thì không có nữa? Đáng tiếc, đáng tiếc. Lâm Vãn Vinh bưng chén trà nhấp thêm hai ngụm, "nhập khẩu sinh hương, phương điềm tứ dật" (vào miệng tỏa hương, ngọt thơm tràn ngập), sau hai ba ngụm thì cạn chén trà.

Có kiểu thưởng trà như thế này ư? Gần như là uống cái hết luôn! Từ tiểu thư rốt cuộc cũng nhìn ra, tên xấu xa này chính là một con trâu gặm mẫu đơn, căn bản không hiểu trà đạo gì cả. Nàng lặng lẽ rót thêm cho hắn một chén, ngồi bên cạnh nhìn hắn uống vài hớp, mới mở miệng hỏi:

- Ngươi cảm thấy thế nào, còn mệt không?

- Có trà thơm và mỹ nhân bầu bạn, cảm giác tốt hơn nhiều rồi.

Lâm Vãn Vinh ngáp một cái đáp. Từ tiểu thư khẽ xì một tiếng, không thèm đếm xỉa gì đến hắn, không khí trong phòng cực kỳ trầm lặng.

Hai người bọn họ không đánh lộn thì cũng cãi lộn, trên đường đi đã thành thói quen rồi, hiện tại ở chung một phòng mà ngồi im lặng cùng nhau cũng là lần đầu, không chỉ Lâm đại nhân không quen, mà ngay cả Từ tiểu thư cũng cảm thấy bầu không khí hơi quái lạ, khiến tim nàng đập nhanh hơn vô số lần. Nàng liếc trộm Lâm Vãn Vinh, thấy hắn áo dài tán loạn, vài chỗ đã bị móc rách, thầm biết là do vừa rồi bản thân cùng hắn đánh lộn gây ra, mặt hơi phát nóng, môi đào khẽ mở, nhỏ giọng nói:

- Ngươi, cởi y phục ra đi!

Lâm đại nhân phun luôn ngụm trà thơm đang ngậm trong miệng ra, tròn mắt nhìn rồi dè dặt bảo:

- Không, không được đâu, ta còn chưa chuẩn bị tốt mà! Không bằng cô cởi trước đi!

- Ngươi nói cái gì?

Từ tiểu thư mặt hoa rực hồng, giọng đầy tức giận:

- Ngươi tâm tư đê hèn, cả ngày không biết là nghĩ những gì. Ta thấy y phục của ngươi bị rách, mới tốt bụng giúp ngươi, nào hay ngươi, ngươi, tức chết ta rồi!

Nàng căm phẫn ngửng đầu lên, đối với kẻ vô sỉ này tức giận đến cực điểm, hận không được đá cho hắn mấy cước để trút giận.

Nha đầu này sao không chịu nói rõ ràng chứ, hại ta phí công vui mừng một phen, Lâm đại nhân mặt đỏ lên, vội vàng phất tay nói:

- Không cần, không cần, ta quay về bảo Ngưng nhi vá lại là được rồi, thuận tiện bảo nàng ấy cởi quần áo, ta cũng vá cho nàng ấy.

Từ tiểu thư vụt đứng dậy, mày ngài hơi nhướn lên nói:

- Chuyện ta làm thì để ta chịu. Y phục này của ngươi do ta xé rách, tự ta vá cho ngươi, nếu không Ngưng nhi hỏi, ngươi sẽ trả lời thế nào? Ta không muốn vì ngươi mà khiến cho Ngưng nhi phát sinh hiểu lầm với ta.

Nàng vừa nói vừa bước đến trước mặt Lâm Vãn Vinh, cắn chặt răng, đưa tay kéo trường sam và tháo cúc áo của hắn ra.

- Thật sự không cần đâu.

Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nữ nhi từ trên người nàng tỏa ra, lại nhìn thân hình dong dỏng đầy đặn, Lâm đại nhân không nén được lòng hươu dạ vượn, mặt mày hớn hở nói:

- Ta quay về sẽ nói với Ngưng nhi là không cẩn thận mà đụng phải cây.

Từ tiểu thư tức giận hung hăng đánh hắn một quyền:

- Ngươi muốn lừa Ngưng nhi à? Ta ghét nhất là những loại mồm mép trơn tru như các ngươi cứ lừa gạt nữ tử yếu đuối chúng ta, cởi, cởi nhanh!

Bạo lực, thật là bạo lực! Lâm đại nhân có gắng nín cười, mặc nàng cởi áo ngoài của hắn ra.

Thấy Lâm Tam mặc một cái áo ngắn bó sát người đang hỷ hả cười cợt đứng trước mặt mình, Từ tiểu thư cầm lấy trường sam của hắn, tim đập rộn rã, cuống quýt quay người đi, thanh âm phát run:

- Ngươi, ngươi vì sao lại mặc ít quần áo như thế?

Vì sao ta lại mặc ít như vậy? Từ tiểu thư nàng rất có tài, loại vấn đề này cũng phải hỏi! Nếu không phải nàng cởi y phục của ta ra, ta có thể mặc ít thế này cho nàng nhìn à? Lâm Vãn Vinh cười khổ:

- Ta thực sự rất xấu hổ khi trả lời nàng vấn đề này, ta sợ Từ tiểu thư chịu không nổi. Phiền tiểu thư đừng hỏi nữa, mau mau vá lại áo của ta, nếu không ta sẽ đóng thành cột băng mất.

Từ tiểu thư tự biết đã lỡ lời, lập tức má đỏ hây hây, xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất! Lại thấy hắn ngồi đó với bộ dạng run cầm cập, phát xì cười một tiếng, chỉ cảm thấy Lâm Tam từ trước đến giờ chưa bao giờ khả ái như thế này!

- Ngươi, ngươi đợi một chút.

Từ tiểu thư mặt nóng rực, quay người lấy cái chăn bằng tơ tằm được gấp gọn gàng ở trên giường đưa cho hắn, nhẹ giọng:

- Ngươi đắp cái này lên trước đi, ta vá xong áo rồi trả lại cho ngươi.

