Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 147: Ai đẹp hơn?




- Bọn chúng muốn phối phương của nước hoa làm gì? Trữ tiểu vương gia là vương tử long tôn, vinh hoa phú quý đời đời hưởng thụ không hết, việc gì lại cấu kết với Bạch Liên giáo chứ?

Đại tiểu thư nghi hoặc nhìn hắn, trầm tư thêm một lúc, trong mắt chợt hiện lên nét kinh hãi:

- Chẳng lẽ bọn chúng...

Đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi không dám nói tiếp nữa: "Không trách bọn chúng vì sao muốn phối phương của nước hoa, muốn cướp đoạt tài sản Tiêu gia, chính đều là vì muốn tập trung tài lực chuẩn bị để làm đại sự."

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:

- Đại tiểu thư, nàng đoán rất đúng. Ngoại trừ là như vậy, cũng không còn lý do gì khác.

Tiêu Ngọc Nhược nghe hắn nói như vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt, trên mặt hiện rõ nét ưu tư. Thấy nàng lo lắng như vậy, hắn liền nở nụ cười an ủi:

- Đại tiểu thư, nàng nên nghĩ theo hướng này, đó là vận khí chúng ta tốt, sự tình trăm năm khó gặp như vậy mà chúng ta cũng trải qua được. Thật khiến người ta hâm mộ còn không kịp đó.

Đôi mắt đẹp của Đại tiểu thư trừng lên, tức tối nhìn hắn:

- Cái tên này, ta đang lo buồn muốn chết, ngươi lại còn đứng đây ăn nói bậy bạ vô trách nhiệm như vậy. Cái việc rắc rối này sao lại dính líu đến Tiêu gia ta kia chứ?

Nói xong, nàng không tự chủ được than một tiếng. Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Đại tiểu thư, không phải là ta nói bậy bạ hay vô trách nhiệm, cổ nhân từng dạy, phúc thì không phải là họa, đã là họa thì không tránh được. Bây giờ dù có ưu tư buồn bã cũng chẳng có tác dụng, ngược lại còn làm lòng mình càng thêm rối loạn.

Đại tiểu thư liếc nhìn hắn, khe khẽ nói:

- Nói vậy, lần trước ngươi bị bọn Bạch Liên giáo bắt đi, thật ra là do Tiêu gia ta làm liên lụy ngươi. Nếu không phải vì hiến kế cho Tiêu gia ta, ngươi cũng sẽ không bị kẻ khác chú ý đến cũng không bị bắt cóc.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Đại tiểu thư, việc này không có quan hệ tới Tiêu gia. Nguyên nhân chủ yếu là do ta quá xuất sắc, bất kể là ta ở chỗ nào chỉ cần người khác đưa mắt liếc thôi là đã nhận ra. Tựa như một gốc cây đại thụ hùng vĩ cứng cáp đứng sừng sững giữa những gốc cây thấp bé trong rừng, vĩnh viễn đều là đích nhắm của mọi người, không thể tránh khỏi bị người đời chú ý với sùng bái. Ta cũng dần dần quen thuộc rồi.

"Phì", Đại tiểu thư dù đàng sầu muộn trăm phần, cũng bị hắn chọc cười: "Cái tên này, da mặt thật quá là dày đi. Mỗi lần cùng hắn nói chuyện, đều là khóc cười không xong, con người này chẳng lẽ trời sinh đã không biết đến ưu sầu sao?"

- Đại tiểu thư, nàng cũng không cần hoảng hốt, Tiêu gia tuy bị cuốn vào trong việc này, nhưng cũng không đến nỗi bi quan như vậy. Cứ như ta thấy, tên tiểu vương gia kia không chỉ muốn riêng Tiêu gia. Giang Nam từ xưa phồn vinh giàu có, Giang Chiết hai vùng buôn bán tấp nập. Kim Lăng, Hàng Châu hai nơi này chỉ cần là nhà buôn có chút thực lực, sợ rằng đều không thoát khỏi mắt hắn. Điều hắn muốn chính là tài lực của Giang Nam, hắc hắc, trong phạm vi rộng lớn vô hạn đó, chúng ta còn phải sợ cái gì chứ? Kẻ khác cũng đều giống chúng ta, đều ở chung trên một con thuyền. Ở trong tình huống này, có ai tránh được đâu? Đó chính là đạo lý.

