Dịch: dester
Biên dịch: Melly
Biên tập: asin
Hắc y nhân kia công phu siêu tuyệt, so với Thanh Tuyền cũng không thua kém bao nhiêu, thân ảnh vô cùng nhanh nhẹn, kiếm quang lăng lệ, chỉ là không đả thương hai người bọn họ mà chỉ cắt đứt mỗi hồng tuyến. Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi, Tiêu Ngọc Nhược cũng hoảng sợ "a" lên một tiếng, nhìn nửa sợi hồng tuyến kia bay trong gió, vẻ mặt trở nên si ngốc, giống như bị mất đi hồn phách.
Hắc y nhân cắt đứt xong hồng tuyến, cũng không dừng kiếm, thuận tay hướng Đại tiểu thư chém tới. Lâm Vãn Vinh vội vàng lắc mình che trước người nàng, một quyền đánh vào cổ tay của hắn, hắc y nhân vội vàng thối lui, nhìn hắn rồi khẽ hừ một tiếng. Đại tiểu thư vẻ mặt ngơ ngẩn, nhìn sợi hồng tuyến không nói một lời, ngay cả chuyện vừa bị tấn công cũng không chút quan tâm. Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo tay áo nàng:
- Đại tiểu thư, nàng làm sao vậy?
Tiêu Ngọc Nhược lúc này mới hoàn hồn lại, nhưng thần sắc vẫn còn ẩn hiện chút thê lương, liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Không có việc gì, Lâm Tam, ngươi…ngươi nên cẩn thận.
Hắc y nhân kia đang đứng đối diện, thấy Đại tiểu thư tỏ vẻ quan tâm tới Lâm Tam lại khẽ hầm hừ. Hắn nghe thanh âm này có chút quen thuộc, nhìn lại dáng vẻ đối phương chính là một nữ tử, trong lòng lập tức rùng mình: "Ô hay, còn không phải là nha đầu Tiên Nhi sao? Lần trước Bạch Liên giáo tấn công Tiêu gia, đã muốn giết Ngọc Sương, lần này thì lại muốn giết Ngọc Nhược. Thế là sao, nha đầu này và Tiêu gia có thâm thù gì không nhỉ?"
Phía bên kia, một tên áo đen khác đang định tập kích Từ Vị thì đụng phải một cao thủ cận vệ, hai người đấu nhau quyết liệt. Chiếc thuyền hộ vệ phía xa cũng vội vàng rẽ nước lao tới. Từ Vị ôm lấy Tô Khanh Liên bảo vệ trong lòng, lạnh lùng nhìn bọn phỉ đồ vây công, trong mắt không một chút sợ hãi mà lại hiện lên vài tia lệ quang.
Qua việc Tiên Nhi xuất hiện, những kẻ đánh lén Từ Vị đích thị là bọn Bạch Liên giáo. Ngày hôm qua khi đánh phá sào huyệt Bạch Liên giáo, chém giết mấy tên phỉ đồ Bạch Liên giáo, rồi hôm nay lại ám trợ Tiêu gia lật đổ Đào Đông Thành, tự nhiên trở thành cai gai trong mắt Bạch Liên giáo. Lâm Vãn Vinh hắn dùng đầu gối để nghĩ cũng đoán đúng căn nguyên và hệ quả được tám, chín phần mười rồi.
Trông thấy thị vệ bên cạnh Từ Vị xuất hiện càng ngày càng đông, trong đám Bạch Liên giáo đồ bỗng có một người hô to:
- Mau giết Từ Vị, chớ có chần chờ.
Bọn phỉ đồ liền liều mạng xông lên, nhằm về phía Từ Vị.
Còn Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh che chở cho Tiêu Đại tiểu thư, hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm hướng về phía Từ Vị định chém giết. Hắn nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng toát mồ hôi: "Nha đầu kia, trước kia đi theo Bạch Liên giáo định cướp Tiêu gia, đã quá sức cường đạo, bây giờ lại muốn giết mệnh quan triều đình, có ý muốn tạo phản đây. Nhưng thật sự cũng khá can đảm, trước kia ẩn thân ở Diệu Ngọc phường sao ta không thấy ra nhỉ."