Trên chiếc chăn tơ tằm như còn lưu lại hương thơm, nghĩ tới Từ tiểu thư đêm qua ngon giấc trong đó, Lâm Vãn Vinh không cách nào chịu nổi, đắp kín chăn quanh người, chỉ lộ ra cái đầu, nói:

- Từ tiểu thư, phiền cô nhanh lên một chút. Chúng ta cô nam quả nữ, ta lại ăn mặc mát mẻ thế này, nếu để Ngưng nhi nhìn thấy, muốn không hiểu lầm cũng khó.

- Ta biết rồi, ngươi nhanh đắp kín vào một chút, đừng để bị nhiễm phong hàn.

Từ tiểu thư cúi đầu, nói với giọng nhu mì. Nàng cầm lấy chiếc kim thêu hoa nhỏ xíu, dùng đầu nhọn của kim kê trên mái tóc nhẹ nhàng liếc qua lại vài lần, lại đặt kim vào miệng nhấp một cái, thắp đèn lên, bắt đầu cẩn thận may vá.

Hai người đều không nói gì, trong phòng chỉ nghe tiếng kim không ngừng kéo những sợi chỉ như thoi đưa, lích tích truyền vào tai, yên tĩnh mà lại ấm áp. Nếu tên vô sỉ này mỗi ngày đều có thể yên lặng ngồi một bên như thế này, cảm giác đó có vẻ cũng không tồi. Từ tiểu thư trong lòng dâng lên ý nghĩ khiến cho nàng tự giật nảy mình, mang tai phát nhiệt từng trận, vội vàng cúi thấp đầu, cẩn thận từng li từng tí khâu và chiếc áo.

Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng thấy thú vị. So với đám nữ tử Lạc Ngưng, Từ tiểu thư này cách xử lý công việc hay cư xử đều có phong thái thành thục hơn vài phần. Chân mày lá liễu thon dài, đôi mắt trong sáng, mũi cao thanh tú, da thịt lấp lánh trong trắng như tuyết, cặp môi đào ướt át, mặt thơm trắng mịn, làm nổi bật gò má mỹ lệ càng thanh tân thoát tục hơn, khóe miệng nhếch lên thành đường vòng cung, biểu thị tính cách kiên cường của nàng, càng tăng thêm vài phần xinh tươi thướt tha.

- Từ tiểu thư, cô thật sự rất dễ nhìn!

Lâm đại nhân cất lời khen từ tận đáy lòng.

"A!" Từ tiểu thư nghe thấy lời ca ngợi của hắn, trong lòng phát hoảng, kim nhọn đâm vào ngón tay, một giọt huyết châu chậm chậm tràn ra. Mặt nàng nóng rực, ôn nhu khẽ nói:

- Cần ngươi nịnh hót à? Những lời này, giữ lại đợi nói với Ngưng nhi đi.

Lâm đại nhân nghiêm túc đáp:

- Lâm mỗ ta tính tình chính trực chẳng a dua, uy võ bất khuất, từ trước đếu giờ không bao giờ vỗ mông ai, người trên đời đều biết. Ta nói Từ tiểu thư rất dễ nhìn, thì đúng là dễ nhìn, tuyệt không phải nịnh bợ, chỉ là thực sự cầu thị mà thôi!

- Nói vớ nói vẩn! Có quỷ mới tin ngươi.

Từ Chỉ Tình ngẩng đầu lên, cất giọng nhẹ nhàng:

- Ngươi đừng nói những lời làm loạn tâm thần của ta, mấy kim này suýt chút nữa đã may sai chỗ rồi.

Từ Chỉ Tình ôn nhu nhã nhặn như thế này thật là hiếm khi thấy được, Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài, thật lòng bảo:

- Từ tiểu thư, nếu mỗi ngày cô đều nói hay như thế này thì thực tốt quá.

Nếu không phải ngươi cố ý chòng ghẹo ta, ta sao lại kiếm chuyện cùng ngươi chứ? Từ tiểu thư trầm mặc một hồi, đang lúc muốn đáp lời lại thấy Lâm Tam ngáp một cái, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, nằm bò lên bàn khẽ nhắm mặt lại, không tới một chốc thì đã ngủ rồi.

Người này sao không chịu chọn chỗ, nói ngủ là ngủ ngay được? Nếu Ngưng nhi nhìn thấy, vậy phải làm sao cho tốt? Khóe miệng Lâm Tam trong giấc ngủ chảy ra một hàng nước dãi, lúc ngủ so với khi thức thì bình lặng hơn gấp trăm lần! Từ Chỉ Tình mặt phấn phát nóng, lắc đầu cười khẽ, châm đèn tối đi một chút.

"Két, két" trên cửa khẽ vang lên hai tiếng, thanh âm của một nữ tử từ bên ngoài truyền vào:

- Chỉ Tình tỷ tỷ, Chỉ Tình tỷ tỷ, đại ca có ở trong đó không?

"A!" Từ tiểu thư giật mình nhổm dậy, vội vàng lay tỉnh Lâm Vãn Vinh đang ngủ:

- Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi, Ngưng nhi tới rồi!

Lâm đại nhân lờ đờ cố cưỡng lại vẻ ngái ngủ, ú ớ nói:

- Tới rồi à, tới đúng lúc đang ngủ!

Nhìn cái chăn làm bằng tơ đang đắp trên người Lâm Tâm, lại nhìn trường sam chưa được vá xong trong tay mình, Từ tiểu thư tim đập càng rộn rã hơn, vô cùng hoảng loạn, thế này thì phải làm sao đây? Tuy nói mình và Lâm Tam thanh thanh bạch bạch, nhưng hiện tại đã là đêm khuya, hắn ở trong phòng mình quần áo rách nát rồi lim dim ngủ, nếu để Ngưng nhi thấy, còn không hiểu lầm đến ngút trời hay sao?

