Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 134: Âm mưu của phu nhân




Dịch: Kỳ Thiên Long
Biên dịch, biên tập: melly

"Đây rồi, đây rồi." Lâm Vãn Vinh nghĩ thầm: "Định dùng mỹ sắc dụ dỗ ta à? Hỏi ta nghĩ gì về nhị tiểu thư thì khác nào muốn làm mối cho ta và nhị tiểu thư? Nhưng lão trượng mẫu nương mà đích thân đứng ra thì không đúng quy luật, không xuôi tai cho lắm."

Lâm Vãn Vinh làm bộ cười mấy tiếng:

- Nhị tiểu thư ư? Mọi người đều thấy tiểu thư rất tốt, ngây thơ hoạt bát, xinh đẹp tốt bụng, ai cũng thích.

Thật lòng mà nói, nha hoàn gia đinh trong Tiêu phủ mà nghe thấy câu này chắc phải tức hộc máu. Trước khi hắn đến Tiêu phủ, nhị tiểu thư là người như thế nào ai ai cũng rõ. Phu nhân nhìn hắn mỉm cười:

- Ta hỏi ngươi thấy nó thế nào cơ?

- À… phu nhân… ta và nhị tiểu thư… lâu nay quan hệ cũng tốt.

Lâm Vãn Vinh hồ đồ đáp, trán lấm tấm mồ hôi: "Phu nhân hỏi thế này chẳng phải là lộ liễu quá sao, ta chưa kịp chuẩn bị gì cả!" Mặt hắn tuy dày như thớt nhưng gặp phải chuyện này thì không biết mở mồm ra sao.

Phu nhân thấy hắn lúng túng thiếu tự nhiên, không nhịn được cười:

- Lâm Tam, lần đầu tiên ta thấy ngươi xấu hổ như thế. Hay là do trước đây ta tầm nhìn chật hẹp?

"Hừ, rõ ràng bà ấy đang chọc ta, thật chẳng ra gì." Lâm Vãn Vinh bực dọc nghĩ. Hắn đâu phải kẻ đơn giản tầm thường, liền cười ha hả:

- Phu nhân, thực ra đấy là do người khác hiểu lầm con thôi. Người ta chỉ nhìn bề ngoài thấy ta ăn chơi phóng đãng mà đâu có biết bản tính ta mềm mỏng lắm và chỉ mong sống yên lành thôi.

Tiêu phu nhân không giữ nổi bộ mặt nghiêm nghị mà phì cười khi nghe những lời này của hắn, hồi lâu mới nói:

- Lâm Tam, từ lâu đã nghe Ngọc Nhược kể ngươi miệng nhả ra hoa. Trước đây ta chưa tin hôm nay cũng được tận mắt chứng kiến rồi.

Lâm Vãn Vinh thấy bà ta cười như thế trôngn thật mỹ diễm hơn người. Hắn thầm nghĩ: "Cách ăn nói của ta đương nhiên là bà lần đầu tiên nghe thấy rồi, đây chính là phong cách họ Lâm vô song thiên hạ, ngoài ta ra còn nghe ai nói thế được nữa?"

- Lâm Tam, ngươi là người ở đâu? Trong nhà có những ai?

Tiêu phu nhân lại hỏi.

Nếu nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai phu nhân hỏi rồi. Lần trước khi là một tân đinh mới vào phủ, phu nhân cũng xem xét rồi hỏi câu này. Lâm Vãn Vinh cười đáp:

- Ta là người Kinh Sở. Nhà không đất không ruộng, không người thân thích, chỉ có mình ta thôi.

Phu nhân khẽ nói:

- Ngươi cũng đáng thương thật.

Rồi thở dài một tiếng:

- Ngươi tuy đáng thương nhưng Tiêu gia ta cũng chẳng hơn ngươi là mấy.

Lâm Vãn Vinh nghe không hiểu, phu nhân nói tiếp:

- Tiêu gia ta mẹ góa con côi, mấy năm nay chuyên tâm làm ăn. Tuy cũng thành đạt nhưng cuối cùng vẫn lâm vào cảnh khó khăn do trong nhà không có đàn ông, ta và Ngọc Nhược đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn làm trò cười cho người khác thôi.

Khuôn mặt phu nhân thoáng buồn. Thời buổi này, thân phận những kẻ làm ăn đều thấp hèn, huống hồ nhà họ Tiêu từ khi lão gia khuất núi, nhà không còn nam giới, không khí gia đình ảm đạm, chỉ dựa vào phụ nữ mà vực dậy. Cho dù phu nhân và đại tiểu thư có tài giỏi thế nào đi nữa mà ở trong trào lưu hiện nay thì cũng không thể không khiến người ta đàm tiếu. Hắn gật gù, thầm nhủ: "Bà nói với tôi cũng vô ích, bà mau đi tìm một ông chồng đi mới phải đạo, không thì cũng kén rể cho đại tiểu thư đi thì hơn, nhị tiểu thư thì cứ để đấy. Họ Lâm ta quyết không đi ở rể, phải rước Ngọc Sương về nhà họ Lâm ta mới phải đạo."