Lâm Vãn Vinh chậm rãi nói.

Đại tiểu thư ngưng thần trầm tư một lát, đoạn nhẹ nhàng gật đầu:

- Lâm Tam, ngươi nói không sai, họa đã đến, ai cũng không thể ngăn được, lo lắng cũng chỉ vô dụng thôi.

Vẻ mặt nàng hiện lên nét kiên định nói tiếp:

- Mẹ ta nói rất hay, Tiêu gia chúng ta tuy chỉ toàn phụ nữ, nhưng không phải là dễ dàng để kẻ khác khi dễ. Nếu muốn đè ép Tiêu gia ta, ta nguyện cho ngọc nát chứ quyết không làm ngói lành.

Lúc Tiêu Ngọc Nhược nói, thần sắc ánh lên nét kiên nghi cương cường, so với lúc Tiêu phu nhân nói lời này thần thái cũng giống bảy tám phần. Quả nhiên là nữ nhân mạnh mẽ đời đời di truyền.

Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm khen ngợi, Đại tiểu thư quả nhiên có tính cách, hắn ngẫm nghĩ rồi trấn an nàng:

- Đại tiểu thư, ngày đó ở Hàng Châu, ta đã nghe Từ đại nhân nói qua, ngày trước khi phu nhân ở kinh thành cũng có rất nhiều bạn cũ, nếu thật sự có việc, ta nghĩ họ cũng không buông tay không quản đâu.

Đại tiểu thư lắc đầu:

- Việc này khi ở Hàng Châu trở về ta cũng đã hỏi qua nương thân, người nói ngày trước ở kinh thành, quen biết mọi người đều chỉ là sơ sơ mà thôi chứ không phải là thân lắm. Huống chi, người rời kinh thành cũng đã nhiều năm, bạn cũ sớm đã không biết đang ở nơi nào. Nếu họa thật sự tới cửa, chúng ta làm sao đem hi vọng phó vào người kẻ khác. Tiêu gia ta tuy đều là phụ nữ, nhưng luôn luôn trung thực kinh doanh, làm người thanh bạch, không thẹn với trời đất, không có việc trái lương tâm, không sợ quỷ gọi cửa. Dù cho phải chết cũng quyết kiên cường mà chết, tuyệt không hèn hạ mà sống.

Hây, Đại tiểu thư quả thực là quá cương liệt, ta thích! Lâm Vãn Vinh ngân nga cười nói:

- Đại tiểu thư, ta là người nhát gan, nàng đừng có hù dọa ta đó. Gì mà quỷ rồi chết chóc, sao lại nói nghiêm trọng như vậy, giống như là sinh li tử biệt vậy.

Đại tiểu thư nhoẻn miệng cười:

- Nếu không nói nghiêm trọng như vậy, làm sao chế trụ được ngươi. Tiêu gia chúng ta không làm chuyện sai trái, nhưng chưa chắc đúng, ai biết ngươi đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa rồi.

Hắn cười ha hả:

- Hiểu được ta, cũng chỉ có Đại tiểu thư. Hôm nay đẹm chuyện hậu đài này nói cho Đại tiểu thư, rất mong Đại tiểu thư đề cao cảnh giác, chớ để đám người xấu làm hại.

Đại tiểu thư cười khẽ:

- Ai ta cũng không sợ, chỉ sợ bị tên xấu xa nhà ngươi làm hại.

Lâm Vãn Vinh nói:

- Đại tiểu thư đã hiểu ra như vậy, ta cũng không còn lo lắng gì nữa. Lại nói, hôm nay chúng ta đắc tội với tên tiểu vương gia, cũng chưa chắc là việc xấu. Nàng nghĩ lại mà xem, lần náo nhiệt này mọi người ở Kim Lăng đều biết. Cha con Thành vương gia này lại vốn mang danh hiền vương, Đương nhiên muốn giữ chắc chiêu bài này, tuyệt đối không để cho người ta đàm tiếu sau lưng, trên người quyết không thể mang danh xấu. Theo ta thấy, qua chuyện lần này, ngược lại Tiêu gia so với lúc trước bị bọn chúng như hổ đói nhìn mồi thì còn an toàn hơn.