- Chỉ Tình tỷ tỷ, Chỉ Tình tỷ tỷ. Tỷ có đó không?

Thanh âm gấp gáp của Lạc Ngưng như một trận sấm mùa xuân đánh lên người nàng. Nàng đè nén tiếng tim đập như sấm trong lồng ngực, thanh âm run rẩy đáp:

- Tới đây, tới đây, Ngưng Nhi muội đợi một chút!

Nhìn Lâm Tam ngủ say như chết, Từ tiểu thư nước mắt tuôn rơi, liều mạng lay vai hắn:

- Nhanh tỉnh đi, Ngưng nhi tới rồi, mau tỉnh đi, con heo chết nhà ngươi!

- Ngưng nhi?

Lâm đại nhân tỉnh lại từ trong giấc mộng, lập tức nhảy dựng lên:

- Nàng ta tới đây làm gì? Toi rồi, muốn tróc gian rồi!

- Tróc cái đầu ngươi!

Từ tiểu thư vừa xấu hổ vừa sốt ruột, kim thêu đâm một cái trúng ngay cổ hắn. Lâm đại nhân nhảy dựng lên, đang muốn hét lớn thì một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp đè lên môi hắn, Từ tiểu thư lo lắng nói:

- Ngươi đừng kêu, nếu Ngưng nhi nghe thấy, ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được đâu.

Thấy Từ tiểu thư cấp bách đến nỗi trong mắt ngập lệ châu, Lâm Vãn Vinh cũng tỉnh tảo hơn, gật đầu:

- Không sao đâu, Ngưng nhi sẽ không nghi ngờ linh tinh đâu, chỉ cần nói với nàng ta rằng chúng ta chỉ là đang nói chuyện thì không cẩn thận xé rách mất vài bộ y phục mà thôi!

Từ tiểu thư bị một câu nói của hắn làm cho huyết khí dâng lên suýt chút nữa té xỉu, hung hăng bẻ cánh tay hắn một cái, nước mắt tí tách rơi:

- Ngươi thế này không phải là làm hại ta ư? Đều là vì cái điều kiện quỷ quái đó của ngươi, hại ta thảm hại như thế này, không tưởng rằng Tử Chỉ Tình ta thanh bạch tự trọng, sao lại gặp tên yêu tinh chuyên gây tai họa như ngươi chứ? Ta hận ngươi, hận ngươi vô cùng!

Trái cũng không được, phải cũng không được, làm nam nhân thật sự là con mẹ nó khó quá đi. Khiêu khích ta, chuyện nọ xọ chuyện kia, rồi lại buộc tội ta, thế nào cũng xong a. Hắn cười khổ hỏi:

- Không cần ta giải thích với Ngưng nhi, vậy cô nói lên làm thế nào?

Sự thông minh tài trí của Từ Chỉ Tình trong nháy mắt liền phát huy tác dụng, Nhìn cái chăn gấm đang đắp lên người hắn, nàng khẽ nói:

- Ngươi có thể chịu ủy khuất một chút không, tạm thời trốn tránh đi? Ta và Ngưng nhi nói vài câu rồi tiễn nàng đi xong thì ngươi lại chui ra.

Thấy nàng nhìn chằm chằm vào cái chăn đang đắp trên người mình, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm vui mừng, sẽ không bắt ta như thế như thế chứ? Ái chà, giường mà nữ hài tử ngủ, ta sao lại không biết xấu hổ chứ? Bất quá vì thanh danh trong sạch của Từ tiểu thư, ta đành chịu vậy! Hắn nở nụ cười dâm, trên mặt lộ ra tư thái đại nghĩa ngất trời:

- Từ tiểu thư, cô muốn ta làm gì? Ta dù nhảy vào biển lửa cũng không chối từ!"

- Có thể xin ngươi tạm thời tới…

Từ tiểu thư sắc mặt ửng hồng, dường như xấu hổ không dám mở miệng, Lâm đại nhân trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nói đi, mau nói đi, nói rằng xin ta tạm thời leo lên giường hoa của cô đi, ái chà chà, chuyện này thì có gì mà xấu hổ cơ chứ, ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu còn không thèm để ý, cô là một đại gia khuê tú thì còn lo lắng gì chứ.

- Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ sao thế? Không khỏe à? Vì sao còn chưa chịu mở cửa?

Thanh âm của Lạc Ngưng lại một lần nữa vang lên thúc dục.

Từ Chỉ Tình đáp lời một tiếng, nhìn Lâm Vãn Vinh, môi son khẽ hé, nhỏ giọng đề nghị:

- Có thể xin ngươi trước tiên trốn dưới gầm giường một lúc không?

- Ở đâu cơ?

Lâm đại nhân quả thật không dám tin vào tai mình, dưới gầm giường ư? Nàng không thấy ngượng khi nói ra à? Nàng làm thế thì sao công bằng với Ngưng nhi, công bằng với Đại Hoa, công bằng với ta?

- Từ tiểu thư, ta thấy hay là ta cứ thẳng thắn với Ngưng nhi. Một nam tử hán đại trượng phu như ta, trốn dưới giường của nữ nhân, cô nói ta có xui xẻo hay không? Cô kêu ta sau này phải làm người như thế nào, lãnh tụ quần thư ra sao?

Lâm đại nhân mặt đầy thương tâm, vô cùng đau đớn, vừa nói vừa muốn bước ra cửa.

- Ta sắp bị ngươi hại chết rồi!

Từ tiểu thư khóe mắt ngấn lệ, khẽ than một tiếng, đẩy hắn lên giường, vội vàng đắp chăn lên rồi kéo màn tơ lại:

- Ngươi cứ trốn ở bên trong, đừng động đậy, đợi ta tiễn Ngưng nhi đi rồi ngươi lại chui ra, nghe rõ chưa?

- Rõ rồi, rõ rồi, sao mà không rõ được chứ.