Phu nhân thở dài một lúc lại ngẩng đầu lên cười:

- Tự dưng lại nói mấy chuyện này mất vui. Thôi ta nói về Ngọc Sương nhé. Lâm Tam, ngươi rất thông minh, con nha đầu Ngọc Sương có chút tình ý với ngươi, điều này ta biết.

Phu nhân nói đến đây bỗng dừng lại, nhìn Lâm Vãn Vinh có ý dò xét. Hắn là ai chứ, khôn lõi đời làm sao dễ dàng bị lung lay bởi mấy lời này cho được. Hắn giả bộ như không nghe thấy, chờ cho phu nhân nói tiếp.

Phu nhân thấy hắn chả có phản ứng gì, liền thở dài:

- Ta vốn không tán thành lắm việc này, Ngọc Sương tuổi còn nhỏ, bây giờ chưa phải lúc đề cập việc này. Huống hồ thân phận hai ngươi khác xa nhau quá, nói ra sợ người ta cười.

Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Thân phận chó gì, bà nói dễ nghe gớm. Đây chỉ là cái cớ cho cái gọi là nhà cao cửa rộng của các người, trong mắt lão tử, thân phận chỉ là cái đinh. Ta và nhị tiểu thư thì đã làm sao, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga mới là thời thượng. Lão tử không thoát được cái thân gia đình này thì trộm đưa nhị tiểu thư ra ngoài tư tình xem bà còn nói chuyện thân phận nữa hay không."

Phu nhân thấy sắc mặt hắn khó chịu, dường như đi guốc trong bụng hắn nên cười:

- Ngươi không phải sốt ruột. Đây chỉ là cách nghĩ trước đây của ta thôi. Đã là mẫu thân thì phải suy nghĩ cho con gái, tình cảm này hy vọng ngươi hiểu. Gần đây, trông lời nói cử chỉ của ngươi tuy không đúng phép tắc nhưng cũng có chút tài hoa.

Ngừng một lúc rồi tiếp:

- Những ngày ngươi đến nhà họ Tiêu quả thực đã tận tâm tận lực, vì nhà họ Tiêu mà đóng góp không ít công lao. Đừng nói là xà phòng với nước hoa mà lúc gặp nguy ra tay cứu giúp Ngọc Nhược cũng đủ cho người ta phải cảm kích rồi. Lần đi Hàng Châu lại đánh bại Đào gia, làm rạng mặt Tiêu gia, công lao thật to lớn. Nếu ta còn vô lý ngăn cản thì e hơi ngang ngược và khó nói.

Lâm Vãn Vinh mừng thầm nhưng mặt ngoài không gợn chút cảm xúc: "Tiêu phu nhân này nói chuyện dễ nghe chứ không ngông nghênh như Đại tiểu thư, cứ hùng hùng hổ hổ, lại còn dạy Ngọc Sương mấy thứ nữ tử phòng lang thuật, rõ ràng là muốn đề phòng ta, làm ta cứ phải thấp thỏm không yên."

Tiêu phu nhân nghiêm nghị đáp:

- Nhưng mà…, Ngọc Sương bây giờ còn nhỏ, nhiều chuyện còn chưa phân định rạch ròi. Ta hy vọng có thể thấy nó vô tư mà lớn lên, tự mình chọn lựa. Ngươi đừng nghĩ rằng ta không phản đối thì để ngươi tự do hành động, ngươi cũng không được dùng cách gì mạnh tay quá.

"Tự do à, chỉ sợ bà không cho nàng ấy tự do thôi." Lâm Vãn Vinh thầm nhủ. Thực ra những điều Tiêu phu nhân nói Lâm Vãn Vinh cũng sớm nghĩ đến cả rồi. Đối với hắn, tán gái ghét nhất là xử mạnh tay, "Lấy người trước lấy lòng sau" – đây là câu danh ngôn chí lý của hắn. Nhị tiểu thư mới mười sáu tuổi, đang độ tuổi mới biết yêu và cũng là tuổi dễ dụ dỗ nhất. Chỉ cần đối tốt với nhị tiểu thư một chút, nói vài câu ngon ngọt dễ nghe thì đảm bảo con nha đầu này sống chết cũng phải theo hắn cho bằng được. Đối với tài tán gái của mình, hắn hoàn toàn có đủ tự tin.

Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng và cười:

- Phu nhân tốt quá, Lâm Tam cảm kích vô cùng. Nếu không phải phu nhân trẻ trung quá thì ta đã đưa phu nhân lên bàn thờ mà thờ phụng quanh năm rồi.

Phu nhân cười duyên dáng đáp:

- Lâm Tam, ngươi đừng giở chiêu dụ dỗ ra để lừa phỉnh ta, ta không dễ cắn câu đâu.

Lâm Vãn Vinh thấy phu nhân cười đẹp như hoa, đôi má hây hây, rõ ràng là đã dính công phu vỗ mông ngựa ở đây rồi, hắn cười thầm "Bà mà không cắn câu mới lạ."

- Vậy … xin đa tạ phu nhân.

Lâm Vãn Vinh nhũn nhặn đáp.