- Tiên Nhi!
Hắn tiến một bước lên phía trước, giơ tay tới nắm tay nàng vội nói:
- Sao nàng lại đến đây?
Vì cái khăn che mặt nên nhìn không ra thần thái của cô nàng, chỉ nghe thấy khẽ "hừ" một tiếng rồi nói:
- Ngươi ngăn ta lại làm gì, các ngươi ra kia tiếp tục chắp nối hồng tuyến đi.
Trong lời nói tràn đầy ghen tuông, ai ai đều có thể nhận ra. Lâm Vãn Vinh nghe được thầm buồn cười: "Nha đầu kia thực là có cá tính ghê, ta cùng Đại tiểu thư đang chơi đùa, nàng chả thèm hỏi đúng sai đã đùng đùng muốn giết người, cần phải giúp nàng đổi ngay cái thói xấu này mới được."
Giả vờ không có nghe thấy lời nàng nói, hắn nhẹ nhàng hỏi:
- Các ngươi không phải quay về Tế Trữ rồi ư, sao còn quay lại Hàng Châu này ?
Tiên nhân liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng dấm dẳng nói:
- Không thèm nói cho ngươi biết.
Lâm Vãn Vinh kéo nàng vào lòng, núp mình kín đáo sau một vách che, để cho đồng bọn không thể nhìn thấy nàng, liền khẽ cười nói:
- Có phải là nhớ ta, nên vội chạy đến Hàng Châu?
Phía sau cái khăn che mặt, Tần Tiên Nhi mặt mày đỏ ửng, chỉ nghe tiếng thì thầm:
- Ai thèm nhớ ngươi chứ, ngươi mặt dày nghĩ bậy thôi.
Bọn Bạch Liên giáo đồ cùng với thị vệ của Từ Vị đấu nhau càng ngày càng kịch liệt, đã có mấy tên chết thảm dưới tay thị vệ, Lâm Vãn Vinh lại giữ chặt Tần Tiên Nhi không cho đi ra. Nàng đang định thoát khỏi người hắn, nhưng bị hắn nắm cổ tay, cả người như mất hết khí lực, giận dữ liếc nhìn hắn:
- Ngươi giữ ta như vậy làm gì? Ta mới vừa rồi phá hảo sự của ngươi, giờ ngươi cứ tiếp tục đi.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Nàng phá chuyện tốt của ta không phải một hai lần, nhắc đến lại nhớ, ta cũng nên đánh vào mông nàng vài cái mới được.
Tần Tiên Nhi e thẹn:
- Cái người xấu xa này!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Vậy là nàng đặc biệt tìm ta à?
- Ai thèm đặc biệt tìm chàng chứ.
Tiên Nhi dỗi:
- Chúng ta hôm qua mới đến Hàng Châu, căn bản thật sự không biết chàng ở chỗ này.
- Vậy các ngươi vì Từ Vị mà tới?
Lâm Vãn Vinh hỏi.
Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn hắn:
- Tất nhiên rồi, hắn giết rất nhiều sư huynh đệ Bạch Liên giáo, giáo chủ ra lệnh sẽ không buông tha cho hắn. Tại Tây hồ này, chúng ta đã mai phục rất nhiều lần.
"Mai phục đã lâu để rồi chỉ cắt đứt sợi tơ hồng này thôi ư?" Hắn không nói gì, thầm nghĩ: "Bạch Liên giáo các ngươi gây tai họa cho dân chúng, Từ Vị giết vài người bọn ngươi coi như là lặp lại trật tự." Nhưng hắn biết có nói gì cũng không thể thuyết phục nỗi Bạch Liên giáo tiểu yêu nữ này, hắn chỉ thở dài rồi hỏi lại:
- Tiêu đại tiểu thư có làm gì động chạm tới nàng đâu, sao cứ muốn giết cô ta làm cái gì?
- Ai nói không động chạm tới ta?
Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược, hầm hừ nói.
Tiêu Ngọc Nhược tránh ở sau lưng Lâm Tam, nghe giọng nói liền biết tên sát thủ kia là một cô gái đã cảm thấy kỳ quái. Lại nghe được những lời nàng ta cùng Lâm Tam nói chuyện, ngữ khí có vài phần quen thuộc, lại nghe nói nàng thuộc Bạch Liên giáo, trong lòng đại kinh. Lâm Tam như thế nào mà lại quen biết Bạch Liên giáo vậy? Chẳng lẽ Lâm Tam cũng là Bạch Liên giáo đồ à? Có thể ngày xưa hắn tìm cách lừa gạt ta nhưng không thành? Khi hồng tuyến đứt đoạn, Đại tiểu thư tâm thần đã hỗn loạn, mất hết cả lý trí, trong lòng tràn đầy chua xót chỉ vào hắn nói:
- Lâm Tam, có phải ngươi lén lút ám trợ bọn Bạch Liên giáo phải không?
"Ái chà, cùng Tiên Nhi mới nói mấy câu, thế mà đã quên béng mất Đại tiểu thư đang đứng bên.", nhìn thấy Đại tiểu thư kia mắt long lanh như chuẩn bị khóc, hắn cười khổ:
- Đại tiểu thư, ta làm sao hoà chung một hội với Bạch Liên giáo được? Nàng động não ngẫm lại một chút có được không?
Đại tiểu thư hôm nay bị kích động, trong lòng rất khó chịu, nhưng khi nghĩ kỹ lại, những việc Lâm Tam từng làm, tuy là có khi xấu xa, nhưng chưa làm điều gì hại đối với Tiêu gia. Ngày ấy tại sào huyệt Bạch Liên giáo còn cứu cả chính mình, hôm nay trên lầu Tình Vũ cũng chân tình quan tâm mà tức giận ra tay.
Đại tiểu thư trong lòng ngượng ngùng: "Ta hôm nay bị làm sao vậy, cứ như bị mất hết tự chủ, sao lại hoài nghi tên xấu xa này làm gì." Mặc dù trong lòng nàng thấy sai lầm, nhưng vẫn không muốn thừa nhận, bỗng nhớ lại chuyện hôm nay là do Tần Tiên Nhi gây nên, càng tức giận thương tâm, khóc rưng rức:
- Ngươi thật sự không qua lại với Bạch Liên giáo ư? Sao lại thân thân thiết thiết với con yêu nữ này thế?
Lâm Vãn Vinh chưa kịp mở miệng, Tiên Nhi đã phẫn nộ la lên:
- Ai là yêu nữ, ngươi mau nói cho rõ ràng?
Đại tiểu thư đối với Bạch Liên giáo có thể nói là thống hận cùng cực, không chút e ngại đáp lại:
- Bạch Liên giáo yêu nhân giết người vô số, không việc ác nào không làm, ngươi không phải là yêu nữ chứ là cái gì?
Tần Tiên Nhi tức giận cực điểm, dậm chân nói:
- Ngươi đã nói ta là yêu nữ thì yêu nữ ta hôm nay phải giết ngươi.
Hai chữ "yêu nữ" này, chỉ có Lâm Vãn Vinh gọi thì không sao chứ người khác vạn lần không được nói, vì đây chính là nỗi đau của Tiên Nhi.
- Cho dù ngươi có võ thuật cao siêu, ta cũng không hề sợ ngươi.
Đại tiểu thư hầm hừ, nhìn thấy đoạn đứt của hồng tuyết, chẳng biết vì sao, nàng trong lòng càng lúc càng bực tức.
- Ta hôm nay không cần sử dụng võ công, nhưng cũng cho ngươi mở mang kiến thức một chút biết yêu nữ lợi hại như thế nào.