Nằm trên giường thêu của Từ tiểu thư, ngửi mùi thơm ngát vương lại, Lâm đại nhân nghiêm khắc tự kiểm điểm, ta ti bỉ, ta đê tiện, cứ nằm trên giường của Từ tiểu thư như thế này, rất không nên a.

Từ tiểu thư thu dọn phòng một lượt rồi lau khô khóe mắt, thấy không còn chỗ sở hở nào nữa liền mở cửa phòng ra, Lạc Ngưng với khuôn mặt tươi cười từ ngoài bước vào, vội nắm lấy tay nàng hỏi han:

- Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ có phải sinh bệnh không? Sao lâu như vậy mới chịu mở cửa?

Nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Ngưng nhi, Tử Chỉ Tình hai má phát nóng, lắc đầu đáp:

- Ta không bị bệnh, chỉ là vừa rồi đang ngủ, nghe thấy muội gọi, thức dậy mặc quần áo nên tốn mất một khoảng thời gian.

Lạc Ngưng ngắm nghía nàng một lượt từ trên xuống dưới, cười duyên nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta không phải là người ngoài. Tỷ ngủ dậy cũng không cần phải mặc tử tế như vậy, quần áo đầy đủ lệ bộ thế này thật không giống vừa ngủ dậy, tùy tiện khoác một cái áo ngủ là được rồi. Muội thấy trong phòng tỷ còn thắp đèn, cho rằng tỷ chưa đi ngủ, nên mới tới gọi tỷ.

Từ Chỉ Tình vốn ôn hòa điềm tĩnh, chỉ là nghe thấy hai câu này của Lạc Ngưng khiến nàng xấu hổ suýt chút nữa muốn chui xuống đất, vốn cho rằng đã sắp xếp ổn thỏa, không còn bất kỳ một dấu vết nào, ai ngờ Ngưng nhi chỉ để ý một chút liền tìm ra được sơ hở. Mặt nàng hồng lên, vội vàng nói:

- À, ta cũng vừa mới nằm xuống, chỉ là nghĩ tới chuyện mò bạc ngày hôm nay, trong lòng nhất thời xáo động nên mới quên không tắt đèn, thật khiến muội muội chê cười rồi.

- Đúng lúc quá, muội cũng thế.

Lạc Ngưng vỗ tay mỉm cười thích thú, mặt đầy nét vui vẻ:

- Muội cũng vì nghĩ tới chuyện tìm bạc mà không ngủ được, muốn cùng tỷ tỷ nói chuyện. Đại ca không biết đã đi đâu rồi, muội tìm chàng ấy một vòng mà không thấy, nghe nha hoàn nói là tỷ tỷ gọi hắn, đúng lúc tiện đường liền tới đây xem. Đại ca không có ở đây, chúng ta được dịp nói chuyện một chút đi.

Lạc Ngưng nói xong liền bước vào trong phòng, Từ tiểu thư trong lòng hốt hoảng, ngăn cũng không được mà thả cũng không xong, chỉ đành để mặc nàng vào phòng. Lạc Ngưng thấy trên bàn đặt chén trà, nắp chén trà để ở một bên, ngạc nhiên hỏi:

- Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ có khách tới à?

- Hả, không có. Là Lâm Tam vừa rồi tới, ta cùng hắn nói một số chuyện, sau đó hắn quay về rồi. Sao, muội không gặp hắn à?

Từ tiểu thư cố nén nỗi khẩn trương, chậm rãi trả lời.

Nghe đại ca từng tới đây, Ngưng nhi cũng không khách khí, cầm chén trà lên uống một ngụm, hi hi cười bảo:

- Nước trà vẫn còn nóng, đại ca đi cũng chưa lâu ha! Đại ca này, đêm khuya như vậy rồi còn long nhong ở bên ngoài, chẳng lẽ còn có hồng nhan tri kỷ ở Tế Ninh? Tỷ tỷ, tỷ ở trong cung lâu rồi, chắc biết đại ca có hồng nhan tri kỷ nào đó chứ?

Từ tiểu thư nghe vậy mặt đầy ngượng ngùng, vẫn cứ phải làm ra vẻ như không có chuyện gì, cười nói rất tự nhiên:

- Tại kinh thành, ta nghe nói hồng nhan tri kỷ của Lâm Tam nhà các ngươi không ít. Gần thì có đại tiểu thư của Tiêu gia, xa thì ngay cả công chúa của hoàng thượng cũng coi trọng hắn, gần đây còn nghe nói còn liếc mắt đưa tình với một tiểu cung nữ từ Cao Ly tới, tên gọi là Từ Trường Kim, hình như rất có hào cảm!

Hổ thẹn, hổ thẹn, Lâm đại nhân ở sau màn nghe vậy liền lắc đầu, Từ tiểu thư chụp cho ta cái mũ đa tình rồi, lão tử ngay cả tay của Từ Trường Kim muội muội cũng chưa sờ qua được mấy lần, thật sự đã phụ niềm hi vọng của cô rồi.

- Công chúa?

Lạc Ngưng giật nảy mình, vội vàng nắm lấy tay Từ Chỉ Tình:

- Từ tỷ tỷ, tỷ nói rõ cho muội xem nào, đại ca làm sao có thể quen biết với công chúa? Đại ca này, cả chuyện lớn như vậy cũng không nói với ta, đáng ghét, đêm này phải cho hắn ngủ ở bên ngoài mới được

Tiếng nói vừa dứt, hai nữ tử đồng thời khuôn mặt đỏ bừng, Lạc Ngưng thì bởi vì không chú ý để lộ ra quan hệ thân mật cùng đại ca, tuy nói sớm đã ván đóng thuyền, nhưng tấm màn che bị tự mình xé rách, chung quy cũng có chút xấu hổ. Từ tiểu thư thì vì câu "
để hắn ngủ ở bên ngoài mới được", đây đúng thật gọi là người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Thấy Lạc Ngưng ở một lúc rồi mà vẫn chưa có ý rời đi, Từ Chỉ Tình thầm kêu khổ, nhất thời nhiều chuyện, không ngờ lại làm thay đổi cục diện như thế này, thật sự là nằm ngoài ý liệu của nàng, nàng vội vàng cười nói:

- Chuyện giữa hắn và công chúa, ta cũng là nghe lời đồn, có phải thật hay không, muội cứ để hắn tự mình nói là tốt nhất.