Hắn trầm tĩnh phân tích tiếp:

- Cho dù bọn chúng nếu thực sự muốn tạo phản đi chăng nữa, đây không phải là việc mà chúng ta có thể quản được. Việc gì đến sẽ đến, lo lắng cũng vô ích, việc chúng ta cần làm là quản lý việc làm ăn, thu bạc vào tay là ổn.

Đại tiểu thư gật gật đầu, nói chuyện cùng hắn, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, tâm tình cũng dần dần biến chuyển, nhẹ cười:

- Nguyên lai ngươi đã sớm có cái chủ ý quỷ quái này, khó trách lúc nãy lại phô trương như thế.

- Ta có phô trương sao?

Lâm Vãn Vinh kêu oan tận trời:

- Đại tiểu thư, nàng cũng thấy đó, ta đây luôn luôn thi hành chính sách nhất quán, chỉ cần không chọc đến ta, thông thường ta cũng không chủ động gây sự với ai cả.

Đại tiểu thư không nói gì, nhìn những ngọn sóng lăn tăn dập dìu trên mặt hồ, khe khẽ thở dài:

- Nếu nhân thế không có những sự tình phiền não như vậy thì thật tốt biết bao.

- Con người sinh ra chính là để chịu khổ. Mong muốn càng nhiều, đau khổ càng nhiều, không bằng đừng mong muốn điều gì.

Lâm Vãn Vinh cảm khái:

- Sinh mạng ngắn ngủi, nếu Đại tiểu thư ngày nào cũng lo lắng buồn phiền về công việc, thì dù sống cả đời cũng không có được điều gì thú vị.

Đại tiểu thư đột nhiên vui vẻ:

- Lâm Tam, ngươi nói xem, vị Lạc tiểu thư kia có xinh đẹp không?

Ặc, nói chuyện đàng hoàng nửa ngày trời cuối cùng thế nào lại quay về vấn đề này chứ. Thấy Đại tiểu thư đang háo hức nhìn mình đầy mong đợi, Lâm Vãn Vinh không muốn gạt nàng, gật gật đầu nói:

- Dễ nhìn, hết sức dễ nhìn.

Đại tiểu thư xị mặt, hai má ửng đỏ, ôn nhu hỏi:

- Ta với Lạc tiểu thư, ai xinh đẹp hơn?

Cái vấn đề đau đầu không có câu trả lời chính xác này, thật là khó hồi đáp. Lâm Vãn Vinh cười ha ha đánh trống lảng:

- Dễ nhìn như nhau, dễ nhìn như nhau….

Bình tâm mà nói, Đại tiểu thư và Lạc Ngưng là hai loại nữ tử hoàn toàn khác nhau tuy tướng mạo đều thập phần xuất sắc. Lạc Ngưng hơn ở vẻ sáng sủa khoáng đạt, vui vẻ hòa nhã. Tiêu Ngọc Nhược lại có phong phạm của một nữ nhân mạnh mẽ, cao ngạo kiên cường, rất khó chinh phục.

Đại tiểu thư nghe hắn nói giảo hoạt như vậy, khẽ nhăn mũi, bất mãn nói:

- Uổng cho ta vừa rồi nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi lại trả lời như vậy! Phải giải thích rõ ràng, ngươi là sợ đắc tội với ta, hay sợ đắc tội với nàng ấy?

"Sặc, ta đâu có phải là lão công của cô, giải thích với cô làm gì?" Lâm Vãn Vinh khó xử hỏi:

- Cái này, Đại tiểu thư, nàng thật sự muốn ta nói thật chăng?

- Đương nhiên rồi, ai hơi đâu mà nghe ngươi nói bậy bạ chứ!?

Tiêu Ngọc Nhược ngượng ngùng đáp.