Tần Tiên Nhi cắn răng nói, buông trường kiếm trong tay. Không biết học đâu ra thói đanh đá, hung dữ tiến về phía Đại tiêu thư định đánh một trận. Tiêu Ngọc Nhược bình thường mạnh mẽ điềm tĩnh, hôm nay tựa như bị ma nhập, nhìn Tần Tiên Nhi phẫn nộ:
- Ta mà sợ con yêu nữ nhà ngươi sao?
"Ái chà, hai tiểu nữ sao ai cũng hung dữ vậy, lần đầu tiên gặp mặt mà đã gây lộn rồi, thậm chí còn muốn động thủ đánh nhau, không thèm để mắt tới lão tử à?" Lâm Vãn Vinh hừ nhẹ một tiếng, nhìn hai người nói:
- Ồn ào như vậy đủ chưa?
Hắn nói tuy không lớn, nhưng lại có đầy quyền uy, Tần Tiên Nhi vừa nghe, tự nhiên không dám phản bác, Đại tiểu thư cũng chỉ trừng mắt liếc hắn không nói gì. Thấy hai tiểu nữ đều không dám nói tiếp nữa, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Cứ như vậy đi, từ nay về sau mỗi khi ta nói, các ngươi đều không được phép ngắt lời.", hắn trưng ra bộ mặt nghiêm nghị nói:
- Hai nàng học cái gì thì không học, lại muốn học thiên hạ đánh nhau? Giải quyết được chuyện gì cơ chứ. Tiên Nhi, nàng tiếp tục đi ám sát Từ Văn Trường, Đại tiểu thư, chúng ta tiếp tục nối hồng tuyến.
Hai nàng sửng sốt, thấy cách hắn hòa giải như vậy, nhịn không được đồng thời buột miệng cười, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy không ổn, liếc mắt nhìn lẫn nhau, rồi lại cùng khẽ hừ một tiếng.
Đại tiểu thư ngượng ngập nói:
- Ai thèm cùng ngươi nối hồng tuyến, ngươi thật không biết chút xấu hổ.
Tần Tiên Nhi nắm chặt tay, lệ quang trong mắt ánh lên:
- Các ngươi cứ chậm rãi nối buộc, ta đi giết người đã.
Bên kia có một tên hô to:
- Sư muội, ngươi ở nơi nào? Mau lại đây hỗ trợ.
Mọi người quay người nhìn lại phía đó, đã thấy hai bên đang đánh nhau ác liệt, phỉ đồ Bạch Liên giáo thế công tuy sắc bén, nhưng bị đông đảo hộ vệ của Từ Vị cuồn cuộn tiến tới chặn lại, lập tức vây quanh đám phỉ nhân.
- Bạch Liên giáo này thật sự là tổ chức thí mạng mà!
Lâm Vãn Vinh cảm thán một câu, Tần Tiên Nhi mấp máy đôi môi nói:
- Công tử, ta phải đi rồi, chàng hãy bảo trọng.
Lâm Vãn Vinh thấy vẻ mặt nàng đau đớn đáng thương, liền giữ chặt tay nàng nói:
- Muốn giết Từ Vị này không dễ đâu, nàng ra khoa trương thanh thế một chút là được, không cần giết hắn, đừng làm bị thương chính mình, đánh không lại liền lập tức bỏ chạy.
Cao thủ rất đông bên người Từ Vị, rõ ràng lần này Bạch Liên giáo không thể thành công, nhưng Tiên Nhi võ công cao tuyệt, chuyện tự bảo mệnh tuyệt vô vấn đề. Cô nàng mặt mày hoan hỷ, nước mắt lúc này rơi như mưa:
- Công tử, giữa ta và chàng bây giờ dù ko có hồng tuyến kết giao, chàng cũng sẽ nhớ tới Tiên Nhi chứ?
Đại tiểu thư nghe được những lời này, làm cho nàng vừa ngượng ngùng vừa oán hận, yêu nữ Bạch Liên giáo này, những lời như thế mà cũng có thể nói ra, thật không biết xấu hổ là gì. Tần Tiên Nhi nói xong, ánh mắt sâu lắng nhìn hắn, liền chuyển mình, gót sen thoăn thoắt lao nhanh đi.