Lạc Ngưng gật đầu cười:

- Cũng đúng, đại ca nếu thật sự có thể thành phò mã, đó cũng là việc rất tốt.

Tư tiểu thư nghe vậy sững sờ, không tin vào tai mình, hỏi:

- Ngưng nhi, Lâm Tam hắn làm phò mã rồi, có một nữ tử kim chi ngọc diệp như thế cướp lấy tướng công của muội, chẳng lẽ muội không lo lắng à?

- Lo lắng thì đương nhiên là lo rồi.

Lạc Ngưng cười ngượng ngùng:

- Không giấu gì tỷ tỷ, thấy đại ca càng ngày càng xuất sắc, muội lúc nào cũng lo lắng rằng sẽ có một ngày nào đó chàng sẽ không thèm để ý tới ta nữa. Nhưng, chúng ta là con gái, đối với bản thân phải có lòng tin, phải học cách chiếm được trái tim của tướng công. Nói tới vị công chúa đó, nàng ta tuy quý ở chỗ là kim chi ngọc diệp, nhưng Lạc Ngưng ta cũng có điểm thắng được nàng ấy. Ví dụ, ta đối với đại ca ôn nhu săn sóc, dám làm những việc mà vị công chúa đó không dám…

Sắc mặt nàng đỏ rực, lời này nhẹ vang bên tai Từ Chỉ Tình, Từ tiểu thư nghe thấy mà mặt hồng tai đỏ, khẽ xì một cái nói:

- Tên vô sỉ ấy, không ngờ bức muội làm chuyện xấu hổ như vậy, thật đúng là đáng ghét.

Lạc Ngưng lắc đầu cười thẹn thùng:

- Tỷ tỷ nói sai rồi, không phải là đại ca ép muội, mà là ta tự nguyện. Đại ca nói đúng, tình thú khuê phòng, từ thú vẽ lông mày đến chuyện ân ái bình thường của vợ chồng ấy, chính là luân thường đạo lý của con người, chỉ cần phu thê hai bên thành tâm đối đãi với nhau, thực lòng yêu thương, áp dụng tư thế nào, hình thức nào đều là để làm cho thể xác và tâm hồn sung sướng, vô cùng khoái lạc, vậy cớ sao không làm? Huống chi, muội và đại ca ở cùng nhau, mỗi lần đều là hứng thú không thể nào chịu nổi, khiến Ngưng nhi muốn ngừng mà chẳng được, vậy có gì mà không thể chứ? Lạc thú đó, đợi tỷ tỷ có tướng công rồi, nếu hắn có được bản lĩnh như đại ca, tỷ tỷ tự nhiên sẽ có thể hiểu rõ.

Tuyệt vời, Lâm đại nhân ở sau rèm mặt mũi hớn hở, không ngờ rằng Lạc tài nữ có lý luận cao xa như vậy, chẳng trách nàng trước mặt người thì hiền thục, sau lưng lại phóng đãng như lửa, thực sự rất khiến người ta yêu thích, Từ tiểu thư phải noi theo gương nàng mới đúng.

Từ tiểu thư nghe thế mà trong lòng run rẩy, vừa cười vừa lao tới bịt miệng Ngưng nhi lại:

- Nha đầu này, cưới người ta rồi là không biết giữ mồm miệng gì cả, đều là Lâm Tam dạy hư muội.

Lạc Ngưng xấu hổ ngã vào lòng Từ tiểu thư, ngập tràn tin tưởng nói:

- Được đại ca dạy hư, muội nguyện ý! Tuy chàng luôn luôn háo sắc, lại thích khi phụ người ta, còn luôn chiếm tiện nghi của người ta, nhưng ta lại thích chàng xấu, cái xấu của chàng không giống như người khác. Từ tỷ tỷ, tỷ nói Ngưng nhi trước mặt người thì không yếu hơn người, lạc thú trong phòng the càng vượt trội người, có ý vị như thế, còn sợ gì công chúa? Muội có thể giữ được trái tim của đại ca, khiến cho lúc đại ca ở cùng muội thì tâm lý cao hứng. Cho dù muội hao phí bạc của đại ca để đi làm việc thiện, người khác gọi muội là cái bình hoa, muội cũng cam tâm tình nguyện, một người sống cả đời có thể trải lòng làm chuyện mà mình thích là không dễ dàng đâu. Muội có được một tướng công tốt như vậy, chàng ủng hộ muội làm chuyện mà muội thích nhất, chuyện này có gì sai chứ? Muội chính là muốn vĩnh viễn làm cái bình hoa của đại ca. Hi hi, đây đều là đại ca dạy muội, muội cảm thấy đại ca nói rất đúng.

Điều này, Từ tiểu thư cả hai từ "
vô sỉ" cũng không thốt ra nổi khỏi miệng, Tên Lâm Tam này sớm đã vượt qua cảnh giới vô sỉ rồi, thật không thể dùng từ ngữ đề hình dung nữa.

Lạc Ngưng chuyện trò một lúc, mặt như nở hoa, nàng là người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ sảng khoái, bạc đã tìm thấy rồi, lại cưới được một tướng quân như ý nguyện, sao có thể không vui sướng mở lòng.

- À, tỷ tỷ, tỷ dậy rồi sao lại còn che màn làm gì?

Lạc Ngưng tung tăng trong phòng, lại thấy màn trước giường được che kín bèn thò tay muốn kéo.

Từ tiểu thư bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng chặn đằng trước, bắt lấy tay nàng, đầu mũi rướm mồ hôi:

- Ngưng nhi, việc canh gác ngân khố được an bài ổn thỏa rồi chứ? Lần này phải nắm chắc, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì nữa.