- Về việc này, thành thực mà nói, khi Lạc tiểu thư cười lên…

Tiêu Ngọc Nhược trong lòng giật đánh thót mấy cái, lại nghe hắn nói tiếp:

- So với Đại tiểu thư xinh đẹp như nhau…

Tiêu Ngọc Nhược "ưm" một tiếng, gương mặt dần dần đỏ hồng lên, hàm răng nghiến chặt, khẽ nói:

- Cái tên này, chỉ nói lời dễ nghe lừa gạt người ta!

"Sặc, Đại tiểu thư của ta ơi, nàng chẳng lẽ không nghe thấy câu này và câu vừa nãy là cùng một ý sao, chỉ là thay đổi cách nói, hiệu quả không ngờ lại hoàn toàn bất đồng, tâm trí của nữ nhân quả nhiên không thể hiểu nổi!"

- Chỉ bất quá, khi nàng khóc lên so với Lạc tiểu thư lại đáng yêu hơn!

Lâm Vãn Vinh cười nói.

Đại tiểu thư trong lòng giật thót, xấu hổ nói:

- Ngươi nói lại chuyện này làm gì, ta không muốn nghe… Ngươi thấy nàng khóc lúc nào thế?

- Đúng vậy, chính là vì chưa từng thấy Lạc tiểu thư khóc bao giờ, cho nên ta mới nghĩ khi Đại tiểu thư khóc lên so với nàng ấy đáng yêu hơn.

Lâm Vãn Vinh cười khà khà.

Đại tiểu thư lúc này mới hiểu ra ý đồ vừa rồi của hắn, mới rồi không nên khóc một hồi trước mặt hắn như vậy, khiến hắn thấy lại coi thường ta. Hai má nàng đỏ bừng, hung hăng nói:

- Mới cùng ngươi nói mấy câu, ngươi đã lại không đàng hoàng rồi. Việc xảy ra hôm nay, không ai được nhắc lại, biết không.

Tâm tính của Đại tiểu thư càng ngày càng không thể nắm bắt được, nói xong câu này, hai má đã đỏ bừng, trở lại kiệu rồi thẳng đường về Tiêu gia, không thèm nói với hắn câu nào nữa. Nhớ tới lúc vừa rồi bên bờ hồ Đại tiểu thư chợt khóc chợt cười, lại nhìn gương mặt nghiêm cẩn của Đại tiểu thư lúc này, Lâm Vãn Vinh đột nhiên có một cảm giác kỳ quái: "Tiểu nữ này có phải là hai người không, sao đổi sắc mặt nhanh đến như vậy."

Lâm Vãn Vinh cũng không quản đến nàng nữa, hôm nay tại nhà lão Lạc hết thi câu đối lại làm thần tiên nên mệt mỏi vô cùng, đang muốn nghỉ ngơi thoải mái một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng nha hoàn Tiểu Thúy kêu ngoài cửa:

- Tam ca, Tam ca…

Lâm Vãn Vinh mở cửa ra ngoài, Tiểu Thúy đưa cho hắn một bao vải nói:

- Tam ca, Đại tiểu thư bảo ta mang y phục này tới đưa cho huynh.

Cầm lấy khẽ nhìn qua, đúng là đám quần áo sau khi từ Hàng Châu trở về đã đưa cho Đại tiểu thư, hôm nay đã được giặt giũ sạch sẽ đưa trở lại, trên quần áo còn mang thêm ít mùi thơm xà phòng nhàn nhạt. Hắn nhận lấy đám quần áo, cám ơn một tiếng, cười nói:

- Tiểu Thúy, đám quần áo này là do vị tỷ tỷ nào giặt cho ta vậy? Xà bông giặt dùng cũng không ít đâu, cũng phải mất hai lượng bạc đó.

Tiểu Thúy lắc đầu đáp:

- Ta không biết, trước giờ chúng vẫn để ở trong phòng của Đại tiểu thư.

"Để trong phòng của Đại tiểu thư? Ặc, đừng nói là Đại tiểu thư giặt chứ? Tiểu nữ này đổi tính rồi sao?" Lâm Vãn Vinh trong lòng bắt đầu thấy nghi hoặc.