Tiêu phu nhân lắc đầu:

- Ngươi đừng vội cảm ơn. Việc này ta chỉ nói rõ trước cho ngươi nghe thôi. Ý ta muốn nói chắc ngươi cũng phải hiểu rồi, chuyện ngươi và Ngọc Sương, ta không tán thành cũng không phản đối.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, Tiêu phu nhân tiếp lời:

- Ngọc Sương còn trẻ dại, lớn hơn còn có Ngọc Nhược, chị em chúng nó tình cảm sâu nặng, Ngọc Sương cũng rất nghe lời Ngọc Nhược. Nếu ngươi muốn chuyện của mình với Ngọc Sương có kết quả thì phải nghĩ cách làm sao qua được cửa Ngọc Nhược đã. Ta chẳng giúp bên nào cả, Ngọc Nhược có thái độ thế nào với chuyện của hai ngươi? Ta cũng không nhúng tay vào được.

Lâm Vãn Vinh tự nhủ "Chậc, âm mưu, đây đúng là âm mưu của phu nhân, lòng vòng một hồi thế này hoá ra là giở chiêu Thái Cực thôi thủ." Bà ta trên danh nghĩa trao quyền chủ động cho đại tiểu thư, muốn cho Lâm Vãn Vinh phải vắt óc ra mà qua mặt Tiêu Ngọc Nhược, thực chất là để cho Lâm Vãn Vinh dốc hết sức lực ra giúp đỡ Tiêu gia.

Nhị tiểu thư thì câu được Lâm Tam, còn đại tiểu thư thì lại quản chặt nhị tiểu thư. Chiêu này quả là cao, dụng ý cốt lõi là muốn trói chặt một nhân tài như hắn. Bây giờ có thể nói là thành do Đại tiểu thư mà bại cũng là do Đại tiểu thư. Chưa bao giờ Đại tiểu thư lại có tác dụng nổi bật như thế. Tiêu phu nhân này nói một thôi một hồi cũng bằng chưa nói gì, nhưng vẫn bán được một ân huệ lớn, quả nhiên không hổ là người cầm nắm Tiêu gia nhiều năm, lanh trí không để đâu cho hết.

Lâm Vãn Vinh vốn khôn lỏi, ngay lập tức đã nhìn thấu sự việc. "Muốn dùng Ngọc Sương để câu ta sao? Ha ha, ai câu ai còn chưa biết. Tuy Đại tiểu thư là khó chơi nhất, nhưng càng lắm thách thức càng hấp dẫn. Ta thích rồi đấy. Mặc kệ cái âm mưu âm miếc của bà, chỉ cần là các cô nương thì Lâm Tam ca đây còn sợ ai?"

Phu nhân thấy Lâm Tam mỉm cười, biết là không che giấu nổi một kẻ khôn ngoan thế này đành cười khổ, thầm nghĩ "Giá như Tiêu gia ta có một nam đinh như Lâm Tam hay chỉ bằng một nửa nó cũng được thì ta đâu cần phải tính toán thiệt hơn thế này."

Phu nhân thở dài:

- Lâm Tam, nghe nói lần này đến Hàng Châu, các ngươi có gặp Văn Trường tiên sinh? Ta còn nghe nói Văn Trường tiên sinh rất hài lòng về ngươi? Không biết dạo này ông ta ra sao?

Lâm Vãn Vinh gật đầu, đáp:

- Từ tiên sinh rất khoẻ, còn nhờ ta chuyển lời thăm đến phu nhân.

Tiêu phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, đáp:

- Chẳng mấy khi được Văn Trường tiên sinh quan tâm như vậy. Từ khi chia tay ở kinh thành đã hai mươi năm. Cố nhân lâu không tương kiến, thời gian cũng thật vô tình.

Lâm Vãn Vinh thấy phu nhân cảm khái như vậy, nghĩ thầm: "Chẳng nhẽ phu nhân lại có người tình cũ lưu tại kinh thành? Nhìn kỹ thần tình, mặt thì buồn rầu nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, không giống như đang nhớ nhung ai mà chỉ là hoài cảm thuần tuý. Tiêu phu nhân này cũng là người có lắm bí mật đây!"

Lúc hắn đi ra khỏi phòng, Đại tiểu thư đang đi đi lại lại bên ngoài, thấy hắn đi ra sốt ruột hỏi:

- Lâm Tam, mẫu thân nói gì với ngươi?

Lâm Vãn Vinh cười đáp:

- Có nói chuyện gì đâu, chỉ nói mấy chuyện dựng vợ gả chồng thôi mà.

Đại tiểu thư sững người một lúc:

- Dựng vợ gả chồng cái gì cơ?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Phu nhân nói muốn đem gả nhị tiểu thư cho ta.

Tiêu Ngọc Nhược mặt mũi biết sắc, xẵng giọng:

- Đừng có mơ!

"Biết ngay là cô nàng sẽ thế mà!" Lâm Vãn Vinh ngại ngần cười, tuyệt không nói gì, bỗng thấy Tứ Đức hoảng hốt lo sợ chạy vào, hét ầm ĩ:

- Tam ca, Đại tiểu thư, hỏng rồi, có chuyện rồi.