Lạc Ngưng gật đầu, ngồi xuống mép giường, mỉm cười đáp:

- Đại ca an bài tốt rồi, Hồ tướng quân dẫn mấy vạn nhân mã tự mình trông coi, tiểu Viễn ở bên cạnh hiệp trợ, huống chi lại có cẩm nang diệu kế của đại ca, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Đại ca xấu, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, tỷ tỷ, chúng ta hôm nay ngủ chung, đừng để ý đến chàng.

Tim Từ tiểu thư như nhảy lên tận cuống họng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lạc Ngưng, khẽ cắn răng, nhỏ giọng nói:

- Ngưng nhi, muội vừa rồi không phải là đã nói sẽ đối với đại ca thật tốt ư? Sao hiện tại lại không quản đến hắn? Chẳng lẽ không sợ hắn chạy theo người khác à?

- Cũng có chút lo lắng.

Ngưng nhi gật đầu cười, mặt thoáng hồng lên, nhìn như đóa hải đường đang thiếp giấc xuân, vô cùng dụ người:

- Nhưng chúng ta là nữ tử, cũng không thể lúc nào cũng hết lòng vì tướng công được, thích hợp thì làm nũng một chút, tạo ra chút thú vị, mới có thể khiến tướng công càng thích thú hơn. Huống chi, đêm qua tướng công nói muốn làm tư thế phía sau với muội, còn muốn muội và Xảo Xảo cùng phục thị chàng, thấy bộ dạng thèm thuồng của chàng, chắc là chưa có ai cùng chàng làm thử, chàng nỡ bỏ muội ư, ối, xấu hổ chết đi được…

Loại chuyện này mà cũng nghĩ ra được, đến thần cũng phải phẫn nộ a! Từ tiểu thư mặt đỏ tim rung, nếu không phải là Lạc Ngưng còn đang ngồi đó, nàng sớm đã xông lên giường, kéo tên vô lại kia xuống đánh cho nhừ tử.

Ôi, hổ thẹn hổ thẹn, nhiều nhân tình như vậy, trừ Ngưng nhi và Xảo Xảo, còn chưa có người thứ ba nào nguyện ý gia nhập. Không biết An tỷ tỷ thế nào nhỉ? Bất quá với sự mạnh mẽ của nàng ta, muốn loại nàng ra ngoài, nàng nhất định muốn liều mạng với mình, ha ha.

Nghe Ngưng nhi ở ngoài màn "
bày tỏ chân tình", Lâm đại nhân nằm trên giường sớm đã ngứa ngày lắm rồi, thấy hai nữ tử song song ngồi trước giường, cặp mông tròn trịa thấp thoáng trong quần, bọc thành cái thớt tròn, vô cùng ghẹo người.

Có tiện nghi mà không chiếm là vương bát đản, lão tử chiếm hay không đây? Bên ngoài một là lão bà của mình, Một là bạn thân trong khuê phòng của lão bà, chính là đối tượng tốt để phát sinh gian tình, nếu không làm ra chút gì để lão bà tróc gian, thật sự là không xứng với bản thân.

Lâm đại nhân tâm lý do dự một hồi. Bỏ đi, làm người cứ công bằng một chút, tay trái và tay phải cùng oẳn tù tỳ! Tay trái thắng thì sờ Từ tiểu thư một cái, tay phải thắng thì sờ Từ tiểu thư hai cái! Ngưng nhi là lão bà của ta, về phòng muốn sờ bao nhiêu thì sờ, không cần phải gấp gáp ở đây.

Hắn giả bộ oẳn tù tỳ, tay phải từ đầu đến cuối đều thắng, xem ra là sự an bài của ông trời rồi. Sờ hai cái. Chỉ nghe đoán qua lời nói của hai nữ tử ở bên ngoài, nhắm chuẩn cái mông đầy đặn, từ từ thò tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve, thơm tho trơn mềm, vô cùng phong mãn, hắn nhịn không được nhẹ nhàng bóp một cái.

- Á!

Một giọng nữ tử hô lên kinh hãi, nhìn sang bên cạnh, mặt đỏ bừng nói:

- Từ tỷ tỷ, tỷ xấu chết đi được, sao lại học đại ca?

Toát mồ hôi, Ngưng nhi mẫn cảm thật, chỉ bằng thế tay liền có thể biết là đại ca ta. Bé ngoan Ngưng nhi mấy ngày nay phát dục tốt a, lão tử vẫn không phân biệt được rõ hai cái mông, cái nào của nàng ta, cái nào của Từ nha dầu, đều là ta có công khai phá. Không biết Từ nha đầu sau khi được khai phá sẽ có bộ dạng như thế nào nhỉ, thật là rất mong chờ.

- Ta học hắn cái gì?

Từ tiểu thư không hiểu hỏi lại.

- Tỷ, tỷ học chàng sờ muội! Đại ca chính là giở trò như vậy.

Khuôn mặt Lạc Ngưng đỏ rực, đánh lên người Từ Chỉ Tình một cái, cười hi hi đáp.

Từ tiểu thư đang định nói, đột nhiên trên mặt phát hỏa, một bàn tay nóng bỏng cách lớp y phục sờ vào một bên mông nàng, nhẹ nhàng nhào nặn vài lần.

- Nha đầu này,

Từ tiểu thư cười cười véo yêu mặt Lạc Ngưng:

- Cũng xấu lắm.

Lạc Ngưng hai tay đè lên tay nàng, nói:

- Muội không phải là đại ca, sao mà xấu chứ?

Từ Chỉ Tình còn muốn làm nhộn thêm nữa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hai tay của Ngưng nhi đều ở bên ngoài, lấy đâu ra bàn tay thứ ba mà sờ ta? Sắc mặt nàng đột nhiên tái xanh, cắn chặt răng, thân hình hơi run rẩy.

- Tỷ tỷ sao thế?

Lạc Ngưng cảm thấy nàng hơi dị thường, vội hỏi.

Từ Chỉ Tình lặng lẽ dịch thân hình về phía trước, lắc đầu:

- À, không có gì, bị muỗi cắn một cái thôi. Ngưng nhi, muội vừa rồi vội vàng tìm Lâm Tam làm gì?

Lâm Vãn Vinh vừa sờ mấy cái, thấy Từ tiểu thư dịch về phía trước thì cũng thò tay ra trước, vừa muốn đụng chạm, lại thấy một bàn tay nhỏ hung hăng đè lên mình, móng tay sắc bén bấu chặt vào thịt, khiến hắn đau đến nỗi xuýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Cho ngươi sờ, cho ngươi sờ! Tử tiểu thư xuống tay tuyệt không lưu tình, giống như là muốn báo đáp nỗi hận của bao ngày, trong lòng vô cùng sảng khoái.

- Từ tỷ tỷ, các người ngày mai phải hồi kinh rồi, nhưng đại ca một mực không nhắc tới chuyện mang theo muội hồi kinh, tỷ nói có bực không chứ? Ta vừa rồi vội vàng tìm chàng chính là muốn hỏi việc này.

Lạc Ngưng chu miệng lên, tức giận phừng phừng trả lời.

- Muội không phải đã hút hồn hắn rồi sao? Sao, sự hắn không mang muội đi à?

Từ tiểu thư vừa báo được thù, tâm lý thoải mái hơn hẳn, trong ngôn từ cũng mang theo nhiều tiếu ý hơn.

- Tỷ tỷ cũng trêu đùa muội.

Lạc Ngưng nũng nịu đáp:

- Muội có chút lòng tin. Nhưng, muội cũng lo lắng còn có con hồ ly lợi hại hơn muội, đại ca nhắc tới tiểu cung nữ của Cao Ly đó với muội, thấy ý tứ của chàng, hình như cung nữ đó cũng rất dụ người.

Từ Chỉ Tình nghe vậy bật cười, vỗ vỗ lên mặt nàng:

- Muội yên tâm đi, hồ mị tử kia không bằng được con tiểu hồ ly tinh muội đâu, nghe vậy mà tỷ tỷ ta cũng thương yêu chết đi được, bảo bối đại ca của muội nếu nghe được, còn không đem muội phủ kín vào tâm can sao. Quay về đợi đi, ta dám cam đoan rằng hắn nhất định sẽ mang muội đi cùng.

Lạc Ngưng mỉm cười đẹp đẽ, sự xinh tươi trên mặt tựa có thể làm tan chảy cả nham thạch. Từ Chỉ Tình thầm cảm thán, nữ nhân lấy chồng và chưa chồng đúng là không giống nhau.

Đợi Lạc Ngưng đẩy cửa đi rồi, Từ tiểu thư khó có thể che giấu được lửa giận trong lòng, giày hoa còn chưa kịp cởi đã nhảy phắt lên giường, hung hăng đá lên người tên yêu tinh chuyên gây tai họa.

Lâm Vãn Vinh trốn ở dưới chăn, nhẹ nhàng kéo chăn ra, Từ tiểu thư a một tiếng ngã xuống trúng ngay lên thân Lâm Vãn Vinh. Hai người biến thành nằm đối mặt đè lên nhau, nắm tay của Từ tiểu thư đánh xuống như mưa, Lâm Vãn Vinh mỉm cười không động đậy.

Không biết đánh hết bao lâu, hơi thở của Từ tiểu thư dần trở nên yếu ớt, thấy hắn hai mắt lấp lánh chăm chú nhìn mình, Từ tiểu thư mặt hồng tai đỏ, tim đập rộn ràng, vội vàng nhích ra một chút:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

- Cô nói xem ta muốn làm gì nào?

Lâm Vãn Vinh khẽ cười, xích gần về phía nàng.

- Ngươi, ngươi đừng tới đây!

Từ tiểu thư thất kinh, vội vàng lấy hai tay che ngực, nhưng không thể che đậy được sự yếu đuối toát ra từ ánh mắt nàng.

Lâm Vãn Vinh cười cười:

- Nhưng mà tới rồi, ta muốn đi rồi, Ngưng Nhi đang đợi ta!

- Ngươi…

Thấy hắn trả lời một cách nghiêm chỉnh hiếm thấy. Từ tiểu thư ngược lại cảm thấy không quen, há hốc miệng, si ngốc nhìn hắn, nàng bản thân cũng khó có thể nói được tâm tình trong lòng, tựa như vui mừng lại tựa như thất vọng.

- Cảm ơn cái giường của Từ tiểu thư, trên giường rất thơm, rất ấm áp!

Lâm Vãn Vinh cười hi hi đứng dậy, nhảy xuống đất uể oải ưỡn lưng.

Từ tiểu thư mê man nhìn hắn, hắn không khi phụ người, thật sự là có chút không quen. Ngay cả chịu khi phụ cũng biến thành thói quen rồi. Từ tiểu thư trong miệng chua chát, ngập ngừng một lúc lâu, lại không biết nên nói gì.

Lâm Vãn Vinh gật đầu cười bảo:

- Từ tiểu thư. Chúng ta hiện tại đã thanh toán xong rồi, không ai nợ ai cả, lần sau tuyệt đừng hiểu lầm như vậy nữa, nếu không thì tự bản thân cô chịu khổ thôi. Còn có một điểm ta phải nhắc lại một lần nữa, chuyện đêm qua, ta thực sự là không cố ý.

- Chuyện vừa rồi thì sao?

Thấy hắn bước nhanh ra cửa, Từ tiểu thư không nén được nữa, cắn răng tức giận hỏi.

- Vừa rồi sao cơ?

Lâm Vãn Vinh quay đầu lại cười:

- Đó là ta thực sự cố ý đấy! Nói thêm một câu, Từ tiểu thư, thân hình của cô quả thật rất hấp dẫn!

- Cút đi!

Từ tiểu thư hai má phát nóng, dưới cơn tức giận, giày hoa bay ra đập trúng cửa, chỉ nghe thấy cửa phòng vang lên một trận, Lâm Tam sớm đã vô ảnh vô tung rồi.

Nhớ tới sự vô sỉ của tên đó, dường như có thiên ngôn vạn ngữ ngổn ngang trong lòng, nhất thời không biết phải nói từ đâu, Từ tiểu thư ngây ngất cả nửa ngày, bàn tay to lớn nóng bỏng tựa hồ như vẫn còn quấy phá ở trên mông, mặt nàng như có lửa đốt, cắn răng khẽ hừ một tiếng:

- Có lòng mà không có gan, ghét nhất là tên tiểu quỷ gan nhỏ nhà ngươi!

Lâm đại nhân chạy ra khỏi phòng rồi thở dài, quá kích thích, thực sự là quá kích thích, mông thơm của Từ tiểu thư thật sự là kinh tâm động phách, bất quá, Ngưng nhi của ta cũng không kém.

Nhớ tới Ngưng nhi, lòng hắn giống như có lửa, mở khuê phòng của Ngưng nhi, khẽ gọi:

- Ngưng nhi, Ngưng nhi, lão công về rồi.

Gọi hai tiếng mà không có ai trả lời, đang lúc nghi hoặc, đột nhiên đằng sau vang lên tiếng lộc cộc khe khẽ, cửa phòng bị đóng lại, một nữ tử thân hình vô cùng yểu điệu dựa lưng vào cửa, đang ngượng ngùng nhìn hắn.

Toàn thân nàng mặc áo ngủ bằng tơ màu đen, làm nổi lên da thịt mềm mại trắng như tuyết. Vạt áo chỉ tới bụng dưới, đôi chân dài mượt mà hoàn toàn lộ ra, óng ánh trắng phau, xinh đẹp dụ người. Mái tóc ẩm ướt vén sang một bên, giọt nước còn đọng trên da thịt trắng nõn, lấp lánh dưới ánh đèn bảy màu. Sau lớp áo mỏng, loáng thoáng có thể nhìn thấy ngọc nhũ đầy đặn cao vút, còn có bờ mông cong cong vừa rồi đã sờ nữa.

Càng đặc biệt hơn là, bên cạnh nàng kê một cái bàn trang điểm nho nhỏ, trên bàn đặt một cái gương bằng pha lê to, khiến Lâm Vãn Vinh nhìn thấy rõ hình ảnh của hai người.

- Ngưng nhi…

Lâm đại nhân mừng rỡ nhìn, chạy tới ôm lấy tiểu bảo bối, khẽ nói vào tai nàng:

- Yên tâm, đại ca sẽ không bỏ nàng đâu, chúng ta cùng nhau tiến kinh.

Lạc Ngưng đợi câu này đã lâu, trong lòng kinh hỷ đan xen, ôm chặt lấy thân người của đại ca, ôn nhu nói:

- Thiếp biết, thiếp biết, đại ca nhất định sẽ nghe thấy, đại ca nhất định sẽ mang thiếp theo.

Lâm đại nhân nghe vậy mà hoảng hốt, quay người nàng lại hỏi:

- Nàng, nàng nói gì? Nào sao biết ta sẽ nghe thấy? Chẳng lẽ…

Lạc Ngưng cười thần bí, dụi mặt vào ngực hắn, mái tóc đẫm nước làm ướt cả ngực đại ca:

- Thiếp đương nhiên biết đại ca chàng ở trong phòng Từ tỷ tỷ rồi, chàng đừng quên đây là nhà của ai.

Toát mồ hôi, nói đùa là tróc gian, không ngờ một lời thành thành sự thật, tưởng là may có Từ tiểu thư làm mọi cách để yểm hộ, nào hay mọi việc đều lọt vào mắt Ngưng nhi.

- Chuyện này, Ngưng nhi, ta và Từ tiểu thư không có gì cả, đều là cô ta nghi thần nghi quỷ, lo nàng sẽ hiểu lầm, nên mới làm ra như thế. Nàng xem đại ca trong sạch thế này, với cô ta thanh thanh bạch bạch, không phát sinh chuyện gì cả.

Lạc Ngưng cười khúc khích, gõ lên trán hắn một cái:

- Muội đương nhiên biết sự thanh bạch giữa các người rồi, với tài nghệ của Từ tỷ tỷ, tỷ ấy sẽ không nhìn trúng chàng đâu. Vừa rồi thấy các người diễn trò, trong lòng muội buồn cười lắm.

May mắn, may mắn, Ngưng nhi không biết ta sờ Từ tiểu thư, Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy Ngưng nhi cười duyên dáng, lòng như có lửa đốt, đưa tay vén chéo váy ngắn của nàng ra, nhẹ nhàng vuốt ve đùi ngọc đẹp đẽ của nàng.

Cảm nhận được độ cứng và sức nóng bức người đó, lớp quần áo mỏng này chẳng thể ngăn cản sự xâm nhập của hắn, Ngưng nhi kiều nhan như lửa, dựa vào lòng Lâm Vãn Vinh, miệng nhỏ ứ một tiếng, thở ra một làn hương thơm:

- Đại ca, nhìn thấy cái gương ấy không? Ngưng nhi muốn thấy đại ca cưng chiều Ngưng nhi! Chàng thích Ngưng nhi thế này không? Từ tỷ tỷ không cần chàng, nhưng Ngưng nhi thì yêu chàng đến phát điên lên được!

Ầm, Lâm Vãn Vinh trong đầu nổ tung một trận, tiểu bảo bối này, nói nàng không phải là hồ ly tinh thì trên thế giới này không còn hồ ly tinh nữa rồi.

- Á…

Thấy trong gương bản thân bị đại ca đặt thành một tư thế đáng xấu hổ, Lạc tài nữ rên khẽ một tiếng, mắt đẹp nhắm hờ như tơ, hai má hồng lên vì xấu hổ tựa như say rượu, kiều diễm mê người…